Trong đám đông có người không nhịn được cười phá lên.
Lưu Đại Khuê thế mới sực tỉnh, chân của mình hình như không còn đau nữa, mình đứng dậy được rồi nè… Trong cơn phấn khích, hắn còn nhảy tưng tưng vài cái.
"Anh cảnh sát này, anh nhìn rõ cả rồi đó, hắn có bị gì đâu nào, chỉ muốn tống tiền tôi thôi."
Phương Hạo Vân khinh khỉnh nói.
Trương Đức Toàn phen này muốn gây khó dễ cho Phương Hạo Vân cũng hết cách. Thật vậy, hắn cảm thấy trấn trưởng đại nhân đem gả con gái cho một thằng ngu như thế thiệt là không đáng, tuy Hà Phụng Liên xấu ma chê quỷ hờn không ai thèm.
Lưu Đại Khuê vừa mới kích động kể tội Phương Hạo Vân nên quên mất chuyện khác, nay bị người ta cười vào mặt, cái óc bã đầu của hắn cuối cùng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng nói gì thì nói, thích cười thì cứ cho cười, dù gì miệng là của người ta, chân là của mình, giờ chân mình không bị gãy là vui rồi.
Rất nhanh, mấy tên du côn đang lăn lộn dưới đất như Lưu Đại Khuê đều lồm cồm bò dậy hết. A Bảo ra tay biết phân nặng nhẹ, chỉ bắt chúng đau một chút, tạm thời mất đi khả năng đi lại, một thời gian sau sẽ tự khỏi.
Phương Hạo Vân ngấm ngầm nể phục, mấy thuộc hạ do Trần Thiên Huy bảo đi theo mình lần này đều rất khá, không những giỏi võ nghệ, đầu óc cũng thông minh lanh lợi.
Nếu như vậy hắn đỡ tốn sức hơn rất nhiều.
"Trương phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2974122/chuong-347.html