Chương trước
Chương sau

Sau khi Tần Tử Kiếm rời đi, Kim Gia mới nói sâu xa: "Phi Phi, Nhị thiếu gia hôm nay cũng bất đắc dĩ lắm rồi. Em cũng biết hắn ta là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, hôm nay hắn ta bỏ qua cho em, hơn nữa còn giải thích với em nữa, thật sự là khó thấy được. Em với hắn vẫn nên tiếp tục hợp tác đi... Em cũng thấy đó, trong thời gian gần đây, những hộp đêm trong tay Tần gia đều tăng trưởng nhanh chóng về ngạch kinh doanh, đó chính là cơ hội tốt để em phát tài đó... Hơn nữa, nếu em cắt đứt hết mọi chuyện, mọi người đều là cúi đầu không thấy ngẩng đầu lên là thấy nhau, về sau sẽ phải đối mặt thế nào đây?"

Kim Phi yên lặng một hồi, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra thần sắc kiên định: "Anh, hãy nghe em nói, Tần Tử Kiếm kẻ này thật sự là quá âm hiểm, em phải cách hắn xa một chút, còn nữa, chính anh cũng phải cẩn thận một chút... Đừng để bị hắn lợi dụng, thành một công cụ cho hắn tranh quyền đoạt lợi..."

Ngừng một chút, Kim Phi tiếp tục nói: "Về việc ngày hôm nay, tuyệt đối là do hắn cố ý, căn bản là không phải cái gì mà sơ sẩy không chú ý... Anh, anh không thấy là, hành vi hôm nay của Tần Tử Kiếm có vẻ hơi làm bộ hay sao?"

"Là có ý gì?" Kim Gia trầm giọng hỏi.

"Em cảm thấy rằng hôm nay hắn đang biểu diễn, làm trò diễn kịch trước mặt anh..." Kim Phi là phụ nữ, mà phụ nữ thường rất thận trọng, thường có thể nhìn thấy một vài điều mà đàn ông luôn xem nhẹ. Tần Tử Kiếm là cái hạng người gì, trong lòng cô rất rõ ràng, hắn có thể rộng lượng đến như vậy? Thoải mái đến như vậy sao?

Đồng thời, Kim Phi cũng đã nghĩ rõ ràng một vấn đề, lúc trước Tần Tử Kiếm kiếm cô hợp tác, dụ dỗ cô, phỏng chừng mục tiêu cũng là Kim Gia.

Không hề nghi ngờ, hắn là muốn thông qua cô, để trói buộc ông anh Kim Gia của cô, đứng ở trên cùng một chiến tuyến với hắn. Kỳ thực, sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đây rõ ràng là một âm mưu có đầu có đuôi.

Kim Phi vội vàng nói suy nghĩ của mình cho Kim gia, sau khi nói xong, Kim Phi đề nghị: "Anh, về sau khi anh kết giao với Tần Tử Kiếm, phải để ý hơn một chút."

Kim Gia cũng là một kẻ thông minh, nếu không phải như vậy, hắn cũng không thể nào từ một tên đầu gấu mà trở thành kẻ đàn anh đàn chị đứng đầu thành phố Hoa Hải. Em gái nói như vậy, hiển nhiên có thể đa phần chỉ là ngờ vực vô căn cứ, nhưng mà cũng không thiếu đạo lý. Tần Tử Kiếm là kẻ có lòng dạ rất thâm sâu, hơn nữa sau lưng hắn có hậu trường rất lớn, đúng là một kẻ rất khó đối phó.

Về chuyện lợi dụng à, có lẽ là thực sự có chuyện như vậy.

Kim Gia suy nghĩ một chút, nói: "Phi Phi, lời em nói cũng không phải là không có lí... Em yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, anh sẽ cẩn thận hơn gấp đôi, chính em cũng phải cẩn thận hơn một chút. Có điều anh vẫn nghĩ không thông, em sao lại có thể phát sinh ra chuyện như vậy với Phương Hạo Vân... Nếu không, em nhanh chóng thành hôn với Tưởng Đại Phát đi..."

Kim Phi khẽ nhíu mày, trong lòng có chút không vui, hiển nhiên là anh trai đã hiểu lầm cô. Kim Phi cô tuyệt đối không phải là cái loại đàn bà không biết xấu hổ, cô làm như vậy cũng chỉ vì muốn trả thù.

Hơn nữa tên Tưởng Đại Phát, là một tên thái giám, thành hôn với hắn? Nực cười.

"Anh, tình huống của Tưởng Đại Phát, anh có biết không?" Kim Phi kỳ thật cũng là từ lời của Phương Hạo Vân mới biết được, lại nhìn tình huống của Trương Mỹ Kỳ mà xét, thì có đến tám chín phần mười là thật.

" Đương nhiên là biết... Tưởng Đại Phát một vài năm trước ở trong thương giới của Hoa Hải cũng coi như là một nhân vật truyền kỳ. Nhà đất Thiên Hồng gần đây cũng có dấu hiệu hồi phục về kinh tế, em kết hợp với hắn, anh cảm thấy rằng đúng là ông trời tác hợp đó." Kim Gia rất xem trọng cuộc hôn nhân giữa Kim Phi và Tưởng Đại Phát.

"Anh, xem ra anh vẫn chưa đủ hiểu về hắn... Theo như em được biết, hắn là một kẻ yếu sinh lý... Căn bản là không có khả năng của đàn ông, anh muốn em kết hôn với hắn, vậy không phải là đẩy em vào hố lửa sao?" Kim Phi thở phì phì nói.

"Có chuyện này?"

Kim Gia khẽ nhíu mày, bán tín bán nghi: "Phi Phi, em nghe ai nói vậy, có phải là thật hay không?"

" Là thật... không tin anh có thể tra xem..."

Nói tới đây, Kim Phi thở dài một tiếng, yếu ớt nói: "Anh, hãy nghe em nói này, em cũng không phải là cái loại đàn bà như anh đang nghĩ đâu, em sở dĩ ở cùng một chỗ với Phương Hạo Vân, là có lí do, em muốn báo thù..."

"Báo thù cho Mặt Sẹo?"

Kim Gia hơi kinh hãi, em gái mình là người đứng giữa trong vụ này, có điều, báo thù cho Mặt Sẹo, có cần phải hy sinh nhiều đến thế không? Tần gia tiêu phí tới 60 triệu đô là Mỹ để thuê về sát thủ hàng đầu thế giới, cái chết của Phương Hạo Vân đã được định rồi, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

"Anh, anh sai rồi, em không phải là muốn báo thù cho Mặt Sẹo, mà là cho em... Phương Hạo Vân một tay hủy diệt gia đình của em, hạnh phúc của em, em sẽ không dừng tay đâu. Đương nhiên, anh khẳng định sẽ nói, Tần gia đã thuê về được sát thủ hàng đầu thế giới... Anh, mọi người căn bản là không hiểu được chỗ đáng sợ của Phương Hạo Vân, sát thủ mà Tần gia thuê về chắc gì đã có thể làm khó được hắn?... Em không tin vào kẻ khác, em chỉ tin tưởng sự nỗ lực của chính mình."

Kim Phi gấp gáp nói: "Anh, Tần gia trêu chọc vào một nhân vật không nên chọc vào, em cảm thấy rằng anh nên mau chóng tìm biện pháp mà rời khỏi Tần gia đi. Nếu không như thế, tương lai anh có thể bị liên lụy đó..."

Kim Gia không cho là đúng nói: "Phi Phi, làm sao phải tăng chí khí cho người khác, giảm uy phong của chính mình. Em đừng quên, Tần gia còn có một gia tộc tài phiệt châu Âu là Morgan ủng hộ."

"Anh, em biết là em nói anh cũng không tin, nhưng mà em nhất định phải nói, chuyện diệt vong của Tần gia đã định rồi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi... Đó là trực giác phụ nữ của em..." Kim Phi kiên định nói.

.........

Phương Hạo Vân và Tiền Gia Nhạc không ngừng uống rượu, hai người không ai nói câu gì, đến khi một tá chai rượu đã được uống hết, Phương Hạo Vân mới mở miệng nói: "Ra ngoài một chút đi..."

"Ừm...!" Thông qua rượu, Tiền Gia Nhạc cảm thấy rằng Phương Hạo Vân là một bằng hữu rất đáng kết giao, không hề do dự, hắn liền theo Phương Hạo Vân đi ra ngoài.

Đi tới cửa lớn của hộp đêm, Tiền Gia Nhạc quay lại nhìn, chỉ cảm thấy nơi này thực xa lạ, rất xa lạ, tài hoa của hắn ở chỗ này căn bản là không được tiếp nhận.

Một trận gió nhẹ thổi tới, Tiền Gia Nhạc nhịn không được hơi rùng mình, cảm giác trong lòng mình tràn ngập hàn ý.

"Anh là một ca sĩ tài hoa, chỉ có điều tôi không hiểu vì sao anh lại lựa chọn Hồng Cửu Cửu... Chẳng lẽ anh không biết là, những người nơi này căn bản là không biết thưởng thức giọng hát của anh sao? Ở trong mắt họ, ngực với đùi của đàn bà còn hấp dẫn hơn thế... Ở chỗ này, tài hoa của anh chỉ có thể bị lãng phí đi thôi." Phương Hạo Vân lúc này mới nói vào chủ đề.

"Anh ở công ty săn đầu người?" Tiền Gia Nhạc có vẻ hơi lạnh lùng hơn, trong mắt tràn ngập ý đề phòng.

Khóe miệng Phương Hạo Vân lộ ra tia cười, thản nhiên nói: "Tôi không ở công ty săn đầu người, có điều hôm nay tôi tới, đúng là muốn khoét vách tường, mời anh tới nơi khác."

"Chỗ nào?" Tiền Gia Nhạc mặt không đổi sắc hỏi lại, hắn không phải là muốn đi, chỉ là muốn hỏi xem, rốt cuộc là ở nơi nào lại có hứng thú với hắn.

"Một nơi có thể cho tài hoa của anh được thi triển, một nơi có thể khiến cho anh được thỏa mộng." Phương Hạo Vân nhàn nhạt nói.

"Anh có biết ước mơ của tôi sao?" Tiền Gia Nhạc đột nhiên hỏi.

"Biết... Tuy rằng anh còn chưa nói gì, nhưng mà tôi cũng có thể từ trong ánh mắt của anh thấy được giấc mộng, thấy được sự cố chấp của anh với âm nhạc."

Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Hồng Cửu Cửu là một nơi thấp hèn, bọn họ không cần âm nhạc, mà là dâm mỹ... Nghe tôi, theo tôi đi, tôi có thể giúp anh thực hiện được giấc mơ âm nhạc..."

Tiền Gia Nhạc lắc đầu: "Thực xin lỗi, tôi không thể đi theo anh được, tôi có hai giấc mơ, anh chỉ nói đúng có một... Ngoại trừ giấc mơ âm nhạc, tôi còn có một giấc mơ khác..."

"Phụ nữ?" Phương Hạo Vân dò hỏi.

"Sao anh lại biết?" Tiền Gia Nhạc cảm thấy ngạc nhiên.

"Ha ha...!"

Phương Hạo Vân khẽ cười ra tiếng, nói: "Rất đơn giản, đàn ông ngoại trừ sự nghiệp, thì chính là phụ nữ... Ý của anh là ở trong Hồng Cửu Cửu có một cô gái mà anh không muốn rời xa."

"Không sai, có hai người..."

Tiền Gia Nhạc cười tự giễu: "Anh có lẽ sẽ thấy buồn cười lắm, tôi lại có thể cùng lúc yêu hai người phụ nữ..."

"Cũng thấy hơi kỳ quái..."

Phương Hạo Vân cẩn thận nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi: "Có thể nói ra không?"

"Anh có biết rằng yêu là gì không?" Tiền Gia Nhạc đột nhiên hỏi một câu.

Phương Hạo Vân nhìn hắn, chậm rãi nói: "Cách lý giải về tình yêu của mỗi người là không giống nhau, yêu ở trong lời của tôi, chắc gì anh đã đồng tình. Hay là nói về hai người phụ nữ của anh đi?"

Tiền Gia Nhạc nuốt nước miếng, đi tới bùng binh ở giữa ngã tư, hai tay đặt lên rào chắn, thật lâu sau mới mở miệng nói chuyện: "Trước kia, tôi thích một cô gái khiêu vũ, tên là Tiểu Kiều, cùng tên với một mỹ nữ thời Tam quốc. Đương nhiên, đó chỉ là nghệ danh của cô ấy. Tôi bởi vì cô ấy mới tới Hồng Cửu Cửu. Chỉ có điều gần đây tôi lại thích một cô gái khác, đó là giám đốc Kim quản lý Hồng Cửu Cửu... Đối với giám đốc Kim, kỳ thật chỉ có thể nói là thầm mến mà thôi... Bởi vì tôi hiểu rõ, giữa chúng tôi có khoảng cách... Chỉ là tôi luôn bị trầm mê trong khí chất của cô ấy, tôi vì Tiểu Kiều mà tới đây, hiện giờ lại vì giám đốc Kim mà không muốn rời khỏi... Anh có cảm thấy rằng thế giới tình cảm của tôi rất mâu thuẫn hay không?..."

Phương Hạo Vân thản nhiên cười cười: "Tôi chỉ có thể nói rằng sở thích của anh thực đặc biệt."

"Hai người con gái mà anh thích, theo ý tôi, không có một ai đáng giá để anh yêu. Đương nhiên, cô gái khiêu vũ Tiêu Kiều là người ra sao, tôi cũng không biết, tôi cũng không muốn bình luận gì. Nhưng mà đối với giám đốc Kim, tôi lại hiểu rõ ràng."

"Thật à?"

Tiền Gia Nhạc lập tức trở nên hứng thú: "Vậy anh có thể nói những gì mình biết về giám đốc Kim được không? Kỳ thực, tôi còn cảm thấy thích cô ấy nhiều hơn, tôi thích khí tức của người đàn bà thành thục trên người cô ấy, thích sự thanh lịch cao quý của cô..."

Phương Hạo Vân thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: "Nếu tôi nói với anh, Kim Phi là bạn gái của tôi, cái sự trang nghiêm cao quý bề ngoài của cô ta, kỳ thật là để chôn giấu một trái tim bẩn thỉu, anh có tin không?"

Tiền Gia Nhạc thấy hơi mờ mịt, hắn lắc đầu nói: "Không thể như thế, tuy rằng tôi không biết anh là ai, nhưng mà tôi biết, giám đốc Kim chắc chắn không phải là như anh nói đâu."

"Có một câu nói rất đúng, 'tình nhân trong mắt hóa Tây Thi'. Tiền Gia Nhạc, những điều tôi nói là sự thật, nếu anh hoài nghi lời nói của tôi, có thể gặp cô ấy mà hỏi đến cùng, tôi tên là Phương Hạo Vân."

Phương Hạo Vân sở dĩ nói như vậy, là muốn hoàn toàn đánh bại ảo tưởng trong lòng Tiền Gia Nhạc đối với Kim Phi.

Quả nhiên, thấy Phương Hạo Vân phân trần như thế, Tiền Gia Nhạc cũng không thể không thấy dao động. Lại cẩn thận nói tiếp, hắn và Kim Phi cũng không quen biết nhiều lắm, chỉ là gần đây rơi vào vòng luyến ái mà thôi.

"Nếu anh thực sự thích Tiểu Kiều thì hãy mang cô ấy rời khỏi đây, tôi nghĩ rằng một người đàn ông không có ai là dễ dàng tha thứ cho người yêu mình đi làm gái nhảy chứ..."

Giải quyết xong một chuyện, Phương Hạo Vân rèn sắt khi còn nóng, quyết định giải quyết hết những điều cố kỵ trong lòng Tiền Gia Nhạc.

Tiền Gia Nhạc run rẩy trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: "Tiểu Kiều là một người theo chủ trương tôn thờ đồng tiền. Nếu không phải là cô ấy khiêu vũ, thì với chút tiền trinh mà tôi kiếm được, căn bản là không đủ để cô ấy tiêu, nói cách khác, tôi không thể nuôi được cô ấy..."

"Vấn đề này thì đơn giản, theo tôi đi, tôi sẽ trả cho anh đủ tiền lương, cam đoan có thể đảm bảo người yêu anh sẽ được thỏa mãn về cả vật chất lẫn tinh thần..."

Phương Hạo Vân cười cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nói: "Còn do dự cái gì nữa... tôi cũng đã nói rõ rồi, chỉ cần anh nguyện ý, nhân sinh của anh sẽ từ từ đi vào một con đường huy hoàng..."

Tiền Gia Nhạc khẽ cắn môi, gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, mặt lộ ra vẻ khó khăn, nói: "Phương thiếu gia, tôi không thể rời khỏi nơi này được... Mấy ngày hôm trước, Tiểu Kiều vừa mới ký kết hợp đồng năm năm với ông chủ Tần, dựa theo quy định của hợp đồng, trong kỳ hạn năm năm cô ấy không thể rời khỏi Hồng Cửu Cửu được. Tuy rằng tôi vẫn tự do, nhưng mà tôi không muốn bỏ lại Tiểu Kiều mà rời đi một mình... Nếu không có tôi ở bên cạnh chăm sóc, cô ấy có thể đã sớm bị người ta chà đạp rồi..."

Phương Hạo Vân âm thầm nhíu mày, sao lắm chuyện phiền toái thế. Tên Tiền Gia Nhạc này cũng thật là, một kẻ giỏi nghệ thuật, nhưng lại không thể qua nổi cửa đàn bà.

Có điều việc này tóm lại là vẫn phải giải quyết, mặc dù có vẻ cũng không dễ xử lý. Tiền Gia Nhạc, hắn nhất định phải mang đi... Về phần Tiểu Kiều kia, nếu thực sự không được, thì sẽ đi đàm phán với Tần Tử Kiếm.

" Yên tâm đi, vấn đề Tiểu Kiều tôi sẽ đi giải quyết... Gia Nhạc, nếu anh thực sự thích Tiểu Kiều, thì tôi cảm thấy rằng anh nên để cô ấy rời khỏi cái nghề này, anh có hiểu không?" Phương Hạo Vân nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.