Chương trước
Chương sau

"Đúng vậy, cô ấy cũng không biết…" Dì Bạch xoay người lại, hạ thấp giọng nói: "Hạo Vân, chủ lực của Thiên Đạo thật ra chính là sở tài phán… Con chỉ biết sở tài phán phụ trách xử lí công việc nội bộ, trừng phạt sát thủ vi phạm luật lệ nhưng con không biết sở tài phán chính là lực lượng mạnh nhất của Thiên Đạo. Tứ đại sát thủ chỉ là một đại sứ hình ảnh của Thiên Đạo, nói theo cách điện ảnh, chính là minh tinh nhằm đánh bóng tên tuổi của tổ chức trong giới sát thủ."

Phương Hạo Vân nghe xong nhíu mày suy nghĩ, thật ra đây vốn là một vấn đề rất đơn giản, chẳng qua trước đây chưa ai nghĩ đến theo hướng này. Sở trọng tài nếu đã có quyền xét xử, trừng phạt các sát thủ trong tổ chức, đương nhiên sức mạnh của họ phải vượt trội hơn rồi, nếu không làm sao mà trừng phạt người khác được, nhưng có điều hắn phục vụ trong tổ chức 3 năm qua, lại đứng đầu tứ đại sát thủ, thế mà chưa từng nghe nói đến chuyện này, thậm chí ngay cả Nguyệt Như là con gái của Long đầu cũng không được biết, đủ thấy Long đầu là một con người đáng sợ đến mức nào.

"Dì Bạch, nghe dì nói vậy, người tiếp tay nhiệm vụ của Roberts chắc sẽ là người trong sở tài phán?" Phương Hạo Vân tỏ vẻ lo lắng: "Mấy người trong sở tài phán thủ đoạn tàn ác, để đạt được mục đích, họ bất chấp thủ đoạn nào, khiến đối thủ khó mà phòng bị."

"Yên tâm đi, phía Phương gia dì sẽ cho người bảo vệ." Dì Bạch vội trấn an Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, con hãy nhớ kĩ, đừng để mình quá căng thẳng, như thế sẽ hạn chế sức mạnh của con, chỉ cần có dì ở Hoa Hải, người nhà của con sẽ không bị ai làm hại đâu, con cứ yên tâm dồn sức chống lại kẻ địch thôi."

Dừng lại giây lát, dì Bạch nói tiếp: "Ngoài ra dì còn phải nhắc nhở con một câu, Roberts được Diêm La Song Vệ đưa khỏi Hoa Hải đã đến thẳng núi Phượng Hoàng, tuy hắn đã bị phế một cánh tay nhưng ảnh hưởng không lớn, sau này hắn hồi phục chắc chắn sẽ đến tìm con trả thù chuốc hận, lần sau gặp lại hắn con nhất định không được khinh địch, con người này thất bại một lần là lần sau mạnh hơn gấp bội đấy."

"Vâng, con biết rồi!" Phương Hạo Vân gật đầu ghi nhớ lời khuyên của dì Bạch.

"Hạo Vân, dì hỏi con thêm câu này, có thật là con muốn làm hiệp sĩ bóng đêm như kiểu người Dơi, người Nhện ở thành phố Hoa Hải không?"

"Không!" Phương Hạo Vân lắc đầu nguầy nguậy: "Con không phải là chúa cứu thế, càng không phải là bồ tát phổ độ chúng sinh, hơn nữa sức mạnh cá nhân con có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không đủ sức thay đổi cả một thành phố rộng lớn. Con chưa từng có ý nghĩ hành hiệp trượng nghĩa, con chỉ không muốn người thân bạn bè của con bị làm hại mà thôi."

"Ờ…" Dì Bạch gật gù, ý nhị nói: "Hạo Vân, có câu này con đã nói sai. Sức của một người không phải không có cách thay đổi thế giới này đâu, nếu con có sức mạnh tuyệt đối vượt trên tất cả thì con sẽ làm được… Vả lại dì tin con nhất định sẽ làm được, vì con là chủ nhân của Thiên phạt. Hạo Vân, con có biết không? Dì luôn cảm thấy sẽ có một ngày thế giới này chịu khuất phục dưới chân con."

Phương Hạo Vân nghe xong trong tim bỗng co thắt mạnh, hắn cảm thấy câu nói này của dì Bạch quá xa vời, gần như không thể nào thực hiện được, nhưng hắn sẽ cố gắng hết sức hoàn thiện mình, hắn không muốn phụ lòng mong mỏi và sự giúp đỡ tận tâm của dì Bạch đối với hắn.

"Hạo Vân, hai vị huynh đệ tốt của con và Đinh Tuyết Nhu hình như đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của con rồi, con phải cẩn thận hơn… Trong thời gian phục vụ Thiên Đạo 3 năm con đã có quá nhiều kẻ thù, một khi thân phận của con bị bại lộ chắc chắn các thế lực thù địch khắp nơi trên thế giới sẽ kéo đến, tuy với sức mạnh hiện nay dì đang nắm trong tay không cần phải sợ bọn chúng, nhưng hiện nay chúng ta nên đặt vấn đề phát triển lực lượng lên ưu tiên hàng đầu, không thể phí sức vào bọn người kia, vì vậy con cần cẩn thận hơn… Dì còn muốn hỏi con một câu nữa, con có biết gì về gia đình của Đinh Tuyết Nhu không?" Sắc mặt dì Bạch chợt trở nên nghiêm túc hẳn.

Phương Hạo Vân trố mắt ngạc nhiên, hình như hắn không muốn nói đến đề tài này: "Thưa dì, sao dì lại đột nhiên hỏi về vụ này thế ạ?"

"Mấy hôm trước dì đích thân đưa Vương Kim Bảo về nhà, dì có gặp Đinh Tuyết Nhu, cô ta rất xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà dì từng gặp, hơn nữa khí chất cũng rất tốt. Dì nói chuyện với cô gái này khá lâu, trong ngôn từ của cô ta đã bộc lộ tình ý sâu nặng với con… Dì có ý định làm sáng tỏ hiểu lầm năm xưa của hai đứa, cố gắng hóa giải ân oán giữa hai con, nhưng cô ta kín miệng quá, dì chỉ nghe cô ta vô tình nhắc đến gia đình, trực giác mách bảo dì chuyện năm xưa rất có thể liên quan đến gia tộc cô ấy, hơn nữa dì nghi ngờ gia thế của Đinh Tuyết Nhu không hề đơn giản. Dì đã quyết định bắt tay điều tra việc này rồi, dì hy vọng nghe thử ý kiến của con?" Dì Bạch giải thích ngắn gọn.

Phương Hạo Vân nghe hỏi, cúi đầu suy ngẫm một hồi, sau đó lắc đầu nói: "Cô ta chưa từng nhắc đến gia tộc trước mặt con… Quá trình chúng con quen biết nhau thật ra rất đơn giản, lúc đó cô ấy đến cô nhi viện làm từ thiện, thế là quen với con, âu cũng là oan nghiệt…"

Dì Bạch hỏi ngay: "Dì muốn điều tra thử bối cảnh gia tộc của Đinh Tuyết Nhu, con sẽ không phản đối chứ?"

Nội tâm Phương Hạo Vân đang rất mâu thuẫn, một mặt hắn hận Đinh Tuyết Nhu, không muốn tìm hiểu thêm về chuyện của cô gái này, mặc khác nghe dì Bạch nói năm xưa có ẩn tình gì đó thì lại tò mò muốn biết…

"Hạo Vân, dì biết con đang rất mâu thuẫn, như vậy đi, dì làm chủ thay con, dù sau này con có tha thứ cho Đinh Tuyết Nhu hay không, dì sẽ sắp xếp nhân lực điều tra vụ này, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao…" Dì Bạch hiểu rất rõ con người Phương Hạo Vân, hắn là loại người rất ghét bị người khác phản bội, Đinh Tuyết Nhu dù với bất cứ lí do gì cũng đã phản bội hắn một lần nên trong lòng hắn mới có nút thắt thù hận không thể tháo gỡ. Dì Bạch nghĩ cho dù có tìm ra chân tướng vụ việc năm xưa, Phương Hạo Vân cũng chưa chắc tha thứ cho Đinh Tuyết Nhu. Dì Bạch không hề muốn can thiệp vào công sống riêng của hắn, chỉ là muốn tìm hiểu rõ gia tộc sau lưng Đinh Tuyết Nhu rốt cuộc là gia tộc gì?

Trước mắt, theo như thông tin dì Bạch nắm được, mấy năm gần đây Đinh Tuyết Nhu không hề liên lạc với người nhà, cô ta có thành tựu như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào nỗ lực bản thân.

Nếu nói sau lưng Đinh Tuyết Nhu có một gia tộc hùng mạnh, vậy chắc chắn quan hệ giữa cô gái này và gia tộc không thân thiết lắm? Hoặc có lẽ cô đã rời khỏi gia tộc rồi.

Phương Hạo Vân không gật đầu đồng ý cũng không lắc đầu phản đối, chỉ im lặng chấp nhận cho dì Bạch điều tra.

Rất lâu sau đó, dì Bạch và Phương Hạo Vân đều không nói thêm tiếng nào, không khí trở nên tĩnh lặng.

Hồi lâu, dì Bạch thở dài một tiếng, ánh mắt ai oán, cảm khái thốt lên: "Hỏi thế gian tình là gì mà khiến người ta đau đớn đoạn trường? Hạo Vân, con biết cái gì là tình yêu không?"

Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, hình như hắn hiểu lầm ý của dì Bạch: "Dì Bạch, có phải dì muốn tìm một nửa của mình không ạ?"

Dì Bạch nghe xong cũng cảm thấy bất ngờ, mỉm cười nói: "Dì đã lớn tuổi rồi, cho dù muốn tìm thì cũng không còn kịp nữa."

Phương Hạo Vân vội vàng kêu lên: "Ai nói dì Bạch già chứ, trong mắt con dì mãi mãi trẻ trung xinh đẹp… Không phải con nịnh bợ lấy lòng dì đâu nhé, con cảm thấy dì giống như mới ngoài 20 à, dì không tin cứ theo con vào trường đại học đi một vòng xem, con đảm bảo ai cũng tưởng dì là sinh viên năm nhất ấy chứ, đám nam sinh thì thi nhau bị sức hút của dì mê hoặc…"

Phương Hạo Vân khen ngợi không ngớt, dì Bạch tươi cười hớn hở, có chút thẹn thùng: "Con gạt dì đấy à?"

Ngập ngừng giây lát, khóe môi dì Bạch nở một nụ cười buồn bã: "Dì đã già rồi, mặc cho con nói thế nào thì trong lòng dì biết rõ hơn ai hết mà."

"Dì không được nói bậy, dì mãi mãi sẽ không già đâu, con gái quan trọng nhất không phải là dung mạo, mà là khí chất, khí chất tuyệt thế như dì không có cô gái nào trên đời có thể sánh bằng. Hơn nữa ngay cả dung mạo dì cũng thuộc hàng thuộc thế giai nhân mà. Dì không biết đó thôi, dì xinh đẹp làm say đắm lòng bao người đấy…" Phương Hạo Vân thật thà bày tỏ nhận xét của mình.

"Hạo Vân, con nói như dì là tiên nữ trên trời vậy?" Dì Bạch xót xa thở dài, chua chát nói.

"Vâng!" Phương Hạo Vân vẫn nghiêm túc gật đầu, nói: "Trong mắt Hạo Vân, dì Bạch chính là tiên nữ giáng trần…"

Dì Bạch nghe xong không những không vui mà còn thở dài ngao ngán: "Hạo Vân, xem ra trong mắt con, dì mãi mãi chỉ là một hình bóng cao xa vời vợi nhỉ?"

Lúc dì Bạch nói ra câu này, từ sâu thẳm đôi mắt rõ ràng ẩn chứa nét ai oán và hụt hẫng, thật ra cô không muốn những lời khen ấy, cô chỉ hy vọng Hạo Vân xem mình như một cô gái bình thường, chứ không phải là một tiên nữ hư ảo…

Phương Hạo Vân hình như nhận ra vẻ không vui của dì Bạch nhưng hắn không biết mình đã nói sai câu nào, tất cả những lời của mình đều khen dì cơ mà…

"Dì Bạch, con xin lỗi, con không biết cách ăn nói cho khéo." Phương Hạo Vân cúi đầu lí nhí.

Dì Bạch vội xua tan nét nghiêm nghị trên mặt, mỉm cười nói: "Xin lỗi gì chứ, con khen dì chẳng lẽ dì lại không vui."

"Nói như vậy là dì không giận con hả?" Dù Phương Hạo Vân mạnh mẽ đến đâu, đứng trước mặt dì Bạch hắn mãi mãi như một đứa trẻ, chỉ khi nói chuyện với dì Bạch hắn mới không cần dè dặt che giấu cảm xúc.

"Hạo Vân, không còn sớm nữa, con đi chợp mắt một chút đi, khi nào trời sáng dì sẽ gọi con dậy, dì cũng cảm thấy hơi mệt rồi…" Nói xong, dì Bạch quay lưng bước về phía ghế sofa.

"Dì Bạch, đợi đã, dì vào phòng ngủ đi, để con ngủ ghế sofa cho… Con là đàn ông, sao có thể bắt dì chịu khổ được…" Phương Hạo Vân tỏ ra ga lăng đề nghị.

"Ha ha!" Nhìn vào sắc mặt nghiêm túc của Phương Hạo Vân, dì Bạch không nhịn được cười phá lên, dịu dàng nói: "Thôi được, dì nghĩ cho thái độ đàn ông của con nên sẽ vào phòng ngủ."

Đợi sau khi dì Bạch vào phòng, Phương Hạo Vân bèn nằm dài lên ghế sofa, đột nhiên một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, hắn nghiêng đầu sang một bên theo phản xạ, úi trời, thì ra mình đang nằm gối đầu lên một chiếc quần chip mỏng tang màu tím của phụ nữ.

"Của dì Bạch?" Phương Hạo Vân cầm chiếc quần chip lên, trong lòng đột nhiên nổi dậy một tà niệm.

"Không được, mình không được làm vậy…" Phương Hạo Vân vốn định giấu chiếc quần chip đi đem về nhà sưu tầm, nhưng nghĩ kĩ lại hình như hành động này là quá coi thường dì Bạch rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Chính vào lúc hắn đang lưỡng lự, đột nhiên cửa phòng bật mở, một bóng trắng xẹt ngang, chiếc quần chip trên tay Phương Hạo Vân đã biến mất.

Sau đó, hắn nghe tiếng oán trách văng vẳng bên tai: "Thằng ranh này, ngay cả dì mà cũng dám nghĩ bậy hả?"

Chiếc quần chip kia đúng là của dì Bạch đem ra ghế sofa, vốn định đợi lát nữa ngủ sẽ thay vào, nhưng không ngờ đổi chỗ ngủ mà quên lấy lại nó, sau khi vào phòng thay đồ ngủ vào mới sực nhớ ra, vừa mở cửa tính ra ngoài lấy thì thấy Phương Hạo Vân đang cầm nó trên tay, ánh mắt đê mê thèm thuồng… Giành lại được chiếc quần chip biến nhanh vào phòng, trong khoảnh khắc đóng cửa, sắc mặt dì Bạch ửng hồng e thẹn.

"Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm…" Có trời cao chứng giám, Phương Hạo Vân cảm thấy chuyện này không thể trách hắn được, có trách thì trách dì Bạch không bảo quản đồ cá nhân cho tốt ấy.

Sau giây phút khó xử ngắn ngủi đó, Phương Hạo Vân trên sofa và dì Bạch trong phòng đều mau chóng chìm vào giấc ngủ, dù sao thì giờ này đã là 2h khuya.

Có lẽ do tác động của chiếc quần chip mỏng tang màu tím kia, đêm đó Phương Hạo Vân mơ thấy dì Bạch lõa lồ toàn thân bị hắn đè xuống ghế sofa nhấp liên tục một cách điên cuồng.

Đột nhiên, một khoái cảm dâng lên tận óc, Phương Hạo Vân giật mình tỉnh giấc cùng lúc với cây súng của hắn phun trào.

Mở to mắt ra, Phương Hạo Vân phát hiện trời đã hừng sáng, dưới đáy quần của hắn ướt sũng, để tránh tình huống khó xử như đêm qua, hắn vội vội vàng vàng rời khỏi nhà dì Bạch mà không đợi dì thức dậy chào từ biệt nữa.

…….

Tần Tử Hoa, Tần Tử Kiếm, Kim Gia cùng ngồi lại với nhau, trong đó sắc mặt Tần Tử Hoa và Kim Gia hầm hầm tức giận, lông mày nhíu chặt.

Tần Tử Kiếm lại tỏ ra thảnh thơi, khóe môi còn nở nụ cười đắc ý.

Không khí xung quanh như bị ngưng đọng, đôi mắt Tần Tử Hoa chốc chốc lại quét qua người đưa em trai, mấp máy môi định lên tiếng nhưng lại thôi.

Kim Gia vẫn đanh mặt như cũ nhưng đôi mắt tỏ ra bình tĩnh hơn, trên môi ngậm một điếu xì gà, tỏ thái độ dửng dưng mặc kệ hai anh em Tần gia.

Hồi lâu, Tần Tử Hoa mở miệng trước, hắn nhìn trừng trừng vào Tần Tử Kiếm, hỏi: "Lão nhị, cuối cùng thì cậu đã chịu về nhà? Anh còn tưởng cậubị cảnh sát bắt mất rồi chứ, thật khiến người làm anh trai này lo lắng."

Từ sau vụ bắt giữ Trương Bưu, đến hôm nay Tần Tử Kiếm mới chịu xuất hiện gặp mặt anh trai và Kim Gia. Trong mấy ngày qua, Tần Tử Hoa và Kim Gia đã phái rất nhiều thuộc hạ đi truy tìm tung tích của Tần Tử Kiếm, muốn bắt hắn đưa ra lời giải thích, dù gì thì họ cũng đã bị lợi dụng.

"Ha ha!" Tần Tử Kiếm cười phá lên, nói: "Để anh hai lo lắng, người em trai này thật cảm thấy áy náy trong lòng…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.