"Anh..." Đinh Tuyết Nhu nghe vậy, suýt tí nữa là đã mở miệng mắng chửi hắn, nhưng khi suy xét kỹ lại thì lại thấy hắn cố tình làm như vậy, nếu như mình tức giận thì chẳng phải sẽ mắc mưu sao?
Nghĩ đến đây, Đinh Tuyết Nhu cười khẽ một tiếng, nói: "Anh càng tỏ vẻ như vậy thì càng chứng minh trong lòng của anh đang sợ hãi. Giác gian thứ 6 của phụ nữ rất chuẩn, tôi có thể cảm giác được nỗi lo lắng, kháng cự trong tim anh!"
"Im miệng----! "
Nghe đinh tuyết nhu nói xong, tâm lý phương hạo vân đích thực có hơi xao động , hắn hét to nói: "Đinh tiểu thư, cô là Đại Minh tinh, là xã hội thượng lưu, tôi hy vọng cô có thể tự trọng, trừ việc lên giường, tôi đối với cô không có gì hứng thú. Nếu cô tìm đến tôi trên giường thì tôi hoan nghênh, nếu không phải vì chuyện này, xin cô rời đi. "
Phương tuyết di từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nghe được cuối cùng bốn chữ, xin ngươi rời đi. Nhất thời nàng nổi nóng: "Hạo vân, em nói cái gì vậy? Nhu nhu là bạn của chị, em nói chuyện thô bạo như vậy thật sự hơi quá đáng. "
"Tuyết di tỷ, không thể trách hạo vân, là em không tốt......" Đinh tuyết nhu thay phương hạo vân giải thích một câu.
Phương tuyết di sửng sốt một chút, âm thầm tức giận, tự thấy mình là bong đèn thích xen vào chuyện người khác. Nàng phát hiện đinh tuyết nhu trước mặt hạo vân, không có một điểm cao quý,
Nếu nói hai người không có gian tình đánh chết cô cũng không tin.
Trong mắt của Tuyết Di thì đinh tuyết nhu là một người hoàn mỹ vô cùng tựa như nữ thần, sao có thể gặp mặt nàng dễ dàng như vậy?
"Nấu cơm đi......Bọn họ một người nguyện đánh, một người nguyện ủy khuất, đâu phải chuyện của mình thì mình quản làm gì " Nghĩ tới đây. Phương tuyết di trừng hạo vân một cái, liền đi vào bếp.
"Đinh tiểu thư, nếu cô là bạn của chị Tuyết Di thì tôi không cần cùng cô ở đây nữa......Gặp lại. " Nói xong, phương hạo vân liền chuẩn bị đứng dậy lên lầu.
"Hạo vân, chờ một chút----! "
Đinh tuyết nhu đứng dậy chạy theo bám sát hạo vân nói: "Không bằng chúng ta cùng nhau vào phòng cậu cùng nhau đi? "
"Nghĩ thông suốt rồi sao? Rốt cục cũng đồng ý hiến thân? " Phương hạo vân khóe miệng cố ý lộ ra một tia cười nhẹ nói: "Đợi lát nữa cô cần phải nhỏ tiếng thôi, đừng kinh động đến người nhà của tôi. "
" vô sỉ----! " Đinh tuyết nhu cũng nhịn không được nữa, lời nói của phương hạo vân thật sự có chút vô sỉ.
"Như thế nào? Nổi giận? Vậy cô có thể đi......" Phương hạo vân khinh thường hừ một tiếng.
"Hạo vân, ngồi xuống, không đứng đi, thay chị tiếp đãi Nhu Nhu thật tốt......Nếu không. Hừ hừ, em sẽ biết hậu quả? " Phương tuyết di lại xuất hiện tại phòng khách, khống chế cục diện.
Phương hạo vân cười khổ một tiếng nói: "Chị!!! chị có thể an tâm làm việc của chị, không phải chị muốn mời bạn than của chị ăn cơm sao? "
Phương tuyết di âm thầm cười lạnh, chị như thế nào có thể an tâm? Không lẽ chị không được nhìn? Chị phải nhìn xem hai người rốt cuộc có chuyện gì.
Sau khi quan sát nàng phát hiện, đinh tuyết nhu hoàn toàn không phải là một đại minh tinh được nhiều người hâm mộ. Sau khi bị Hạo Vân lạnh nhạt, nàng vẫn thủy chung duy trì nụ cười. Thật sự là thất bại rồi.
Phương tuyết di đột nhiên cảm giác được, vứt đi cái hào quang Đại Minh tinh, đinh tuyết nhu kỳ thật cũng chỉ là một người phụ nữ, người phụ nữ rất bình thường. Bởi vì nàng phát hiện, phụ nữ chỉ cần rơi vào trong tay hạo vân, chưa từng biện pháp mạnh mẽ đứng lên.
Bị chị Tuyết Di bức ép nên Phương hạo vân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi cùng đinh tuyết nhu. Chỉ là không nói gì nữa.
Đinh tuyết nhu sắc mặt có chút không được tự nhiên, nếu không phải vì nghi ngờ trong lòng. Nếu không phải vì đã lâu tim của nàng chưa từng đập mạnh như thế này khi tiếp xúc với nam nhân thì còn lâu nàng mới để ý hạng người như Phương Hạo Vân.
"Hạo vân, tôi đã sớm nghe qua, ngày lễ hội từ thiện, tập đoàn Thịnh Hâm cũng có tham dự, chẳng lẻ anh sẽ không muốn nhân cơ hội này đánh vang danh tiếng cho công ty của anh sao? " Đinh tuyết nhu hơi xao động nói.
Phương hạo vân mi mắt hơi xao động, xoay chuyển ánh mắt, nhìn đinh tuyết nhu hỏi: "Ý của cô là làm cho mọi người biết cô tham dự cùng tôi? "
"Không cần làm gì cả, chỉ cần chúng ta cùng nhau xuất hiện, tự nhiên sẽ có rất nhiều người chú ý đến. Tập đoàn Thịnh hâm mặc dù là một trong những tập đoàn lớn của Hoa Hải, nhưng tập đoàn có quy mô lớn giống thịnh hâm cũng không phải là ít. Nếu thừa dịp lễ hội từ thiện lần này đánh vang danh tiếng cho tập đoàn của anh, tôi nghĩ đối với sự phát triển của Thịnh Hâm cũng không phải là nhỏ. Anh hiểu ý tôi nói chứ? " Đinh tuyết nhu chậm rãi nói.
Phương hạo vân nhìn đinh tuyết nhu trong ánh mắt đích định mang theo sự tự tin, trong lòng có chút do dự. Không thể không nói, đinh tuyết nhu phân tích rất có đạo lý.
Lễ hội từ thiện lần này sẽ là sự kiện trọng đại của thương giới hoa hải thương, nói là lễ hội từ thiện nhưng kỳ thật là các xí nghiệp so đấu thực lực với nhau.
Nếu thật sự có thể tại lễ hội từ thiện lấy được danh tiếng cho tập đoàn thịnh hâm, đó cũng được xem là một chuyện quan trọng. Coi như là Hạo Vâb cống hiến cho tập đoàn.
Nghĩ tới đây, Hạo Vân gật đầu: "Tốt, tôi đáp ứng với cô----! "
Nhìn Hạo Vân gật đầu đáp ứng, đinh tuyết nhu nhất thời đỏ mặt.
Đinh tuyết nhu cũng không quan tâm vì sao Hạo Vân đáp ứng, nàng muốn chính là Hạo Vân đáp ứng tham dự cùng với nàng. Đinh Tuyết Nhu thuyết phục như vậy là muốn có cơ hội tiếp xúc cùng với Hạo Vân để sang tỏ sự nghi hoặc trong lòng.
Sự nghi hoặc trong lòng nàng cũng không phải không có lý do,đó là do nàng nhất thời cảm giác được. Hơn nữa, theo quan sát của nàng , trương bưu cùng đại phi đối với phương hạo vân dã có nghi ngờ.
Kể từ đó, thì nàng càng thêm kiên định với phán đoán của mình.
"Hạo vân, tiếp đãi Nhu Nhu của chúng ta thật tốt nha, thức ăn sắp xong rồi......" Phương tuyết di trong lòng tò mò mối quan hệ của hai người nên luôn cách một đoạn thời gian lại lấy lý do đi ra nhìn.
Phương hạo vân nhíu mày nói: "Chị, em xấu xa lắm sao? nếu chị không yên tâm, chị tới tiếp đãi đi, em đi nấu cơm? "
"Em nấu cơm? Em mà biết nấu cơm sao? " Phương tuyết di liếc Hạo Vân một cái, sau đó xông đến đinh tuyết nhu cười cười nói: "Hạo vân còn nhỏ, không hiểu chuyện, khiến em chê cười. "
Đinh tuyết nhu che miệng cười khẽ, phương tuyết di những lời này nói xong cảm thấy quá hài hước, tuyệt đối là một câu rất hài hước.
Phương Hạo Vân cũng là một trận buồn bực, nếu bàn về tuổi thật. Hắn không thấy Tuyết Di lớn hơn mình bao nhiêu......Bất quá từ khi đổi mặt đến giờ xưng hô đã quen nên không có cách gì. Bởi vì bị bức ép nên Hạo Vân tựa hồ càng giống một tiểu hài tử. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
"Tuyết di tỷ, có ý tứ gì? " Đinh tuyết nhu nghiêng đầu, bỗng nhiên có hứng thú nhìn phương hạo vân, nói: "Anh đối tuyết di tỷ, hình như rất tôn trọng. "
"Đó là tự nhiên, người nào rất tốt với tôi. Tôi sẽ đối tốt với người đó......" Phương hạo vân nhàn nhạt nói một câu.
"Hạo vân, có thể hỏi anh một câu không? " Đinh tuyết nhu đột nhiên nói: "Nếu hai người yêu nhau, bởi vì nguyên nhân khách quan buộc phải tách ra, anh cảm giác được bọn họ còn có cơ hội quay lại với nhau không? "
"Còn phải xem tình huống......"
Phương hạo vân vốn không muốn trả lời, bất quá hắn cuối cùng vẫn còn hỏi tới một câu: "Nói tình huống cụ thể một chút? "
"Cô gái bởi vì một ít nguyên nhân khách quan bỏ quên lời hứa làm thương tổn chàng trai, nhưng thật sự là nàng rất đau khổ. Sau này cô gái đó mới tìm được chàng trai, nếu anh là người đó thì anh có tha thứ cho cô gái đó không? " Đôi con ngươi xin đẹp của Đinh tuyết nhu gắt gao đích nhìn chằm chằm phương hạo vân, trong lòng khẩn trương nói không nên lời.
"Không biết----! "
Phương hạo vân lại thẳng thắn trả lời: "Cô nói từ đầu đến giờ rốt cục cũng chẳng có gì rõ ràng, cho nên tôi không có cách nào giúp cô giải đáp cái vấn đề này......Được rồi, đinh tiểu thư, cô gái đó có phải là cô hay không? Tôi nhớ không lầm thì lúc trước cô đã từng nói qua? Nếu cô thật sự muốn biết rõ đáp án từ tôi thì cô phải nói rõ. Nếu không nói, tôi cũng không biết phải trả lời thế nào......."
Đinh tuyết nhu khẻ cười một tiếng, nói: "Không sai. Tôi dã giấu anh. Tôi muốn hỏi ý kiến của người có kinh nghiệm tình trường, nhưng tôi sẽ không nói rõ lý do đó ra trừ phi anh là người đó......"
Nói tới đây. Đinh tuyết nhu chăm chú hỏi một câu: "Anh là người đó phải không? "
"Sao cô lại hỏi tôi? " Phương hạo vân hỏi lại một câu.
"Hạo vân, nếu lúc nào cũng nói đến đây thì tôi không có cách nào nói cho anh rõ được......" Đinh tuyết nhu ngồi lại đây, khẩn trương nhìn phương hạo vân, gằn từng chữ một nói: "Tôi đối với than phận của anh có sự hoài nghi, cho nên tôi mới trăm phương ngàn kế đến gần anh. Tôi làm như vậy là muốn thử dò xét anh......"
Mấy ngày nay. Đinh tuyết nhu cẩn thận nghĩ tới. Nàng cũng không lo lắng mục đích của mình bị phương hạo vân biết. Nếu Hạo Vân thật sự là người đó. Chính mình không nói thì Hạo Vân cũng sẽ biết.
Nếu Hạo Vân không phải người đó. Chính mình nói thì Hạo Vân cũng không hiểu.
Chuyện sáng tỏ như ban ngày. Muốn giả bộ tức là dối lòng, muốn chạy trốn tức là trốn tránh......Hết thảy chuyện đó càng thêm rõ ràng.
Phương hạo vân âm thầm nhức đầu, chính mình phán đoán chính xác, đinh tuyết nhu quả nhiên bắt đầu hoài nghi chính mình. Theo như tình huống hiện giờ, trương bưu cùng với đại phi đối với chính mình cũng có sự hoài nghi không nhỏ. Thật sự là quá buồn bực .
"Đinh tiểu thư, ngươi nói chị của ta hài hước, tôi cảm giác được cô càng hài hước......Tôi từ trương đội trưởng nơi nào hiểu rõ một ít chuyện của cô, người cô muốn tìm là một người cô nhi. Tôi là cô nhi sao? Tôi là đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm. Tôi có ba mẹ, còn có tỷ tỷ......"
Phương hạo vân hừ một tiếng, nói: "Tôi hy vọng cô không nên quấy nhiễu cuộc sống bình thường của tôi. "
"Hạo vân, em vừa nói bậy gì đó......" Phương tuyết di đi vào phòng khách, vừa lúc nghe được câu nói cuối của Hạo Vân, Tuyết Di cả giận nói: "Chị thấy hình như em không phải nam nhân? Như thế nào có thái độ đối với nhu nhu như vậy......Theo chị thấy mang nhu nhu đặt ở trên đường cái, chỉ không chừng vài phút sẽ không thiếu nam nhân tranh đoạt nhau cùng chạy đến......Em thật sự là đang ở trong phúc mà chẳng biết phúc. "
"Chuyện này.....Nhu nhu, chị thấy hắn quá khinh người, em đừng để ý nhé....." Tuyết Di cười cười nói
"Tuyết di tỷ, đại minh tinh cũng là người, cần gì phải khách khí như vậy. " Đinh tuyết nhu quyết định đi theo đường cong cứu quốc, phương hạo vân bên này dù sao bây giờ đã không có yên lòng. Không bằng cùng phương tuyết di ...trước đem quan hệ làm cho tốt lên, sau này có được là cơ hội hắn phương hạo vân sẽ không thể trốn tránh, hắn có thể không về nhà sao?
Phương tuyết di tâm lý vui vẻ, vội vàng kéo bàn tay nhỏ bẻ của đinh tuyết nhu nói: "Nhu nhu, đừng chấp một đứa trẻ, chờ hắn trưởng thành sẽ hiểu chuyện hơn. "
"Được rồi, chị đi vào trong đây, hai người...cứ trò chuyện......" Phương tuyết di giống như nhớ tới cái gì, vội vàng đứng dậy rời đi.
Phương hạo vân cùng đinh tuyết nhu nhìn tuyết di đi, liền bắt đầu tiếp tục trở lại đề tài cũ nói: "Đinh tiểu thư, tôi đã nói rất rõ ràng, hy vọng cô không nên trở lại dây dưa với tôi. "
"Có đúng không? "
Đinh tuyết nhu cắn răng, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm phương hạo vân, cười lạnh một tiếng nói: "Nếu anh nói được như vậy tôi càng khẳng định hơn, tại sao anh lại trốn tránh tôi? Phương hạo vân, tôi tin tưởng vào cảm giác của tôi, tóm lại trừ khi sự nghi hoặc trong lòng được cởi bỏ. Bằng không, tôi sẽ không dễ dàng rời bỏ anh. "
"Xem ra là cô đã chuẩn bị theo tôi? " Phương hạo vân bỗng hù dọa nói: "Là cô tự tìm đến.....Nếu có một ngày, tôi lăng nhục cô thì cô cũng đừng trách. Mặc dù tôi đối với ca nhạc không có hứng thú, nhưng đối với phụ nữ xinh đẹp vẫn còn có điểm thích thú. "
"Anh dám? "
Đinh tuyết nhu sắc mặt phát lạnh, thẳng thắn nói: "Tôi với anh đã nói qua, thân thể của tôi thuộc về chàng trai tôi yêu, nếu anh dám khi dễ tôi, tôi sẽ cho anh biết. Đừng tưởng rằng tôi là một người phụ nữ nhu nhược không có cách nào đối phó anh, nếu anh thật sự chọc giận tôi, anh cứ xem xem......"
"vậy chúng ta chờ xem......" Phương hạo vân khinh miệt cười cười. Trong lòng cũng là có chút khó chịu, nghe khẩu khí của đinh tuyết nhu, hình như cho tới bây giờ nàng cũng không có phản bội mình.
"Nhưng vết thương năm đó vẫn còn hằn sâu trong lòng......" Phương hạo vân thở dài trong lòng một tiếng, có một số việc quá khứ cũng đã quá khứ, không thể tiếp nhận được......
Đến lúc ăn cơm thì trác nhã cùng với phương tử lân cũng chưa về nhà.
Trên bàn cơm chỉ có phương tuyết di, hạo vân cùng đinh tuyết nhu ba người.
Đinh tuyết nhu cố ý ngồi đối diện phương tuyết di, phương hạo vân nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của bà chị, không cảm lên tiếng, lặng lẽ ngồi ăn.
Phương tuyết di lòng hiếu kỳ càng tăng lên, nàng rất muốn hỏi đinh tuyết nhu một chút, giống như quan hệ của Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu? Nhưng lời đến cửa miệng, nàng lại cảm thấy không có ý tứ. Nàng cảm giác được hỏi cái này cũng giống như tự nói một mình.
Sau khi ăn xong cơm tối, thời gian không còn sớm, vương hà bên kia đã gọi điện thoại vài lần thúc giục làm cho đinh tuyết nhu phải rời đi. Gia chủ phương hạo vân vẫn một mực không để ý tới bộ dáng của nàng, đinh tuyết nhu cảm giác được nếu còn ở lại cũng chẳng làm được gì nên quyết định rời đi.
Có kết quả như ngày hôm nay, nàng tin tưởng thắng lợi ngay trước mắt.
Lúc đưa đinh tuyết nhu đi, phương tuyết di khẩn trương lôi kéo tay nàng, luôn mãi dặn dò: "Nhu nhu, nhất định phải thường thăm chúng ta, kỳ thật Hạo Vân của chúng ta rất thích em, chỉ là đứa nhỏ này kiêu ngạo, trước mặt em không dám thừa nhận. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]