Phương Tuyết Di có chút hưng phấn, cô vội vàng đứng dậy chạy qua đó, hai tay nắm lấy song cửa sổ, giống như một đứa trẻ hét to lên : " Đẹp quá...!"
Phương Hạo Vân cũng nhanh chóng bước theo qua đó, cùng sánh vai đứng với Tuyết Di, chăm chú ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Nhà nghỉ đã bỏ ra nhiều công sức, ngay cả trong thôn làng cũng bài trí rất nhiều đèn điện đặc hiệu , khiến cho khắp nơi đều là ánh sáng lấp lánh của đèn neon.
" Hạo Vân, ở đây thật đẹp, tối nay chị không muốn về...."
Phương Tuyết Di quay đầu lại, trong đôi mắt đẹp đẽ đang ngắm nhìn xung quanh toát ra một vẻ khác thường, khuôn mặt hồng hào, ánh mắt chứa đựng một mạch cảm xúc mãnh liệt. Dù rằng Phương Hạo Vân vẫn rất tỉnh táo, nhìn thấy chị mình như vậy cũng không khỏi có chút xuất thần.
Thấy Hạo Vân chăm chú nhìn mình như vậy, trong lòng Phương Tuyết Di không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào trước nay chưa từng có : " Hạo Vân, nhìn gì vậy? Có phải em cảm thấy chị rất xinh đẹp không?"
Nếu là ngày thường, Phương Tuyết Di tuyệt đối sẽ không nói thẳng ra những câu nói như vậy, hỏi những câu hỏi ám muội như vậy. Nhưng hôm nay thì khác, dưới sự kích thích của thuốc mê, cô không có chút nào cảm thấy câu hỏi của mình có gì đó không thỏa đáng.
Ánh mắt Phương Tuyết Di ấm áp mềm mại như làn nước mùa thu , chứa chất rất nhiều tình cảm, còn Phương Hạo Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2973937/chuong-257.html