Phương Hạo Vân nghe xong, trong lòng có chút không vui. Hắn rất muốn nói với Vương Hà là, võ công khi đã luyện đến một giới hạn nào đó, thì vũ khí lạnh chưa chắc đã đấu không lại vũ khí hiện đại hóa. Nhưng suy nghĩ lại, giải thích với cô ta xem ra dư thừa quá. Hơn nưa, đối với vũ khí hiện đại, hắn cũng không xa lạ gì. Khoan nói đến việc hắn đã từng làm sát thủ trong 3 năm ở Thiên Đạo, đã từng học qua rất nhiều vũ khí từ chỗ giáo quan. Chỉ tính đến chuyện hắn đã phục vụ trong quân đội được 3 năm, những kiến thức về vũ khí mà hắn nắm được, đã nhiều hơn hẳn so với những quân nhân đặc chủng thông thường.
"Biết một chút... " Phương Hạo Vân trả lời một câu mơ hồ.
"Vậy à? Vậy thì tốt...!"
Rõ ràng Vương Hà có chút bất ngờ, theo cô thì một sinh viên đại học có lẽ sẽ cảm thấy xa lạ đối với súng. Nên biết rằng ở đất nước này, việc quản lý vũ khí rất là nghiêm ngặt. Đến ngay cả vệ sĩ của cô và Đinh Tuyết Nhu lúc nhập cảnh, đã phải tốn rất nhiều công sức mới được cấp phép sở hữu vũ khí hợp pháp.
Ngừng một lúc, Vương Hà tiếp tục nói:
"Vậy cậu có kinh nghiệm bắn súng chưa?"
"Không có...!"
Phương Hạo Vân cố tình nói dối:
"Tôi chỉ là thông qua kiến thức trên mạng nên có những hiểu biết nhất định về súng, đã từng sử dụng qua súng trường mô phỏng như thật, nhưng súng thật sự thì tôi vẫn chưa có cơ hội thử qua."
Không thể nói thật được. Nên biết rằng thân phận của hắn bây giờ chẳng qua chỉ là một chàng sinh viên đang học đại học mà thôi.
"Ồ, là vậy à…!"
Vương Hà khẽ chau mày nói:
"Nếu vậy thì tôi không thể cấp súng cho cậu được. Dù gì thì cũng chẳng mong cậu sẽ bảo vệ được Nhu Nhu... thôi được. bây giờ cậu có thể về được rồi. Ba ngày sau đến báo danh nhé."
Trong phòng làm việc của đội trưởng cục cảnh sát thành phố. Hai huynh đệ tốt Trương Bưu và Đại Phi đang bàn bạc một chuyện khiến họ phải đau đầu. Sau khi Đinh Tuyết Nhu tuyên bố sẽ đặt trung tâm phát triển sự nghiệp của cô chuyển sang Trung Quốc đại lục, liền gây nên sự bất mãn của một số tổ chức cấp tiến ở khu vực Đông Nam Á. Thậm chí có tổ chức đã tuyên bố phải tiến hành báo thù đối với Đinh Tuyết Nhu. Họ cho rằng Đinh Tuyết Nhu đã nổi tiếng ở đất nước của họ, không nên sau khi đã nổi danh mà bỏ rơi họ, mà chuyển đến Trung Quốc. Theo cách nói của họ thì, đó gọi là phản bội. Kẻ phản bội thì không thể tha. Đương nhiên, sự trở về của Đinh Tuyết Nhu, cũng ảnh hưởng đến lợi ích kinh tế của ngành giải trí ở khu vực Đông Nam Á. Đó cũng là một nguyên nhân khác dẫn đến việc họ lên tiếng đe dọa báo thù.
Căn cứ vào điều tra của phân cục an ninh quốc gia của Hoa Hải, trong số các tổ chức đó, còn có một số đảng phái thuộc chủ nghĩa khủng bố với quy mô không nhỏ. Nếu họ đến thành phố Hoa Hải này, không thể đoán được những ảnh hưởng lớn mà họ sẽ gây ra.
"Anh Bưu, lần này anh em chúng ta bận rộn rồi..."
Đại Phi gượng cười một tiếng, nói:
"Chuyện này nếu mà làm không tốt, cấp trên biết được nhất định sẽ trách tội hai chúng ta..."
"Không sao...!"
Trương Bưu tự tin nói:
"Tổ chức tà giáo như Thái Dương Giáo, cảnh sát quốc tế vẫn đang truy tìm tội chứng phạm pháp của họ. Nếu lần này họ dám đến Hoa Hải gây chuyện, anh sẽ để cho chúng nó có đi mà không có về."
"Tuy là nói vậy, nhưng đến lúc đó lỡ như gây nên một trận khủng bố tập kích sẽ tạo nên ảnh hưởng rất xấu đối với cục diện đang ổn định của thành phố Hoa Hải. Hậu quả như vậy không phải là chuyện mà anh và em có thể gánh vác nổi đâu..."
Đại Phi trong lòng buồn rầu nói.
Trương Bưu ngước mắt lên, nói:
"Đại Phi, câu này anh không thích nghe chút nào. Dựa vào cái gì mà xảy ra chuyện chứ, cứ để anh và cậu gánh chịu hết. Người ta Đinh Tuyết Nhu là người Trung Quốc chính gốc, người ta có quyền trở về tổ quốc mình để phát triển sự nghiệp, ai có thể từ chối không cho cô ấy nhập cảnh được chứ?"
"Cậu cũng đừng quá lo lắng. Chúng ta nên chuẩn bị cho tốt. Sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn đâu, quả thật bọn quỷ ở Thái Dương Giáo rất có thực lực, nhưng ở Hoa Hải này chưa chắc họ đã làm nên chuyện. Chuyện gì cũng nên nghĩ lạc quan một chút, đừng quá bi quan chứ."
Trương Bưu thoải mái nói.
Đại Phi gật gật đầu, liền hỏi:
"Anh Bưu, anh nói xem chúng ta như vậy có phải là lạm dụng chức quyền không?"
"Dĩ nhiên là không...!"
Đầu óc Trương Bưu quay như trống lắc vậy:
"Đinh Tuyết Nhu trở về nước phát triển, là quyết định của riêng cô ấy. Hơn nữa, cô ta cũng rất nổi tiếng ở trong nước. Chúng ta bảo vệ cho buổi biểu diễn của cô ấy là chuyện hợp tình hợp lý. Đại Phi, nói thật, những chuyện mà cậu lo lắng anh không hề lo chút nào. Ngược lại, trong lòng anh cứ luôn canh cánh rốt cuộc Đinh Tuyết Nhu có thể tìm lại được anh Hạo Vân không?"
"Đúng vậy, nếu cô ấy có thể tìm lại được anh Hạo Vân thì tốt quá, đến lúc đó Tam Kiếm Khách chúng ta lại có thể sum hợp. Vậy còn gì tốt bằng...!"
Đừng thấy Đại Phi đang nắm cương vị quan trọng, nhưng đối với cuộc sống trong quân đội năm xưa, hắn vẫn rất mong nhớ. Nhất là tình bạn với Trương Bưu và Hạo Vân. Đó đều là những chuyện suốt đời hắn không quên được.
"Lòng chân thành có thể cảm động được trời mà. Đại Phi, anh tin rằng ba anh em chúng ta nhất định sẽ có cơ hội được đoàn tụ..." Trương Bưu nghiêm túc nói.
"Ưhm, em cũng tin là sẽ có ngày này..." Đại Phi cũng nghiêm túc gật gật đầu. "Đại Phi, anh hỏi em một vấn đề này?"
Đột nhiên Trương Bưu trở nên nghiêm túc, sắc mặt cũng trở nên rất nghiêm chỉnh hơn, đồng thời giọng nói cũng nhỏ hơn nhiều:
"Cậu nói xem người có thể đổi mặt được không?"
"Đổi mặt?"
Đại Phi lặng đi một lúc, liền nói: "Ý anh là phẫu thuật thẩm mỹ à".
"Cũng không hoàn toàn có nghĩa là phẫu thuật thẩm mỹ..." Trương Bưu cúi đầu nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói:
"Ý của anh là, một người có thể đổi da mặt với một người khác... để trở thành người đó không?"
"Anh Bưu, anh xem phim Họa Bì chưa?"
Đại Phi cười nói:
"Chắc anh đã xem phim ma nhiều rồi nên bị nghiện. Anh Bưu, không phải là em không tin, nhưng giới y học và giới thâm mỹ hiện đại, vẫn chưa có được cái kỹ thuật cao siêu đó. Đúng rồi, sao anh lại đột nhiên hỏi em câu này? Chăng lẽ anh đã nghiện phim thật sao?"
"Không có gi, anh chỉ là hôi vu vơ thôi..."
Trong lòng Trương Bưu có một cách nghĩ rất kỳ lạ. Nhưng trước khi chưa có chứng cứ xác thực, hắn vẫn không dự định sẽ nói ra.
Sau khi Phương Hạo Vân trở về nhà, đã đèn lúc phải ăn cơm tối rồi. Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi đã sớm chuẩn bị xong cơm nước, chỉ chờ Phương Hạo Vân trở về thôi.
So với mấy hôm trước, Trương Mỹ Kỳ hôm nay trông rất cởi mở, đôi mắt cô không rời lấy Phương Hạo Vân một chút nào, hơn nữa còn nhân lúc Tạ Mai Nhi không chú ý đã gửi nụ hôn gió cho hắn. Ý nghĩa bên trong, chắc không cần nói cũng đã rõ.
Sau khi kết thúc bữa tối, Tạ Mai Nhi đã chủ động đi xuống bếp rửa bát đĩa, để chị Mỹ Kỳ và Hạo Vân có không gian riêng. Mấy ngày này xảy ra biết bao nhiêu chuyện, thái độ của Tạ Mai Nhi cũng có một chút thay đổi. Cô cứ luôn cảm thấy mình ở trong căn nhà này như một kẻ dư thừa vậy. Do đó, chuyện gì cô cũng cân thận, cố gắng làm những chuyện trong khả năng của mình để khiến trong lòng mình không cảm thấy khó chịu.
Trương Mỹ Kỳ lôi ngay Phương Hạo Vân đến phòng ngủ của cô, hai người họ đã mấy ngày rồi không được gần nhau, vừa vào bên trong, Trương Mỹ Kỳ đã thể hiện ngay sự nhiệt tình của mình, để hắn ngồi xuống mép giường, đầu cô dựa vào lòng hắn, nũng nịu nói:
"Hạo Vân, tối nay chúng ta ở bên nhau nhé..."
Phương Hạo Vân cười hi hi, đưa tay ôm chầm lấy thân hình gợi cảm của cô, cười nói:
"Chị Mỹ Kỳ, thật ra em đã muốn từ lâu rồi... đúng rồi. Có phải Kỳ đã liên lạc với chị không?"
"Ưhm…."
Trương Mỹ Kỳ gật đầu, vui vẻ nói:
"Kỳ đã giải được khúc mắc trong lòng chị... bây giờ cái gì chị cũng không quan tâm. Chị chỉ biết, em yêu chị, chị cũng yêu em, chúng ta sẽ không xa rời nhau."
"Chị Mỹ Kỳ, em..."
Mới nói được nửa câu, Trương Mỹ Kỳ lập tức lấy tay bịt miệng hắn lại. Đôi mắt mê ly nói:
"Hạo Vân, đừng nói gì cả, chị muốn."(Đả tự: dung hành động thay lời nói dư thừa đi ku. Đừng để chưa đến chợ đã hết vốn là không ổn với chị đâu đấy )
Nói xong, cô liền đẩy Phương Hạo Vân ngã trên giường, đôi tay ôm lấy cổ hắn bắt đầu hôn một cách cuồng nhiệt. Phương Hạo Vân đương nhiên cũng không chịu thua, liền đáp trả ngay. Hai người họ chỉ trong một chốc đã quấn lấy nhau, cứ lăn lộn không ngừng trên chiếc giường rộng rãi thoái mái này...
Vì hai người đã có mấy ngày không được ở bên nhau. Dục vọng đã được tích tụ nhiều, cho nên rất kích động và chú tâm. Phương Hạo Vân rất hăm hở, trong những tiếng rên rỉ uyển chuyển của Trương Mỹ Kỳ, hắn đã đạt đến một lần rồi lại một lần cực khoái.
Khi mọi chuyện đã bình yên trở lại, Trương Mỹ Kỳ ôm chặt lấy Phương Hạo Vân. Ngón tay không ngừng xoay vòng trên ngực hắn, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc.
"Hạo Vân. em phải mau chóng nghĩ cách đón Kỳ về đây nhé." Truơng Mỹ Kỳ nghiêm túc nói. Phương Hạo Vân cố ý hỏi: "Chị nói thật chứ?"
"Dĩ nhiên là thật."
Trương Mỹ Kỳ cũng nghiêm túc nói:
"Hạo Vân, chẳng lẽ em vẫn không tin chị? Chị đã nói là chị không cần danh phận. Chị cũng đồng ý chia sẻ tình yêu của em với một người con gái khác. Chị biết rõ điều kiện của mình, một người đàn ông ưu tú như em chị không có quyền độc chiếm một mình..."
"Chị Mỹ Kỳ, em không cho chị nói vậy..."
Phương Hạo Vân đưa tay nhéo vào mông của người đàn bà một cái, giả vờ trách móc nói:
"Sao chị có thể nói mình như vậy chứ... nhớ nhé, chị là một người đàn bà rất
xuất sắc."
"Hạo Vân, chị vẫn muốn nữa..."
Trương Mỹ Kỳ đang trong cái tuổi như hùm như hổ. Lại thêm dục vọng của bản thân vốn đã mạnh mẽ. Trong một đêm mà không được làm mấy lần là chưa thấy đủ.(Đả tự: thế này mà sau PHV có tới gần chục vợ thì sao đáp ứng hết được các cô ý nhỉ, không bị thoát dương mà chết đấy chứ. Dù sao cũng là truyện, hư cấu thật).
Cũng may là Phương Hạo Vân có học võ công, thân thể khỏe mạnh. Nếu là những người đàn ông bình thường khác, e là đã sớm mất mạng rồi. Hắn cười hi hi, để Trương Mỹ Kỳ trườn trên giường, để chiếc mông trắng trẻo giương cao lên, bắt đầu một cuộc chinh phục mới của người đàn ông. Trong phòng liền vang lên tiếng rên khẽ của người đàn bà và tiếng thờ gấp của người đàn ông, còn có những tiếng động của xác thịt chạm vào nhau nữa...
Còn cách một ngày nữa là đến ngày mà đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu chính thức đến Hoa Hải. Hôm nay Phương Hạo Vân nhận được thư mời của cục cảnh sát thành phố, đến để cùng nhau bàn bạc về công việc bảo an sắp tới. Trên đường đi, hắn luôn cảm thấy sau lưng hình như có người đang theo dõi hắn.
Do đó, hắn cố tình thay đối đường đi, nên đã rẽ ngay vào một ngõ cụt không có người qua lại.
Đi đến giữa chừng, hắn dừng chân lại, quay đầu hét một tiếng lạnh lùng:
"Ra đây đi...!"
"Đúng là có bản lãnh..."
Trên tường vọng lại mấy tiếng to nhỏ. Liền đó ba tên mặc áo đen xuất hiện trên đầu tường.
Người thứ nhất, khoảng chừng 40 tuổi hơn, mặt rất lạnh lùng, trên mép môi có một nốt ruồi đen, môi rất dày, thân hình cao lớn, ánh mắt rất lạnh. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Bên cạnh hắn là hai người khoảng chừng 20 tuổi hỏn, mặt không có biểu hiện gì, trong ánh mắt có mang sát khí, trên thân người lại có mùi máu tanh.
Phương Hạo Vân cảm nhận được Thiên Phạt trong người mình đang muốn động đậy, không khỏi nghi ngờ, ba tên này đều là những tên đáng chết. Trên thân thể họ đã gánh quá nhiều mạng người rồi.
Tên đàn ông tuổi trung niên có nốt ruồi nhìn Phương Hạo Vân dò xét, mỉm cười thở dài, nói:
"Đúng là một cậu bé xinh đẹp, tiếc là, có người phải lấy mạng mày cho bằng được, nếu không thì, tao thật không ngại bắt mày về để chơi vài ngày..."(Đả tự: đam mỹ a, bệnh hoạn vãi chưởng)
Phương Hạo Vân nghe xong, trong lòng rất căm ghét, thì ra là một lão thỏ già.
"Tụi bây muốn giết tao?"
Phương Hạo Vân không hề hỏi xem họ là ai. Thật ra hỏi cũng như không, nhưng tên chán sống này lấy tiền người ta, thì giải quyết chuyện dùm người ta, rất kín miệng. Hơn nữa người muốn hắn chết chẳng phải là nhà họ Tần sao? Hỏi nữa cũng bằng thừa.
"Thông minh...!"
Tên tuổi trung niên có nốt ruồi đen cười lạnh lùng một tiếng nói:
"Thằng ranh này vẫn còn chút bản lãnh, quả nhiên phát hiện ra chúng tao đang theo dõi mày, nhưng cũng không sao, trong cái ngõ cụt này càng tiện để tụi tao ra tay. Lão nhị, lão tam. ra tay đi, nhớ nhé, cẩn thận một chút đừng làm hỏng cơ thể của thằng bé này, tao còn dùng..."
Nói xong, hắn còn nhìn Phương Hạo Vân một cái nhìn mờ ám.
Phương Hạo Vân thấy tình hình vậy. càng thêm chán ghét, trên người nổi hết cả da gà, tên đàn ông già này xem ra cũng rất phong độ, sao lại có cái sờ thích như vậy chứ, thật đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Phương Hạo Vân nghiêng người, hai chân, một chân ở trước, một chân ở phía sau, đôi mắt chăm chú nhìn hai tên thanh niên đang xông về phía hắn.
"Nhớ nhé, đừng làm hư cơ thể thằng bé..."
Tên đàn ông trung niên lại nhắc nhở hai tên đồng bọn. Nghe đến nỗi Phương Hạo Vân sởn cả gai ốc.
Trong lúc nói, hai người đó một trái một phải, vội vàng tiến đến gần Phương Hạo Vân. Từ chiêu thức của họ có thể thấy, không có nhiều chiêu dư thừa, ra tay rất dứt khoát và đều là chiêu sát nhân. Hơn nữa, khí thế cũng kinh người, lực thì nhanh và mạnh, hiển nhiên đó đều là những sát thủ đã được rèn luyện lâu năm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]