Lã Thiên Hành đứng dậy khỏi ghế sofa, đi thẳng vào phòng sách của Trần Thiên Huy. Phương Hạo Vân sau khi kinh ngạc trong giây lát cũng nối bước theo sau.
Hai người vào trong phòng sách, Phương Hạo Vân khóa cửa lại, đợi khi Lã Thiên Hành gật đầu cho phép hắn mới ngồi xuống.
Đợi Phương Hạo Vân ngồi vào chỗ, Lã Thiên Hành liền lên tiếng:
- Hạo Vân, đêm nay ông sẽ đáp chuyên cơ rời khỏi thành phố Hoa Hải đi làm công vụ. Trước khi rời khỏi, ông muốn nói thêm một vài điều với cháu. Ông muốn hỏi, cháu có dự định gì trong tương lai không? Muốn sống mãnh liệt hay là bình dị qua một đời người?
Câu hỏi này nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn Phương Hạo Vân sẽ trả lời là muốn sống bình dị, nhưng bây giờ thì khác, trong tương lai không xa, hắn sẽ phải đối chọi với Thiên Đạo và gia tộc Morgan, vì thế hắn phải nổi dậy tạo dựng thế lực cho riêng mình, nếu không làm vậy, không những Nguyệt Như tình sâu nghĩa nặng với hắn phải chịu hỏa mình, mà ngay cả tất cả những gì hắn đang có đều phải tan biến theo.
Từ trong sâu thẳm ánh mắt Phương Hạo Vân tỏa ra khí thế của kẻ mạnh, giọng điệu trở nên nghiêm túc, nói:
- Cháu muốn làm một người mạnh mẽ tuyệt đối.
Mạnh mẽ tuyệt đối chính là đạp lên tất cả mọi người, cai trị họ, nắm quyền sinh sát họ. Lã Thiên Hành hình như cảm thấy bất ngờ với câu trả lời này của Phương Hạo Vân. Tất nhiên sau bất ngờ là khâm phục, bao nhiêu năm rồi ông mới được nghe ngôn từ hào khí ngút trời như thế, hơn nữa người nói ra câu đó lại còn rất trẻ.
- Ha ha!
Tiếng cười của Lã Thiên Hành đầy vẻ phấn khích, ông đứng dậy bước đến bên cạnh Phương Hạo Vân, vỗ nhẹ vào vai hắn một cách tán thưởng, nói:
- Ông rất vui khi Thanh Thanh có được người bạn như cháu, ông cũng rất vui khi con gái và con rể của ông giới thiệu cháu cho ông biết, nhưng cháu đặt mục tiêu quá cao như vậy, khó khăn phải đối mặt sau này cũng sẽ rất lớn, cháu nên chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ứng phó...
Phương Hạo Vân gật đầu kiên quyết, khẳng định chắc nịch:
- Lã gia gia xin cứ yên tâm, cháu đã sớm có tâm lí chuẩn bị sẽ chịu cực rồi, hơn nữa cháu bảo đảm sẽ không làm ông thất vọng.
Lã Thiên Hành xoay lưng lại nhìn vào bốn chữ thư pháp lớn treo trên tường ' Thiên Đạo Chầu Cầu' (Đạo trời ưu đãi cho người chịu cố gắng),dặn dò:
- Hạo Vân, nhớ kĩ lấy bốn chữ này, muốn đạt được mục đích thì phải biết trả giá.
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu cảm kích:
- Cháu sẽ ghi nhớ kĩ nhắc nhở và lời dạy của ông.
- Ừm!
Lã Thiên Hành mỉm cười hài lòng, ánh mắt một lần nữa dán chặt vào khuôn mặt Phương Hạo Vân, nói:
- Đây là một thế giới ỷ mạnh hiếp yếu, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, nếu muốn trở thành một người mạnh mẽ tuyệt đối thì cháu phải đánh ngã tất cả kẻ địch phía trước.
Thực đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân.
Câu nói này lúc Phương Hạo Vân còn sống trong cô nhi viện đã biết rồi, bao nhiêu năm qua hắn luôn ghi nhớ kĩ trong đầu, lâu lâu lại đem ra tự cảnh tỉnh bản thân.
- Hạo Vân, ông có niềm tin vào cháu, nhưng có điều này ông muốn nhấn mạnh thêm lần nữa, làm người trước tiên phải chính trực...
Sau khi nhắc nhở, Lã Thiên Hành hỏi tiếp:
- Theo như cháu thấy, như thế nào mới là người mạnh mẽ tuyệt đối?
Khóe môi Phương Hạo Vân chợt nở một nụ cười tà ác, nói ngay:
- Thì như ông đã nói, đánh ngã tất cả kẻ địch phía trước.
- Vậy kẻ địch của cháu là những ai?
Lã Thiên Hành hỏi dồn liên tục.
- Tất cả những ai cản trở cháu.
Phương Hạo Vân trả lời không hề do dự. Tất nhiên trong lòng hắn đã đặt kẻ địch là Thiên Đạo và gia tộc Morgan, hai tập đoàn đối thủ siêu mạnh này sẽ là kẻ địch lớn nhất hắn không tránh khỏi phải đối đầu trong tương lai.
Lã Thiên Hành bất ngờ trong giây lát, khuôn mặt già nua nhíu lại rồi giản ra, mở miệng cười to sảng khoái:
- Nói hay lắm, đã rất lâu rồi ông không gặp được chàng trai trẻ nào đầy tự tin như cháu, hèn chi con gái và con rể của ông xem trọng cháu đến vậy.
Nói đến đây, sắc mặt Lã Thiên Hành trầm hẳn xuống, khắp người ông cũng tỏa ra khí thế của kẻ mạnh. Hồi lâu sau ông mới lên tiếng:
- Hôm nay nói đến đây thôi, ông còn có công việc khác cần giải quyết, ông sẽ liên lạc với cháu sau. Cháu ra ngoài được rồi đó, bảo Thiên Huy về đây...
- Vâng!
Phương Hạo Vân lễ phép gật đầu, đang định quay lưng ra khỏi phòng, Lã Thiên Hành lại gọi giật lại:
- Đợi đã!
Phương Hạo Vân liền dừng bước, thấy Lã Thiên Hành đang dán chặt mắt vào mình, nói:
- Hạo Vân, cháu đang che giấu rất nhiều bí mật, nếu cháu không phản đối, ông sẽ tiến hành điều tra cháu.
- Cháu có thể phản đối được không?
Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.
- Cháu nghĩ thử xem có được không?
Lã Thiên Hành mỉm cười giải thích:
- Thật ra ông cũng không định điều tra cháu làm gì, nhưng việc này có liên quan đến hạnh phúc của cháu ngoại ông nên ông phải cẩn trọng hơn, mong cháu thông cảm cho tình thương con cháu của lão già này.
- Tùy ông muốn đều tra thì cứ điều tra thôi, cháu không việc gì phải sợ cả.
Đối với thân phận sau khi thay đổi khuôn mặt, Phương Hạo Vân có niềm tin tuyệt đối sẽ không dễ bị bại lộ.
- Cháu rất thẳng thắn, tốt lắm, cháu ra ngoài đi, gọi Thiên Huy vào đây.
Sắc mặt Lã Thiên Hành đã dịu lại, ông từ từ ngồi xuống.
............
Sau khi rời khỏi Trần gia, Phương Hạo Vân đi thong dong một mình ngoài phố cho đến khi trời tối mới quay về khu nhà Lam Tâm, chỉ có điều hắn không vào căn hộ 808 của mình mà né tránh hết camera chống trộm của tòa nhà, đi lên tầng 66 trên cùng.
Dõi mắt vào bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh, Phương Hạo Vân thở dài một tiếng:
- Cuộc sống bình dị này đã đến lúc kết thúc rồi sao?
- Hạo Vân, con có tâm sự à?
Một luồng sáng xẹt ngang, dì Bạch không biết từ lúc nào cũng đã lên sân thượng, xuất hiện bên cạnh Phương Hạo Vân.
Quay đầu sang nhìn vào vị giáo quan luôn luôn quan tâm giúp đỡ mình trong suốt ba năm qua, Phương Hạo Vân im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
- Dì Bạch, dì đến đấy à. Dì nói cho con biết, có thật con không còn cách nào có thể tiếp tục sống cuộc sống bình dị không?
Dì Bạch không trả lời trực tiếp câu hỏi của Phương Hạo Vân mà ngẩng đầu lên dán mắt vào ánh đèn neon quảng cáo chói lòa ở tòa nhà trọc trời đằng xa xa, quan tâm hỏi:
- Con lại một lần nữa dao động ư?
- Không phải.
Phương Hạo Vân lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh cảm xúc, nói:
- Con không hề dao động, con chỉ luyến tiếc. Dì cũng biết con rời khỏi Thiên Đạo là vì muốn theo đuổi cuộc sống như hiện nay, nhưng cuối cùng con cũng không thể thoát ra khỏi sự sắp đặt trớ trêu của số phận.
Dì Bạch cũng cúi đầu buồn bã:
- Mỗi một người đều từng thử thoát khỏi số phận, nhưng từ xưa đến nay số người thành công thì có bao nhiêu chứ? Hạo Vân, con phải nhớ kĩ, chỉ có sức mạnh mới là sự đảm bảo tuyệt đối đáng tin cậy, nếu muốn thoát khỏi số phận thì con phải sở hữu sức mạnh mà người khác không có được.
Nghe lời khuyên nhủ của dì Bạch, vẻ mặt căng thẳng của Phương Hạo Vân dịu lại đôi chút, hắn gật gù đồng ý:
- Dì Bạch, con đã hiểu rồi, con sẽ cố gắng hết sức đi thực hiện.
Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khi mờ khi tỏ, dì Bạch dùng giọng điệu của một người từng trải nghiêng đầu nói với Phương Hạo Vân:
- Năm xưa dì cũng từng dao động, thậm chí muốn buông xuôi, dì cũng muốn có cuộc sống như các cô gái bình thường, cũng từng nghĩ sẽ sống bình dị không cần lo nghĩ nhiều, nhưng sau khi vấp ngã vài lần, dì phát hiện ra mình khi sinh ra đã khác với các cô gái bình thường, dì có vận mệnh của riêng dì, dì có con đường riêng phải đi...
Dừng lại một lát, dì Bạch bổ sung thêm một câu, dì nghiêm túc nói:
- Con và dì đều được ông trời sắp đặt sẵn không bao giờ bình dị nổi. Hạo Vân, con nên nhìn thẳng vào vấn đề.
Nhìn chăm chú vào bầu trời đầy sao, Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm:
- Dì Bạch, con nghĩ mình đã biết nên làm gì rồi, cám ơn dì đã nói những lời này với con...
- Hạo Vân, con không cần khách sáo với dì, quan hệ giữa hai chúng ta thân thiết hơn cả những gì con nhìn thấy hiện tại, sau này con sẽ biết tại sao thôi.
Dì Bạch nói một câu sâu sắc, Phương Hạo Vân không hiểu dì Bạch nói thế có ý gì, nhưng con người của dì Bạch thì hắn hiểu rõ, người thủ hộ Thiên phạt và chủ nhân của Thiên phạt, số phận đã gắn kết họ lại với nhau, trong tương lai...
Dừng lại một lát, dì Bạch đột nhiên hỏi:
- Con đã gặp mặt Lã Thiên Hành rồi, ông ta có hứa gì với con không?
- Dì biết rồi à?
Phương Hạo Vân không cảm thấy bất ngờ, lúc trước hắn đã nhận ra trong tay dì Bạch đang nắm giữ một thế lực không hề nhỏ. Lần này dì về thành phố, hắn đã tận mắt chứng kiến.
- Ờ, dì biết hết rồi.
Dì Bạch thẳng thắn nói:
- Hạo Vân, dì không muốn giám sát con đâu, chỉ là dì nghĩ cho an toàn của con thôi, hy vọng con có thể hiểu cho dì. À, Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ dì đều đã phái người đi theo bảo vệ, sau này con không cần lo lắng họ sẽ gặp nguy hiểm nữa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Cám ơn!
Ngoại trừ tiếng cám ơn, Phương Hạo Vân quả thực không biết nói gì hơn với dì Bạch.
Dì Bạch vỗ vai hắn:
- Con còn khách sáo với dì như thế sao?
Phương Hạo Vân cười to, hắn nói tiếp câu chuyện đang bỏ dỡ:
- Dì Bạch, hình như Lã Thiên Hành nghi ngờ con, nhưng ông ta cũng rất nể phục con, ngỏ ý muốn giúp con phát triển sự nghiệp.
- Dì đã điều tra thông tin về Lã Thiên Hành rồi, toàn bộ thông tin sau khi ông ta rời khỏi thành phố Hoa Hải đều được giữ bí mật, dì không điều tra ra được, nhưng từ số thông tin thu thập được trước đây, có thể thấy người này rất mưu mô xảo quyệt, là một con cáo già chính hiệu, ông ta từng tham gia chiến tranh ở nước S, bò dậy từ hố chôn tập thể, là một quân nhân máu lạnh. Sát khí và mùi máu tanh trên người con không giấu được ông ta đâu, ông ta nghi ngờ con là điều hiển nhiên. Nếu như dì đoán không lầm, thời gian sắp tới chắc chắn Lã Thiên Hành sẽ tiến hành điền tra con. Con yên tâm, mấy chuyện này dì tự biết xử lí, đảm bảo sẽ không để xảy ra sai sót gì đâu.
Nói đến đây, dì Bạch đột nhiên đổi đề tài:
- Dì mới nhận được tin từ Nguyệt Như, Thiên Đạo Diêm La Roberts đã biết chuyện Hạo Thiên bị giết rồi, chắc không bao lâu nữa hắn sẽ kết thúc chuyến tu luyện ở núi Phụng Hoàng tìm đến Hoa Hải trả thù.
- Con không sợ!
Phương Hạo Vân tràn đầy tự tin nói.
Dì Bạch nhíu chặt mày nhìn thẳng vào Phương Hạo Vân, nghiên túc thông báo:
- Hạo Vân, Roberts khác với Hạo Thiên, mưu trí và võ nghệ của hắn đều mạnh hơn Hạo Thiên rất nhiều, hơn nữa trong tứ đại sát thủ của Thiên Đạo, hắn là sát thủ duy nhất chưa từng qua tay dì đào tạo, ngay cả dì cũng không biết rõ thực lực của hắn, con nên cẩn thận thì tốt hơn, tất nhiên chưa chắc hắn đã điều tra ra manh mối gì.
Phương Hạo Vân nghe vậy mới nghiêm túc gật đầu:
- Con biết rồi!
............
Dịp tết là dịp thăm viếng người thân bạn bè, mọi người vất vả làm việc quanh năm suốt tháng nay được nghỉ ngơi thoải mái, nhưng Phương Hạo Vân lại không mấy hứng thú với mấy trò chúc tết tào lao.
Suốt mấy ngày liền, phần lớn thời gian của hắn đều ở cùng Trương Mỹ Kỳ trong căn hộ Lam Tâm, chỉ cần Tạ Mai Nhi đi khỏi là họ lập tức cùng nhau tập luyện thể thao cảm giác mạnh. Trong nhà bếp, phòng vệ sinh, phòng khách, thậm chí ngay cả ngoài ban công đều lưu giữ vết tích yêu đương của hai người.
Bạch Lăng Kỳ cũng rất muốn ngày đêm canh giữ bên cạnh người yêu, nhưng cô phải theo ba mẹ đi chúc tết họ hàng thân thích nên chỉ khi đêm tối mới về nhà ngủ chung với Phương Hạo Vân.
Cho đến bây giờ, Bạch Lăng Kỳ vẫn kiên trì giữ giới tuyến phòng thủ cuối cùng, không chịu để Phương Hạo Vân tiến công vào thành trì của cô. Lâu ngày như thế Hạo Vân dần mất đi hứng thú, dù gì thì trong buổi sáng hắn đã được thõa mãn dục vọng với Trương Mỹ Kỳ rồi, lúc đêm xuống hắn ôm tấm thân nõn nà của Bạch Lăng Kỳ ngủ chung là được.
Hai vợ chồng Phương Tử Lân và Trác Nhã cũng tích cực đi thăm viếng bạn bè, mục đích là tìm đối tượng thích hợp để giới thiệu cho Phương Tuyết Di, mấy ngày nay hai ông bà đã chấm được mấy anh chàng tuổi trẻ tài cao, hơn nữa gia cảnh cũng rất khá.
Theo kế hoạch của hai vợ chồng Phương gia, sau khi qua tết sẽ sắp xếp cho con gái gặp mặt họ, nói tóm lại Phương Tuyết Di phải kiếm được chồng ngay trong năm tới.
Phương Tuyết Di sau khi được ba mẹ thông báo lại tỏ ra không hề lo lắng, dù sao thì cô đã thỏa thuận kế sách đối phó với em trai rồi, có nó giả làm bạn trai phá đám thì còn gì phải lo chứ?
............
Hôm nay là ngày mùng 9 tết, nhiệt độ ngoài trời bắt đầu tăng cao trở lại, mặt trời đỏ rực lan tỏa hơi ấm khắp nơi. Vào giữa trưa, Phương Hạo Vân đang định đi tìm Bạch Lăng Kỳ, ai ngờ lại nhận được cuộc gọi của Kim Phi.
Kim Phi nói qua điện thoại hẹn Phương Hạo Vân 15 phút sau gặp mặt, nói có chuyện quan trọng cần báo cho hắn biết. Do dự trong giây lát, Phương Hạo Vân quyết định gọi điện xin lỗi Bạch Lăng Kỳ, đồng ý gặp mặt Kim Phi.
Mười phút sau, Phương Hạo Vân về tới trước cổng khu nhà ở Lam Tâm, từ xa đã nhìn thấy Kim Phi đứng cạnh chiếc ferrari thể thao màu đỏ sang trọng, tạo cho người ta một cảm giác như mỹ nhân quảng cáo xe hơi.
Đến gần hơn một chút, Phương Hạo Vân phát hiện Kim Phi ăn mặc khá gọn gàng, bộ đồ công sở màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ ra dáng nữ doanh nhân cao quý trang nhã, điều đáng nói là vóc dáng của Kim Phi mảnh mai hơn trước rất nhiều, chắc cô đã ăn kiêng giảm béo một thời gian thì phải.
- Lên xe đi!
Kim Phi ngoắc tay với Phương Hạo Vân, không quên nháy mắt khiêu khích hắn một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]