"Trần gia, có cần tuyệt đường sống của chúng tôi không? Ông đừng quên chúng ta đều là người đồng đạo, ông làm vậy đồn ra ngoài không sợ anh em trong giới xã hội đen chê cười sao?"
Sớm muộn gì cũng chết, tâm trạng của Thái Tử bình tĩnh lại rất nhiều, lá gan cũng to hơn.
"Chú Trần, tên này cứ giao cho cháu…"
Phương Hạo Vân bước tới cười khinh bỉ nhằm vào Thái Tử, nói:
"Mày là Thái Tử hả? Tên rất đẹp nhưng tiếc là người thì không tương xứng."
Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên giẫm chân lên cánh tay của Thái Tử, chỉ nghe "Rắc!", một tiếng khô khốc, cánh tay của Thái Tử bị gãy xương, tiếng thét đau đớn của gã vang vọng khắp căn phòng.
Thái Tử toàn thân mềm oặt nằm lê lết dưới đất, ánh mắt đau đớn như muốn van xin nhìn vào Trần Thiên Huy.
"Trần gia, ông không được đối xử với tôi như vậy, mọi người đều là anh em trong hắc đạo.. có gì từ từ nói?"
Thái Tử oằn oại dưới đất, khuôn mặt nhăn nhó trông vô cùng thảm hại.
Trần Thiên Huy cười lạnh lùng bước tới liếc xéo Thái Tử đang nằm dưới đất, gằn giọng:
"Bây giờ mày mới nói tới giao tình với tao có trễ quá không? Vừa rồi mày còn định giết tao mà."
"Ông chủ Trần, Phương thiếu gia, hai vị đều ở đây à… Ngoài kia có rất nhiều người kéo tới, phải làm sao đây?"
Chính vào lúc này, Vương Thế Phi hốt hoảng đẩy cửa chạy vào thông báo.
"Là người của Kim Gia hả?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2973838/chuong-210.html