Chương trước
Chương sau

Phương Hạo Vân biết con gái đều là nói và nghĩ khác nhau cả nên mặc kệ phản ứng của bạn gái, đẩy Bạch Lăng Kỳ ra, hai tay giữ chặt vai cô, đưa amwts ngắm nhìn say đắm vẻ đẹp trên cơ thể bạn gái. Làn da trắng nõn mềm mại, cặp nhũ căng đầy, hai chấm hồng hồng nhô cao thuần khiết, cơ thể thiên thần tuyệt mĩ hiện ra ngay trong mắt hắn.

"Đẹp quá!"

Phương Hạo Vân buột miệng nói lên tiếng nói sâu tận đáy lòng.

Bạch Lăng Kỳ xấu hổ đỏ mặt, dung tay tự bịt lấy mắt mình(Đả tự: thế mờ cứ tưởng dung tay bịt lấy cặp tuyết lê chứ :-<),không dám nhìn thẳng vào bạn trai, nhưng cô vẫn ưỡn ngực về phái trước, tự tin phô diễn cơ thể mỹ miều của mình trước mặt người đàn ông cô yêu thương nhất.(Đả tự: con gái mà, trước "ứ" sau "ừ")

Trong ánh mắt của Phương Hạo Vân không hề tỏ ra có chút ít dục vọng, trong mắt hắn cơ thể của Bạch Lăng Kỳ chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo

"Ngốc nghếch!"

Rất laausau, Bạch Lăng Kỳ vẫn chưa cảm nhận được bàn tay của Phương Hạo Vân chạm vào người, khi cô mở mắt ra mới phát hiện đôi mắt của bạn trai trong xanh như suối, không hề pha chút dục vọng tầm thường.

"Hạo Vân, anh cũng cởi đồ ra đi, chúng ta ngủ thôi"(Đả tự: mời hàng tận nơi thế này mà….)

Nghĩ đến thái độ của bạn trai, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy hơi thất vọng nhưng cũng rất vui

Đêm đó hai người ôm nhau mà ngủ nhưng không vượt qua giới hạn. Mấy hôm nay vì nhớ mong Phương Hạo Vân mà ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay được nằm trong vòng tay người yêu, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chỉ một lát sau cô đã ngủ thiếp đi.

Phương Hạo Vân nhìn thấy nụ cười hạnh phúc treo nơi khóe môi của bạn gái, trong lòng cũng khoan khoái vui lây, siết chặt tay ôm lấy cơ thể tuyệt mỹ kia, từ từ đi vào giấc mộng đẹp.

Trời hửng sang, khi mặt trời còn chưa nhô cao, Phương Hạo Vân đã bị Bạch Lăng Kỳ lay tỉnh, hắn mở mắt ra mới phát hiện bạn gái đang nhìn trưng trưng vào mình(Đả tự: không hiểu nhìn trên, dưới hay giữa nhỉ?)

"Nhìn gì vậy em?"

Phương Hạo Vân đưa tay lên dụi mắt, hỏi:

"Sao em dậy sớm quá vậy?"

Bạch Lăng Kỳ mỉm cười ngọt ngào:

"Tốt quá!"

"Cái gì mà tốt quá?"

Phương Hạo Vân nghệch mặt ra không hiểu, thần sắc nghi hoặc

"Không them nói cho anh biết…"

Bạch Lăng Kỳ cười hi hí, lè lưỡi tinh nghịch với Phương Hạo Vân, xoay người lại vớ lấy quần áo mặc vào

"Hạo Vân, có phải chúng ta nên thay một chiếc giường lớn hơn không?"

Sauk hi bước xuống giường, Bạch Lăng Kỳ quay đầu lại nhìn chiếc giường nhỏ, đưa ra đề nghị.

"Tại sao phải thay?"

Phương Hạo Vân vừa mới tỉnh giấc là cô bạn gái liền có những hành động khó hiểu, bèn nêu thắc mắc của mình.

"Anh ngốc quá! Sau này chị Mỹ Kỳ cũng dọn qua ngủ chung luôn, anh không thấy chiếc giường này chật chội à?"(Đả tự: 3P chăng, bất quá ta thích)

Bạch Lăng Kỳ bĩu môi nũng nịu

Phương Hạo Vân ngớ người ra trong tích tắc, liền sau đó phản ứng trở lại, trong bụng mừng thầm, Kỳ nói vậy chẳng phải đồng ý cho hắn một long hai phụng hay sao?

Vào lúc ăn cơm trưa, Phương Hạo Vân nhận được cuộc gọi của dì Bạch, bảo hắn qua nhà dì có việc. Phương Hạo Vân không hỏi thêm gì nhiều, vội vàng ăn nhanh rồi tới đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Khi bước vào tiệm bán quà tặng, Phương Hạo Vân để ý thấy trong tiệm có them mấy nhân viên lạ mặt. Điều làm hắn kinh ngạc chính là những người này đều cực giỏi võ nghệ, thậm chí so với một số sát thủ cao cấp của Thiên Đạo còn lợi hại hơn.

Dù sao cũng là thuộc hạ của dì Bạch, Phương Hạo Vân không để ý nhiều đến họ nữa, vội bước vào khu sinh hoạt phía sau nhà.

Dì Bạch đã bày sẵn một bàn thức ăn thịnh soạn chờ Phương Hạo Vân đến, hôm nay dì muốn nói chuyện nghiêm túc với hắn, cứ để hắn tiếp tục làm bừa thế cũng không phải cách .

Nhìn thấy toàn món ngon bày khắp mặt bàn, Phương Hạo Vân phát them nhỏ dãi, nói:

"Dì Bạch, dì gọi con tới đây không phải chỉ vì muốn con thưởng thức những món ăn ngon này chứ?"

"Hứ, con mơ đấy à?"

Dì Bạch nguýt hắn một cái, nói:

"Ngồi xuống ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Hôm nay dì gọi con đến đây là có chuyện quan trọng cần bàn với con."

Phương Hạo Vân ngồi xuống ngay đối diện dì Bạch, mỉm cười lên tiếng:

"Dì Bạch, con thấy dì nghiêm túc như thế, không phải đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng chứ?"

Trong kí ức của hắn, hình như dì Bạch rất ít khi bày ra khuôn mặt rất nghiêm túc trước mặt hắn

"Ăn thức ăn trước đã"

Dì Bạch giơ đũa gắp cho Phương Hạo Vân một miếng thịt béo ngậy:

"Món này ngon lắm, con nếm thử xem?"

Phương Hạo Vân vừa đưa vào miệng lập tức đã khen lấy khen để:

"Ngon quá, quả thật rất ngon, dì Bạch tài nghệ nấu nướng của dì hình như tiến bộ rồi thì phải"

"Đúng vậy, là có tiến bộ"

Dì Bạch mỉm cười gật đầu, nói:

"Đó là vì võ công của dì đã tiến bộ, lần trước giúp Phương Tử Lân trị bênh, tuy là tiêu hao rất nhiều chân khí nội công của dì, nhưng nhờ họa mà được phúc, dì đã đột phá được nút thắt giới hạn trong võ học của mình."

Phương Hạo Vân tươi cười hớn hở:

"Chúc mừng, chúc mừng, nhưng võ công tiến bộ có lien quan gì tới tài nghệ nấu nướng sao?"

"Tất nhiên là có liên quan rồi."

Dì Bạch mỉm cười giải thích:

"Món thịt chiên con vừa ăn đi, lúc chế biến dì đã dung chân khí giã nhuyễn nó, như thế món thịt sẽ càng tươi ngon hơn. Còn đĩa gà hấp đông cô này nữa, dì đã dung chân khí điều chỉnh ngọn lửa nên thịt gà hấp càng dẻo dai ngon miệng…"

Dì Bạch nói liền một mạch giải thích cách chế biến mấy món ăn, trong quá trình chế biến món nào cũng dung đến chân khí nội công.

Phương Hạo Vân cảm thấy kỳ lạ, thì ra võ công còn có tác dụng trong ẩm thực

"Hạo Vân, tác dụng của võ công bao la rộng lớn, không nhất thiết chỉ dung vào việc chém giết đâu"

Dì Bạch bắt đầu dẫn dắt vào vấn đề chính:

"Khi trình độ võ công đạt tới cảnh giới cao có thể áp dụng làm bất cứ việc gì, con phải cố gắng thêm nữa biết chưa?"

"Vâng, con sẽ cố gắng chén sạch cả bàn thức ăn ngon do dì dùng chân khí nội công chế biến ạ…"

Phương Hạo Vân vừa cúi vừa ăn ngấu nghiến.

Dì Bạch ngồi yên lặng nhìn vào tướng ăn xấu xí của Phương Hạo Vân, khóe môi mỉm cười. Phụ nữ ai mà không thích nhìn thấy món ăm do họ làm ra được người đàn ông thưởng thức khen ngợi chứ?

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Phương Hạo Vân đã ăn sạch mười mấy đĩa thức ăn ngon trên bàn. Dì Bạch giả đò giận dữ quát lên:

"Ăn từ từ thôi, cẩn thận bị nghẹn đó, con là ma đói mới đầu thai hả?"

"Ha ha!"

Phương Hạo Vân vui vẻ trả lời:

"Chủ yếu là dì Bạch nấu nướng quá ngon, nói thật long, nếu có thêm một bàn ăn như thế con cũng sẽ chén sạch."

Dì Bạch biết rõ quá khứ hiện tại của hắn nên trước mặt dì, Phương Hạo Vân không cần phải e dè tránh né gì cả, trong lòng không hề có chút áp lực, lúc này hắn giống y chang một cậu bé chưa trưởng thành"

"Ăn uống no nê rồi chứ gì? Bây giờ chúng ta vào việc chính, theo dì vào phòng"

Sắc mặt của dì bạch một lần nữa trở lên nghiêm túc, Phương Hạo Vân không dám chần chừ, vội đứng dậy đi theo dì Bạch

Hắn vừa đứng dậy, một nữ nhân viên tướng mạo xinh đẹp liền bước tới thu dọn chén đĩa, tất nhiên Phương Hạo Vân nhận ra võ công của cô gái này cũng rất cao

"Hạo Vân, con thấy võ công của cô ta thế nào?"

Dì Bạch vừa bước đi vừa lên tiếng hỏi

"Rất khá, chí ít cũng đạt tới trình độ ngang bằng với sát thủ cao cấp của Thiên Đạo"

Phương Hạo Vân xuôi theo đề tài của câu chuyện hỏi tiếp:

"Dì Bạch, nếu con nhìn không nhầm thì mấy nhân viên mới của dì đều là cao thủ đúng không ạ?"

"Ờ"

Dì Bạch khẽ gật đầu, không nói thêm gì hơn, im lặng bước vào phòng, Phương Hạo Vân theo sát sau lưng.

"Hạo Vân, con ngồi một lát trước đi, dì đi pha cho con tách trà"

Hiển nhiên dì Bạch muốn nói rất lâu với hắn

"Vâng!"

Phương Hạo Vân bước tới bên chiếc ghế sofa tròn gần cửa sổ ngồi xuống, nhà của dì Bạch hắn đã đến qua nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn bước vào phòng ngủ. Sau khi ngồi xuống, hắn tò mò đưa mắt nhìn xung quanh, khắp phòng ngăn nắp sạch sẽ, hoàn toàn phù hợp với phong cách của dì Bạch

"Hạo Vân, con đứng dậy trước đã, ngồi qua bên kia."

Sau khi pha xong tách tra, dì Bạch phát hiện Phương Hạo vân đang ngồi đè lên chiếc quần chíp mỏng tang dì thay ra tối quá.

"Không cần đâu, con cảm thấy ngồi ở đây rất thoải mái."

Phương Hạo Vận đang đảo mắt quan sát xung quanh phòng nên không phát hiện ra trên ghế sofa có một chiếc quần chíp mỏng tang dành cho phụ nữ.

"Con ngồi qua đây, để dì ngồi bên đó"

Dì Bạch nhanh chóng hiểu ra tên tiểu tử này chưa phát hiện mình đang ngồi đè lên chiếc quần chip

"Dạ được ạ!"

Phương Hạo Vân nghe dì Bạch nói thế không ngoan cố nữa, liền đứng bật dây. Đột nhiên, hắn cảm nhận được có món đồ gì đó rơi xuống đất, bèn cúi đầu xuống nhìn theo phản xạ tự nhiên, úi trời, chính là một chiếc quần chip mỏng tang của phụ nữ.

"Chẳng lẽ dì Bạch thuộc dạng phụ nữ có nhu cầu mãnh liệt?"

Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc quần chíp này là của dì Bạch. Hắn nhớ có người từng nói cô gái nào thích mặc quần chip mỏng tang chứng tỏ nhu cầu sinh lí rất mãnh liệt, thuộc dạng phụ nữ khao khát mạnh bạo.

Dì Bạch liền đỏ mặt, sao mình vô ý thế nhỉ? Đem vứt lung tung thứ nhạy cảm kia cho hắn nhìn thấy.

"Tiểu tử, còn không mau tránh ra, nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy quần chip của phụ nữ à?"

Trời ơi, nó còn dán chặt mắt không rời khỏi chiếc quần bé bé kia mới chết chứ.

"Trả cho dì nè!"

Phương Hạo Vân cúi người xuống nhặt chiếc quần chip lên đưa cho dì Bạch, sau đó ngồi lại vào chỗ cũ, mỉm cười nói:

"Dì Bạch, thì ra dì có sở thích kia đó hả?"

"Nghiêm túc chút đi, hôm nay dì kêu con đến đây là có việc quan trọng, đừng cười đùa nữa"

Dì Bạch đón lấy chiếc quần, tiện tay ném nó vào tủ, sau đó đanh mặt lại, hỏi:

"Hạo Vân, nếu dì nói cho con biết số người mà con vừa nhìn thấy đều là thuộc hạ của con, con có cảm tưởng gì không?"

Phương Hạo Vân ngấm ngầm nể phục, dì Bạch quả xứng danh là giáo quan, chỉ trong khoảnh khắc đã đưa tâm trạng trở lại bình thường, nét ửng đỏ trên khuôn mặt tan biến hết, thay vào đó là vẻ nghiêm túc ngự trị.

:Thuộc hạ của con?"

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày

"Dì Bạch, dì khẳng định là không đang nói đùa đấy chứ?"

"Dì nói thật đấy!"

Dì Bạch đứng dậy bước qua ngồi kế bên Hạo Vân, nghiêm túc nói:

"Hạo Vân, còn nhớ những lời dì từng nói trước đây với con không? Dì đã thay mặt con hứa với Nguyệt Như, sẽ đón cô ấy về ngay trước Trung Thu. Con có suy nghĩ kỹ chưa? Con sẽ chống chọi với gia tộc Morgan và tổ chức sát thủ Thiên Đạo như thế nào? Với sức mạnh hiện tại của con dì không khách sáo nói thật cho con biết, đừng nói là gia tộc Morgan, ngay cả hội đồng trọng tài của Thiên Đạo, con cũng không đủ sức chống lại."

"Con biết!"

Thần sắc của Phương Hạo Vân trở nên ảm đạm

"Hạo Vân, dì nói những lời này không phải muốn đả kích con"

Dì Bạch nhỏ tiếng xuống:

"Xưa nay con cứ theo đuổi cuộc sống yên ổn, sau khi thay đổi khuôn mặt, con muốn sống bình dị, nhưng con có nghĩ tới điều này, thực tế và suy nghĩ khác nhau rất xa, cuộc sống tự do tự tại con mong muốn không hề tồn tại trên thế gian này. Hơn nữa con không phải là một người bình thường, cũng không phải vô đức vô tài, con càng ẩn mình thì rắc rối lại càng tự tìm đến, đây chẳng phải đã nói lên tất cả rồi sao?"

"Dì Bạch, con hiểu ý của dì ạ!"

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, thần sắc dịu lại rất nhiều

"Con nghĩ con sẽ cố gắng hơn"

"Hạo Vân, có việc này dì chưa nói cho con biết, thật ra kể từ ngày đầu tiên con làm chủ nhân của Thiên Phạt thì số phận đã sắp đặt con không bao giờ sống yên ổn. Thân là chủ nhân của Thiên Phạt, cuộc đời của con chỉ toàn phong ba bão táp thôi. "

Nói đến đây, giọng điệu của dì Bạch cao vút lên:

"Nói với con điều này, chẳng qua dì muốn báo cho con biết, Hạo Vân, đã đến lúc nổi dậy rồi…Thời gian của con không còn nhiều nữa, nếu con muốn nhìn thấy Nguyệt Như chịu hình phạt hỏa hình, con cứ coi như hôm nay dì chưa từng nói gì cả."

Phương Hạo Vân nghe vậy không bày tỏ thái độ ngay mà cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, hình như hắn đang rơi vào trạng thái mâu thuẫn nội tâm quyết liệt.

Hồi lâu sau, Phương Hạo Vân mới ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng:

"Dì Bạch, cảm ơn dì, cảm ơn dì đã nói với con những chuyện này. Dì nói rất đúng, cuộc sống con đang theo đuổi chỉ là vùng đất hứa chỉ có trong chuyện cổ tích. Con cũng hiểu đạo lí "Người tại giang hồ, thân bất do kỉ" . Dù cho con muốn bình lặng nhưng rắc rối cứ tự tìm đến con. Con hứa với dì, từ nay con sẽ không im lặng nữa"

Nghe xong lời hứa của Phương Hạo Vân, dì Bạch hài lòng mỉm cười:

"Ha ha, dì biết con sẽ không làm dì phải thất vọng mà, Hạo Vân, dì sẽ không để cho con phải chiến đấu đơn độc đâu, cho dù khó khăn đang chờ đợi ở phía trước to lớn biết chừng nào, dì cũng kề vai sát cánh chiến đấu bên con, cùng sống chết với con, quyết không hối hận,,,"

"Con cảm ơn dì Bạch."

Phương Hạo Vân cảm động thốt lên.

"Hạo Vân, không cần nói cảm ơn với dì, đây là bổn phận của dì, con là chủ nhân của Thiên Phạt, còn dì là người thủ hộ của Thiên Phạt, làm việc cho con vốn dĩ là trách nhiệm dì nên thực hiện."

Dì Bạch tự tin nói thêm:

"Con bây giờ không phải đơn độc một mình chống chọi với chúng, trên tay dì còn có một số thuộc hạ giúp sức"

Phương Hạo Vân không hề cảm thấy ngạc nhiên vì lúc trước dì Bạch đã từng nói Bạch gia của dì là gia tộc thủ hộ Thiên Phạt, nhưng về thế lực trên tay dì Bạch mạnh đến mức nào thì hắn không đoán biết được chính xác.

"Hạo Vân, thứ bây giờ con cần học là chính là mạnh mẽ lên, từ bỏ cách suy nghĩ trước đây. Khi nào con thực sự trở thành một kẻ mạnh, dì sẽ chuyển giao sức mạnh đang nắm giữ cho con"

Dì Bạch nghiêm túc nói:

"Có những việc dì có thể giúp con, nhưng có những việc không ai có thể thay thế con được đâu. Nhớ lấy, con còn khoảng thời gian chưa tới 9 tháng. Nếu chậm trễ qua thời điểm này thì Nguyệt Như sẽ bị hỏa hình, còn con thì suốt đời hối hận ray rứt…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.