"Con yên tâm đi, vấn đề an toàn của Hạo Vân dì sẽ phụ trách, cho dù nó thực sự không thể đối địch lại với Roberts, cũng vẫn có dì ở cạnh nó, nó sẽ không có việc gì đâu." Dì Bạch nói như vậy đã hoàn toàn giảm đi sự băn khoăn trong lòng Nguyệt Như.
" Giáo quan, con nghĩ con đã biết phải làm thế nào rồi, dì cứ yên tâm đi." Trong lòng Nguyệt Như lại trở nên thoải mái, sự xuất hiện của giáo quan, dường như là hy vọng mới và sức sống mới cho cô. Thời gian chín tháng, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi người đàn ông mình yêu, chân đạp đám mây bảy màu, tới đón mình trở về.
Sau khi Nguyệt Như rời khỏi, dì Bạch cũng không rời khỏi phòng, cũng không giải huyệt ngủ cho Phương Hạo Vân. Cô đứng ở trước cửa sổ, chăm chú nhìn vào bóng đêm, nhìn vào thân ảnh đang dần biến mất của Nguyệt Như, yếu ớt thở dài một tiếng, rồi lại im lặng không nói gì. Mãi cho tới lúc sáng sớm, khi Phương Hạo Vân thức dậy một cách tự nhiên, cô mới hơi rung động đầu vai.
Sau khi Phương Hạo Vân mở to mắt, theo bản năng liền đưa tay qua sờ soạng, lại phát hiện ra Nguyệt Như sớm đã không còn thấy tăm hơi, hắn âm thầm cười khổ một tiếng, sắc mặt ảm đạm ngồi lì tại chỗ.
Thật lâu sau, hắn mới nhìn thấy phong thư ở trên tủ đầu giường.
Đây là của Nguyệt Như viết cho Hạo Vân, dì Bạch cũng không có thu lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kiem-trong-sinh/2973827/chuong-205.html