Về chuyện của Trương Mỹ Kỳ, Bạch Lăng Kỳ sau khi nghe xong còn có chút kinh ngạc, đối với một người phụ nữ mà nói, những điều Trương Mỹ Kỳ phải trải qua đúng là một cực hình. Cô ấy thực sự là một người phụ nữ tốt đáng được đồng cảm và san sẻ. Thế nhưng, đối với lời Phương Hạo Vân, thì cô vẫn chưa thực sự tin tưởng. Vào lúc này, cô dường như đã xuất hiện một nhận thức mới về Phương Hạo Vân.
"Là sự thật, anh có thể thề với trời...!"
Phương Hạo Vân kéo một tay Bạch Lăng Kỳ vào trong lồng ngực, tỏ vẻ hối lỗi nói: "Kỳ, em có thể tha thứ cho anh, tiếp nhận chị Mỹ Kỳ được không?"
Bạch Lăng Kỳ nghe vậy, bắt đầu trầm tư.
Với cái ôm ấp của người yêu, cô cũng không hề cự tuyệt hay giãy dụa, mặc cho hắn ôm chặt lấy mình.
Phương Hạo Vân cũng không có truy hỏi, không ngừng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đợi đến khi nhận được câu trả lời của bạn gái. Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Cuối cùng, Bạch Lăng Kỳ đã phá vỡ bầu không khí trầm lặng, đôi mắt dán chặt vào Phương Hạo Vân, nói dằn từng câu từng chữ một: "Anh có thể được toại nguyện với chị Mỹ Kỳ... Thế nhưng... chúng ta buộc phải chia tay."
Phương Hạo Vân cảm thấy cơ thể của hắn đang không ngừng run rẩy, lòng dạ rối bời, lại càng ôm chặt lấy cô hơn: "Kỳ, anh không chấp nhận chuyện chia tay... Chúng ta đã đi được một chặng đường dài như vậy, có thể đi tới được hôm nay âu cũng là duyên phận..."
Từ lúc mới bắt đầu là sự hờ hững cùng sự ba phải thì đến giờ đã là sự rung động nơi con tim, Phương Hạo Vân đã hoàn toàn nhập vào trong vai diễn, nhận định Bạch Lăng Kỳ là bạn gái của mình.
Duyên phận?
Bạch Lăng Kỳ cảm thấy trong lòng có chút xót xa, không khỏi nhớ lại từng mảnh kỷ niệm khi ở bên hắn, trong mắt tích tụ đầy ngấn lệ, cô cắn chặt môi hỏi: "Hạo Vân, anh nói em biết, anh yêu chị Mỹ Kỳ nhiều hơn, hay là yêu em nhiều hơn?"
Phương Hạo Vân kề miệng gần sát với đôi môi của bạn gái nói: "Kỳ, có thể nói như thế này, em đã đi vào trong tâm khảm của anh, em là tình yêu lớn nhất trong anh, còn đối với chị Mỹ Kỳ, thì sự thương hại nhiều hơn là tình yêu."
"Nhưng anh vẫn không chịu buông lơi. Phải không?" Bạch Lăng Kỳ thẳng thắn nói.
Phương Hạo Vân thoáng do dự trong giây lát, cuối cùng cũng gật gật đầu nói: "Ừ, chị Mỹ Kỳ là một người phụ nữ mệnh khổ, nếu như anh vứt bỏ chị ấy, có lẽ chị ấy sẽ mất đi niềm tin vào cuộc sống. Kỳ, anh biết rằng thỉnh cầu của anh có chút vô sỉ hoang đường, nhưng sự tình đã như vậy, trước mắt cũng không có cách giải quyết nào khả quan hơn, việc duy nhất anh có thể làm được là hy vọng em có thể tha thứ cho anh, xin em hãy tiếp nhận chị Mỹ Kỳ..."
Bạch Lăng Kỳ lắc lắc đầu, thảng thốt nức nở nói: "Không thể được đâu anh Hạo Vân... Tình yêu đều chất chứa sự ích kỷ, em sẽ không đời nào đi san sẻ tình yêu của mình với người phụ nữ khác. Tình yêu là sự thánh khiết, nếu như em đồng ý với anh, vậy tức là đã khinh nhờn với tình yêu rồi..."
Nói tới đây, Bạch Lăng Kỳ bỗng nhiên lấy hai tay ôm mặt rồi khóc nức nở, thân hình mảnh khảnh không ngừng run rẩy, bộ ngực căng đầy một hồi run lên bần bật. Có điều vào lúc này Phương Hạo Vân chẳng còn biết làm gì nữa, hắn lặng thinh không nói gì, chỉ biết ôm chặt lấy bạn gái, mặc cho cô khóc lóc tức tưởi.
"Hạo Vân, anh với chị Mỹ Kỳ cứ tự nhiên... Em rút lui..." Bạch Lăng Kỳ khóc nấc lên nhiều lần, đưa tay lau dụi những giọt nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, nói một cách thành thực.
"Tại sao anh lại nói với em những điều này, em thà rằng mình chưa bao giờ được nghe thấy chúng..."
Bạch Lăng Kỳ rõ ràng là đã đau khổ đến tột cùng, đã có lúc, cô nghĩ rằng mình là người con gái hạnh phúc nhất trên thế gian này, đã có lúc, cô cho rằng mình đã tìm được người đàn ông lý tưởng nhất trên thế gian này. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng điều gì đúng cả, chẳng còn gì hết.
Chỉ còn sự dối trá của đàn ông.
"Kỳ, anh biết là em rất khổ tâm trong lòng. Nhưng anh hy vọng em có thể thành thực nhìn thẳng vào tình cảm của hai ta, không nên dễ dàng buông ra quyết định như vậy được đâu em ạ?"
Tuy rằng những lời này có chút vô sỉ, nhưng Phương Hạo Vân không thể không nói: "Nghe anh nói, anh yêu em, anh thật lòng yêu em mà..."
Bạch Lăng Kỳ đưa tay giữ chắc cơ thể, rồi lại lao vào trong ngực hắn lần nữa thảng thốt khóc vang: "Hạo Vân, em cũng yêu anh, nhưng em buộc phải rời xa anh, anh nói rất đúng, chị Mỹ Kỳ là người phụ nữ đáng thương, chị ấy không thể chịu thêm tổn thương nào được nữa... Hơn nữa, hai người đã làm chuyện vợ chồng với nhau rồi..."
Nghe bạn gái khóc tức tưởi như vậy, Phương Hạo Vân thầm xót xa trong lòng, đến đúng giờ thì báo ứng cũng đến. Có điều hắn sẽ không dễ dàng mà buông xuôi đâu.
Thở dài một tiếng, Phương Hạo Vân ấn vào hai vai của bạn gái rồi nói: "Kỳ, anh có thể lựa chọn việc không nói với em, giấu nhẹm em, nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra. Bởi vì anh cảm thấy, anh không thể dối lừa em... Tin anh đi Kỳ, anh thật lòng với em mà..."
Bạch Lăng Kỳ lắc đầu nguầy nguậy trong ngực hắn: "Hạo Vân, đừng nói gì nữa, đừng nói thêm bất kỳ điều gì nữa, em nghĩ em có thể hiểu cho anh, nhưng em không thể nào thuyết phục được bản thân mình đi chia sẻ tình yêu với một người phụ nữ khác. Em không thể nào chịu đựng được việc anh với người phụ nữ khác... Việc duy nhất em có thể làm đó là rời xa anh, sau đó chúc phúc cho hạnh phúc hai người."
"Kỳ, đừng như vậy nữa mà được không?"
Phương Hạo Vân vịn thật chặt bả vai của Bạch Lăng Kỳ, nói: "Tất cả đều là lỗi của anh, anh đáng ra không nên thẳng thắn nói với em, anh biết em cũng yêu anh mà.. Đừng xúc động như vậy có được không?"
Bạch Lăng Kỳ lấy tay gỡ tay Phương Hạo Vân ra, mắt rưng rưng nói: "Hạo Vân, em thừa nhận em yêu anh, trước đây yêu anh, bây giờ yêu anh, sau này cũng sẽ yêu anh, nhưng em vẫn phải rời xa anh. Tình yêu là thần thánh, em không muốn đùa cợt với tình yêu."
Ngừng một chút, Bạch Lăng Kỳ tiếp tục nói: "Em không trách anh, bởi vì em tin lời anh nói, lần đầu tiên là hành động vô thức... Nhưng anh là đàn ông, nếu đã làm rồi, thì phải đưa lưng ra gánh trách nhiệm. Hơn nữa anh cũng nói thẳng là mình có thiện cảm với chị Mỹ Kỳ, em cầu mong cho hai người được hạnh phúc. Về chuyện của em và anh, có lẽ là hữu duyên vô phận."
"Đã có lúc em tưởng rằng chúng ta sẽ bên nhau tới bạch đầu giai lão... Bây giờ em em là không thể tiếp tục săn sóc anh được nữa, ngày mai em sẽ rời khỏi nơi này... Cảm ơn anh đã từng đưa em đến những giây phút hạnh phúc vui vẻ trước kia. Nếu như có thể, em hy vọng sau này hai ta còn có thể làm bạn..." Bạch Lăng Kỳ tựa hồ càng lúc càng bình tĩnh lại.
Sự bình tĩnh khiến cho người ta phải sợ hãi.
Phương Hạo Vân sửng sốt một lúc, rồi lập tức đưa tay ra lau hết những giọt nước mắt trên mặt người yêu: "Kỳ, anh rất hiểu tâm trạng của em lúc này, anh cũng không muốn cưỡng ép em. Hy vọng sau khi em bình tĩnh lại, chúng ta có thể nói chuyện kỹ hơn..."
Phương Hạo Vân có chút trầm uất, hắn ý thức được rằng mình đã sai rồi, thật sự sai rồi. Trên thực tế, đối với một người con gái vẻ ngoài yếu đuối như vậy, hình như hắn vẫn chưa nắm bắt hết được. Nếu không thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Cô ấy rất hiền lanh, rất ân cần, rất hiểu chuyện, rất biết cách lo nghĩ cho người khác. Đồng thời, cô ấy cũng có nguyên tắc và hạn độ của mình.
Trong khi Phương Hạo Vân lại hoàn toàn xem nhẹ điểm này.
Hắn cũng xem nhẹ định nghĩa về tình yêu và sự chung thủy của người phụ nữ hiện đại có tri thức.
"Em rất bình tĩnh, hiện tại em đang hết sức bình tĩnh. Hạo Vân, hai người con gái cùng nhau san sẻ một người đàn ông, kết quả rồi sẽ là cả 3 đều không hạnh phúc. Yêu không đồng nghĩa với sự chiếm hữu, em đã nghĩ rất kỹ rồi, em phải rời bỏ anh..." Trong đôi mắt của Bạch Lăng Kỳ đã không còn nước mắt, thay vào đó là sự kiên định.
Con mắt của Phương Hạo Vân nhìn chằm chặp vào đôi mắt của cô hỏi: "Không... không... Kỳ, xúc động là ma quỷ, anh không thể để ma quỷ làm rối ren suy nghĩ của em. Anh biết, trong lòng em nhất định sẽ không chịu xa rời anh, đúng không?"
"Anh sai rồi, những lời em nói đều xuất phát tự đáy lòng..."
Những giọt nước mắt không cầm được lại tiếp tục tuôn rơi, nói thì rất dễ dàng, nhưng việc buông xuôi thực sự thì không phải nói buông là buông cho được.
Phương Hạo Vân cố gắng ghì chặt cô vào trong lòng hơn nữa. Nói với giọng như đang thề thốt: "Anh sẽ không để cho em bỏ anh đi đâu..."
Cảm giác được sự cứng cổ của người yêu, Bạch Lăng Kỳ hiểu ý cũng không giãy dụa, mà còn ghì đầu vào ngực của người yêu, âm thầm hưởng thụ những sự ấm áp cuối cùng.
Trầm mặc thật lâu, Phương Hạo Vân lại nói thêm lần nữa: "Kỳ, hứa với anh, đừng rời bỏ anh."
"Vậy chị Mỹ Kỳ thì phải làm sao đây?"
Bạch Lăng Kỳ bỗng nhiên nghiêm mặt nhìn Phương Hạo Vân nói: "Hạo Vân, anh với chị Mỹ Kỳ đã từng có chuyện ấy với nhau rồi, em không thể chia rẽ hai người được, cũng không muốn anh vứt bỏ chị Mỹ Kỳ..."
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân nhìn vào cô, rất vô sỉ nói: "Kỳ, thật ra ba người chúng ta có thể chung sống dưới một mái nhà... Chị Mỹ Kỳ sẽ không tranh giành với em cái gì cả, cũng sẽ không so đo danh phận gì với em hết..."
Bạch Lăng Kỳ lúc đầu là hơi sửng sốt, sau đó lập tức đẩy người Phương Hạo Vân ra, oán hận nói: "Anh không biết xấu hổ à, anh tưởng rằng anh là hoàng đế chắc, muốn năm thê bảy thiếp..."
"Kỳ, đó có lẽ là cách giải quyết hợp lý nhất... Hai người bọn em, anh sẽ không ruồng rẫy một ai hết..." Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn. Dù sao thì đã vậy rồi, Phương Hạo Vân cũng đành phải bất chấp mọi giá thôi.
Bạch Lăng Kỳ cảm thấy cách nghĩ của Phương Hạo Vân quả thực là quá vô sỉ. Không thể phủ nhận, những chuyện như thế này trong xã hội ngày nay không phải chuyện hiếm, ít ra thì trên các bản tin thường có những tít nóng hổi như vậy. Có lẽ người khác có thể lý giải, có thể đồng ý, nhưng cô ấy thì không. Ít ra, bây giờ cô vẫn chưa có bất kỳ một sự chuẩn bị nào hết.
Cô là một người phụ nữ hiện đại, hơn nữa lại được hưởng thụ nền giáo dục đại học, với quyền lợi bản thân, tình yêu của mình, trong lòng cô đều có những sự hiểu biết rất đầy đủ.
Một câu nói, mặc cho Phương Hạo Vân nhả ngọc phun châu, đem tất cả những chuyện vô sỉ ra nói thành chuyện hợp đạo trời, là chuyện lý phải thế, thì cô cũng không đời nào dễ dàng chấp nhận.
"Kỳ, em không thể nào suy nghĩ lại một chút được sao? Chỉ có em mới là người vợ hợp pháp duy nhất của anh... Yêu cầu của chị Mỹ Kỳ không cao, chỉ là muốn được ở bên cạnh anh thôi.."
"Hứ..."
Sắc mặt Bạch Lăng Kỳ ửng hồng, giận dữ nói: "Đồ dê cụ, anh nghĩ hay quá nhỉ, em nói lại lần cuối với anh, ngày mai em sẽ dọn đi..."
Nói rồi, cô đứng thẳng dậy, nhìn lại nơi đem tới bao xúc cảm tột cùng của niềm vui sướng cho cô, trong đôi mắt tràn ngập những hoài niệm và lưu luyến. Thế nhưng có lưu luyến thì cũng ích gì, chuyện đã tới mức này rồi.
"Kỳ, ngày mai anh tiễn em, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau, có được không?" Phương Hạo Vân cố sức dìm cho tâm trạng mình bình tĩnh lại, hắn quyết định nhân thời gian của đêm nay để thuyết phục người yêu. Chẳng phải có một câu nói rất hay sao, giữa vợ chồng thì không có thù hằn qua đêm.
Bạch Lăng Kỳ trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân nghĩ ngợi, miệng hơi bĩu lên, sẵng giọng: "Anh bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi phải không hả, em đã nói rồi đấy, muốn chia tay với anh thì ai còn muốn ngủ với anh nữa..."
Nói rồi, cô đi thẳng vào phòng ngủ khóa trái cửa phòng lại, thay một bộ đồ ấm áp, nhân tiện sắp xếp thu gọn hành lý.
Đợi sau khi đã dọn dẹp xong tất cả, Bạch Lăng Kỳ đi ra phòng ngủ, nói với Phương Hạo Vân: "Em muốn đi ra ngoài một mình, anh không được lại gần em, nếu không sau này đến cả làm bạn cũng không được nữa..."
Phương Hạo Vân do dự một chút, rồi cũng không dám bám theo. Quả thực cô đang muốn bình tâm lại một mình.
Hắn đang nghĩ, có khi sau khi bình tâm lại, Bạch Lăng Kỳ sẽ tự khắc suy nghĩ tới đề nghị của mình.
Bước trên con phố lạnh lẽo, Bạch Lăng Kỳ liên tục ngoái đầu lại nhìn ngó, cô phát hiện ra Phương Hạo Vân thật sự không đuổi theo mình. Trong lòng nhất thời dâng lên một niềm tủi nhục vô hạn, những giọt nước mắt tròn lẳn lại tranh nhau ứa ra.
"Hạo Vân đáng chết, Hạo Vân xấu xa... Sau này tôi sẽ không bao giờ để mắt tới anh nữa..." Bạch Lăng Kỳ vừa đi vừa khóc, càng khóc càng não nề. Một trận gió lạnh thổi tới, đập vào khuôn mặt của cô đau rát.
Đi được một hồi, cô cảm thấy tứ chi dường như mất lực, liền ngồi xổm ngay tại một khu nhà cạnh quảng trường. Tự mình thương cảm cho mình xót xa, trong lòng bất giác hồi tưởng lại những kỷ niệm với Phương Hạo Vân.
Nhớ rõ hồi mới bắt đầu, Phương Hạo Vân nói chuyện với cô, lúc nào cũng đỏ mặt tía tai một hồi. Lúc đó, cô cảm thấy hắn thật khờ khạo, giống như một cậu bé cả thẹn vậy. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net
Cô chưa từng nghĩ tới việc người bạn trai hay e thẹn của mình lại có thể nảy sinh quan hệ với người phụ nữ khác.
Trước kỳ thi đại học, bọn họ hẹn nhau đăng ký chung vào một trường, hơn nữa còn thề vĩnh viễn sẽ ở bên nhau, lúc đó, trong lòng cô rất ngọt ngào, cô từng có lần muốn lớn giọng tuyên bố với thế nhân, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời.
Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, thấm thoắt chẳng được bao lâu, đã xảy ra sự việc ngoài ý muốn này rồi...
Khóc suốt một hồi, nỗi bức bối trong lòng Bạch Lăng Kỳ vơi đi ít nhiều, cô bắt đầu tự suy xét lại mình, cô thậm chí còn nghĩ, liệu có phải mình đã quá thủ cựu rồi không, mới khiến cho Phương Hạo Vân sau khi xảy ra sự cố với chị Mỹ Kỳ lại tiếp tục nảy sinh tình cảm với chị ấy.
"Sớm biết như vậy vừa vào đại học thì đã cho anh ấy... Đáng ghét, đều là lỗi của anh ấy, việc gì mình phải tự trách gì chứ..." Nói rồi, Bạch Lăng Kỳ lại tiếp tục trận khóc, chỉ là lúc này đôi mắt cô đã cạn khô nước mắt.
"Kỳ, bên ngoài gió lạnh lắm, đi về với chị đi?"
Bỗng nhiên, một tiếng nói quen thuộc vang lên, khẽ ngước mắt lên, Bạch Lăng Kỳ nhìn thấy Tạ Mai Nhi khuôn mặt đầy lo lắng.
"Chị Mai...!"
Bạch Lăng Kỳ tủi thân hô lên một tiếng, một dòng nước mắt nóng hổi từ trong khóe mắt rơi xuống, ôm lấy Tạ Mai Nhi, nghẹn ngào nói: "Chuyện tình giữa anh Hạo Vân và chị Mỹ Kỳ, chị đều biết rồi phải không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]