Chương trước
Chương sau

Có mấy anh đẹp trai đang quây lấy Trần Thanh Thanh, nhưng từ vẻ ngoài có thể thấy, ai ai cũng rất phong độ, ai ai cũng đều đẹp trai tuấn tú. Họ cẩn thận ngồi đó mà cười nói, muốn cho cô vui, hy vọng cô có thể để mắt đến họ, để rồi cùng nhảy với họ trong buổi hội tối nay. Nhưng Trần Thanh Thanh không hề động đậy gì, mặc cho đám đẹp trai đó có biểu hiện như thế nào, cô cứ xem như là không nhìn thấy, đôi mày chau lại, dường như trong lòng đang có rất nhiều tâm sự.

Chính vào lúc này, ánh mắt của Trần Thanh Thanh bắt gặp cái người mà cô chán ghét xuất hiện trong đám đông, Tần Tử Hoa.

Sau khi Tần Tử Hoa bại dưới tay Thanh Thanh, hắn đã rút lui khỏi hội võ thuật theo những gì đã hứa, nhưng cái ý nghĩ theo đuổi Trần Thanh Thanh trong hắn, vẫn không hề lay chuyển. Ngược lại, chiến thắng của Trần Thanh Thanh càng khiến hắn nảy sinh ý niệm chinh phục mạnh mẽ hơn. Hoa hồng có gai, mới là thơm nhất.

Huống chi, đối với hắn mà nói việc có được Trần Thanh Thanh hay không, không chỉ đơn giản là việc chinh phục một người đàn bà, mà là việc liên quan đến tiền đồ của hắn. Ba hắn Tần Như Phong đã nói rõ, quyền thừa kế sản nghiệp của nhà họ Tần sẽ do hắn và tên tạp chủng Tần Tử Kiếm cạnh tranh. Hắn hiểu rất rõ con người Tần Tử Kiếm, đến ngay cả một người tự ái như hắn, cũng phải thừa nhận, về tất cả các phương diện, tên em trai tạp chủng này đều hơn hẳn hắn. Do đó, hắn phải tranh thủ sự ủng hộ từ bên ngoài. Nếu hắn có thể trở thành con rể nhà họ Trần, được Trần Thiên Huy giúp đỡ, đến lúc đó tình thế sẽ đảo ngược hoàn toàn. Hắn tuyệt đối nắm chắc giành được quyền thừa kế sau cùng.

Tuy hắn biết Trần Thanh Thanh rất chán ghét hắn, nhưng hắn không để tâm, hắn luôn cho rằng đàn bà là phải chinh phục. Cho dù trước đây cô ấy có chán ghét bạn thế nào, hận bạn thế nào đi nữa, chỉ cần bạn chinh phục được cô ấy, thì tất cả sẽ thay đổi.

Còn về thủ đoạn chinh phục không quan trọng.

Quan trọng ở kết quả.

Liếc nhìn Tần Tử Hoa với ánh mắt chán ghét, Trần Thanh Thanh bắt mình chuyển cái nhìn sang nơi khác, cái tên đàn ông đáng ghét này còn đáng ghét hơn cả ruồi muỗi nữa. Mấy ngày nay, hình như ngày nào hắn cũng gửi một lá thư tình, một bó hoa hồng. Tuy cô xé rồi lại xé, vứt rồi lại vứt, nhưng vẫn không qua nổi da mặt dày của người ta.

Cô muốn rời khỏi hội trường này.

Vì cái người cần đến thì không đến, người không cần đến thì lại đến.

"Thanh Thanh, hình như em không vui à ? Là ai đã chọc giận em thế, nói anh biết đi, anh sẽ ra mặt dùm em…"

Tần Tử Hoa cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng, nụ cười trên môi, trông rất nho nhã. Cứ như một chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích. Nhưng Trần Thanh Thanh biết, ẩn dưới cái dáng vẻ đường hoàng đạo mạo này là một con người bẩn thỉu.

Giả vờ không nghe thấy.

Trần Thanh Thanh xem như không nhìn thấy Tần Tử Hoa.

"Thanh Thanh, hay là nhảy một bài với anh đi ? Em đẹp như thế. Đã lấy mất trái tim anh rồi, nếu em từ chối anh, anh nghĩ anh sẽ chết mất…"

Đại trượng phu phải biết nhẫn nhục và chịu đựng, Tần Tử Hoa không hề để tâm đến thái độ của Trần Thanh Thanh đối với mình. Mọi sự nhục nhã đợi sau khi đã chinh phục xong hắn sẽ từ từ trả lại.

Trần Thanh Thanh chau mày. Đang định mở miệng từ chối, không ngờ lại nghe được giọng nói quen thuộc kế bên mình: "Chị Thanh Thanh, lâu quá không gặp, hình như chị không được vui cho lắm. Em có thể mời chị nhảy không ?"

Trần Thanh Thanh khẽ giật mình. Vội vàng quay đầu lại, phát hiện Phương Hạo Vân đang mỉm cười nhìn cô.

"Chị rất ổn…!"

Trần Thanh Thanh cố kềm lại tâm trạng kích động của mình, lạnh nhạt nói một câu: "Em vẫn tốt chứ ?"

"Em vẫn rất tốt…!"

Phương Hạo Vân lại lạng lùng trả lời một câu, liền đó bèn bày ra tư thế mời chào, nhã nhặn nói: "Chị Thanh Thanh, chúng ta cùng nhau nhảy một bài nhé…!"

"Phương Hạo Vân đừng có quá đáng như vậy, mày có biết cái gì gọi là đến trước được trước không… hơn nữa, xem cách ăn mặc của mày kìa, tuềnh toàng thế kia. Có thể nhảy được sao ?" Tần Tử Hoa liền không vui, quả nhiên có người muốn chen chân vào.

Trần Thanh Thanh liếc nhìn Tần Tử Hoa một cái, đưa tay cho Phương Hạo Vân nói, mặc cho Phương Hạo Vân cầm tay cô bước vào sàn nhảy.

Trước lúc đi, Phương Hạo Vân nhẹ giọng nói: "Tần đại thiếu gia. Anh thật ngốc thật ngây thơ. Có một số chuyện không phải cứ đến trước được trước thì có thể giải quyết được đâu…"

Mắt nhìn hoa đẹp đã có chủ, những nam sinh lúc nãy dù vô tình hay cố tình vây quanh Trần Thanh Thanh. Liền tỏ vẻ tiếc nuối, đa số họ đều không quen cái tên hắc mã hoàng tử này. Chỉ có một số thành viên của hội võ thuật mới biết một chút về Phương Hạo Vân.

Đương nhiên, một số bạn học cùng lớp với hắn cũng quen biết hắn. Còn biết hắn đã có bạn gái, bạn gái hắn Bạch Lăng Kỳ rất có hy vọng sẽ trở thành hoa khôi kỳ kế tiếp của trường.

Tuy người ta ăn mặc lôi thôi, nhưng lại được công chúa để mắt đến, đúng là cùng người nhưng không cùng mạng. Thậm chí có mấy anh đẹp trai còn có chút hối hận, nếu biết sớm như thế thì mình cũng mặc lôi thôi cho rồi, nói không chừng đã nhanh chân giành trước rồi.

"Chị Thanh Thanh, hình như hành động vừa rồi của em đã khiến nhiều người tức giận…"

Hai người bước vào sàn nhảy, bắt đầu đung đưa theo điệu nhạc. Vào khoảnh khắc đó Phương Hạo Vân như cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình ngưỡng mộ và ganh tỵ. Đương nhiên, trong ánh mắt của Tần Tử Hoa còn kèm theo một chút sát khí nữa.

Trần Thanh Thanh giả vờ không vui, trách móc: "Vậy em buông chị ra đi, chị không nhảy với em nữa…"

"Ha ha…!"

Phương Hạo Vân mỉm cười, càng nắm chặt tay của Trần Thanh Thanh hơn, miệng hắn kề sát tai Trần Thanh Thanh nói: "Hãy nhảy vũ điệu riêng của chúng ta, để họ ganh tỵ nào…"

Bước nhảy của hai người thật điêu luyện, đột nhiên, họ đã dùng các bước trượt lồng vào các bước nhảy, khiến các bước nhảy càng thêm đẹp và linh động.

Dưới ánh đèn sặc sỡ, Trần Thanh Thanh nhảy theo điệu nhạc, buồn bực trong lòng hình như đã biến mất dần dần, nụ cười từ lâu đã không thấy bỗng xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp này.

Phương Hạo Vân một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, một tay nắm lấy bàn tay cô, các vũ điệu càng lúc càng linh động hơn, dần dần các bạn học chung quanh đã bất giác tránh ra nhường chỗ cho họ, khiến sân khấu của họ càng trở nên rộng rãi hơn, để họ có thể phát huy tốt hơn.

Mấy thành viên của hội vũ đạo thậm chí đã ngừng nhảy, bắt đầu chú ý đến vũ điệu của hai người, thật là đẹp, quả thật rất đẹp. Họ thề rằng mình chưa bao giờ được nhìn thấy những bước nhảy đẹp như thế.

"Đẹp quá, tôi phải quay lại những bước nhảy kỳ diệu này…" cuối cùng, thành viên hội vũ đạo vội càng tỉnh lại, tìm bạn học lấy chiếc máy quay kỹ thuật số, bắt đầu quay những bước nhảy linh hoạt của họ.

Trần Thanh Thanh và Phương Hạo Vân lúc này dường như đã đắm chìm trong những giai điệu, dường như đây cũng là lần đầu tiên họ thử vận dụng các bước trượt trong bước nhảy.

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Thanh, đã bắt đầu mê ly, một niềm hạnh phúc dâng tràn trong lòng, khoảnh khắc này, cuối cùng cô đã biết tại sao mấy ngày qua mình không vui rồi.

Mọi chuyện đều bắt nguồn từ người đàn ông này

Trong lúc tâm loạn ý mê, Trần Thanh Thanh bèn nhón chân lên, hôn lên trán Phương Hạo Vân một cái, trong hội trường bỗng vang lên tiếng hoan hô.

Tiếng hoan hô lớn như vậy nhưng vẫn chưa thể khiến Trần Thanh Thanh tỉnh lại, sau khi hôn lên trán xong. Hình như cô vẫn cảm thấy chưa được đủ, đôi mắt khẽ khép lại, môi cô bắt đầu tiến gần hơn đến môi Phương Hạo Vân.

"Chị Thanh Thanh…"

Phương Hạo Vân khẽ động lòng. Vội vàng kêu khẽ một tiếng. Nụ hôn của người đẹp, hắn vốn không cần từ chối, nhưng hôn nhau trong trường hợp như thế này hình như không được thích hợp cho lắm. Mình xui thì thôi, nhưng Trần Thanh Thanh rất nổi tiếng trong trường đại học Hoa Hải. Chuyện tối nay nhất định sẽ lan khắp trường trong thời gian ngắn nhất. Phương Hạo Vân không muốn bạn gái mình hiểu lầm. Càng không muốn cô bị những người lắm mồm trong trường trêu chọc khích bác. Bạch Lăng Kỳ đơn thuần ngây thơ, nhưng không có nghĩa là cô ấy ngốc. Không có nghĩa là cô ấy sẽ không để tâm. Nguồn: truyentop.net

Được Phương Hạo Vân nhắc nhở, Trần Thanh Thanh liền tỉnh lại, khi cô ý thức được hành vi của mình, liền đỏ mặt, chuẩn bị thoát khỏi vòng tay của người đàn ông để đi khỏi.

"Chị Thanh Thanh, chúng ta nhảy tiếp nào…"

Phương Hạo Vân cảm thấy nếu bây giờ cô đỏ mặt rời khỏi, nhất định sẽ khiến đám nhiều chuyện trong hội trường đoán già đoán non, chi bằng cứ tiếp tục nhảy. Ngược lại sẽ yên chuyện hơn.

"Hạo Vân, chị…" Trần Thanh Thanh đỏ mặt, muốn giải thích gì đó, nhưng lại thấy ngại.

Phương Hạo Vân có ý muốn chuyển đề tài, hắn quan tâm hỏi: "Chị Thanh Thanh, hình như dạo này chị không được vui, có phải đang lo lắng đến chuyện của chú Trần không ?"

Nghe Phương Hạo Vân nhắc đến ba mình. Sự tập trung của Trần Thanh Thanh đã trở lại: "Không phải… dự án Vịnh Kim Thủy đã bắt đầu khởi công, mọi chuyện đều đã từ từ đi vào quỹ đạo. Chị không lo lắng cho ba. Sở dĩ chị không vui là vì, vì một tên khốn…"

Trời! Không lẽ là mình sao ? Phương Hạo Vân khẽ giật mình, cứ luôn cảm thấy tên khốn mà Trần Thanh Thanh nhắc đến chính là mình. Đừng hỏi tại sao hắn lại nghĩ vậy. Cái loại cảm giác này, cũng không biết nên nói sao.

"Là ai vậy ? Để em đi dạy dỗ hắn dùm chị ?" Phương Hạo Vân cẩn thận thăm dò.

"Em nói xem…"

Trong mắt Trần Thanh Thanh có một tia gian xảo, bực tức nói: "Tự em đánh em đi…"

Phương Hạo Vân lại đau đầu. Mình lại đoán đúng rồi. Quả nhiên tên khốn đó là mình. Nhưng hắn vẫn không hiểu, trong ký ức của hắn, hình như hắn đâu có chọc giận cô đâu.

"Chị Thanh Thanh, muốn đánh người cũng phải có lý do chứ ?" Phương Hạo Vân vẻ mặt mếu máo hỏi.

"Em còn nói nữa…"

Khuôn mặt Trần Thanh Thanh hơi trắng: "Em nói sau này sẽ dạy chị thái cực của Trần thị mà, nhưng lại chẳng thấy em đến tìm chị, em ý gì đây ?"

Phương Hạo Vân bèn sực tỉnh, thì ra là chuyện này. Nói đến, hắn đúng là đã sơ sót, chuyện này đúng là hắn đã quên thật rồi.

Từ sau tết nguyên đán, hắn nhiều việc quá, nên chẳng nhớ ra. Nhưng nói đi phải nói lại, em quên , thì chị có thể nhắc nhở em mà.

"Chị Thanh Thanh, sao chị không nhắc em, gần đây em bận tối mắt tối mũi…" Phương Hạo Vân cười nói.

Người ta là con gái, cũng chẳng phải bạn gái em, dựa vào cái gì mà cứ đi tìm em hoài, xem chị là cái gì đây. Trần Thanh Thanh sắc mặt không vui nói: "Dù gì thì em cũng phải đền bù cho chị. Chuyện quan trong như vậy mà em cũng quên được, điều đó chứng tỏ em không hề quan tâm gì tới chị."

"Bù đắp, nhất định phải bù đắp…" Điệu nhạc vẫn cứ tiếp tục, hai người vẫn tiếp tục nhảy, Phương Hạo Vân quay Trần Thanh Thanh một vòng xong, lại đưa tay ôm lấy eo cô. Bàn tay ấm nóng của hắn, khiến tâm trạng Trần Thanh Thanh khẽ kích động, tim đập thình thịch.

"Nam tử hán đại trượng phu nói phải giữ lời, em phải chấp nhận một yêu cầu của chị…" Trần Thanh Thanh cố gắng bình tĩnh lại, nói tiếp chủ đề Phương Hạo Vân vừa nhắc.

"Không thành vấn đề, chị cứ nói ?" Phương Hạo Vân đoán rằng chắc cô cũng không đưa ra yêu cầu gì vô lý, nên chưa kịp suy nghĩ đã vội đồng ý ngay.

"Chị sẽ chưa nói bây giờ, đợi khi nào chị suy nghĩ xong sẽ nói… tóm lại là, em phải nhớ, em nợ chị một chuyện…" Trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Thanh lại hiện lên một tia nhìn gian xảo.

Trùng hợp đúng lúc này thì bản nhạc kết thúc, hai người bèn dừng bước, đi thẳng đến chỗ ngồi trong góc lúc nãy. Tần Tử Hoa thấy hôm nay chẳng có thu hoạch gì, nên đã sớm rời khỏi rồi.

Không cần nghi ngờ gì nữa, con tiện nhân Trần Thanh Thanh này, chắc chắn đã thích Phương Hạo Vân. Nhưng hắn không hề lo lắng, ba hắn đã bỏ ra 50 triệu đô la để liên lạc với nhóm sát thủ đẳng cấp nhất thế giới rồi, chắc qua vài ngày nữa thì sẽ bàn xong, đến lúc đó cho dù Phương Hạo Vân mày có 3 đầu 6 tay, cũng sẽ không thoát chết.

Đối với một người sắp chết, Tần Tử Hoa không cảm thấy có sự uy hiếp lớn nào.

"Hạo Vân, lần trước chị đã bảo em, phải đến thăm Tuyết Nhi, em có đi không vậy, nghe mẹ bảo, dạo gần đây nó cứ trốn trong nhà mà tức tối, tâm trạng rất không tốt. Nghe nói có vài lần ngủ mơ, miệng không ngừng kêu cái gì ác ma, ác ma…" sau khi ngồi xuống, chẳng biết tại sao, đã nhắc đến Hàn Tuyết Nhi.

Phương Hạo Vân nghe xong, liền chau mày, bất giác đã liên tưởng ngay đến ác ma đó chính là mình… hắn thầm cười, hình tượng của mình trong lòng cô bé này không được tốt cho lắm, trước tiên là một tên khốn, bây giờ đã được thăng lên thành ác ma rồi.

"Chắc là đã mơ thấy ác mộng ?" Phương Hạo Vân sắc mặt không thay đổi nói.

"Chắc là vậy. Chị tính tìm một bác sĩ tâm lý cho tuyết Nhi, muốn dùng cách thôi miên trị liệu với nó, mong là có thể tìm ra được nỗi sợ trong lòng nó… chứ không thì, ác mộng của nó sẽ không bao giờ chấm dứt." Trần Thanh Thanh lạnh nhạt nói.

Vậy không được.

Phương Hạo Vân có chút lo lắng, thông thường mà nói, những bác sĩ tâm lý cao siêu đều có thể moi được những bí mật ẩn giấu sâu trong tiềm thức của con người. Dám là, thân phận của hắn sẽ bị bại lộ bởi miệng của Hàn Tuyết Nhi.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân kiến nghị nói: "Chị Thanh Thanh, không giấu gì chị, em cũng có chút nghiên cứu về tâm lý học, nếu chị tin em thì, đừng mời mấy ông chuyên gia tâm lý nữa, hôm khác em sẽ cùng chị đến thăm Tuyết Nhi, tiện thể giúp cô ấy chữa trị tâm lý…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.