Chương trước
Chương sau
Mưa liên tục rơi xuống, giọt mưa đánh vào bàn đá xanh như hòa âm, đảo loạn tâm tư của tất cả mọi người. Nghiễn nhi ở trong phòng khách đi tới đi lui, trời tối không thấy năm ngón tay, cũng sắp đem Nghiễn nhi bức cho điên “Tiểu thư cùng cô gia thế nào vẫn còn chưa về a”

Tiểu Thanh nhìn trời lúc này không khỏi lo lắng, theo lý thì giờ này đã về đến nhà, ẩn bối rối trong lòng, an ủi Nghiễn nhi đang hoảng loạn “Có lẽ mưa làm lộ trình có chút trễ nãi, ngươi yên tâm. Không có chuyện gì”

“Có thể....có thể.....” Nghiễn nhi có chút nóng nảy

“Chúng ta cứ chờ một chút” Tiểu Thanh trấn an nói

Nghiễn nhi được Tiểu Thanh an ủi, tâm cũng định không ít, lo lắng chờ...

“Không xong...không xong....” Gia đinh lúc nãy cùng Tấn Dương đi đón Thẩm Uyển vừa đến Thẩm phủ nhảy xuống xe ngựa vội vội vàng vàng vọt vào

“Xảy ra chuyện gì?” Nghiễn nhi là người đầu tiên xông tới hỏi “Có phải hay không tiểu thư.....ngươi nói mau a....”

“Không...không xong...cô gia đi tìm tiểu thư cũng không thấy đâu” gia đinh cuống cuồng đến phát khóc

“Cái gì?!!!!” Tiểu Thanh vốn là người bình tĩnh, vừa nghe đến đây hoàn toàn luống cuống “Đây rốt cuộc là như thế nào?”

“Vốn là ta cùng cô gia đi đón tiểu thư, lại phát hiện tiểu thư không đứng chỗ cũ chờ, sau đó cô gia bảo là chia nhau ra tìm, kết quả ta tìm không thấy tiểu thư đâu, mà trở về chỗ hẹn cô gia cũng không thấy”

“Vậy ngươi đã tìm theo dọc đường đi chưa?” Mặc Ngôn hỏi

“Đã có nhưng ngọn núi lớn như vậy chỉ có mình ta, quả thực là mò kim đáy biển. Cho nên ta mới vội vàng về thông báo cho các ngươi” Sớm biết như vậy đã không cùng cô gia chia nhau tìm, lần này ta xong rồi, đầu tiên là tiểu thư mất tích, sau đó lại bỏ cô gia...

“Mặc Ngôn...mau....nhanh mang theo nhiều người lên núi tìm thiếu gia cùng thiếu phu nhân” Tiểu Thanh vội vàng nói

“Hảo!”

“Ta cũng đi” Nghiễn nhi vượt lên trước một bước nói

“Không được Nghiễn nhi, thiếu gia cùng thiếu phu nhân đều đang mất tích, ngươi ở nhà tìm cách đối phó với lão gia, vạn nhất làm cho lão gia biết được chuyện, thân thể hắn hiện tại không tốt, sợ là sẽ không chịu nổi, nếu như không tìm được, chúng ta sẽ đi báo quan” Tiểu Thanh nói

“Nhưng là ta lo lắng cho tiểu thư” Nghiễn như khóc nói “Tiểu thư thân thể suy nhược, làm sao chịu được mưa sa gió táp”

“Không có việc gì, không có việc gì, tin tưởng ta, Mặc Ngôn sẽ tìm được họ”

“A....ô ô ô...” Nghiễn nhi được Tiểu Thanh an ủi, nước mắt ngăn không được liền rơi xuống nhiều hơn, nhào vào lòng Tiểu Thanh khóc rống lên.

Tiểu Thanh vỗ lưng Nghiễn nhi an ủi, bên cạnh nói với Mặc Ngôn “Mặc Ngôn, mau đi, trời mưa lớn như vậy thiếu gia cùng thiếu phu nhân sẽ không chịu nổi”

Mặc Ngôn liền mang theo một đám gia đinh đi tìm Tấn Dương cùng Thẩm Uyển

.

.

.

Sơn động------

Tấn Dương ôm chặt Thẩm Uyển đang phát sốt, thân mình lạnh có chút phát run, nhưng vẫn đem chỗ y phục không ướt bao bọc lấy Thẩm Uyển, có chút gian nan chống cái ô che nàng, để tùy ý nước mưa rơi vào mặt chính mình. Cây đuốc đã bị dập tắt, bên ngoài sơn động tối đen một mảnh. Tấn Dương càng ôm càng cảm thấy Thẩm Uyển càng nóng. Chết tiệt, nóng như thế không phải là hỏng hết đầu óc chứ.

Nhìn sắc mặt phờ phạc của Thẩm Uyển, đôi môi trắng bệch, không giống như lúc tức giận, lông mi như rèm rũ xuống, thật giống như vĩnh viễn nhắm lại, thân thể lại mỏng như cánh chim, phảng phất cảm giác nàng sẽ biến mất trong lòng ngực chính mình. Tấn Dương cắn răng ôm chặt Thẩm Uyển thêm vài phần. Làm cho có chút cảm giác chân thật “Ngàn vạn lần đừng có chuyện, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì”

Có lẽ vì Tấn Dương ôm chặt vào lòng ngực làm cho Thẩm Uyển cảm giác được ấm áp. Thẩm Uyển khẽ mở mắt ra, nhìn mặt mũi Tấn Dương tràn đầy nước mưa...

“Ngươi...ngươi đã tỉnh” Tấn Dương nhìn thấy Thẩm Uyển đã tỉnh, trên mặt lộ vẻ vui sướng “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi”

Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương như vậy, trong nội tâm cảm thấy cảm động, có lẽ là vì đầu đang nóng sốt, tại trong ngực Tấn Dương thế nhưng có cảm giác an tâm đến thế, đôi môi tái nhợt giật gật “Có ai đã nói cho ngươi biết là trong ngực ngươi thật ấm áp, rất an tâm...”

“Sally trong ngực ngươi thật ấm áp a, làm cho người khác rất an tâm, về sau cái ôm này chỉ thuộc về ta....”

Trong nháy mắt Tấn Dương đột nhiên nhớ lại kiếp trước, Tiểu Thiến ôm mình nói tại trong ngực mình cho nàng cảm giác ấm áp cùng an tâm....

Tấn Dương nhìn thấy Thẩm Uyển lại muốn hôn mê, cuống quít nói “Đừng nhắm mắt lại, van cầu ngươi đừng nhắm, ta hát cho ngươi nghe....ta hát cho ngươi nghe được không?” lúc nói những lời này, Tấn Dương không chú ý giọng điệu của mình cỡ nào sợ hãi cùng hoảng loạn

Mặc dù thực sự Thẩm Uyển rất mệt, rất muốn nhắm mắt lại, nhưng vẫn gắng gượng nửa mở mở mắt, khóe miệng giơ lên, cười nhẹ một cái, ôn nhu nói “Hảo...”

“....từ ban ngày hát đến đêm tối, ngươi vẫn bên cạnh ta. Chỉ có ta ngươi cùng âm nhạc, theo tiếng ca tiến vào mộng....” Đây là bài hát kiếp trước Sally thường hay hát, nhưng hôm nay chính là Tấn Dương hát, đã không còn tiếng ca vững vàng động lòng người, thanh âm lúc này có chút run run, còn hát sai lời...

“Thật dễ nghe....” Thẩm Uyển nói một câu sau đó tiếp tục hôn mê

“Thẩm Uyển...Thẩm Uyển...” Tấn Dương nhìn thấy Thẩm Uyển lại hôn mê, lòng nóng như lửa đốt “Có người không, cứu mạng, có ai không...cứu mạng....” đây là điều duy nhất Tấn Dương có thể làm, nàng không ngừng hô cứu mạng hy vọng có người nghe tiếng kêu cứu. Van cầu lão Thiên, nếu như Thẩm Uyển xảy ra chuyện gì thì cả đời nàng sẽ bất an.... “Có ai không....có ai không....”

Chân núi-------

“Núi này quá lớn, chúng ta phải chia nhau tìm. Hiện tại ba người một tổ, bất kể là góc nào đều không được bỏ qua, vô luận có tìm được hay không đều phải quay lại chỗ này” Mặc Ngôn chỉ huy đám gia đinh

“Tiểu thư...cô gia....”

“Tiểu thư, cô gia...các ngươi ở nơi nào?”

....

......

Nhóm gia đinh chia nhau tìm, trời mưa bốn phương tám hướng đều nghe tiếng la to, lấn át tiếng cầu cứu của Tấn Dương

“Người đâu...khụ khụ...có ai không....cứu....” Tấn Dương giọng đã khàn khàn, nhưng nàng vẫn kiên trì hô

Tìm qua một lúc lâu, Mặc Ngôn có thính giác tốt hơn người thường, giống như vừa nghe được âm thanh gì...

“Tiểu thư....cô gia....Ách, Mặc đại ca thế nào lại dừng lại a?” Tiểu Sở gặp Mặc Ngôn đang đi phía trước đột nhiên dừng bước

“Hư...” Măc Ngôn thủ thế, nhắm mắt toàn tâm lắng nghe

“Tiểu...khụ khụ....Tiểu Mặc...chúng ta ở chỗ này”

“Là thiếu gia” Mặc Ngôn mạnh mẽ mở mắt, vội vàng tăng nhanh cước bộ hướng theo tiếng âm thanh nghe được

“Tiểu Mặc...chúng ta ở đây....khụ khụ”

“Thiếu gia!” Mặc Ngôn rốt cuộc đã tìm được Tấn Dương cùng Thẩm Uyển

“Tiểu...tiểu Mặc...” Tấn Dương nhìn thấy Mặc Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm

“Thiếu gia, ta liền kéo ngươi lên”

“Trước tiên đem Thẩm Uyển kéo lên đi, nàng đang phát sốt. Nếu không chữa trị liền không kịp” Tấn Dương ôm Thẩm Uyển cuống cuồng nói

“Hảo, thiếu gia, ta đem đằng điều cột vào hông ngươi cùng thiếu phu nhân, ta liền kéo các ngươi lên” Mặc Ngôn đem mấy cây đằng điều thả xuống

Tấn Dương cột chặt đằng điều vào Thẩm Uyển “Được rồi...”

“Hảo, ta đếm một hai ba các ngươi liền kéo...”

“Một hai ba kéo....”

“Một hai ba kéo....”

Tấn Dương cùng Thẩm Uyển từ từ rời mặt đất, Tấn Dương ôm chặt lấy Thẩm Uyển để tránh làm nàng rơi xuống

“Kéo....”

“Aaaa!”

Đột nhiên có người không còn khí lực, sợi dây buông thỏng, Tấn Dương cùng Thẩm Uyển liền ngã vào phiến đá bên dưới

“Tiếp tục kéo, một hai ba...” Mặc Ngôn mạnh mẽ chỉ huy

Dọc theo phiến đá, Tấn Dương lo lắng Thẩm Uyển cọ vào sẽ bị thương liền thay đổi tư thế, làm cho lưng chính mình dán vào đá

Rốt cuộc Tấn Dương cùng Thẩm Uyển cũng được kéo lên....

“Thiếu gia, ngươi bị thương” Mặc Ngôn nhìn thấy sau lưng Tấn Dương rách nát rất nhiều chỗ

“Ta không sao, nhanh đi tìm xe ngựa, đừng làm trễ nãi” Tấn Dương nói

“Hảo, ta dùng khinh công đi xuống đem xe ngựa khiêng lên” Mặc Ngôn dùng toàn bộ nội lực đặt trên chân

Xe ngựa rất nhanh đi lên, Tấn Dương ôm lấy Thẩm Uyển lên ngựa “Mau, dùng tốc độ nhanh nhất trở về”

“Giá....”

“Không có chuyện gì rồi, rất nhanh sẽ đến nhà, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì...” Tấn Dương ôm chặt ấy Thẩm Uyển thì thầm

.

.

.

Thẩm phủ-----

“Tiểu thư...” Nghiễn như nhìn thấy Tấn Dương ôm Thẩm Uyển trong ngực

“Thiếu gia...” Tiểu Thanh cũng nhìn thấy thiếu gia nhà mình chật vật không chịu nổi, quần áo đều rách

Tấn Dương ôm Thẩm Uyển vào phòng liền phân phó “Nhanh đi gọi đại phu, Tiểu Thanh tỷ mau chuẩn bị nước nóng, Nghiễn nhi mau đi chuẩn bị y phục sạch sẽ của nàng. Nhanh lên!”

Bị Tấn Dương rống như vậy, tất cả đều rối rít làm theo Tấn Dương phân phó...

Tấn Dương đặt Thẩm Uyển trên giường đối với Nghiễn nhi nói “Ngươi trước bôi thuốc chỗ bị thương cho nàng sau đó liền thay y phục sạch”

Ra khỏi gian phòng Thẩm Uyển, Tấn Dương liền thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nữa, chân có chút nhũn ra, đầu choáng váng....

“Thiếu gia!!!” Tiểu Thanh vội vàng vịn lấy Tấn Dương đang ngã xuống
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.