Mặc dù cảnh sắc Vân vương phủ không huyhoàng xa hoa bằng hoàng cung, nhưng là có một loại cổ kính phồn hoakhác. Hòn non bộ bằng đá điêu khắc, đình đài thủy tạ, cầu hanh lang tựatranh sơn dầu, cây cối hoa cỏ. Vừa thấy cảnh sắc thoạt nhìn hỗn loạn màkhông hỗn tạp, rõ ràng là có người chuyên môn chuẩn bị tỉ mỉ.
Đại quản gia Vân Mạnh vừa dẫn đường vừa nói chuyện với Dung Cảnh, Dung Cảnh thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu.
Lý Vân yên lặng ghi nhớ đường đi địa hình trong phủ, nghĩ tới nếu mà lạc đường trong Vân vương phủ sẽ bị chê cười.
Thỉnh thoảng có gã sai vặt nha hoàn đingang qua, gã sai vặt ai nấy đều mang vẻ sùng kính tiến lên tham kiến,mà đám tiểu nha hoàn sắc mặt người nào cũng đều như phạm hoa đào mà nhìn Dung Cảnh. Khi nhìn thấy Lý Vân đi theo sau Dung Cảnh, trên mặt tỏ thần sắc hâm mộ.
“Thật là phạm hoa đào a!” Lý Vân nói thầm một câu.
“Tân nương tử lại mặt tự nhiên là phạm hoa đào!” Dung Cảnh bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về phía Lý Vân cười nói.
Khuôn mặt Lý Vân co quắp, quả nhiên những lời ở trên đường bị người này nghe được, nàng tức khắc trừng mắt hắn,nhưng mà vì nói sau lưng người ta lại bị bắt ngay tại trận, nên có chútchột dạ, nghĩ mà nghẹn lại, liền lập tức đổi giọng: “Ta không nóingươi.”
“Ừ, ta cũng không nói ngươi.” Dung Cảnh quay đầu trở lại.
Lý Vân liền nghẹn họng.
Chỉ nghe Dung Cảnh thấp giọng cười mộttiếng, tiếng cười cực kỳ ôn nhã dễ nghe. Nàng tức cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/65427/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.