Dạ Khinh Nhiễm thấy Lý Vân thoải mái đồng ý, trong lòng rất vui mừng, kéo nàng bước nhanh đến trước ngựa. Liếcmắt đánh giá trên dưới con ngựa của nàng một cái, thấy con ngựa kia biết chủ nhân đến, lập tức xoay lại, lộ ra thần sắc vừa vui mừng, vừa ủykhuất, hắn cố nén cười: “quả nhiên có phong phạm của Nguyệt muội muội,con ngựa này cũng quá…” Thấy Lý Vân nhướng mày nhìn về phía hắn, lập tức đem hai chữ đáng thương nuốt trở về, vòng vo nói: “Con ngựa được muộinhìn trúng, quả thật rất đáng tự hào.”
Lý Vân ngước mắt nhìn trời, người này trợn mắt nói dối cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi.
“Ta nghe nói công phu cưỡi ngựa củaNguyệt muội muội rất tốt, có muốn thi cưỡi ngựa không?” Dạ Khinh Nhiễmđi tới trước ngựa của mình, tháo cương ngựa, xoay mình nhanh nhẹn nhảylên thân ngựa, động tác lưu loát linh động như nước chảy mây trôi, trông rất đẹp mắt. Hắn ngồi ngay ngắn trên ngựa, nhìn Lý Vân, vẻ mặt hàohứng.
“Có gì không thể? ” Lý Vân nghĩ may mắnnàng không phải đồ bỏ đi, trước kia khi bận rộn, phương pháp giải quyếtáp lực tốt nhất chính là vui chơi, nào là đua xe, đua ngựa, leo núi,nhảy dù, nhảy cầu….. có thể chơi đều chơi. Cưỡi ngựa đương nhiên khôngthành vấn đề.
“Vậy còn không nhanh đi lên!” Dạ Khinh Nhiễm thúc giục, trong mắt hưng trí bừng bừng.
Lý Vân gật đầu, đưa tay tháo cương ngựa,bỏ qua mấy thứ vụn vặt phía đầu ngựa, cũng học Dạ Khinh Nhiễm điểm nhẹchân, phảng phất như có một đóa mây tử sắc trôi qua, trong nháy mắt nàng đã ngồi ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/65422/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.