Dám như thế nào? Câu nói kế tiếp, Dung Cảnh không nói nữa.
Quốc cữu Nam Cương lại nghe ra mấy phần là lạ, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, “Thế tử, ngài cũng không thể……” Giọng nói có một sự sợ hãi, “Ngài được bao nhiêu người trong thiên hạ nể trọng, nếu Thế tử phi không về, ngài cũng ngàn vạn đừng……”
“Tự sát sao?” Dung Cảnh chặn lại lời nói của ông ấy, nhíu mày, cười một tiếng thê lương, “Chết là cách làm ngu xuẩn nhất!”
Quốc cữu Nam Cương thở phào nhẹ nhõm, nhưng một hơi này còn chưa thở ra hoàn toàn, đã nghẹn lại trong cổ họng.
Dung Cảnh vươn tay đẩy chậu mẫu đơn tịnh đế ra xa một chút, hai tay đặt lên trán, thân thể dựa vào đầu giường êm nhắm mắt lại, “Có lẽ đến ngày đó, ta mới có thể quyết định sẽ làm gì……”
Quốc cữu Nam Cương chợt thấy đau lòng nhìn ngài ấy, nghĩ tới Thế tử phi đã ba tháng không có tin tức, mỗi ngày Thế tử chịu đau khổ, nếu là người bình thường sợ rằng đã suy sụp từ lâu rồi, bây giờ ngài ấy còn có thể chống đỡ im lặng chờ đợi, đã hết sức không dễ. Vốn ông đã chuẩn bị một đống lời về chuyện xuất binh muốn thương lượng với Thế tử, nhưng giờ đều nuốt hết xuống.
Giờ khắc này, ông cảm thấy, trong lòng Thế tử, cái gì cũng không quan trong bằng Thế tử phi có tin tức và còn sống trở về.
Ông không dám lấy thêm chiến sự hoặc là chuyện khác ép ngài ấy sụp đổ.
Cho nên, chuyện xuất binh liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2516369/quyen-5-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.