Chương trước
Chương sau
Edit: Theresa Thái

Beta: Leticia

Giờ Tuất canh ba, Ngọc Tử Tịch làm tiên phong, ra khỏi Kỳ thành, dẫn một ngàn ẩn vệ đi đến Mã Pha Lĩnh.

Giờ Hợi một khắc, lấy Cố Thiếu Khanh làm chủ soái, Trầm Chiêu làm quân sư, Lam Y, Lục hoàng tử làm Tả Hữu tướng quân, chia ra ba đường, dẫn năm mươi vạn đại quân ra khỏi cửa thành Kỳ thành.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cũng không ở trong phòng ngủ, mà là lên tường thành của Kỳ thành, đưa mắt nhìn về nơi xa.

Màn trời đen láy, không có ánh trăng, nhưng ở phương hướng Mã Pha Lĩnh ánh đèn vẫn sáng ngời, dựa vào nhãn lực của hai người vẫn có thể thấy đại khái.

Giờ Hợi canh ba, sau khi Ngọc Tử Tịch bắn đạn tín hiệu, liền dẫn một ngàn ẩn vệ vào Mê Huyễn trận.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bầu trời bốc đầy khói mù trên Mê Huyễn trận, nhẹ giọng hỏi Dung Cảnh, “Dạ Khinh Noãn mang mấy ngàn ẩn vệ, Tử Tịch chỉ dẫn theo một ngàn ẩn vệ, hai bên so sánh, chênh lệch quá lớn, đệ ấy có thể phá được Mê Huyễn trận của Dạ Khinh Noãn sao?”

Sắc mặt Dung Cảnh lại không nhìn ra chút lo lắng nào, ấm giọng nói: “Mê Huyễn trận chỉ là mê hoặc thần trí của con người mà thôi, nếu biết cách, không cần đến một ngàn người đã có thể phá được. Mục đích của đệ ấy là ở phá trận, không ở giết người.”

Vân Thiển Nguyệt vẫn còn hơi lo lắng, “Dù sao Dạ Khinh Noãn cũng là Ám Phượng được Dạ thị bồi dưỡng từ nhỏ, tuy Tử Tịch cũng có bản lĩnh, nhưng Dạ thị có nhiều thứ rất âm hiểm, ta sợ đệ ấy bị thương.”

Dung Cảnh cầm tay nàng, truyền cho nàng lực lượng an tâm, “Nàng yên tâm đi. Ngọc Tử Thư là ca ca của đệ ấy, Lạc Dao là tỷ tỷ của đệ ấy, La Ngọc là muội muội của đệ ấy, có ba người như vậy, đệ ấy có thể kém được sao? Bình thường nàng cứ nhìn thấy bộ dạng rong chơi, không lo học hành của đệ ấy, đừng bị bề ngoài của đệ ấy lừa.”

“Cũng đúng.” Vân Thiển Nguyệt cười cười.

“Huống chi có một người chỉ cần xuất hiện ở Mê Huyễn trận, thì dù Mê Huyễn trận có một vạn binh mã cũng không chống đỡ nổi.” Giọng nói của Dung Cảnh liền thay đổi.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn Dung Cảnh, ánh mắt như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên hỏi thử, “Chàng nói là nha đầu La Ngọc kia?”

Dung Cảnh mỉm cười, “Nàng không cảm thấy muội ấy hẳn sẽ xuất hiện sao? Muội ấy ra khỏi kinh thành Thiên Thánh, nhưng vẫn không về Đông Hải, mà là đang ở du ngoạn ở gần Mã Pha Lĩnh. Ngày như hôm nay, muội ấy ham chơi thành tính, chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liền buông tâm tình lo lắng cho Ngọc Tử Tịch xuống, buồn cười nói: “Ngày đó muội ấy đến hoàng cung, là chàng xui khiến đi?”

Khóe miệng Dung Cảnh cong cong, từ chối cho ý kiến.

“Ta chọc muội ấy tức giận gần chết.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ta đương nhiên biết rõ bản lĩnh chọc giận của nàng. Mặc dù muội ấy tinh linh cổ quái, nhưng ở trước mặt nàng cũng không chống đỡ được, lỗ mãng cũng không xong, tất nhiên là tức giận đến giơ chân.” Dung Cảnh cũng buồn cười nói.

“Ngọn núi phía sau Rừng đào mười dặm không thể giam được muội ấy, một cái Mê Huyễn trận nho nhỏ, với muội ấy, chính là một bữa ăn sáng.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Mê Huyễn trận ở phía xa, “Lúc ở hoàng cung Thiên Thánh, muội ấy tức giận không có chỗ phát, đánh với Dạ Khinh Noãn một trận lại bất phân thắng bại. Sợ là hôm nay nhất định sẽ đi tìm nàng ta.”

“Tìm tới cũng tốt, có muội ấy kiềm chế Dạ Khinh Noãn.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến.

Một chung trà sau, mây mù màu đen bao phủ trên hai sườn núi hiểm trở bị đánh tan, Mê Huyễn trận bỗng bốc lên ánh lửa ngất trời.

Vân Thiển Nguyệt nói: “Phá! Hơn nữa còn quá mau.”

“Nếu không đoán sai, La Ngọc hẳn đã đến.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, chỉ thấy không lâu sau, trên Mê Huyễn trận phát ra tín hiệu phá Mê Huyễn trận của Ngọc Tử Tịch. Lúc này, Cố Thiếu Khanh dẫn dắt hai mươi vạn binh mã đã tới, Mã Pha Lĩnh lập tức vang lên tiếng chém giết rung trời.

Đao thương kiếm kích, búa rìu móc câu. Đuốc cháy sáng ngời, dường như có thể thấy tay cụt xác người.

Vân Thiển Nguyệt mím chặt môi, trong bóng đêm, sắc mặt nàng mờ ảo, “Giang sơn đổi thay triều đại là dùng máu tươi và xương trắng chất thành. Dung Cảnh, chàng...... Cũng không muốn làm đúng không?”

Ngọc nhan của Dung Cảnh mờ ảo, ánh mắt bị nhiễm một tia ấm lạnh, giọng nói lại nhẹ vô cùng, “Nàng đã từng nói, cái cũ đã mục cuối cùng phải bị phá hủy, chỉ có phá hủy, mới có cái mới sinh ra. Vùng đất này, từ lâu đã bị thủng trăm ngàn lỗ hổng, mặc dù hôm nay xương trắng chất đống, máu chảy thành sông, thì dù sao sự hy sinh này cũng là số ít. Giang sơn thiên hạ này có tới mấy ngàn vạn con dân, mặc dù ta không muốn, nhưng vẫn phải làm. Chuyện này chỉ có ta làm mới thích hợp nhất.”

Vân Thiển Nguyệt khẽ thở ra một hơi, “Đúng vậy, chỉ có chàng làm mới thích hợp nhất. Chàng là hậu duệ của Mộ Dung thị, là con cháu của Vinh Vương, thu phục sơn hà là đại nghĩa, báo thù của Vinh Vương phủ là đại hiếu. Vô luận là nghĩa hay hiếu, chàng đều làm rất tốt, huống chi con dân thiên hạ cũng đều sùng bái chàng. Nếu là Nam Lăng Duệ làm, như vậy sẽ kết thù giữa con dân Thiên Thánh và con dân Nam Lương. Diệp Thiến làm lại không đủ tư cách. Tây Duyên Nguyệt làm cũng không đủ tư cách. Tử Thư ở Đông Hải làm, như vậy liền chính là xâm phạm lãnh thổ. Chuyện này chỉ có chàng làm, mới thuận theo dân tâm.”

“Đã từng có một khắc, ta muốn bỏ cuộc, cứ để cho Dạ Khinh Nhiễm ngồi trên ngôi vị Hoàng đế kia đi! Nhưng sau khi nghĩ lại, liền thấy không thể nào.” Dung Cảnh nhìn về phương xa, màn đêm đen nhánh nhuộm dần cả vùng đất, Mã Pha Lĩnh lại như một mảnh ráng chiều được nhuộm bởi máu đỏ của cả vùng đất, giọng nói của hắn mờ ảo xa xăm, “Căn cơ và thế lực âm u đang bao trùm lên thiên hạ của Dạ thị phải bị phá hủy mới có thể trả cho thiên hạ ánh sáng mặt trời. Cho nên, hắn ta là Dạ Khinh Nhiễm cũng không được, mặc dù hắn ta có hùng tài vĩ lược, nhưng cũng là họ Dạ. Hắn ta còn một ngày, có hắn ta chống đỡ, Dạ thị cũng sẽ không bị phá hủy. Dưới bề ngoài phồn hoa của thiên hạ này còn có một tầng mủ loét đang bị bao bọc. Vì vậy, hoàng quyền này, hắn ta phải nhường lại.”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới đống xương trắng chất thành núi trong từ đường ở Đức Thân Vương phủ, trong lòng trầm xuống, gật đầu.

Có một câu đã nói ngàn lần, nhưng vẫn không đổi được sự thật. ‘Dạ Khinh Nhiễm, cũng là họ Dạ.’. Hắn ta là một Đế vương tốt, nhưng Dạ thị lại có bóng tối ngập trời, không thể bị che phủ bởi một chữ ‘Tốt’ của hắn ta được, cái khối u ác tính Dạ thị này đã đến lúc phải cắt bỏ.

Khoảng cách quá xa, không nhìn thấy được người quen, cũng không nhìn thấy được ai đang giao chiến với ai. Vô luận là Cố Thiếu Khanh, Trầm Chiêu, Dung Phong, Dạ Khinh Noãn, Ngọc Tử Tịch, hay La Ngọc, đều không nhìn thấy. Chỉ thấy binh sĩ còn có ngựa chiến chồng chất như núi, cùng với tiếng chém giết rung trời động địa.

Vân Thiển Nguyệt bỗng xoay người lại, không nhìn nữa.

“Mệt mỏi sao, có muốn về phòng nghỉ ngơi không?” Dung Cảnh ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng hỏi thăm.

Vân Thiển Nguyệt dựa đầu lên ngực hắn, ôm lấy hông của hắn, lắc đầu, “Không mệt, ta ở đây xem với chàng.”

“Có thể không xem.” Dung Cảnh nói.

“Không được!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Chàng đã nói cho ta một mảnh sơn hà cẩm tú, hôm nay máu tươi xương trắng, thiết kỵ giết chóc này, cũng là một phần của sơn hà, sao có thể không xem?”

“Được, vậy chúng ta liền cùng đứng ở đây chờ trận chiến này kết thúc.” Dung Cảnh gật đầu.

Hai người không nói thêm gì nữa.

Mặc dù đêm nay trời không mưa, nhưng gió sau cơn mưa vẫn lạnh tận xương, trên tường thành gió lạnh thổi bay tay áo, đuốc cháy sáng ngời, kéo bóng người trải dài trên mặt đây, bóng của hai người nhập thành một.

Vân Thiển Nguyệt đột nhiên hỏi, “Chàng không phải luôn mặc gấm Trầm Hương màu đen tuyền mười lượng vàng một tấc sao? Sao hôm nay lại đổi lại trắng nguyệt nha?”

Dung Cảnh thấp giọng nói: “Vì nàng nhìn một cái là có thể nhận ra ta.”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới mấy ngày trước nàng mới tới Mã Pha Lĩnh, chữa thương cho Dung Phong xong, đứng ngoài doanh trướng trung quân đại doanh nhìn về bên này, chợt thấy mooyj bóng dáng màu trắng nguyệt nha đang đứng trên đầu thành, nàng còn cho là nhìn lầm rồi. Nàng gật đầu, “Đúng là nhìn một cái liền nhận ra.”

Dung Cảnh lộ ra một nụ cười.

Vân Thiển Nguyệt lại nói: “Đổi lại đi! Đừng mặc bộ này nữa, ta thích chàng mặc gấm Trầm Hương màu đen tuyền hơn.”

Dung Cảnh nhướng mày, “Trước kia nàng không phải thích ta mặc gấm Thiên Tàm Ti màu trắng nguyệt nha sao? Sao nay lại không thích nữa?”

“Trắng nguyệt nha thích hợp với Dung Cảnh, ôn nhuận nhã trí, Vương hầu cũng không bằng. Nhưng đen tuyền thích hợp với Mộ Dung Cảnh, duy ngã độc tôn, hoa quý thiên hạ.” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói: “Mặc dù hiện nay chàng vẫn còn mang danh xưng Cảnh thế tử, nhưng đã là Mộ Dung Cảnh rồi.”

“Một bộ quần áo mà thôi.” Dung Cảnh cười cười.

Vân Thiển Nguyệt cố chấp nói: “Không được, nghe lời ta.”

“Được, nghe lời nàng.” Dung Cảnh bật cười. Khó có được khi chỉ trong mười ngày ngắn ngủn đã nuôi trở lại tính tình trẻ con của nàng, hắn phát hiện hắn hoài niệm vô cùng, hận không được thấy tính tình nàng trẻ con nhiều hơn nữa, hắn nguyện ý cứ sủng ái nàng như vậy.

Đêm nay, tiếng chém giết ở Mã Pha Lĩnh kéo dài mãi cho đến bình minh mới dừng lại.

Bình minh lên, Mặc Cúc hiện thân, nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một cái, thay đổi cười đùa, nghiêm nghị bẩm báo, “Công tử, Cố tướng quân dẫn dắt đại quân đã chiếm được Mã Pha Lĩnh, hai vị Tả Hữu tướng quân là Lục hoàng tử, Lam Y tập kích đại doanh Thiên Thánh thành công. Quân ta thương vong sáu vạn, đại quân Thiên Thánh thương vong mười vạn. Dạ Khinh Noãn và Dung Phong liên thủ dẫn dắt tàn quân rút lui vào Lan thành. Vốn Cố tướng quân muốn dẫn dắt đại quân tiếp tục tiến công, nhưng Tân hoàng Thiên Thánh đột nhiên xuất hiện ở Lan thành, nên lúc này đại quân đang dừng bước, chờ đợi công tử ra lệnh.”

Dung Cảnh nghe vậy sắc mặt bình đạm, “Nếu thật sự bị ta cản ở Vân thành, thì hắn ta cũng không phải là Dạ Khinh Nhiễm. Hắn ta xuất hiện ở Lan thành cũng không kỳ lạ.” Dứt lời, hắn hạ lệnh: “Truyền tin cho Cố tướng quân, thu dọn chiến trường, chỉnh đốn tại chỗ, sẵn sàng tấn công Lan thành.”

“Dạ!” Mặc Cúc cúi đầu.

“Dạ Khinh Noãn và Dung Phong liên thủ lui về Lan thành, có bị thương không?” Vân Thiển Nguyệt quan tâm Dung Phong, hỏi thăm.

Mặc Cúc biết ý tứ của Vân Thiển Nguyệt, lập tức nói: “Dạ Khinh Noãn bị trọng thương, Phong thế tử bị vài vết thương nhẹ.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lại hỏi, “Thương Đình thì sao?”

Mặc Cúc nói: “Thương Đình bị thương rất nặng, không thể bỏ chạy, hôn mê bất tỉnh, lúc này đang bị Lam gia chủ bắt giam, chờ đợi Thế tử phán xét.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Người bên ta thì sao? Có ai bị thương?”

“Cố tướng quân và Lục hoàng tử bị thương chồng thêm thương, Lục hoàng tử bị thương nặng hơn một chút, lúc này đang hôn mê bất tỉnh. Lăng Mặc và Lam gia chủ cũng bị trọng thương.” Mặt Cúc nhìn Vân Thiển Nguyệt, hình như do dự một chút, nói: “Trương Bái hy sinh.”

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, “Sao hắn ta lại hy sinh?”

Mặc Cúc nói: “Trong trận chiến có một bộ phận ẩn vệ của Dạ thị cũng tham chiến, Trương Bái là bị ẩn vệ của Dạ thị giết chết. Công phu của hắn ta, ngài cũng biết, đối phó với binh lính còn có thể, nhưng ở trước mặt ẩn vệ của Dạ thị, một chiêu cũng không đánh trả được.”

Vân Thiển Nguyệt im lặng. Cái Trương Bái ngốc ngốc nói chuyện oang oang thẳng thắn kia, hắn ta từng hùng hồn nói rằng muốn đi theo Dung Cảnh kiến công lập nghiệp, nhưng không nghĩ tới lại dừng bước ngay tại trân chiến Mã Pha Lĩnh này.

Dung Cảnh nắm thật chặt tay Vân Thiển Nguyệt, ở trước mặt tử vong, bất kỳ lời an ủi nào cũng đều trở nên vô nghĩa.

Một lát sau, Vân Thiển Nguyệt mím môi nói: “Có chiến tranh, không thể tránh khỏi sẽ có hy sinh và tử vong, Trương Bái quen biết ta, nên ta mới bi thương cho hắn ta, nhưng còn những binh lính không quen biết ta thì sao? Người bi thương chỉ có người thân của họ.” Nói rồi, nàng nói với Dung Cảnh: “Trận chiến này, tất cả mọi người hy sinh đều hậu táng, an ủi phong hậu cho người nhà đi!”

Dung Cảnh gật đầu, “Đó là chuyện đương nhiên.”

Mặc Cúc thấy Vân Thiển Nguyệt không hỏi nữa, Dung Cảnh cũng không hạ lệnh gì nữa, hắn liền xoay người lui xuống.

“Đi thôi! Chúng ta trở về.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cùng Dung Cảnh bước xuống tường thành.

Trận chiến Mã Pha Lĩnh, là trận đánh lớn nhất từ khi Dung Cảnh quay giáo khởi binh thu phục non sông, trận chiến này nhất định sẽ được ghi vào sử sách. Hơn nữa sử quan cũng sẽ viết một đoạn, trận chiến này, Dung Cảnh không ra tay, Vân Thiển Nguyệt không cũng không ra tay, tinh binh lương tướng dưới trướng lại khiến cho nơi hiểm yếu thứ hai của Thiên Thánh bị công phá một lần nữa, biểu thị công khai Thiên Thánh mênh mông không ai có thể dùng, giang sơn tràn ngập nguy cơ.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt về đến chủ viện phủ Tổng binh, Lăng Liên và Y Tuyết lập tức chuẩn bị nước nóng để hai người tắm rửa. Hai người đứng trên tường thành hứng gió lạnh suốt một đêm, khí ẩm sau cơn mưa, khí lạnh xâm nhập vào người, hơn nữa thân thể bọn họ đều vẫn còn suy yếu, tất nhiên không thể lại nhiễm thêm phong hàn nữa.

Tắm rửa sau khi, Lăng Liên cùng Y Tuyết Hựu bưng tới khương súp, hai người ăn vào. Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ đi Mã Pha Lĩnh xem một chút.”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, dặn dò Lăng Liên một câu.

Lăng Liên lập tức lên tiếng đi chuẩn bị ngựa.

Ăn sáng xong, hai người ra khỏi phòng đi tới cửa phủ Tổng binh, một cho Ngọc Tuyết Phi Long đã được buộc ở đó. Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy nó liền vui mừng, tiến lên sờ nó, hình như nó cũng cực kỳ vui mừng, dùng đầu cọ cọ Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt phi thân lên ngựa, đưa tay cho Dung Cảnh. Dung Cảnh nắm tay nàng, ngồi sau nàng.

Ngọc Tuyết Phi Long thấy hai người ngồi vững vàng, bốn vó liền vung lên, phi khỏi phủ Tổng binh như một mũi tên.

Sáng sớm, trên đường lớn ở Kỳ thành đã tụ tập đông người, dân chúng chạy bốn phía báo tin đại chiến thắng lợi, hết sức náo nhiệt. Ngọc Tuyết Phi Long phi rất nhanh, trong nháy mắt liền xuyên qua mọi đường phố, ra khỏi cửa thành, phi đến Mã Pha Lĩnh.

Trận chiến này, mặc dù không đạt tới mục tiêu đánh hạ Lan thành của Dung Cảnh, nhưng đã chiếm lĩnh Mã Pha Lĩnh, đánh bại đại quân Thiên Thánh, khiến họ rút về Lan thành, cũng là một trận thắng. Đại quân tất nhiên phải dựng trại tạm thời đóng quân ở Mã Pha Lĩnh, không thể lại rút về Kỳ thành nhường đất trống cho đại quân Thiên Thánh được.

Một đường phi nhanh, sau nửa canh giờ đã tới Mã Pha Lĩnh.

Dung Cảnh ghìm chặt cương ngựa, Vân Thiển Nguyệt nhìn trước mắt, môi mím thật chặt.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, trong chu vi khoảng năm dặm, nhìn một vòng, khắp nơi đều là thi thể, máu tươi thấm ướt mặt đất hai sườn núi, máu nhuộm đỏ một mảnh. Chiến tranh tàn khốc, từ trước đến giờ đều nói dễ dàng, nhưng lúc chân chính gặp phải, mới biết được nào chỉ là tàn khốc? Tràng Tu La cũng không nói quá.

Binh sĩ Thiên Thánh thua chạy, vùng đất này liền do người thắng thu dọn chiến trường. Các binh lính dùng xe chở tay cụt thi thể, gió thổi quần áo rách rưới của thi thể tốc lên, huyết nhục mơ hồ.

“Cảnh thế tử, Thế tử phi!” Các binh lính thấy hai người tới, đều vội vàng ném việc trong tay, quỳ xuống.

“Tất cả đứng lên đi! Cố tướng quân đâu?” Dung Cảnh khoát khoát tay, tiếng nói trầm thấp.

“Cố tướng quân ở sau núi ạ.” Một binh lính nói.

Dung Cảnh gật đầu, giục ngựa đi đến sau núi.

Bước qua máu tươi khắp nơi, đi tới sau núi, chỉ thấy Cố Thiếu Khanh đang chỉ huy người an táng thi thể. Xưa nay, người hy sinh trong chiến tranh đều được mai táng ngay trên chiến trường. Cho dù là hậu táng, cũng khó có thể đưa hết thi thể về quê hương.

Cố Thiếu Khanh thấy hai người đi tới, đi đến đón.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt tung mình xuống ngựa, nhìn Cố Thiếu Khanh. Chỉ thấy khôi giáp của hắn ta bị đao kiếm chém đứt vài đường, lộ ra một mảnh xương cốt huyết nhục, vết thương cũng không băng bó, mà cứ để như vậy. Trông vị tướng quân thiếu niên này lại không thấy được những tư thái như châm biếm, khinh thường, nhạo báng hay đùa giỡn lúc mặc kinh bào hoãn đái (ăn mặc nhẹ nhàng, đơn giản, thuận tiện),mà trên mặt là bi thương u buồn và thần sắc ám chìm không phù hợp với tuổi.

“Năm đó ngươi cứu ta lên khỏi ao đầm chất đầy thi thể, cũng không thấy có thần sắc như thế. Sao? Càng sống càng lùi? Không chịu nổi mùi máu tanh trên chiến trường?” Cố Thiếu Khanh nhìn sắc mặt Vân Thiển Nguyệt xanh trắng nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt không đáp lại hắn ta, hỏi ngược lại: “Sao không băng bó?”

“Chôn cất vong linh trước, chút vết thương của ta không đáng nói.” Cố Thiếu Khanh không để ý nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nghĩ, hẳn hắn ta cũng không có tâm tình băng bó đi? Cho dù là tướng quân thiết huyết có kinh nghiệm chinh chiến, hắn ta đã bị tôi luyện thành máu lạnh quạnh quẽ sát phạt ngoan lệ, nhưng máu nhuộm cả vùng đất xương trắng chất thành núi như vậy, cũng khó mà làm hắn ta không xúc động.

“Thật sự đã xem thường Dạ Khinh Noãn rồi, nàng ta vậy mà bố trí Cửu Tử trận trong Mê Huyễn trận. May nhờ tên tiểu tử La Ngọc kia tới, nếu không, hôm qua đánh một trận, ai thua ai thắng còn không biết đâu.” Cố Thiếu Khanh nói.

Ánh mắt Dung Cảnh nhìn phần mộ nhô lên ở trước mắt, trầm giọng hỏi, “Chỉ có ngươi ở đây, những người khác đâu?”

“Ở bên tàn doanh của quân Thiên Thánh.” Cố Thiếu Khanh tiện tay chỉ, “Nam Lăng Triệt bị thương rất nặng, đều đang cứu trị hắn ta.”

Vân Thiển Nguyệt biết Nam Lăng Triệt là tên của Lục hoàng tử, nói với Dung Cảnh: “Chúng ta đi qua xem một chút.”

Dung Cảnh gật đầu, hai người đi đến bên quân doanh bị bỏ hoang của Thiên Thánh.

Ba ngày trước, Vân Thiển Nguyệt mới rời khỏi cái quân doanh này, hôm nay trở về, ngược lại cũng không có cảm khái gì. Quân doanh là một mảnh đổ nát, phần lớn bị hư hao đốt phá, nhưng chủ trướng trung quân trái lại vẫn còn nguyên vẹn.

Hai người đi tới chủ trướng trung quân, chỉ thấy Lam Y, Trầm Chiêu, Lăng Mặc, Ngọc Tử Tịch đang đứng cùng nhau, mỗi người đều là một thân máu đen.

Thấy hai người đến, Ngọc Tử Tịch lập tức tiến lên, vẫn là bộ dạng như ngày xưa, “Tỷ tỷ, tỷ phu, hai người đã tới rồi. Đệ suýt nữa không thể gặp lại hai người nữa rồi. Vậy mà không biết cái nha đầu chết tiệt Dạ Khinh Noãn kia còn bố trí Cửu Tử trận trong Mê Huyễn trận......”

“Hôm nay chẳng lẽ đệ không sao?” Dung Cảnh nhìn đệ ấy, “Khinh địch chính là tối kỵ, hôm nay có một bài học nhớ đời.” Ngọc Tử Tịch nghe vậy lập tức nhướng mày, nói với Dung Cảnh: “Huynh khẳng định đã biết nàng ta bố trí Cửu Tử trận, vậy mà không nói cho đệ biết, cố ý báo thù một tháng trước.”

Dung Cảnh thản nhiên nhìn hắn một cái, nhướng mày, “Thế sao? Hơn một tháng trước đệ đã làm chuyện gì khiến cho huynh phải báo thù?”

Ngọc Tử Tịch vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên lại oán hận ngậm miệng, chuyển sang Vân Thiển Nguyệt, vươn tay ôm cánh tay của nàng, “Tỷ tỷ, tỷ phải trông coi tỷ phu thật kỹ, người này thật sự là quá hắc tâm rồi, ngay cả cậu em vợ cũng tính toán......”

Hắn còn chưa ôm được cánh tay của Vân Thiển Nguyệt, thì đã liền bị Dung Cảnh phất tay kéo Vân Thiển Nguyệt ra, hắn chụp hụt.

Dung Cảnh không để ý tới hắn, hỏi: “La Ngọc đang ở trong cứu người?”

“Nha đầu chết tiệt kia, đệ xem muội ấy cứu cách nào, muội ấy đuổi hết chúng ta ra ngoài.” Ngọc Tử Tịch oán hận nói, “Biết vậy lúc đệ mới ra đời cũng phải mặt dày mày dạn chạy đến Hoa Vương phủ ở, hôm nay khẳng định giỏi hơn muội ấy.”

Hắn vừa dứt lời, màn của đại trướng trung quân bỗng được vén lên, La Ngọc bước ra, vẫn là trang phục thiếu niên, liền nhấc chân đạp Ngọc Tử Tịch một cước, mắng hắn, “Nói muội mặt dày mày dạn chạy đến Hoa Vương phủ ở, sao không nói huynh mặt dày mày dạn chạy đến phủ Thái tử? Biết vậy muội mới không vào trận cứu huynh, cứ để chết cho rồi.”

Ngọc Tử Tịch lập tức nổi giận, đạp lại La Ngọc một cước, “Nha đầu chết tiệt kia, chuyện muội thả cho Dung Phong chạy huynh còn chưa tính sổ với muội đó!” Dứt lời, hắn thấy La Ngọc không lên tiếng, liền nhìn muội ấy chằm chằm, ngữ khí nguy hiểm hỏi, “Có phải muội nhìn trúng Dung Phong rồi không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.