Chương trước
Chương sau
Lão Hoàng đế bày ra một ván cờ hai mươi năm, chính thứcthúc đẩy ván cờ không phải là lúc hắn còn sống, mà là saukhi hắn đã chết. Mỗi một nước cờ đều được chôn lấp lúc hắnđương quyền, hôm nay lại từng bước khởi động, từng bước chinhphạt. Vây toàn bộ mọi người trong bàn cờ, mỗi bước nguy nan.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, người nàng mới lần gặp gỡđầu tiên liền né tránh hắn, muốn vĩnh viễn không liên quan đếnhắn, hóa ra lại là người có quan hệ sâu xa nhất với nàng. Nàng chưa từng ý thức được hóa ra lần đầu gặp hắn thì đã mẫn cảm cảm nhận được sự uy hiếp tiềm ẩn, lại làm cho nàng tự chủ khôngđược xem thường hắn. Hóa ra năm đó, bên hồ Uyên ương, Dung Cảnh,hắn, và nàng, ba người bọn họ đã khởi động bánh xe vận mệnh.

Hóa ra toàn bộ mấu chốt là ở chỗ này.

Vận mệnh của nàng từ khi sinh ra đã bị người tính trước hết rồi.

Thân thể Dung Phong chấn động, đi tới, đứng bên người Vân ThiểnNguyệt, không dám tin nhìn nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm.

DạKhinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, dung nhan dưới ánh mặt trờihết sức tái nhợt suy nhược, nhưng hết lần này đến lần khácvẻ mặt của nàng lại trầm tĩnh như thế. Ánh mắt của hắn daođộng một lát, cũng khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, nhàn nhạt nói ra một chữ “Đúng”, nặng như ngàn cân.

Vân Thiển Nguyệtcười nhạt một tiếng: “Ta muốn biết, Tiên hoàng vốn nghĩ muốndiệt trừ Vân vương phủ, sao huynh lại trở thành người định mệnh của ta rồi hả?”

Dạ Khinh Nhiễm xoay lưng lại, ánh mắtnhìn lên bầu trời, trầm giọng nói: “Năm đó Hoằng Đức hoàng đế Dạ thị gặp đại nạn, Hoằng Trí hoàng đế đăng cơ Dạ thị, mộtvị Thiên Sư là một vị khâm thiên giám đức cao vọng trọng, banđêm xem tinh tượng, nói sao Tử Vi cùng sao Long Đàn hạ phàm, kinh thành sẽ có song sinh tử sinh ra. Song sinh ra đời, trời giángđại nạn, báo trước vận mệnh của Thiên Thánh quốc đã tận. Phương pháp phá giải là giết hai đứa trẻ đó, vừa bảo vệ được thiên hạ thái bình, Thiên Thánh lại phồn vinh trăm năm.”

VânThiển Nguyệt biết rõ song sinh này chính là phụ thân cùng đạibá của nàng. Hoằng Trí hoàng thượng là một đời đế vương mà Vânlão vương gia phụng sự, chính là Tiên Thái Hoàng, phụ thân của Tiên Hoàng.

“Về sau kinh thành không có song sinh tử sinh ra.Trải qua hơn hai mươi năm, Hoằng Trí hoàng đế gặp đại nạn,Hoàng bá bá đăng cơ, Đế sư đêm xem thiên tượng, vẫn như thiêntượng của hai mươi năm trước. Hoàng bá bá hoảng hốt, âm thầmđiều tra song sinh tử, dùng hết tất cả mọi biện pháp, vẫnkhông có kết quả. Mỗi một đời đế sư Dạ thị đều tinh thông âmdương ngũ hành, thuật huyền huyễn hiếm thấy, xem như là một bán tiên. Mỗi một đời đế sư mới kế nhiệm đều phải giết ân sư thụ nghiệp của mình, mới chính thức trở thành đế sư thật sự,nhưng bởi vì hiện tượng thiên văn hơn hai mươi năm cũng không thayđổi, lúc đế sư mới chuẩn bị kế nhiệm, liền không cần dùng phương phápnày, vì thế không cần đồ đệ kết nghiệp(giết ân sư),bọn hắnliền dùng sở học một đời của mình, dốc hết công lực và lấytính mạng làm đại giá, mở thiên nhãn, xem trộm thiên cơ.” Âmthanh Dạ Khinh Nhiễm dừng lại, thản nhiên nói: “Không phụ lònghy vọng, bọn hắn đã thấy được vân tinh đồ vận mệnh Thiên Thánh trăm năm.”

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe.

“Trăm nămsau, quần tinh hội tụ, Tử Vi tinh mưu, Long Đàn tinh phạt, quýnữ tinh sát, tam sao đột nhiên thay đổi, vũ động quần tinh, thiênhạ tất loạn. Nhất tinh ẩn, Nhị tinh tàng, Tam tinh nghịch. Nộibộ loạn, nửa bên giang sơn trống không. Tại Thiên Thánh, cát hung phúc họa khó liệu.” Dạ Khinh Nhiễm thản nhiên nói: “Nhất tinhhạ xuống Vinh vương phủ, Nhị tinh hạ xuống Đức thân vương phủ,Tam tinh hạ xuống Vân vương phủ. Muội là quý nữ tinh, sao Phượnghoàng, mệnh định Phượng tinh, trời giáng quý nữ, vi tôn vi quý, vinh hoa phú quý nhất thiên hạ, tất nhiên sẽ là Hoàng hậu Dạ thị, không thể là người khác. Nhưng bản mạng số tử vi của muội làvi nghịch, khó khống chế, cho nên, Hoàng bá bá suy nghĩ liêntục, mới quyết định hạ sinh sinh không rời lên ta và muội.”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới năm trước nàng bị Dung Cảnh cứng rắn lôi kéo lên nóc nhà của Tử Trúc viện xem tinh tượng, Tinh Vân đồvận mệnh giang sơn cứ một trăm năm mới hiện ra một lần, ngàyấy chính là đúng thời cơ. Ngay lúc ấy, Tinh Vân không có nàngcùng Dạ Khinh Nhiễm, nhưng sau giờ tý, Tinh Vân đồ xuất hiện,sau khi trải qua trải qua biến ảo, quy luật hoàn chỉnh trongchớp mắt, ngôi sao đại biểu cho nàng cùng sao của Dạ KhinhNhiễm ở cùng một chỗ, còn ngôi sao kia của Dung Cảnh lại ở xangàn dặm. Về sau lại phục hồi hình dáng cũ, nàng sửng sốt hồi lâu, nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, khi đó sắc mặt của Dung Cảnhtrong đêm lãnh đạm ôn lương như thủy. Nàng quyết tâm định tìnhcho Dung Cảnh, không tin vào vận mệnh, nhưng lại không biết, hóara Tinh Vân đồ khi đó, lại đúng như tình cảnh ngày hôm nay, nàng không thể lý giải được điều này, ngày đó chỉ sợ Dung Cảnhđã đoán được.

Thế nhưng hắn vẫn hợp tình hợp nghĩa không chùn bước cưới nàng vào Vương phủ.

Hôm nay cũng hợp tình hợp lý không chùn lòng đưa nàng tới hoàng cung Dạ thị.

Hắn có bao nhiêu việc nghĩa không chùn bước, đều thực hiện lênngười nàng? Tử vi tinh, vương giả chi tinh, Long đàn tinh, Dạ thị Long tinh. Nếu như bắt đầu tại Uyên Ương trì người có gút mắc vớinàng là Dạ Khinh Nhiễm, về sau nàng yêu mến Dạ Khinh Nhiễm, vậyhôm nay sẽ như thế nào?

Ít nhất ngày hôm nay sẽ không như thế này.

Nhưng dù sao chuyện xảy ra trên đời không có nếu như.

Dạ Khinh Nhiễm thu hồi hánh mắt, quay người lại, nhìn Vân ThiểnNguyệt, trong mắt lộ ra một tia đau lòng cùng thương tiếc, khônglưu lại một tia dư thừa nào truyền đến cho nàng, khẽ nói:“Tiểu nha đầu, chỉ oán ta họ Dạ, chỉ trách muội họ Vân, chỉoán ta từ nhỏ sinh ra ở Đức thân vương phủ, trách muội lại đầuthai xuống Vân vương phủ, vận mệnh của chúng ta chính là nhưvậy. Ta không thể trách Hoàng bá bá cùng hai vị đế sư đã hysinh làm không đúng được, bọn họ từ nhỏ đã vì giang sơn Dạthị mà sống, cả đời bọn hắn đều dùng máu của mình để thủhộ giang sơn Dạ thị. Vô luạn là ta hay là muội, chúng ta cũngchỉ là con cờ của bọn hắn trên bàn cờ thủ hộ mà thôi. Đợithời điểm con cờ có năng lực của chính mình, cũng là lúcphải bị vận mệnh điều khiển, không thể thoát khỏi ván cờ này được.”

Vân Thiển Nguyệt khẽ mím môi, trầm mặc không nói.

Dá Khinh Nhiễm đứng cách khá xa nhìn nàng, hết thảy đều bày ratrước mắt, không phải máu tươi, thì là bạch cốt. Hắn còn biếttại thời khắc này không thể thừa nhận sinh sinh không rời, càng không nói đến là nàng. Đúng vậy, hắn nghĩ muốn nàng, nhưnghắn không muốn dùng sinh sinh không rời để vây khốn nàng cả.Nhưng sinh sinh không rời lại ở trên người hắn, là lấy căn tậnxương tủy để gieo trồng, dù cho huyết dịch chảy hết, cũng khôngthể loại bỏ được.

Trầm mặc một hồi, Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt hỏi: “Khi nào thì huynh biết?”

“Trước khi Tiên hoàng đại nạn, hán đã nói cho ta biết.” Dạ Khinh Nhiễm nói

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới một thời gian ngắn Dạ khinh Nhiễm biếnhóa, chạy đi tìm nàng tỏ rõ cõi lòng, cắt bào đoạn nghĩa,nửa đêm đứng trong gió lạnh ở bên ngoài Thiển Nguyệt các củanàng. Về sau lộ ra tài năng tranh đoạt, sau khi đăng cơ không tiếc dùng tính mạng để thăm dò nàng, lúc ấy phải chăng nghĩ muốnchứng tỏ nàng cũng có chút tình nghĩa với hắn, hắn cũng tốt có lựa chọn đối đãi với nàng, người cũng bị hạ sinh sinh khôngrời gieo giống hắn.

Nàng có thể cảm nhận được, người này từ trước đến nay không muốn thương tổn nàng.

Trên lưng hắn đeo trách nhiệm, nhiều không kể xiết? Núi cao ápđỉnh, từ trước đến nay từ khi còn nhỏ hắn được thân nhân mạnhtay bồi dưỡng. Nàng có thể hận, có thể mắng, nầng có thểchạy đến Hoàng lăng kéo lão Hoàng đế kia ra cho chó ăn, thếnhưng đổi lại là hắn? Hắn có thể làm gì được?

Người kia là Hoàng bá bá của hắn, là người một tay nuôi dạy nâng hắn đến vị trí này.

Vân Thiển Nguyệt dời ánh mắt, không nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, thản nhiên nói: “Ta đã biết, huynh trở về túc trực bên linh cữu của Đức thân vương cùng Đức thân vương phi đi! Ngày mai ta sẽ đi đưatiễn bọn họ.” Vừa dứt lời, nàng không nói thêm lời nào nữa,quay người đi vào trong điện.

Dạ Khinh Nhiễm khẽ giật mình, nhìn Vân Thiển Nguyệt, chỉ thấy một tấm luwg mảnh khảnh mà thôi.

Dạ Khinh Noãn đứng bên người Dạ Khinh Nhiễm, cũng ngẩng người,nhìn Vân Thiển Nguyệt đi vào nội điện, bỗng nhiên nàng vui mừng quá đỗi, quay lại túm chặt tay áo của Dạ Khinh Nhiễm: “Ca ca,là Vân tỷ tỷ muốn di đưa linh cữu Phụ vương cùng mẫu phi, đâylà đồng ý gả cho huynh hay sao?”

Dạ Khinh Nhiễm dõi theo vân Thiển Nguyệt rời đi, sắc mặt hiện ra nét hoảng hốt, cũng không đáp lời lại.

“Ta phải đi nói với Phụ vương cùng mẫu phi biết, bọn họ nhấtđịnh sẽ cao hứng.” Dạ Khinh Noãn buông tay áo Dạ Khinh Nhiễm ra, mãnh liệt xoay người lại, bước chân nhẹ nhàng mà chạy rangoài Vinh Hoa cung, hướng về ngoài Hoàng cung.

Dung Phongthấy thân ảnh Dạ Khinh Noãn vui sướng rời đi, hắn trước sau nhưmột đều trấn tĩnh nhưng hôm nay biết được chân tướng sự tìnhlàm hắn cả kinh như con sóng cả mãnh liệt. Hắn biết rõ sinhsinh không rời, nghe nói đó là tình độc thất tình đã thấttruyền ngàn năm nay, nghe nói là một vị Thánh nữ Vân tộc luyện thành năng lực thông thiên dùng bình sinh linh thuật của mìnhdẫn tình hoa chi tình, nghiên cứu chế tạo thành sinh sinh khôngrời, nàng cả đời chỉ luyện ra ba viên, sau khi ba viên đượcluyện ra, tánh mạng của nàng cũng tế cho hồn tình hoa.Về saukhông có người tiếp tục học được chi thuật của nàng, cũngkhông có người phá được chi pháp của nàng, đến bây giờ, sinhsinh không rời trở thành tuyệt truyền.

Không giống vớinhững xuân dược giao hợp âm dương của thế gian, mà là tình độcchân chính. Nam nữ gắn bó, sinh không rời hồn, chết không rờixác. Người trúng loại độc này, trừ khi ký kết nhân duyên cảđời, nếu không, đồng sinh cộng tử.

Dung Phong nhìn Dạ Khinh Nhiễm, đứng cứng ngắc như cột gỗ, giống như rút cả sinh lực,muốn động cũng không động nổi.

Hồi lâu, Dạ Khinh Nhiễm xoay người lại đi ra ngoài.

Dung Phong nhìn hắn đi ra ngoài, giật mình bừng tỉnh, thân ảnh chợtlóe, chắn trước mặt hắn, nhìn hắn, thăm dò hỏi: “Nếu Nguyệtnhi không gả cho ngươi, sẽ như thế nào?”

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dung Phong, mấp máy môi đáp: “Chết.”

Thân thể Dung Phong lung lay hai cái, nhìn chằm chằm vào mắt của DạKhinh Nhiễm: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác để hóa giảisao? Có phải, ngươi không muốn giải phải không?”

Dạ KhinhNhiễm bống nhiên cười lạnh, giọng điệu nặng nề: “Nếu có biệnpháp,… ngươi nghĩ Dung Cảnh sẽ cam tâm tình nguyện đưa nàng đếnchỗ của ta hay sao? Nếu có biện pháp, tại thời điểm nàng đâmta một kiếm, Dung Cảnh sẽ cứu ta hay sao? Nếu có biện pháp, lúcta vô lực nằm tại đó, Dung Cảnh sớm đã khoét xương rút máu tarồi, làm sao còn có chuyện ngày hôm nay.”

Dung Phong biếnsắc, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Nguyệt nhi cùng hắn đại hôn trởthành vợ chồng thời gian dài như vậy, vì sao nàng chưa từnggặp chuyện không may nào? Bọn họ đã viên phòng rồi.”

Ánhmắt Dạ Khinh Nhiễm đau xót, thản nhiên nói: “Sở dĩ đến naynàng vẫn vô sự, hẳn là Dung Cảnh đã dùng dược không tổn hạithân thể. Nhưng cũng chỉ khiến hắn không bị sinh sinh không rời gây tổn thương thân mình thôi, không giải được sinh sinh không rời chonàng.”

Dung Phong nhìn Dạ Khinh Nhiễm, tuy nhiên không muốntiếp tục nghiên cứu thảo luận cái vấn đề làm tổn thương đếnhắn, hắn biết rõ Dạ Khinh Nhiễm thích Vân Thiển Nguyệt, khôngnguyện ý nhất chính là đàm luận nàng cùng với người khác,nhưng vì Vân Thiển Nguyệt, hắn không thể không nói: “Đã như vậy, vì sao hắn biết rõ…”

Dạ Khinh Nhiễm cười một tiếng: “Nàng là độc, có người tình nguyện bị độc, cũng vui vẻ chịu đựng.”

Sắc mặt Dung Phong tái nhợt, gần như trắng bệch: “Đã vui vẻ chịu đựng, vì sao lại không tiếp tục chịu đựng?”

“Lời này ngươi nên hỏi Dung Cảnh.” Dạ Khinh Nhiễm quay mặt đi, giọngnói lạnh lùng, dừng một chút, vẫn tiếp tục thản nhiên nói:“Người trúng sinh sinh không rời, nếu không viên phòng với người đãđược định tình từ trước, bị phá thân, nửa năm hẳn phải chết. Cólẽ trước khi hắn cưới nàng, không biết nàng trúng sinh sinh không rời, hoặc có lẽ là biết nhưng khó thể kìm lòng, nguyện ýđộc phát cùng nàng cùng sống cùng chết, có lẽ hắn khi đó đã nghĩ ra cách giải sinh sinh không rời.” Dứt lời, hắn cười trào phúng: “Hắn là Dung Cảnh, tâm tư sâu như biển, Ai có thể nhìnthấu hắn? Trên đời này có chuyện gì mà hắn không dám làm haysao?”

Thân thể Dung Phong run rẩy, thời hạn nửa năm, tính đi tính lại, bọn hắn viên phòng vào đêm giao thừa, hôm nay xuân hạ luân chuyển, thời gian đã không còn nhiều lắm rồi. Hắn nhìnDạ Khinh Nhiễm, tựa hồ khó có thể tiếp nhận được sự thậtnày. “Thượng Quan Minh Nguyệt muốn cắt đứt tử cung của Nguyệtnhi, không để nàng có thể có con, như vậy có hiệu quả sao?”

Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên cười cười, nói: “Hắn muốn cắt đứt không phải là cung phòng, cũng không phải là con nối dõi, mà làmuốn Nguyệt nhi không phải là nữ nhân. Có lẽ hắn tình nguyệncùng nàng không phát sinh quan hệ vợ chồng, chỉ nguyện nàng còn sống.”

Sắc mặt Dung Phong xám như tro, người lập tức toàn bộ không còn chút máu: “Như vậy thật sự có tác dụng? Thếnhưng, Nguyệt nhi nàng, nàng sẽ đáp ứng sao?”

“Đúng vậy,người hiểu rõ nàng biết chắc rằng nàng sẽ không đồng ý, tính tình của nàng như vậy làm sao có thể vì mạng sống mà cóthể đối mặt hàng ngày với người mình yêu mà không sinh tình?Cho nên, Dung Cảnh đã thất bại. Có lẽ hắn đã dự đoán đượcmình sẽ thất bại, nàng thông minh như vậy, sao hắn có thể khôngbiết được tính tình của nàng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn làm như thế. Dù cho đến tình trạng như ngày hôm nay, bọn hắn cũngkhông thể tiếp tục đi tiếp con đường.” Thanh âm Dạ Khinh Nhiễm vô cùng nhẹ nhàng, giọng điệu lại nặng nề như một tầng mây đen.

Dung Phông đột nhiên không biết nên nói cái gì, im lặng.

Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm lời nào nữa, vượt qua hắn, rời đi.

Dung Phòng nhìn thân ảnh của Dạ Khinh Nhiễm đã rời đi, biến mấttại cửa cung, bóng lưng nặng trĩu như thế, nghĩ đến hắn cũnglà người cao ngạo không kém Dung Cảnh, dùng sinh sinh không rờiđể vây khốn nữ nhân mình yêu, trong lòng hắn làm sao có thể dễ chịu được? Nhưng đây là con đường cuối cùng phải đi. Hắn đứngở ngoài điện một hồi lâu, sau mới quay vào lại nội điện.

Đi vào trong nội điện, đúng lúc nội thị thái giám bưng thuốc đã được sắc vào, Vân Thiển Nguyệt đang dùng thìa nhẹ nhàng quấychén thuốc rồi uống vào, sắc mặt bình tĩnh.

Dung Phong đi đến bên người nàng, nhìn nàng, đau lòng đến mức vô luận như thếnào cũng không thể giấu được, trầm giọng hô một tiếng: “Nguyệtnhi.”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, đối diệnvới gương mặt anh tuấn cùng ánh mắt đau lòng hắn nhìn nàng,nhẹ nhàng cười cười, giọng ấm áp nói: “Nghĩ lại cũng khôngcó gì đáng lo mấy. Đơn giản là có hai con đường, một là chết, hai là đổi người yêu.”

Tim Dung Phong nhói đau. Chết há lại dễ dàng? Đổi người tình có thể được dễ dàng sao?

Vân Thiển Nguyệt uống xòn chén thuốc, dùng khăn lau khóe miệng,đứng lên, nói với Dung Phong: “Cứ đợi trong phòng không khỏi buồn bực, mà Đức thân vương phủ đã không cần người, hay là chúng ta đến đình Yên Vũ ở hậu hoa viên đi! Chỗ đó phong cảnh thật sựkhông tệ!”

Dung Phong không có tâm tình gật đầu, hắn không biết làm thế nào là tốt nhất.

Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Vinh Hoa cung, Dung Phong ở sau lưng nàng, hai người đi về hướng Yên Vũ đình.

Ở Yên Vũ đình, phỏng cảnh lại có một phong vị khác. Trong YênVũ đình không có người, hai người ngồi xuống. Dung Phong thìkhông có tâm tình, tâm sự nặng nề, còn Vân Thiển Nguyệt thì lộ vẻ thanh nhã cùng vài phần tùy ý không để ý tới.

Hai người đều không nói lời gì, bất giác nửa ngày đã thoáng trôi qua.

Ban đêm, Lãnh Thiệu Trác cùng Vân Ly kết bạn đi vào Hoàng cung,tìm đến Yên Vũ đình. Chắc vì nghe được chuyện sáng mai VânThiển Nguyệt đi đưa tiễn linh cữu của Đức thân vương cùng Đứcthân vương phi. Vào ở Vinh hoa cung đã ngầm ý chỉ thân phậnHoàng hậu tôn quý, ngày mai nàng lại đi đưa tiễn Đức thân vươngcùng Đức thân vương phi, hành động này đã ngầm thôi động cái thânphận này một bước dài.

Sau khi hai người tới, vốn muốn mởmiệng hỏi thăm Vẩn Thiển Nguyệt, thấy thần sắc nàng nhàn nhạtnhư sương khói cùng với Dung Phong ủ dột mày chau, liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên không hỏi ra miệng được. Trong nội tâm bọn hắnđều tinh tường, dù nàng có quyết định như thế nào, bọn hắncan dự vào, cũng khó có thể sửa đổi, lại càng thêm đau lòng,thôi thì không hỏi.

Hơn hai người, Yên Vũ đình có thêm hai phần nhân khí, bốn người cứ ngồi như vậy đến đêm mới rời khỏi.

Trở lại Vinh Hoa cung, Dung Phong sợ Vân Thiển Nguyệt lại nóng sốt,phát nhiệt hay xảy ra chuyện gì, nên cố tình không rời đi, VânThiển Nguyệt cũng không nói được hắn, đành mặc hắn tùy ý.

Một đêm này, ngược lại ngủ rất tốt, một giấc mộng cũng không có, cũng không có nóng sốt, phát nhiệt.

Ngày hôm sau, Vân Thiển Nguyệt chuẩn bị thỏa đáng, liền cùng Dung Phong đi đến Đức thân vương phủ.

Đi vào Đức thân vương phủ, đại quản gia cửa Đức thân vương phủ đã sớm đứng ở cửa chờ, tỏ vẻ cung kính hơn hôm trước mời Vân ThiểnNguyệt đi vào, vừa đi vừa nói: “Hiện tại Hoàng thượng ở trongtừ đường của phủ, nói tiểu thư đến thì nếu nguyện ý thì đến từ đường tìm ngài ấy, không thì hãy ở lại linh đường chờngài đi ra.”

Vân Thiển Nguyệt vào trong phủ, mặc dù cảđám văn võ triều thần hiện tại dang ở đây, biển người hò hétnhư thủy triều, nhưng vẫn có cảm giác một mảnh cô tịch, nàngnói: “Ta đi từ đường tìm hắn! Làm phiền dẫn đường.”

Đạiquản gia Đức thân vương phủ nghe vậy lập tức vui mừng, âm thanhcó chút run rẩy cùng kích động: “Không có gì tốt hơn là ngàiđi từ đường tìm Hoàng thượng, ngài ấy hôm qua từ Hoàng cungtrở lại đã tự nhốt mình vào trong từ đường, cơm không ăn, nước không uống, cứ tiếp tục như vậy thân thể nào chịu nổi được?Đám triều thần khuyên can không được, chúng nô tài lại khôngdám. Ngài mau đi khuyên nhủ a!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Đại quản gia dẫn Vân Thiển Nguyệt, đi qua tiền thính, đi về phía từ đường trong hậu viện.

Dung Phong nhìn bóng lưng của Vân Thiển Nguyệt đi vào từ đường Đứcthân vương phủ, cực lực che dấu cảm xúc khó chịu trong lòng,chuyển sang đi đến linh đường.

Đại sự như vậy, thủ vệ Đức thân vương phủ cùng thủ vệ hoàng thất tất nhiên phòng thủ Đức thân vương phủ sâm nghiêm, không có chút lười biếng, nhất là Dạ Khinh Nhiễm, hoàng đế một nước đang ở từ đường. Bên ngoài trùng trùngđiệp điệp trong binh canh gác.

Đi vào cửa từ đường, đạiquản gia Đức thân vương phủ dừng bước, bẩm báo: “Hoàng thượng,Thiển Nguyệt tiểu thư đến rồi.”

Bên trong không có âm thanh đáp lại.

Vân Thiển Nguyệt nhìn từ đường trước mắt, góc ven hành lang từđường Đức thân vương phủ đều được điêu khắc hình rồng, ở tamđại vương phủ khác thì không dám khắc hình ấy, mơ hồ lộ ra sự uy nghiêm của Hoàng thất.

Đại quản gia Đức thân vương phủđợi trong giây lát, bên trong không có động tĩnh gì, hắn lạibẩm báo thêm một lần, bên trong vẫn không có âm thanh truyền ra,cửa đóng vẫn không nhúc nhích, hắn liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt vui mừng biến mất trong chớp mắt, thấp giọng giảithích: “Thiển Nguyệt tiểu thư, hôm qua Hoàng thượng hồi phủliền dặn dò lão nô như vậy, không hiểu hôm nay tại sao…”

Hắn còn chưa nói hết lời, cửa từ đường từ bên trong mở ra, DạKhinh Nhiễm bước ra ngoài, hắn nhìn thấy Dạ Khinh Nhiễm, lậptức dừng nói, quỳ xuống thỉnh an.

Dạ Khinh Nhiễm từ trong bóng tối đi ra, mắt tựa như không kịp thích ứng với ánh sángban ngày, có chút khép hờ mắt lại, sau một lúc thích ứng,mới mệt mỏi khàn khàn nói với Vân Thiển Nguyệt: “Đi thôi.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày với hắn: “Sao không mời ta vào trong từ đường nhà huynh một chút?”

Dạ Khinh Nhiễm dừng bước một chút: “Từ đường thì có gì đẹp mắt, chỉ có một đống bài vị mà thôi.”

Vân Thiển Nguyệt vượt qua hắn, đi thẳng vào, Dạ Khinh Nhiễm khẽgiật mình, lập tức đưa tay kéo nàng lại, nhưng chỉ nắm đượcgóc áo, nàng cuối cùng cũng đã đi vào. Đập vào mắt, như trong lời của Dạ Khinh Nhiễm, một đống bài vị, nhưng ngoại trừ mộtđống bài vị bên ngoài, còn có vô số hình cụ cùng bạch cốtchồng chất như núi. Có bạch cốt đã lâu, có cái mới mấy năm,âm khí um tùm, tràn đầy vị mục nát, âm tỳ địa ngục cũng không hơn thế. Ai có thể tin được trên nhân gian còn có nơi như thếnày? Nàng mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm đứng ở cửa nhà từ đường, nhìn nàng, khuôn mặt không còn màu sắc.

Vân Thiển Nguyệt nhìn theo khuôn mặt Dạ Khinh Nhiễm thấy được sựchết lặng, trong mắt hắn thấy được sự buồn bã lặng yên. Thânở chỗ này một khắc, đều làm cho người khác sợ đến tận xươngtủy, thịt người xương trắng chồng chất, tại đây cơ hồ thấyhình dạng của dãy núi, bao nhiêu con người chôn ở đây, mới cóthể được như vậy?

Hôm qua hắn vào đây, chờ đợi ở chỗ nàycó tư vị như thế nào a? Ngoại trừ hôm qua, hắn đã tiến vào bao nhiêu lần rồi? Nàng đã đến từ đường ở Vân vương phủ, từđường ở Vinh vương phủ, giống bao từ đường bình thường khác sạchsẽ và vô trần, có thể nào tưởng tượng được nhà từ đườngtrong Đức thân vương phủ lại như thế này?

Từ đường Đứcthân vương phủ to như vậy, diện tích đâu phải chiếm một cái sânlớn như vậy? Vậy mà đập vào mắt, ngoại trừ xương trắng vẫnlà xương trắng.

Dạ Khinh Nhiễm giật giật khóe miệng,gióng như muốn nói điều gì, chốc lát sau, hắn nhắm mắt lại,gục đầu xuống, thản nhiên nói: “Dã xem qua rồi, đi ra ngoài đi!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, giọng nói bỗng nhẹ nhàng: “Những người này chết như thế nào?”

“Ta giết” Dạ Khinh Nhiễm nói.

Vân Thiển Nguyệt vẫn nhìn hắn, hỏi: “Là vì huấn luyện sao?”

Dạ Khinh Nhiễm cúi đầu, nhìn xuống đất, mặt đất do máu chảy rathành đồ án, ước chừng là quanh năm suốt tháng, máu cùng ngọc thạch trên mặt đất hòa tan lẫn nhau, trở thành huyết ngọc,hết sức tiên diễm, hắn bình tĩnh nói: “Đúng.”

“Huynh lần đầu tiên bước vào chỗ này, là năm mấy tuổi” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Dạ Khinh Nhiễm bỗng cười, ngẩng đầu nhìn những xương trắng kia,có chút thê lương: “Từ lúc có trí nhớ, đã sớm không nhớ rõ, không có ký ức chơi đùa, chỉ có ký ức bị nhốt ở đây.”

“Lúc nào di ra ngoài?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Tám năm trước.” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Học thành Ám long ngâm, tiếp nhận ám long Dạ thị?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.

“Những hình cụ này thì sao? Là cho ai dùng sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Ống tay áo Dạ Khinh Nhiễm nhẹ nhàng run lên một cái, giấu diếm cảm xúc nói: “Ta!”

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy phát lạnh, nhìn hắn, không tiếp tục hỏinữa, nàng biết Dạ thị bồi dưỡng người thừa kế đều phải trải qua những trận huấn luyện ma quỷ, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến xương trắng chất thành đống như thế, có lẽ lúc ấy ném một hàitử chưa biết gì vào trong này, lại để cho hắn nhìn việc giếtngười, hoặc là giết người, hoặc là huấn luyện giết người,lúc ấy đứa bé kia như thế nào? Là thét lên, hay là đứng khóc, hay bất tỉnh, hay phản kháng? Nếu phản kháng, vậy hậu quả là gì? Chính là những hình cụ từng cái nhuốm máu đỏ là chohắn dùng sao?

Nàng không thể tưởng tượng được! Hắn làmsao có thể vừa tiếp nhận huấn luyện, vừa dùng tính tính của mộttiểu ma vương không chịu trói buộc xuất hiện trong mắt mọingười ở kinh thành? Hắn làm sao có thể từng ngày đạp lên máutươi cùng bạch cốt mà không bị hóa ma?

Vì một tay khốngchế đế nghiệp, vì một cái ghế mà kiên cường liều chết, mộttiếng hô vạn tuế, lại có thể làm được tình trạng như thế?

Giờ khắc này Vân Thiển Nguyệt nói không lên lời cảm xúc của mình làgì, so với máu và nước mắt của Dạ Khinh Nhiễm, một nhà mẫuphi của Dạ Thiên Dật bị tru sát có là gì? Khi còn sống Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục sao mà hạnh phúc thế? Nàng nhìn Dạ KhinhNhiễm, trầm giọng hỏi: “Bọn hắn huấn luyện ngươi như thế, sẽkhông sợ ngươi chết sao?”

Dạ Khinh Nhiễm cười nhạt nói:“Sẽ không để ta chết, chỉ cần còn một hơi, có thể cứu sốngđược. Dù có dạo quanh quỷ môn quan vạn lần, cũng có thể kéovề.” Dứt lời, hắn mệt mỏi nói: “Đôi khi còn sống còn dễ dànghơn muốn chết nhiều, chết mới khó khăn nhất.”

Vân ThiểnNguyệt nhắm hai mắt lại, quay người, giữ chặt tay Dạ KhinhNhiễm đi ra ngoài từ đường, trước ánh mặt trời chiếu sáng,nàng nhẹ nhàng nói ra: “ta cũng hiểu được còn sống dễ dànghơn chết nhiều, từ nay về sau, chúng ta phải sống thật tốt a!Có đường đi dễ dàng, tại sao chúng ta lại cứ đi đường khó khăn nhất?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.