Văn võ cả triều không ai nói chuyện, trăm ánh mắt đều đổ dồn về nàng chờđợi câu trả lời. Đối với người trong thiên hạ, Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ từ nhỏ đã là một truyền kỳ. Nàng vốn đã cao quý, lại quần là áo lượt hung hăng càn quấy. Từng ngụy trang theo sau thái tử hoàngtriều Thiên Thánh mười năm. Thân thiết với Thất hoàng tử. Về sau lại vìCảnh thái tử của Vinh vương phủ mà thành người lạ. Liều lĩnh, nhọc lòngđể được gả cho Dung Cảnh. Mới vừa thành hôn mấy tháng đã hòa ly. Hôm nay lại trở thành hôn thê của tiểu vương gia của Đông Hải Yến vương phủđang làm Đế sư tại Thiên Thánh. Nếu là nữ tử tầm thường, vừa liếc nhìnai nấy cũng đều có thể thấy rõ cả đời nàng, mà nàng cho tới bây giờ chưa ai có thể nhìn thấu được.
Hơn trăm người trong Kim điện lại yên tĩnh như chốn không người, e rằng một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ.
Thượng Quan Minh Nguyệt không nói một lời, thần sắc nơi đáy mắt vẫn không thay đổi, lẳng lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt chăm chú nhìn lại hắn, dường như muốn nhìn xuyên qua đầmnước ôn nhu nơi đáy mắt hắn. Nàng khẽ phân tích, rốt cục nàng cũng nhìnthấu. Giây lát sau nàng bỗng nhiên nhắm mắt lại, nhả ra một chữ: “Được!”
Đôi mắt ôn nhu của Thượng Quan Minh Nguyệt chợt híp lại.
Văn võ cả triều đồng loạt kinh ngạc, thật không ngờ đến nàng lại đồng ý?
Vân Ly kinh hãi, không tự chủ lao ra khỏi hàng nóng lòng gọi một tiếng: “Muội muội!”
“Vân Thiển Nguyệt, muội có biết đang nói gì không?” Lãnh Thiệu Trác cũngkhông kìm được phải ra khỏi hàng, sắc mặt khó coi hướng nhìn nàng.
“Nguyệt nhi, hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa. Muội… nên nghĩ kỹ.” DungPhong lo lắng nhìn Vân Thiển Nguyệt, đây là lần đầu tiên hắn nói vớinàng sau khi nàng hồi kinh.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn ba người,vươn tay hạ xuống màn che trong tay Thượng Quan Minh Nguyệt che khuấtdáng người mình, vẫn không nói lời nào.
Bá quan không còn thấy được bóng dáng Vân Thiển Nguyệt, đành quay sang nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt đang đứng trước rèm.
Chân mày Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ nhíu như có điều khó hiểu, nhưng saugiây lát đã giương môi cười, quay đầu lại nhìn về phía quần thần nói:“Nghe thấy rồi chứ? Nàng đã đồng ý.”
Đức thân vương lập tức hô vang: “Chúc mừng Đế sư!”
Thượng Quan Minh Nguyệt cười xua xua tay ra chiều rất hạnh phúc, hắn ngồi lạitrên ghế bấm đốt ngón tay, một lát sau cười nói: “Mười ngày sau là ngàytốt, vậy cứ định hôn sự của bổn Đế sư và Thiển Thiển vào ngày đó đi!”
Hắn vừa dứt lời, tiếng Vân Thiển Nguyệt đã vang lên từ sau bức rèm: “Mười ngày nữa có phải đã quá muộn hay không?”
Thượng Quan Minh Nguyệt khựng lại “a” một tiếng, quay đầu nhìn sang bức rèm.
“Ta thấy ba ngày sau cũng là ngày tốt, hay là chọn ngày đó đi?” Vân ThiểnNguyệt nhướng mày. Thân thể rõ ràng vô cùng nhỏ bé nhưng giờ phút nàygiọng điệu không hề yếu ớt chút nào.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìnxoáy vào bức rèm âm thầm dò xét, bỗng cười một tiếng, yêu thương nói:“Được! Ba ngày sau đi. Tuy có chút gấp rút nhưng cũng may bổn Đế sư đãcó chuẩn bị sẵn cho ngày đó, dù vẻn vẹn ba ngày không thể trải lụa đỏkhắp thiên hạ cho nàng, nhưng trang hoàng trong vòng ngàn dặm khắp kinhthành vẫn có thể được.”
Vân Thiển Nguyệt không nói gì thêm.
Ba người Vân Ly, Lãnh Thiệu Trác, Dung Phong liếc nhìn nhau, đều thấytrong mắt nhau vẻ khó tin. Bọn họ đều đã từng chứng kiến từng bước giannan hai người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cùng sát cánh bên nhau đếnnay, sao mà tin được hai người từng thề non hẹn biển nay đảo mắt liềntan vỡ?! Nhưng hôn nhân đâu phải trò đùa! Nếu là hòa ly, rồi lại được tứ hôn, trở thành có hôn ước thì vẫn còn có thể cứu vãn được, nhưng mộtkhi đã thành hôn thì không thể nào vãn hồi được nữa.
Dung Cảnh cao ngạo, sao có thể cho phép nữ nhân trong lòng mình gả cho người khác?
Vân Thiển Nguyệt cao ngạo, sao có thể chấp nhận thành hôn với người khác xong sau đó lại trở về bên cạnh Dung Cảnh?
Vốn ai nấy đều cho rằng Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt diễn trò trước mặtmọi người, giờ khắc này ai cũng đều hoài nghi lẽ nào hết thảy đều là sựthật? Hai người quả thật đã hòa ly, trở thành người lạ, nam cưới nữ gả,không ai liên quan đến ai nữa rồi sao?
Dù rất nhiều người đềukhông thể hiểu được chuyện này là như thế nào nhưng trong nháy mắt đãhiểu được lý do. Ai cũng biết Vân Thiển Nguyệt trọng tình trọng nghĩa,nàng từng cùng An vương tương tri tương trợ mười năm, vậy mà An vươngchết dưới kiếm Cảnh thế tử, xem ra đã đả thương lòng nàng, vì vậy nàngmới trở nên quyết tiệt với Cảnh thế tử.
Quần thần xôn xao suy đoán mà quên mất phải tiếp tục dâng tấu. Dạ Khinh Nhiễm đành hô “Bãi triều”, lúc này văn võ cả triều mới lục tục rời khỏi Kim điện.
Chẳng mấy chốc trên Kim điện chỉ còn lại ba người Dạ Khinh Nhiễm, Thượng Quan Minh Nguyệt vàVân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nằm tựa vào nhuyễn tháp sau rèm, tựa hồ đã ngủ. ThượngQuan Minh Nguyệt xoay xoay ban chỉ trên tay vẻ lơ đãng không màng thếsự. Còn Dạ Khinh Nhiễm đã không còn mang dáng vẻ nghiêm chỉnh như trướcmặt quần thần, mà như trở lại dáng vẻ tiểu vương gia của phủ Đức thânvương trước kia, chân gác lên uể oải tựa vào ghế ngồi.
Ba người như ba cá thể, mỗi người một chỗ không hề lên tiếng.
Cứ thế duy trì từ lúc sáng cho đến trưa.
Thẳng đến khi có nội thị từ bên ngoài vào bẩm báo đã đến giờ ngọ thiện DạKhinh Nhiễm mới cất tiếng nhưng cũng không di chuyển mà nhìn về phíaThượng Quan Minh Nguyệt, phát hiện thấy hắn không còn vẻ vừa đến khi tan triều liền đi ngủ, vẫn còn ngồi đó xoay xoay ban chỉ, Dạ Khinh Nhiễmliền lẳng lặng nhìn hắn một lát, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Không lẽngay cả Đế sư cũng không ngờ được sao?”
Dường như Dạ Khinh Nhiễm cũng không có ý định nghe Thượng Quan Minh Nguyệttrả lời, hắn chậm rãi đứng dậy, vươn tay vén rèm che sau lưng, thấy VânThiển Nguyệt vẫn như đang ngủ rất say, khẽ nhìn lướt qua dung nhan nàngchốc lát rồi bỗng nhiên bật cười: “Trẫm cũng chúc mừng”. Dứt lời, hắnlại nói: “Chỉ là lời chúc phúc này không dành cho hai người, mà cho Dung Cảnh ở ngoài xa vạn dặm kia.”
Nháy mắt Thượng Quan Minh Nguyệtnhư bị phủ một tầng sương, tùy ý nói: “Sao Hoàng thượng lại nói thế? Bổn Đế sư thật sự nghe không hiểu?”
Dạ Khinh Nhiễm buông rèm che quay lại nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, ngữ điệu chắc nịch: “Đế sư thiên phúthông minh sao lại không hiểu?”
Thượng Quan Minh Nguyệt nheo mắt,nhìn thẳng vào Dạ Khinh Nhiễm: “Bổn Đế sư thông minh sao? Có câu, thôngminh quá sẽ bị thông minh hại, chẳng lẽ hoàng thượng đang cười nhạo taquá tự phụ?”
Dạ Khinh Nhiễm chợt mỉm cười, dung nhan tuấn mỹ toátra vẻ uy nghi khó giấu: “Trẫm cho rằng khắp thiên hạ này ngoại trừ hắnsẽ không ai có thể làm cho nàng thốt ra từ “được”, hóa ra trẫm đã sairồi. Hắn tự nhận có thể tính kế được cả thiên hạ, trẫm cũng cho rằng hắn hiểu rõ, vậy mà hôm nay mới nhận ra thật sự chưa có ai hiểu được bảnchất của nàng.”
Thượng Quan Minh Nguyệt “Hửm” một tiếng.
DạKhinh Nhiễm không hề ngoái lại nhìn hắn, cất bước đi ra khỏi điện, chẳng mấy chốc đã ra đến cửa, chất giọng uy nghi không nghe ra được cảm xúc:“Ba ngày này Đế sư không cần tảo triều đâu, cứ an tâm chuẩn bị hôn lễđi! Ba ngày nữa trẫm sẽ chúc mừng Đế sư.”
Lời vừa dứt, người đã đi xa.
Thượng Quan Minh Nguyệt vuốt ve ban chỉ trên tay có chút mạnh, liền nghe “rắc” một tiếng, nhẫn ngọc nứt ra một đường, lúc này tay hắn mới khựng lại.Nới lỏng lực đạo, trong chốc lát lòng bàn tay quanh quẩn một làn khóimàu xanh nhạt bao trùm lên nhẫn ngọc, nháy mắt khe nứt kia đã khép lại,khôi phục như lúc đầu, lúc này hắn mới đứng dậy.
Rèm che lần nữa được vén lên,Thượng Quan Minh Nguyệt ngắm nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Nàng vẫn đang lẳng lặng ngủ, phảng phất như không để tâm.
Một lát sau, Thượng Quan Minh Nguyệt khom người ôm lấy nàng, quay người ra khỏi Kim điện.
Một ngày này, kinh thành Thiên Thánh thay vì không ngừng bàn tán tin tứcmột mình Vân lão vương gia xuất binh nghênh chiến Cảnh thế tử đang côngchiếm thành Thanh Sơn, thì từ phố lớn ngõ nhỏ đều vang rền thông tin bangày sau Đế sư Thiên Thánh sẽ cử hành hôn lễ với Thiển Nguyệt tiểu thưcủa Vân vương phủ.
Tin tức một đường truyền ra từ Kim điện chỉ trong giây lát đã bao trùm khắp kinh thành.
Sau nửa canh giờ trong vòng trăm dặm quanh kinh thành Thiên Thánh mọi người đều biết. Hai canh giờ sau khắp ngàn dặm quanh Thiên Thánh đều nhậnđược tin. Chừng nửa ngày sau, tin tức đã lan tận đến Phượng Hoàng quan,khu vực thành Thanh Sơn. Mới sau một ngày, tin tức đã phủ khắp thiên hạ.
Nhất thời cả thiên hạ đều chấn động.
Như gió lốc quét qua nhà cửa, dân chúng.
Như vậy tuyên bố Cảnh thế tử – người đã công khai thân phận Mộ Dung hậuchủ, người thu phục được mười đại thế gia, trở mặt với Dạ thị để thuphục non sông, từ nay về sau đã hòa ly với thế tử phi của hắn, đây làchuyện làm thiên hạ khiếp sợ trước nay chưa từng có. Nữ tử thành hôn hai lần mà còn lớn lối được như thế cũng chỉ có mình Vân Thiển Nguyệt màthôi.
Trong một ngày, vô số người ùn ùn suy đoán, chúng nhân bàn luận.
Thiên hạ nhất thời như bị đun sôi sùn sụt. Tin tức hôn lễ giữa Thượng QuanMinh Nguyệt và Vân Thiển Nguyệt lấn át cả chuyện đại sự quân tình ThiênThánh thắng trận ở Tây Nam, chém chết Lý Kỳ, thu phục được ngàn dặm TâyNam và cả chuyện Dung Cảnh xuất binh đánh tới thành Thanh Sơn, bao phủhết toàn bộ chủ đề bàn tán.
Dân chúng vừa sửng sốt vừa nôn nao chờ đợi lần đại hôn này.
Có lẽ cái bọn họ chờ đợi chính là phản ứng của Cảnh thế tử, cũng có khôngít người thầm chờ xem náo nhiệt. Không còn ai quan tâm đến tình hìnhchiến sự như thế nào, ngay cả dân chúng thành Thanh Sơn đang chịu cảnhthiết kỵ hai quân sắp vào vòng giao chiến tranh đoạt, cũng tạm thời quên hết ý chí sống còn và hoảng sợ.
Ngày đó, đích thân Dạ Khinh Nhiễm hạ chỉ cho Đức thân vương và Hiếu thân vương hỗ trợ Lễ bộ Vân Ly chuẩn bị hôn lễ.
Một ngày sau, đại quân Phượng Hoàng quan cũng không xuất binh tới thànhThanh Sơn, cũng không bày tỏ thái độ của Dung Cảnh đối với chuyện này.
Hôm sau, tảo triều thiếu đi bóng dáng Thượng Quan Minh Nguyệt và Vân ThiểnNguyệt, Đức thân vương và văn võ cả triều nháy mắt có chút không thíchứng kịp. Rất nhanh sau đó Đức thân vương dẫn đầu an bài kỹ càng hôn sựcho Đế sư.
Sau khi bãi triều, Đức thân vương và Hiếu thân vươngcùng nhau đến lễ bộ hỗ trợ Vân Ly, biểu hiện của hai người nhiệt tìnhchưa từng có.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Vân Ly vẫn luôn duy trìtrầm mặc, nghe theo phân phó thu xếp hôn sự cho Vân Thiển Nguyệt vàThượng Quan Minh Nguyệt.
Vừa bãi triều, ra khỏi Kim điện, LãnhThiệu Trác liền đi thẳng đến đế tẩm. Khi đến nơi đã thấy đại môn đế tẩmđóng chặt, hắn nói với người đang đứng canh cửa: “Vào trong bẩm báo mộttiếng, ta muốn gặp Vân Thiển Nguyệt.”
Lục Chi nhìn Lãnh Thiệu Trác, nghiêm cẩn đáp: “Hồi Lãnh tiểu vương gia, Đế sư xuất cung cùng với Thiển Nguyệt tiểu thư rồi ạ.”
“Đi đâu?” Lãnh Thiệu Trác hỏi.
Lục Chi nhìn hắn, hơi do dự rồi cũng bẩm báo theo sự thật: “Đến Linh Đài tự ở núi Thanh Tuyền dâng hương ạ.”
Lãnh Thiệu Trác nghe vậy quay người rời đi.
Ra khỏi cửa cung Lãnh Thiệu Trác gặp phải Dung Phong đang đứng chờ, liếcnhìn hắn ta rồi gấp gáp nói: “Họ đến Linh Đài tự rồi, đi cùng ta đến hỏi xem rốt cuộc nàng muốn làm gì? Sao lại đồng ý cưới Thượng Quan MinhNguyệt?”
Lãnh Thiệu Trác liền khó chịu: “Sao không tìm nàng? Huynh biết nàng đang làm gì không? Ngay từ bé nàng đã thích Cảnh thế tử, bỏ rơi Dạ Thiên Dật,lạnh lùng Dạ Khinh Nhiễm, bỏ qua bao nhiêu người chỉ vì muốn gả cho hắn. Mà bây giờ thì sao?! Dù cho nàng đang bị Thượng Quan Minh Nguyệt khốngchế, kềm kẹp khổ sở, mà vẫn như trước ngang nhiên không sứt mẻ, chỉ cầnnhẫn nhịn một thời gian thì tốt rồi, chưa hẳn không có cơ hội trở mìnhsửa trị Thượng Quan Minh Nguyệt. Giờ thì sao? Vậy mà nàng đồng ý thànhhôn, hôn nhân há phải trò đùa? Muốn gả là gả hay sao?”
Dung Phong mấp máy môi: “Nàng làm như vậy nhất định có nguyên do.”
“Có thể có nguyên do gì?” Giọng Lãnh Thiệu Trác dường như cao lên mấyquãng: “Còn gì bằng tái giá? Huống chi nàng cứ vậy mà đồng ý, xem Cảnhthế tử là gì chứ? Chúng ta hiểu rõ nàng quá mà, sao nàng có thể viết thư hòa ly được đây?”
Dung Phong hơi trầm xuống.
Lãnh Thiệu Trác gạt tay hắn ra, tức giận quát: “Huynh không đi thì ta đi.”
Dung Phong lại đưa tay ra giữ hắn lần nữa, ấm giọng nói: “Ngay cả chúng tacũng biết nàng sẽ không viết thư hòa ly Cảnh thế tử, sao Cảnh thế tửkhông biết được chứ? Vậy mà hắn vẫn chịu để người trong thiên hạ hiểulầm, trầm mặc không bày tỏ thái độ, vẫn chấp nhận chuyện này, xem diễnbiến sự việc là vì sao? Đều có nguyên do cả.” Dứt lời, hắn thấy sắc mặtLãnh Thiệu Trác vẫn khó coi như vậy thì thở dài tiếp tục nói: “Đừng thấy nàng gặp chuyện nhỏ nhặt đều lơ mơ, đến khi thật sự gặp chuyện nàngtỉnh táo hơn bất cứ ai. Nàng biết rõ mình đang làm gì mà.”
“Cho dù nàng biết rõ mình đang làm gì, nhưng huynh có nghĩ tới không, một khinàng thành hôn với Thượng Quan Minh Nguyệt…” Lãnh Thiệu Trác nhịn khôngđược phản bác, câu nói kế tiếp dù thế nào cũng không thốt ra được, không tưởng tượng được sự tình sẽ đến mức nào. Thấy Dung Phong không nói, hắn bỗng nhiên nhụt chí, nói khẽ: “Nàng yêu Cảnh thế tử thế kia mà…”
Dung Phong quay mặt đi, không biết là không thể nhìn thần sắc Lãnh ThiệuTrác hay vì hắn bị những lời này làm cho đau lòng đến không thở nổi.Đúng vậy, bởi vì bọn họ rất quan tâm nàng nên biết nàng rất yêu DungCảnh, yêu đến khắc cốt ghi tâm, e rằng chính nàng cũng không biết. Chotới nay, ai cũng nói là người kia dung túng nàng, không bằng nói nàngbằng lòng để người ta dung túng.
“Cảnh thế tử vì cái gì?” Lãnh Thiệu Trác trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi.
Dung Phong không đáp, hắn cũng muốn biết vì sao. Người như Dung Cảnh cho tới bây giờ đều luôn giữ người của mình hay bất cứ thứ gì cũng rất chặtchẽ, bất kể người phương nào cũng không thể xâm lấn một phần nhỏ củahắn. Nhưng hôm nay thì sao? Sao đã hơn mười ngày rồi hắn còn không cóđộng tĩnh?
“Sao ta cảm thấy…” Lãnh Thiệu Trác tỉnh táo lại, suynghĩ chốc lát, nhìn Dung Phong thăm dò: “Huynh có cảm thấy Vân ThiểnNguyệt… ngày càng thay đổi, dường như… nàng… đã lạnh tâm?”
Dung Phong tâm tư khẽ động, quay đầu lại nhìn Lãnh Thiệu Trác.
Lãnh Thiệu Trác nhìn thấy trong mắt hắn ẩn ẩn chấn động, chợt biến sắc:“Huynh cũng nhận thấy đúng không? Cho nên mới không cho ta đi tìm nàng.Thoạt nhìn bình thường nàng hay tỉnh táo linh hoạt, nhưng kì thực nàngvẫn có điểm mấu chốt và kiên trì. Nàng yêu Cảnh thế tử như thế, khôngtiếc bỏ qua bao nhiêu người, gả cho Cảnh thế tử, cho đến tận hôm nay. Ai cũng đều cho rằng nàng đa tình gây chuyện, cho rằng Cảnh thế tử độcnhất vô nhị, thâm tình với nàng, nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất thiênhạ, nhưng định nghĩa của hạnh phúc là gì? Bao nhiêu người hiểu được khổải của nàng một đường kiên trì đi tới? Bao nhiêu người giống nàng, bấtchấp tất cả mà vẫn cứ kiên trì giữ lấy tình yêu trong lòng từng bước dòdẫm bước đi, chưa từng nhụt chí bởi những lời đồn đãi?”
Dung Phong trầm mặc không nói.
“Tất cả mọi người chỉ thấy Cảnh thế tử tốt, đã có ai biết nàng khổ chưa?”Lãnh Thiệu Trác đột nhiên tức giận đá vào chân tường, như chợt tỉnh nói: “Huynh nói đúng, sao ta phải tìm nàng hỏi? Nàng là nữ nhân, cho dùkhông đồng ý gả, thì có thể làm gì được đây? Gia gia nhận thánh chỉ thay nàng. Ai ai trong thiên hạ cũng đều biết nàng được ban hôn. Dung Cảnhđã mặc nhận hòa ly, mặc kệ tình thế phát triển không muốn tỏ thái độ, ởPhượng Hoàng quan chiêu nạp nữ tử, hoa đào giấy quý, bên gối đều đã được đề cử người, sao nàng không thể gả cho người khác? Thượng Quan MinhNguyệt hung hăng càng quấy không biết sợ, liều lĩnh khó ai sánh bằng, có gì không tốt? Ít nhất hắn còn được tùy ý, không giống người nào đó mang danh dòng giống Vinh vương phủ chỉ biết coi trọng con dân thiên hạ, gìmà bảo hộ nàng cả đời, rốt cuộc cũng lại để nàng đau khổ.”
DungPhong vỗ vỗ bả vai Lãnh Thiệu Trác: “Cảnh thế tử không tỏ thái độ tấtcũng có nguyên do. Hắn không phải người có thể bỏ mặc nàng.”
Lãnh Thiệu Trác quát lạnh một tiếng, cười nhạo nói: “Lý do gì mà khoanh tay đứng nhìn nữ nhân của mình bị cướp đi.”
Dung Phong lại lần nữa trầm mặc không nói.
Lãnh Thiệu Trác cả giận nói: “Ta và huynh vậy mà còn vì hắn ở trong triềutranh đấu. Ta còn đối nghịch với phụ thân, huynh thì âm thầm truyền tin, sao mà hoàng thượng không biết ta và huynh đứng về phía hắn được chứ?Nhưng người vẫn còn dung túng ta và huynh, chưa chịu ra tay. Thật buồncười, đến cùng nghĩ lại vì cớ gì ta và huynh vẫn còn giúp hắn? Huynh vềtriều không phải cũng chỉ vì một Vân Thiển Nguyệt thôi sao? Chẳng lẽhuynh dám nói mình quay về vì muốn hồi phục tước vị phủ Văn Bá Hầu sao?Vì chút huyết thống Vinh vương phủ sao? Còn ta? Nếu không phải vì nàng,sao ta lại thủy hỏa không hợp với phụ vương đi giúp nam nhân của nàng?”
Lãnh Thiệu Trác càng nói càng giận, tính nết hung ác lúc còn làm tiểu vươnggia trước kia đã lâu chưa thấy lại lần nữa bộc lộ: “Ta thấy nàng gả rồicũng tốt, miễn cho ai nấy đều thấy nàng không xứng với Cảnh thế tử,nhiều lần vì hắn gây chuyện. Bây giờ nàng rời khỏi vị trí bên cạnh hắn,ai thích thì cứ đến đoạt đi. Chúng ta vẫn sẽ đối tốt với nàng, thiếu đimột người như hắn cũng tốt, miễn cho chúng ta muốn đối tốt với nàng cònphải nhìn sắc mặt người khác. Gả cho bớt lo!”
Dung Phong khôngbiết nên nói gì bởi vì Lãnh Thiệu Trác nói không hẳn không có đạo lý.Hắn chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai Lãnh Thiệu Trác, ấm giọng nói: “Đây là cửacung, từng câu từng chữ ta và ngươi nói đều có thể lọt vào tai hoàngthượng. Đi thôi, về phủ rồi nói.”
Lãnh Thiệu Trác cũng ý thức được mình sơ ý, quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy tất cả lính canh ở cửa cung đều cúi đầu, hắn quay người lên xe ngựa. Dung Phong cũng theo lên xe,rèm che rơi xuống, che khuất bóng dáng hai người.
Xe ngựa đi xa, cửa cung khôi phục yên tĩnh.
Bên trong cửa cung, cách một bức tường, hai người xúc động vì chuyện hôn sự của Vân Thiển Nguyệt mà không phát giác được ngoại trừ thị vệ thủ hộngoài cửa cung còn có một người nữa đang đứng bên trong, người này đúnglà Lục công chúa.
Lục công chúa đang cầm trên tay một chiếc cẩmbào mới tinh của nam tử, màu sắc trùng với bộ Lãnh Thiệu Trác đang mặctrên người, đường may tinh tế, tay nghề khéo léo, đương nhiên do chínhtay nàng may được. Ngoại trừ lúc còn bé nàng chướng mắt Lãnh Thiệu Tráctính nết tồi tệ, Lãnh Thiệu Trác chướng mắt nàng công chúa hoàng gia giả dối nên những năm này hai người đều không hề lui tới. Từ khi được banhôn, trải qua chuyện nàng thoát khỏi Dung Dực và Dung Cát, Lãnh ThiệuTrác tỏ rõ sẽ cưới nàng, mấy tháng sau khi hồi phục, thoát qua khỏichuyện đó, cuối cùng nàng cũng đã tiếp nhận Lãnh Thiệu Trác. Kể từ đóthay đổi tính tình, trầm tĩnh lại, toàn tâm toàn ý với hắn. Hôm nay nàng vốn muốn cầm cẩm bào đuổi theo tặng cho hắn, vậy mà lại vô tình ngheđược đoạn đối thoại này.
Những lời nàng nghe được, cuối cùng chỉnhớ rõ câu kia, “Chúng ta vẫn sẽ đối tốt với nàng như trước, thiếu đimột người như hắn cũng tốt, miễn cho chúng ta muốn đối tốt với nàng cònphải nhìn sắc mặt người khác.”
Có thể làm cho hắn nói ra được những lời đó, há lại một chữ ‘tốt’ là xong.
Lục công chúa cầm lấy cẩm bào yên lặng đứng hồi lâu, sau đó sai bảo mộtbinh lính đứng bên cạnh: “Chuẩn bị xe, ta đến Linh Đài tự dâng hương.”
Binh lính kia nhìn Lục công chúa rồi gật gật đầu quay đi.
Không lâu sau xe ngựa đã được đưa tới, Lục công chúa lên xe, xe rời khỏi cửa cung tiến về Linh Đài tự.
Hôm nay tiết trời trong mát, xa xa có thể nghe thấy tiếng chuông truyền ratừ Linh Đài tự, một hồi lại một hồi như gột rửa linh hồn con người, làmcho người ta trút bỏ phiền não, chưa từng được linh mẫn đến vậy.
Xe ngựa của Lục công chúa dừng dưới chân núi, nàng vịn vào tỳ nữ thân tín đi từng bước lên núi.
Đi vào cửa chùa, nàng đưa ra ngọc bài chứng minh thân phận, tăng nhântrông coi lập tức mời nàng vào. Lên núi thắp nhang đương nhiên có hươngđường chỉ định. Sau khi nàng vào hương đường liền phát hiện trong nộiđường ngoại trừ hai nữ tử trẻ tuổi cùng lứa thì không còn ai khác nữa.Nàng đánh giá hai người kia, thấy không phải y phục của kinh thành Thiên Thánh thì cho rằng họ không phải người ở đây. Nàng thu hồi ánh mắt, đưa tiền dầu vừng, lấy hương, quỳ gối xuống bồ đoàn.
Hai nữ tử trẻ tuổi dâng hương xong, quay đầu lại khẽ liếc nhìn Lục công chúa liền quay người ra khỏi hương đường.
Lục công chúa dâng hương xong đứng dậy hỏi thăm tiểu tăng: “Đế sư và Thiển Nguyệt tiểu thư còn trong chùa không?”
Tiểu tăng mô phật một lần rồi gật gật đầu: “Hồi Lục công chúa, Thượng QuanĐế sư vẫn đang ở bổn tự. Sau khi Thiển Nguyệt tiểu thư dâng hương xongđã ra biệt viện sau núi nghỉ ngơi rồi ạ.” Dứt lời, không đợi nàng hỏithêm liền bổ sung: “Có điều Đế sư có dặn, bất kể người phương nào cũngkhông được quấy rầy, kể cả hoàng thượng.”
Ý ở ngoài lời, ngay cả hoàng thượng cũng không được đừng nói chi là công chúa.
Lục công chúa nhíu mày khẽ do dự, bỗng giao cẩm bào trên tay cho tiểu tăng, ôn hòa nói: “Đã vậy ta cũng không tiện quấy rầy. Làm phiền tiểu sư phógiao áo choàng này cho Thiển Nguyệt tiểu thư, nói là quà ta tặng nàng.”
Tiểu tăng nọ do dự một chút, đưa tay tiếp nhận áo choàng.
Lục công chúa không hề nán lại, quay người ra khỏi hương đường, vịn vào tỳ nữ thân cận rời khỏi Linh Đài tự.
Tiểu tăng ôm áo choàng đi đến biệt viện ở sau núi.
Biệt viện sau núi chia làm hai khóa viện. Năm trước Linh Ẩn đại sư khai đànmời Dung Cảnh luận pháp ở Thanh Tuyền sơn, Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh chia biệt viện này thành hai nửa, mỗi người một bên. Lão hoàng đế đạinạn (đến số chết) hai người cũng tới đây một đêm. Hôm nay, Vân Thiển Nguyệt và Thượng Quan Minh Nguyệt lại nghỉ ngơi ở nơi này.
Tiểu tăng đi đến cửa, nói với thủ vệ sự tình. Thủ vệ vào phòng bẩm báotrước, không lâu sau có tùy tùng đi ra nhận lấy áo choàng trên tay tiểutăng ôm vào phòng.
Tiểu tăng cũng thấy lạ nhưng không dám hỏi nhiều, hoàn thành nhiệm vụ thì quay người rời đi.
Trong phòng mùi trà thơm lượn lờ, Thượng Quan Minh Nguyệt và Vân Thiển Nguyệt một trái một phải ngồi trên nhuyễn tháp, thức ăn chay bày trên mặt bàn, mỗi một đĩa thức ăn đã vơi đi một nữa, hiển nhiên hai người đã dùng cơm xong, còn chưa kịp thu dọn.
Nội thị ôm áo choàng vào nhà đưa choVân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt chớp mắt nhìn lướt qua. Thượng QuanMinh Nguyệt đã đến nhận trước một bước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]