Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên DiBeta: LeticiaĐại Tướng quân là chức vụ cao nhất trong quân, nói cách khác tất cả binhmã đi Nam Lương hết thảy do Vân Thiển Nguyệt điều khiển.

Đối vớicả triều văn võ, chuyện này chẳng khác gì một tia sét đánh trúng đầu.Nhất là Đức Thân Vương, nghe lời ấy, trong đầu ong ong, thân thể lảo đảo một chút, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Hiếu Thân Vương và một đám triều thần thế hệ trước không khá hơn Đức Thân Vương bao nhiêu, đều cả kinhthân thể run rẩy.

Quan viên trẻ tuổi đơn thuần cũng đồng loạt cảkinh, nhưng mấy ngày nay, rốt cuộc cũng hiểu được một chút tính nếtHoàng Thượng, từ khi Tân Hoàng đăng cơ đến nay, trong khoảng thời gianngắn, hành động kinh người, mạnh dạn dùng người, tâm tư khó lường, hànhđộng như vậy tất có đạo lý và mục đích riêng. Cho nên, trạng thái bọn họ chỉ là cả kinh biến sắc, so với triều thần thế hệ trước không thể tiếpnhận thì tốt hơn nhiều lắm.

Đức Thân Vương là người đầu tiên quỳ xuống đất, hô to, “Thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

Hiếu Thân Vương và các triều thần thế hệ trước cũng vội vàng quỳ xuống, cùng thỉnh cầu với Đức Thân Vương.

Trong nháy mắt, văn võ bá quan trong triều, ba bốn mươi người quỳ xuống.

“Cảnh Thế tử phi bụng có kinh tài, lòng có mưu lược. Lại có Cảnh Thế tử làmquân sư trợ giúp, Lam gia chủ làm Giám quân phụ tá. Lăng đại nhân, Hoađại nhân làm Phó tướng, các khanh cảm thấy sắp xếp thế này không ổn?”Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm rơi xuống đầu mọi người quỳ trên đại điện.

Đức Thân Vương cúi thấp đầu, đau khổ nói: “Hoàng Thượng, Cảnh Thế tử phi là một kẻ nữ lưu, có thể đi theo Cảnh Thế tử xuất chinh, nhưng sao cóthể trở thành Đại Tướng quân? Triều đình điều đi mười vạn binh mã, đếnthành Thanh Sơn biên giới Nam Lương có mười vạn binh mã trấn thủ, hơnhai mươi vạn binh mã, còn có quyền điều động binh mã ở trăm dặm xungquanh. Quyền lợi lớn như thế, sao có thể cho một nữ nhân nắm giữ? Nếu có một chút sai lầm, chính là tai họa với quân dân ah.”

“Đúng vậy,Hoàng Thượng, mặc dù Cảnh Thế tử phi tài hoa, nhưng cho tới nay khôngvào triều, không biết tình hình trong triều, càng không biết tình hìnhthiên hạ, cũng không biết tình trạng trong quân và quân quy. Sao có thểđể nàng làm Đại Tướng quân? Nếu Cảnh Thế tử làm Đại Tướng quân, chúngthần không nói lời nào, nhưng lại là Cảnh Thế tử phi, vậy sao được? Nếuviệc này lan truyền ra ngoài, chắc chắn thiên hạ sẽ náo động. Danh tiếng của Cảnh Thế tử phi cũng không tốt lắm, điều này sẽ khiến cả triều chấn động, dân chúng bất an. Xin Hoàng Thượng nghĩ lại.” Hiếu Thân Vương lập tức nói.

“Từ xưa đến nay, minh quân có hiền thần, lão thần thânlà Gián quan hai mươi năm, thời Tiên Hoàng, lão thần một mực thẳng thắnkhuyên ngăn. Cảnh Thế tử phi có thể theo quân xuất chinh, tuy trong quân không được mang nữ quyến, nhưng có thể vì Cảnh Thế tử mở ra tiền lệ.Nhưng Cảnh Thế tử phi sao có thể làm Đại Tướng quân? Đảo khách thànhchủ? Lão thần cả gan, không phải gièm pha Cảnh Thế tử phi, thật sự làtrước kia Cảnh Thế tử phi làm việc liều lĩnh, nói càn không cố kỵ, phẩmhạnh không biết kiềm chế, vô lễ không bị trói buộc, không thể khiếnngười khác tâm phục khẩu phục, nếu một đạo thánh chỉ này truyền đi, cóthể đoán trước dân chúng sẽ chấn động, trong lòng quân cũng sẽ bất ổn.Lòng quân bất ổn, khó mà chống địch, đây là đại kị khi dùng binh. Lãothần liều chết can ngăn, cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”Ngự sử Đại phu nói từng chữ khẩn thiết.

Mọi người liên tục phụ họa, cảm thấy hết sức có lý.

Dạ Khinh Nhiễm ngồi trên lẳng lặng nghe, đợi đến khi mọi người đang quỳkhông nói nữa, hắn mới thong thả nhìn Dung Cảnh, “Cảnh Thế tử cũng thấythánh chỉ này của trẫm không ổn? Cảm thấy Cảnh Thế tử phi không thể gánh vác chức vụ Đại Tướng quân sao?”

Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, “Năng lực của nội tử tất nhiên có thể gánh được.”

“Cảnh Thế tử đã nói có thể gánh được, các ngươi còn lo lắng sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.

Quần thần im lặng trong nháy mắt.

Đức Thân Vương trầm giọng nói: “Cảnh Thế tử phi có kỳ tài, có thể gánh được, nhưng dù sao cũng là nữ tử…”

“Nói trắng ra là các vị ái khanh vẫn cảm thấy nữ tử không thể gánh váctrách nhiệm này. Nữ hoàng Nam Cương Diệp Thiến, thật là hung hăng cànquấy. Các khanh cho rằng so với Cảnh Thế tử phi hung hăng càn quấy,nàng như thế nào?” Dạ Khinh Nhiễm cũng trầm giọng hỏi.

Quần thầnnghe vậy, lập tức so sánh Diệp Thiến và Vân Thiển Nguyệt. Đều cảm thấy,Diệp Thiến không hung hăng càn quấy như Vân Thiển Nguyệt, dù sao hànhvi của Diệp Thiến đều trong phạm vi có lý, mà Cảnh Thế tử phi thực sựthay đổi quá đột ngột, không biết lúc nào nàng sẽ đột nhiên nảy ra hànhđộng kinh người.

“Hoàng Thượng, tuy Diệp Nữ hoàng không liều lĩnhbằng Cảnh Thế tử phi, nhưng Diệp Nữ hoàng được hoàng thất Nam Cương dốclòng bồi dưỡng, Cảnh Thế tử phi ngang ngược từ nhỏ, đối với mưu kế binhpháp chỉ sợ hiểu không sâu. Chuyện thế này cũng không phải chuyện nhỏ,lỡ không may thất bại thảm hại, vậy Thiên Thánh ta sẽ thiệt hại nặng nềah.” Ngự sử đại phu nói lớn.

“Ngoài Cảnh Thế tử ra, An Vương làngười hiểu rõ Cảnh Thế tử phi nhất. An Vương cho rằng Cảnh Thế tử phicó thể gánh vác trách nhiệm không?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi Dạ Thiên Dật.

Ánh mắt Dạ Thiên Dật nhàn nhạt lướt qua Dung Cảnh và những người quỳ trênmặt đất, gật đầu, “Thần cho rằng Cảnh Thế tử phi nắm giữ ấn soái ĐạiTướng Quân rất tốt, có Cảnh Thế tử phụ trợ, Cảnh Thế tử phi giữ chức,chắc chắn vợ chồng đồng tâm, đánh chiếm Nam Lương.” Dứt lời, hắn thảnnhiên nói: “Nếu các vị đại nhân không tin vào năng lực Cảnh Thế tử phi,có thể để Cảnh Thế tử phi lập quân lệnh trạng. Không chiếm được NamLương, thề không về kinh.”

Đức Thân Vương nghe vậy lập tức nói:“Nếu Cảnh Thế tử phi bằng lòng lập quân lệnh trạng, chúng thần sẽ đồng ý cho Cảnh Thế tử phi giữ ấn soái.”

“A?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày, “An Vương đề nghị Cảnh Thế tử phi lập quân lệnh trạng? Không chiếm được Nam Lương thề không về kinh?”

“Vâng, thần đề nghị.” Dạ Thiên Dật gật đầu.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía Dung Cảnh, cười hỏi, “Các vị đại thần khôngtin năng lực Cảnh Thế tử, muốn Cảnh Thế tử phi lập quân lệnh trạng. Cảnh Thế tử nghĩ thế nào?”

Dung Cảnh thản nhiên nói: “Dường như AnVương và các vị đại nhân đã quên, nội tử không vào triều làm quan, cũngkhông giữ một quan nửa chức. Bị Hoàng Thượng bổ nhiệm như thế, đã khônghợp tình hợp lý. Từ trước đến nay nàng tùy hứng làm bậy, không thể nhận ý chỉ này. Càng không nói đến lập quân lệnh trạng. Những năm này NamCương thế lớn, ép thẳng vào Thiên Thánh. Năm vừa rồi không chịu lũ lụt,dân chúng sung túc. Không hạ được Nam Lương, thề không về kinh, phảichăng An Vương quá đề cao nàng? Hoặc là muốn mượn cơ hội này đưa nàngvào chỗ chết?”

“Nàng có năng lực đó hay không, Cảnh Thế tử biếtrõ, ta biết rõ, đương nhiên Hoàng Thượng cũng biết. Về phần có phải đưanàng vào chỗ chết hay không, với tấm lòng ta dành cho nàng trước kia,Cảnh Thế tử thật cho rằng ta hận nàng không chết đi hay sao?” Dạ ThiênDật thản nhiên nói: “Bàn việc mà thôi. Cảnh Thế tử phi đã được đề bạtđặc biệt, tương đương đã vào triều. Lúc Trần lão tướng quân ra đi đã lập lời thề, không đánh bại Tây Nam thề không trở về, Cảnh Thế tử phi nhậnchức Đại Tướng quân, cũng có thể lập quân lệnh trạng. Huống chi có CảnhThế tử làm Quân sư, chẳng lẽ xuất chinh Nam Lương có thể bại trận haysao?”

“Dung Cảnh cũng là người, tuy hiểu được binh pháp mưu lược,nhưng cũng chưa từng xuất binh thực sự. Nếu như thất bại, cũng khôngphải kỳ lạ hiếm lạ gì.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Chuyện thế này, cócông không có thưởng, không công lại có chuyện, nội tử chỉ là một tiểunữ tử mà thôi, xem nhẹ công danh sự nghiệp. Hoàng Thượng đã có lòng, cho nội tử xuất chinh làm Đại Tướng quân, thần có thể thay nàng nhận lời,nhưng nếu lập quân lệnh trạng, Hoàng Thượng thứ tội, không lập.”

“Lời ấy của Cảnh Thế tử sai rồi. Cảnh Thế tử phi lập công, tất nhiên trẫm sẽ thưởng lớn.” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Hôm nay nàng là Cảnh Thế tử phi, nếu Hoàng Thượng muốn thưởng, có thểthưởng nàng cái gì? Nàng xem nhẹ công danh lợi lộc, coi thường vàng bạccủa cải, chỉ mong giúp chồng dạy con, mong muốn này chỉ thần mới cóthể giúp nàng đạt được. Hoàng Thượng cảm thấy nàng còn muốn phần thưởng lớn gì nữa?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Hôm nay có lẽ nàng muốn giúp chồng dạy con, ngày khác có lẽ thay đổi.” Dạ Khinh Nhiễm ý tứ thâm sâu nói.

“Có thể người khác thay đổi, nhưng nàng sẽ không thay đổi.” Giọng nói DungCảnh ấm áp chân thật đáng tin, dứt lời, không nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nóivới Đức Thân Vương và quần thần quỳ trên mặt đất: “Hoàng Thượng đã mởmiệng vàng lời ngọc, Đại Tướng quân chính là nàng đấy. Nếu các vị đạinhân cảm thấy nàng bất tài, không thể đảm nhiệm chức này, không ngại thử thách một chút. Sáng sớm mai, điểm binh xuất chinh, Hoàng Thượng khôngđến, ta không đến, An Vương không đến, chỉ mình nàng đến đó, nếu có thểchọn ra mười vạn binh mã tình nguyện đi theo, các vị đại nhân không thểdị nghị nữa. Nếu nàng không điều binh được, vậy nàng tự giác từ bỏ chứcvị này, các vị đại nhân nghĩ phương pháp này thế nào?”

Đức Thân Vương và mọi người nghe vậy cùng suy xét.

Dạ Khinh Nhiễm cười một tiếng, “Đại Quân Doanh Tây Sơn có ba mươi vạn binh mã, Đại doanh Núi Ngọc Long mới xây hôm nay tuyển mười lăm vạn binh mã. Trẫm thấy Đại Quân Doanh Tây Sơn cho Cảnh Thế tử phi lấy năm vạn binhmã, quân doanh mới ở Núi Ngọc Long lấy năm vạn binh mã. Nếu chính nàngcó thể điều binh. Đúng như Cảnh Thế tử nói, không người nào được dịnghị. Như thế nào?”

Đức Thân Vương và Hiếu Thân Vương liếc nhìnnhau, lại nhìn về phía Ngự Sử Đại phu, sau khi ba người nhìn nhau, lạitrao đổi thái độ với một đám lão thần quỳ trên mặt đất, Hoàng Thượngchủ trương, Cảnh Thế tử đồng ý, An Vương phụ họa, ba người đều cảm thấyviệc này có thể thực hiện, chỉ sợ một đám già cả bọn họ to mồm ở đâycũng không chống lại được. Đều đã nhìn rõ tình thế, giây lát sau, đồngloạt gật đầu, “Nếu Cảnh Thế tử phi có thể tự mình điều động binh mã,chúng thần sẽ không dị nghị.”

Đại Quân Doanh Tây Sơn huấn luyệnliên tục ngày đêm, là thân binh cận vệ bảo vệ Hoàng thành, trước kiatừng nằm trong tay Nhiễm Tiểu vương gia, về sau giao cho An Vương, tương đương với Quân đội Thân Vệ của Hoàng Thượng. Kỷ luật chặt chẽ, cũng córất nhiều con dòng cháu giống trong kinh vào quân doanh trải nghiệm rènluyện một phen, sau khi ra ngoài được ban chức quan. Cho nên, chân chính là vũ khí của Hoàng thất. Không phải người thường có thể khiến họ phụctùng, cũng là những tướng sĩ trong trăm có một, không có người nào giàyếu. Cho nên, nếu để một nữ nhân đi điều khiển bọn họ, mà lại nghe lệnhcủa nàng, dù người kia là Vân Thiển Nguyệt, cũng là không thể.

“Vậy thì tốt, việc này cứ quyết định như vậy đi!” Dạ Khinh Nhiễm trầm giọng sai bảo, “Người tới, lấy Ấn Tướng Soái ra.”

Một gã nội thị lập tức bưng Ấn Soái dâng lên trước mặt Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm một tay cầm Ấn Soái, một tay cầm Hổ Phù*, đứng lên, đixuống bậc thềm ngọc, dừng trước mặt Dung Cảnh, nói rõ ràng: “Trẫm thấycũng không cần triệu Cảnh Thế tử phi vào điện, ý chỉ này Cảnh Thế tửtiếp thay nàng, Ấn Soái và Hổ Phù này Cảnh Thế tử cũng nhận thay nàngđi!”

Dung Cảnh cười gật đầu.

Dạ Khinh Nhiễm đưa Ấn Soái và Hổ Phù cho Dung Cảnh.

Dung Cảnh vươn tay nhận, trong khoảnh khắc hai cỗ nội lực vô hình đụng vàonhau, quần thần không cảm giác được gì, hai người mặt không đổi sắc, sau một lát, chuyển giao xong.

Dạ Khinh Nhiễm đi trở về điện vàng,giọng nói uy nghiêm, “Sáng mai, Cảnh Thế tử phi đến hai quân doanh điểmbinh. Buổi trưa, trẫm và văn võ bá quan tiễn đưa Cảnh Thế tử phi và Cảnh Thế tử xuất chinh.” Dứt lời, khoát khoát tay, “Tan triều đi!”

“Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Quần thần quỳ lạy.

Kết thúc buổi triều sớm, Dung Cảnh cầm Ấn Soái và Hổ Phù xuất cung.

Quần thần kết bạn đi, tốp năm tốp ba bàn tán chuyện tình ngày mai.

Trong kinh, tin tức truyền nhanh như chớp, không đến nửa canh giờ, chuyện Vân Thiển Nguyệt làm Đại Tướng quân xuất binh đi Nam Lương đã chấn độngkhắp kinh thành.

Tin tức truyền ra, cũng không giống lời của ĐứcThân Vương, Hiếu Thân Vương, Ngự Sử Đại phu và các triều thần thế hệtrước nói, khiến dân chúng bất mãn, trái lại đều cảm thấy phu thê CảnhThế tử và Cảnh Thế tử phi xuất chinh là chuyện vui lớn. Bọn họ yêu DungCảnh, yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên cũng yêu người hắn yêu. Một đámtriều thần già cả đánh giá thấp tấm lòng của dân chúng dành cho DungCảnh, thờ phụng tôn sùng như thần, cũng đánh giá thấp lòng yêu mến củadân chúng dành cho Vân Thiển Nguyệt, bọn họ từ bụng ta suy ra bụng người cảm thấy bọn họ không thích Vân Thiển Nguyệt, dân chúng cũng khôngthích, không biết thật ra dân chúng đều vui mừng phấn khởi, chuẩn bịngày mai xem Vân Thiển Nguyệt điểm binh xuất chinh.

Tất nhiên VânThiển Nguyệt đã nhận được tin tức ngay khi thánh chỉ vừa hạ, lông màynàng nhăn lại, nghĩ Dạ Khinh Nhiễm để cho nàng làm Đại Tướng quân là có ý gì? Nàng chưa bao giờ dám xem thường hắn là người tùy hứng làm việc tùy ý, là một vị Hoàng Thượng lấy binh tướng con dân Thiên Thánh Hoàngtriều để đùa cợt. Trái lại hắn là người kế vị Dạ thị được bồi dưỡng từnhỏ, tâm huyết nửa đời của lão Hoàng đế, tâm huyết một đời của đế sư Dạthị bồi dưỡng nên hắn. Tất nhiên hắn sẽ không phụ dòng họ Dạ thị này,cũng không uổng một đời chủ nhân giang sơn này. Hôm nay hắn làm như vậy, tất có tính toán.

Trong lúc nàng đang suy xét, Dung Cảnh về tới Tử Trúc viện.

Vân Thiển Nguyệt đang ngồi trên xích đu, thấy hắn trở về, đã dừng đong đưa xích đu, nhìn hắn.

Dung Cảnh cười dịu dàng với nàng, cầm Ấn Soái và Hổ Phù đi tới chỗ nàng,bước đi thong dong, trước sau như một. Không bao lâu liền tới trước mặtnàng, cúi đầu nhìn nàng, ấm giọng lại cười nói: “Đại Tướng quân, cao hơn ta một cấp, rất thích đi?”

Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua Ấn Soái và Hổ Phù trong tay hắn, cau mày nói: “Thay ta tiếp chỉ, chàng rất thích?”

“Biên giới Nam Lương rộng lớn, tiểu Duệ ca ca không thể quản lý hết, không bằng chúng ta giành lấy đi.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, “Chàng không sợ huynh ấy đột nhiên quản lý được, tìm chúng ta dốc sức liều mạng?”

Dung Cảnh cũng nháy mắt mấy cái, “Không sợ.”

“Đội lên cái danh hiệu Đại Tướng quân Thiên Thánh, giành được cũng là choThiên Thánh đấy, đối với chúng ta có chỗ nào tốt?” Vân Thiển Nguyệt hừkhẽ, “Không phải là Dạ Khinh Nhiễm nghĩ chúng ta lại nhúng tay vào quấyrối ở Tây Nam, hôm nay tìm cho chúng ta chút việc để đến Nam Lương sao?Sao hắn lại chắc chắn cho rằng thả chúng ta ra ngoài, chúng ta khôngliên hợp với Nam Lương phản hắn?”

“Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, lòng dân có lợi cũng có hại.” Dung Cảnh nhẹ nhàng thởdài, “Với thanh danh của ta, được dân chúng trên dưới Thiên Thánh ủnghộ, nhưng còn chưa ủng hộ đến mức ta có thể phản lại Dạ thị. Nàng nói,hắn có yên tâm không?”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, liếc xéo hắn, “Thanh danh là gánh nặng. Chính là loại người như chàng.”

Dung Cảnh cười khẽ, giao Ấn Tướng soái và Hổ Phù cho nàng, “Chưa hẳn khôngtốt. Ngày mai đi điểm binh, hôm nay trở về Vân Vương phủ từ biệt gia gia nhé!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Có đến mấy ngày chưa trở về Vân Vương phủ rồi.”

Hai người cùng chung ý kiến, cho người chuẩn bị xe, ra khỏi Viện Tử Trúc, đi đến Vân Vương phủ.

Đi vào Vân Vương phủ, Vân Ly đang chờ ở cổng, gặp hai người tới, chậm rãitiến lên, thấp giọng nói: “Ta biết ngay hai người sẽ đến từ biệt giagia, cố ý chờ hai người.” Dứt lời, hắn dùng giọng nói thấp hơn: “CảnhThế tử, rốt cuộc là Hoàng Thượng có ý định gì? Đến giờ ta vẫn không rõ.Muội muội và ngươi đến thành Thanh Sơn, thật muốn chiến tranh với NamLương?”

“Hoàng Thượng bày một ván cờ lớn, ta hùa theo hạ một nướcmà thôi. Sau khi ta rời kinh, ca ca vẫn giữ chức Thừa tướng tạm thời,làm tốt công việc thuộc trách nhiệm của mình là tốt rồi, không cần phảilo cho chúng ta.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Ly lờ mờ hiểu rõ đôi chút, gật đầu.

Ba người đi vào trong phủ.

Tiến vào sân nhỏ, Vân Thiển Nguyệt buông tay Dung Cảnh, ôm cánh tay Vân Ly,mềm mại nhẹ nhàng hỏi, “Ca ca, chị dâu đâu? Mấy ngày nay thân thể nàngthế nào?”

“Khá tốt.” Vân Ly nhìn nàng, cưng chiều cười cười, nhìnqua thật sự là so với ca ca ruột còn thân thiết hơn, “Đã lấy chồng, saocòn bám người như đứa trẻ? Cảnh Thế tử sẽ cười muội.”

Vân Thiển Nguyệt le lưỡi với hắn, buông hắn ra.

Dung Cảnh không dấu vết kéo nàng về bên kia người mình, ấm giọng nhắc nhở,“Cẩn thận gia gia thấy bộ dạng không xương của nàng lại mắng. Trước kiaông chửi, mắng nàng, thì cũng thôi đi, hôm nay ông lại mắng ta, trên đầu nàng mang tên ta, chẳng phải là khiến ta mất mặt?”

Vân ThiểnNguyệt giận liếc hắn, đai giọng nói: “Vâng, Dung công tử là nhân vật tao nhã tuấn tú như thế, thật sự ta không nên khiến chàng mất mặt, nếukhông truyền đi khó coi.”

Dung Cảnh cười gật đầu, “Nàng biết rõ là tốt rồi.”

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn.

Vân Ly buồn cười nhìn hai người, tay trái đang nặng, lại nhẹ, như lòng của hắn, bỗng nhiên nặng, cũng bỗng nhiên nhẹ.

Ba người tới sân nhỏ của Vân lão Vương gia, liền nghe thấy Vân lão Vươnggia ở trong phòng mắng chửi người, dường như một mình ông mắng đến làvui, không phát hiện có người tới.

Ngọc Trạc cẩn thận từng li từng tí ra đón, chào ba người, hạ giọng nói: “Lão Vương gia đang mắng Nhị hoàng tử.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Tử Tịch làm gì rồi hả?”

Ngọc Trạc hạ giọng nói: “Sau khi Nhị hoàng tử vào ở, các tiểu thư thứ xuấttrong hậu viện liền bắt đầu không an phận. Hôm qua Tứ tiểu thư vậy mà... vậy mà giả trang thành ca nữ, đi dụ dỗ Nhị hoàng tử, bị Nhị hoàng tử ném ra, ngã đến bầm dập mặt mũi, phá tướng. Ngũ di nương đau lòngcon gái, đi tìm Thế tử phi làm ầm lên, Thế tử phi bị bà ta làm ầm ĩ đếnđau bụng, bị lão Vương gia biết, hôm nay đang mắng Nhị hoàng tử đâynày.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Sao Thế tử phi lại cho phép Ngũ di nương làm phản đến sập trời?”

“Thân thể Thế tử phi vẫn luôn không tốt, không dám để nàng tốn nhiều công sức vào công việc trong phủ, đều là nô tài và Lục Chi lo liệu, đáng tiếclúc sang xuân Lục Chi nhiễm lạnh bị bệnh, từ bấy đến nay vẫn triền miêntrên giường bệnh, ốm không dậy nổi. Chỉ có nô tì lo liệu, nhưng lãoVương gia không rời được nô tì hầu hạ, nô tì cũng không bỏ được baonhiêu tâm lực, tuyển Thính Tuyết và Thính Vũ trong Thiển Nguyệt các hiểu biết công việc trong phủ, nhưng rốt cuộc là tuổi nhỏ, không trị nghiêmđược, khiến Ngũ di nương làm loạn.” Ngọc Trạc thở dài.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

“Xú nha đầu, đến rồi còn không vào, ở đằng kia lằng nhằng cái gì?” Vânlão Vương gia cuối cùng đã ngừng mắng, biết rõ có người đến.

VânThiển Nguyệt đi nhanh hơn một bước, vén rèm lên vọt vào, gặp Ngọc TửTịch đáng thương ngồi trên ghế nghe dạy dỗ, thấy nàng đi vào, càng tủithân xoay đầu lại nhìn nàng. Nàng trừng Ngọc Tử Tịch, gắt một câu, “Trêu hoa ghẹo nguyệt.” Lại đi qua, túm chặt râu ria Vân lão Vương gia, cảgiận nói: “Là do những nữ nhân đáng bị coi thường kia, ngài trách hắnlàm gì? Cháu không ở nhà, mẹ cũng đi rồi, ngài không có ai để mắng,nên bắt nạt đệ đệ của Tử Thư phải không?”

“Xú nha đầu, cháu buôngtay cho ta.” Vân lão Vương gia giật giật bộ râu, nhưng bị Vân ThiểnNguyệt nắm cực kỳ chắc, ông không nhúc nhích được, tức giận đến trừngmắt.

“Cháu không buông, muốn nhổ từng sợi từng sợi xuống cho ngài xem.” Vân Thiển Nguyệt hung dữ nhìn ông.

“Cảnh tiểu tử, đây là nàng dâu tốt cháu dạy dỗ? Râu ria của gia gia cũng dám động?” Vân lão Vương gia nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh đi tới, duỗi tay gỡ tay Vân Thiển Nguyệt ra, ấm giọng cười nói:“Gia gia nhìn hắn không thuận mắt, gây tai hoạ trong phủ, ngày mai chúng ta đưa hắn đi là được.”

“Tốt!” Mặt mày Ngọc Tử Tịch lập tức hớn hở. Tất nhiên hắn biết rõ ngày mai bọn họ muốn xuất binh.

“Không được!” Vân lão Vương gia lập tức trừng mắt.

“Vì sao không được? Hắn đi rồi không có ai cho ngài mắng sao?” Vân Thiển Nguyệt trừng ông.

Râu mép Vân lão Vương gia vểnh ngược lên, hiển nhiên chấp nhận.

“Sau khi chúng cháu rời đi, trong Vinh vương phủ cũng chỉ còn lại gia giathôi, hôm nay chúng cháu trở về nói cho ông ấy biết, lại để ông tới ởcùng ngài. Hai người ngày ngày đánh cờ, luôn luôn thú vị. Tránh chongài mắng người này, mắng người kia.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Con mắt Vân lão Vương gia sáng ngời, “Cháu có thể nói được cái lão già kia đến Vân Vương phủ ở?”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, cảnh cáo nói: “Ngài đừng bắt nạt ông ấy.”

“Cháu, cái nha đầu xấu xa này, ai mới là gia gia của cháu? Ta có thể bắt nạt được lão đầu kia hả? Hắn không bắt nạt ta là không tệ rồi.” Vân lãoVương gia nghe vậy suýt nữa nhảy dựng lên, cả giận nói: “Cút nhanh lên,lập tức cút ra ngoài, ta nhìn thấy cháu lại bực bội.”

Vân ThiểnNguyệt thấy tinh thần ông so với ai khác đều tốt hơn, cũng lười ở đâytrừng mắt với ông, đoán chừng đời trước lão nhân này là con báo lửa,đời này gửi hồn sống làm người nên mới mở miệng phóng hỏa, “Cháu mớikhông muốn ở đây với ngài.” Dứt lời, nàng quay người kéo Dung Cảnh đi.

“Cháu lăn đi, Cảnh tiểu tử ở lại.” Vân lão Vương gia nói.

“Dựa vào cái gì?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại trừng ông.

“Chỉ bằng hắn là cháu rể của ta.” Vân lão Vương gia đúng lý hợp tình nói.

Vân Thiển Nguyệt im bặt, Dung Cảnh cười khẽ, nhẹ giọng nói với nàng: “Nàng đi thăm chị dâu, ta ở lại với gia gia một lát.”

Vân Thiển Nguyệt biết rõ người gia gia và cháu rể Dung Cảnh này rất thânthiết, nhìn thấy hắn thì mặt mày hớn hở nhìn thấy nàng thì mặt đen nhưBao Công, nàng bĩu môi, quay người rời đi.

Ngọc Tử Tịch đuổi theonhư một cơn gió, đi theo sau Vân Thiển Nguyệt cười hì hì hỏi, “Tỷ tỷ,ngày mai tỷ mang ta đi xuất chinh thật hả?”

“Nếu đệ không muốn đi cũng được.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Tất nhiên muốn đi, vậy thì đệ đi chào từ biệt những mỹ nhân đi cùng đệ.”Ngọc Tử Tịch vừa dứt lời, xoay người lại đã không thấy bóng.

VânThiển Nguyệt xoa xoa trán, tất nhiên không thể để Ngọc Tử Tịch ở lạikinh thành, để tránh Dạ Khinh Nhiễm tính toán hắn. Cho dù hắn đã đượcNgọc Tử Thư thay cha dạy bảo từ nhỏ, nhưng nơi này là Thiên Thánh, làdưới mí mắt Dạ Khinh Nhiễm, mặc dù có thế lực Đông Hải, nhưng không quásâu, nàng và Dung Cảnh rời đi, nếu muốn tính toán hắn, thật là dễ dàng,hắn đã không muốn trở về Đông Hải, không bằng nàng mang hắn trên người,cũng yên tâm.

Đi vào Tây Phong Uyển, có tỳ nữ chờ ở cửa, đón Vân Thiển Nguyệt vào.

Thất công chúa thấy nàng đi vào, từ trên giường xuống, khí sắc không quátốt, nhưng trong mắt rõ ràng là vui mừng thật sự, “Muội muội đến rồi?” Dứt lời, vui mừng rút đi chút ít, có chút lo lắng nói: “Ta nghe nóiHoàng Thượng hạ chỉ, muốn muội giữ ấn soái Đại Tướng Quân xuất chinh Nam Lương. Muội...”

“Tẩu tẩu không cần lo lắng, muội vẫn đối phó được.” Vân Thiển Nguyệt cười cười.

Thất công chúa gật đầu, có chút ảm đạm nói: “Là ta quá lo lắng. Muội vốn cóbản lĩnh, huống chi lần này xuất binh có Cảnh Thế tử làm quân sư, cácmuội ở cùng nhau, không cần lo lắng.”

Vân Thiển Nguyệt không cho ý kiến, nói với nàng: “Tại sao lại động thai khí? Muội xem mạch cho tẩu.”

“Thân thể của ta đúng là hơi yếu, đã qua những tháng đầu rồi, mà vẫn chưathoát khỏi giày vò.” Thất công chúa gật gật đầu, đưa tay cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt vươn tay bắt mạch cho nàng.

“Thời điểm mẫu phi ở trong phủ, ba ngày lại xem mạch cho ta, vẫn luôn dùngđơn thuốc bà kê.” Thất công chúa nói: “Mẫu phi vừa rời đi mấy ngày, talại khiến cho người khác lo lắng.”

Vân Thiển Nguyệt bắt mạch chỉ chốc lát, thả tay xuống, nói với nàng: “Đơn thuốc mẫu thân kê đâu rồi? Cho muội xem một chút.”

“Trà Nhi, lấy đơn thuốc mẫu phi kê ra.” Thất công chúa sai bảo một câu.

Tỳ nữ vừa đón Vân Thiển Nguyệt vào kia vội vàng lên tiếng thanh thúy, đixuống, không bao lâu, lấy ra một xấp đơn thuốc, nói với Vân ThiểnNguyệt: “Đơn thuốc Vương phi kê, nô tài vẫn luôn cất giữ tốt, cách bangày đổi một lần, ngày đổi thì nghỉ một ngày, thuốc đều do nô tỳ tựtay sắc đấy.”

Phương thuốc ước chừng có hơn hai mươi đơn, hiển nhiên từ sau khi Ngọc Thanh Tinh trở về cho nàng.

“Muội muội, ta bệnh nặng gì hay không? Ta hỏi mẫu thân, mẫu thân nói khôngcó, chỉ là ta thể yếu, cung thể hàn, đây là do ở chỗ trong cung quanhnăm không thấy ánh mặt trời. Cho nên mang thai khổ hơn so với ngườibình thường, khó chịu đựng.” Thất công chúa nhìn chằm chằm Vân ThiểnNguyệt, khẩn trương hỏi.

Vân Thiển Nguyệt trả lại phương thuốc cho tỳ nữ kia, cười nói: “Mẫu thân nói đúng. Trước kia tẩu ở trong cung âmu, hàn khí nặng, hơn mười năm, xâm nhập vào thân thể, chưa mang thai thì chưa biết, cũng không phải bệnh gì, chỉ là sợ lạnh một chút thôi, thếnhưng hôm nay đã hoài thai, liền không chịu nổi rồi.”

Thất công chúa thở dài một hơi.

“Ngày mai muội điểm binh xuất chinh, sẽ để cho gia gia Vinh vương phủ tới ởtrong phủ này, đánh cờ với gia gia. Ông sẽ mang qua một ông lão tinhthông y thuật trong phủ, gọi là Dược lão, về sau do ông ta giúp tẩu điều trị thân thể nhé!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Không cần, mẫu thân kê những phương thuốc này cho ta thay phiên dùng. Đến ngày sinh cũng không có vấn đề gì lớn.” Thất công chúa lắc đầu, “Ta biết rõ Dược lão vẫnluôn đi theo Cảnh Thế tử, các muội cứ đưa theo đi.”

“Thay phiêndùng phương thuốc của mẫu thân tuy rằng không tệ, nhưng khi có tìnhhuống ngoài ý muốn sẽ không thể bảo vệ được. Cứ như vậy đi! Dược lão cóthể chăm nom tẩu, cũng có thể chăm sóc hai vị gia gia.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Thất công chúa nghe vậy không từ chối nữa, gật gật đầu.

Hai người còn nói trong chốc lát, lúc bụng Thất công chúa bị đá nhẹ mộtcái, nàng vui mừng để cho Vân Thiển Nguyệt nghe, Vân Thiển Nguyệt áp lỗtai trên bụng nàng, Tiểu chút chít bên trong quả nhiên lại đá nhẹ mộtphát, chính là đá đến lỗ tai nàng, cái cảm giác này hết sức kỳ diệu,nàng lập tức vui mừng không thôi.

Hai người liền trò chuyện về đứa bé, Vân Thiển Nguyệt nói thời điểm nàng rảnh rỗi, có thể làm cho cháunhỏ một bộ quần áo nhỏ. Thất công chúa cười nàng, Đại Tướng Quân có lúcnào nhàn rỗi.

Bất tri bất giác, hai người trò chuyện được một canh giờ, Vân Ly từ bên ngoài tới, nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, cườinói: “Cảnh Thế tử đã chờ ở bên ngoài rồi, ngày mai muội muội phải lênđường, sớm hồi phủ chuẩn bị đi!”

Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới ngừng lời, đứng lên, chào Thất công chúa, đi ra cửa phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.