Chương trước
Chương sau
Edit: Thảo NguyễnBeta: LeticiaChạng vạng tối đương nhiên không thể lên đường, vì vậy đội ngũ đi sứ NamLương đón Vân vương quyết định sáng sớm ngày thứ hai khởi hành.

Vân Thiển Nguyệt ngủ dậy nhận được tin tức này, ôm chăn ngồi ở trên giườngsuy nghĩ một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu hỏi Dung Cảnh đang ở bên cạnh xem thư gửi từ Tây Nam, “Rốt cuộc Minh thái hậu là ai? Đã điều tra đượcchưa?”

Dung Cảnh lắc đầu, “Chưa.”

“Ngay cả chàng cũng không điều tra được, rốt cuộc là người như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

“Bây giờ có ba nơi ta không điều tra được, một là vương thất Đông Hải, hailà vương thất Thiên Thánh, ba là vương thất Nam Lương.” Dung Cảnh chậmrãi nói.

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt, “vương thất Đông Hải không có khả năng, vương thất Nam Lương đương nhiên cũng không có khả năng, nóinhư vậy là vương thất Thiên Thánh?” Dứt lời, Vân Thiển Nguyệt nhíu mày,“Lúc trước nghe tin đế sư của dòng họ Dạ chết, tuy bà ta kiềm chế, không thất lễ giống Dạ Khinh Noãn, nhưng cũng hơi chấn động. Nói như vậy bàta cũng là người của hoàng thất họ Dạ? Thế nhưng mà bà ta là Minh Phicủa lão hoàng đế, con cái của hoàng thất, sao lấy nhau được?”

Dung Cảnh nhìn thư không nói lời nào.

“Lúc trước nghe nói là dân nữ tiến cung, việc này đương nhiên có thể ngụytrang, thân là hoàng thất Thiên Thánh, muốn tạo ra thân phận của mộtngười thật sự rất đơn giản. Chẳng lẽ cũng giống như Dạ Khinh Ngoãn, làđồ đệ của đế sư? Hay là con gái của đế sư?” Vân Thiển Nguyệt thăm dòthêm một bước, “Dù sao đế sư của dòng họ Dạ là cha truyền con nối, cócon nối dõi cũng không kỳ lạ đúng không? Hơn nữa trăm năm qua, huyếtthống phai nhạt, có thể kết hôn.”

Dung Cảnh gật đầu, “Không kỳ lạ.”

“Bất luận như thế nào, bản lĩnh của bà ta chắc chắn không thua Dạ KhinhNoãn, có lẽ so bản lãnh bà ta còn lợi hại hơn, nếu không cũng sẽ khôngngụy trang được nhiều như vậy năm trong hoàng cung. Nếu không phải là bà ta đội nhiên mất tích và thánh chỉ, đế sư của dòng họ Dạ xuất hiện vàbị giết, chúng ta không phát hiện ra bà ta lợi hại như vậy. Cô cô sợ làđến chết cũng không biết, bà ta còn muốn để cô cô chết theo Tiên hoàng.” Vân Thiển Nguyệt sắc mặt u ám, “Dạ Khinh Nhiễm vậy mà lại để bà ta đi theo mẫu thân đến Nam Lương, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy?”

Dung Cảnh chậm rãi nói: “Ẩn vệ của họ Dạ trải rộng khắp thiên hạ, trăm nămqua Nam Lương vẫn là nước phụ thuộc của Thiên Thánh, còn bị giám thị(theo dõi) nhiều hơn Vinh vương phủ và Vân vương phủ, ẩn vệ ẩn nấp ởkhắp Nam Lương, nếu bà ta là người trong hoàng thất, đúng như lời nàngnói, bà ta giống Dạ Khinh Noãn, vậy là tiền nhiệm (người phụ tráchtrước) rồi…”

“Người đứng đầu Ám Phượng?” Vân Thiển Nguyệt mắt lạnh lùng.

“Cũng không phải không có khả năng.” Dung Cảnh cười, “Nếu đúng như vậy, DạKhinh Nhiễm phái Dạ Khinh Noãn và Minh thái hậu đi là cùng một lý do,đơn giản là điều động các ẩn vệ ở Nam Lương, khống chế hoặc là làm loạnNam Lương, để chúng ta không thể giúp đỡ Nam Lương, hoặc là điều traThanh di. Hoặc là bất luận dùng biện pháp gì cũng phải đón được Vânvương quay về.”

Vân Thiển Nguyệt mím môi, cười lạnh nói: “Nền móng của dòng họ Dạ che giấu kỹ thật.”

Dung Cảnh mỉm cười, “Hắn phái Minh thái hậu đến khống chế hoặc là làm loạnNam Lương, sao nàng biết đây không phải là cơ hội mà Nam Lương luôn chờđợi? Nên từng bước từng bước một trừ tận gốc ẩn vệ của họ Dạ ở Nam Lương trong một lần, nhưng nếu hắn không ra tay, khống chế như thế nào?” Dứtlời, Dung Cảnh cười nói: “Phụ thân làm quốc sư của Nam Lương nhiều nămnhư vậy, mẫu thân lại là công chúa của Nam Lương. Cậu không chọn conruột của mình mà chọn tiểu Duệ ca ca, đương nhiên là có nguyên nhân, đólà thấy bản lĩnh của tiểu Duệ ca ca, nhưng cũng có một nguyên nhân khác, đơn giản đó là vì giúp đỡ phụ thân, mẫu thân, Đông Hải và Vân vươngphủ.” Dứt lời, Dung Cảnh dịu dàng nói: “Nàng không cần lo lắng cho phụthân, mẫu thân và Nam Lương.”

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, “Ta mớikhông lo lắng cho bọn họ, nếu ngay cả một lão bà, bọn họ cũng không thuphục được, vậy quá vô dụng rồi.” Dứt lời, hỏi: “Hôm nay, ca ca từ ĐôngHải quay về đúng không?”

Tính toán một chút, Ngọc Tử Thư và NamLăng Duệ ôm Dạ Thiên Tứ rời đi, sau đó Dạ Khinh Nhiễm đăng cơ, rồi DiệpThiến ám sát, đứa bé kia chết thay Dạ Thiên Tứ, nàng xông vào cung đâmDạ Khinh Nhiễm một kiếm, đế sư xuất hiện, đến việc Tần Ngọc Ngưng maiphục muốn giết Dung Cảnh, sau đó đế sư bị giết, bây giờ Tây Nam phảnloạn. Đã hơn một tháng trôi qua. Huynh ấy và Ngọc Tử Thư đến Đông Hảinửa tháng, đợi mấy ngày, có lẽ hôm nay đang trên đường về, nếu nhanhthì đi đến khu vực Thiên Thánh rồi.

“Năm ngày trước mới rời khỏi Đông Hải.” Dung Cảnh nói.

“Ca ấy thực sự biết tính toán! Xem mình là ông chủ hả. Năm ngày trước mớirời khỏi Đông Hải, vậy nói như vậy hôm nay vẫn còn ở Đông Hải?” VânThiển Nguyệt nhíu mày, người ca ca không đáng tin cậy này.

Dung Cảnh gật đầu.

“Ca ấy thật sự không hề lo lắng cho an nguy của Nam Lương chút nào, khôngbiết cậu có hối hận khi giao Nam Lương cho ca ấy không. Rõ ràng là tháithượng hoàng rồi, vậy mà còn phải đi trấn giữ trong cung.” Vân ThiểnNguyệt nói.

“Hôn sự của ca ca và Lạc Dao công chúa đã quyết địnhxong rồi, nhưng chưa công bố ra ngoài. Đợi sau khi huynh ấy trở về NamLương, Đông Hải và Nam Lương cùng công bố với thiên hạ, cậu có con dâulà công chúa Đông Hải, bản lĩnh của Lạc Dao đừng nói là hoàng hậu củamột nước, ngay cả thừa tướng của một nước còn làm được. Cậu cao hứng còn không kịp, sao lại hối hận?” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng, so về với ca ca của nàng, nàng đúng là không có sựtiêu sái của ca ấy, ôm chăn nằm trên giường, nhắm mắt lại, “Sáng mai tara khỏi thành tiễn đưa mẫu thân.”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

Một đêm vắng lặng. Sáng sớm hôm sau, Vân Thiển Nguyệt dậy thật sớm, thu thập thỏa đáng, kéo Dung Cảnh ra khỏi phòng.

Cổng Vinh vương phủ đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa, sau khi hai người lên xe, xe ngựa đi về phía ngoài thành.

Gió xuân ấm áp, mọi người ở kinh thành Thiên Thánh đều mặc các bộ quần áođược ưu chuộng trong mùa xuân, có mấy người con gái còn mặc bộ quần áobằng lụa mỏng hở cánh tay. Cây liễu mọc cành mới, cây hạnh trên tườngnhà ai đó lặng lẽ nhô ra. Khắp nơi đều là trần ngập sắc xuân.

Lúc Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi đến đình nghỉ chân, đội ngũ của Ngọc Thanh Tinh đã xuất phát từ sớm, đang chờ ở bên trong.

Xe ngựa vừa dừng lại, tiếng trách mắng của Ngọc Thanh Tinh đã truyền đến,“Nha đầu đáng ghét, ngủ nướng không dậy, để người mẫu thân là ta đợi mòn mỏi nửa ngày trời.”

Vân Thiển Nguyệt đẩy rèm ra, thấy Ngọc ThanhTinh và Minh thái hậu đang ngồi đối diện ở trong đình nghỉ mát, trongtay Minh thái hậu cầm quạt giấy phe phẩy, hôm qua chỉ bị thương ngoàida, hôm nay thoạt nhìn khí sắc rất tốt. Ngọc Thanh Tinh cầm con diềutrong tay, trừng mắt nhìn, “Con không bảo ngài đợi, cũng không nói sẽđến tiễn đưa ngài.”

Ngọc Thanh Tinh hừ một tiếng, “Con là con củata, là cục thịt rơi ra từ trong bụng ta, con không truyền tin nói tiễnđưa ta, ta vẫn biết con sẽ đến.” Dứt lời, bà còn đắc ý nhướn lông mày.

Vân Thiển Nguyệt buồn cười, nhảy xuống xe.

Sau đó Dung Cảnh chậm rãi ló người ra, so với bước chân nhanh nhẹn thoảimái của Vân Thiển Nguyệt thì bước chân của Dung Cảnh nhẹ nhàng bình thản hơn, trước tiên Dung Cảnh nói, “Thái hậu nương nương cát tường.” Sau đó quy củ hành lễ với Ngọc Thanh Tinh, “Mẫu thân lên đường thuận buồm xuôi gió.”

Thái hậu mỉm cười gật đầu, “Cảnh thế tử hữu lễ.”

Ngọc Thanh Tinh lập tức hớn hở, “Vẫn là tiểu Cảnh thuận mắt ta, con rể khiến người ta yêu thích hơn khuê nữ.”

Vân Thiển Nguyệt đi lên trước, xem nhẹ Minh thái hậu, trợn tròn mắt nhìnNgọc Thanh Tinh, cướp con diều trong tay bà, thấy con diều là hình thiếu nữ xinh đẹp, chỉ thiếu rêu rao khắp nơi, nàng tức giận nói: “Không cócon gái, người lấy đâu con rể?”

“Cũng đúng!” Ngọc Thanh Tinh cườirất đắc ý, nhìn con diều vẽ thiếu nữ xinh đẹp trong tay Vân Thiển Nguyệt dí dỏm hỏi, “Như thế nào? Có đẹp hay không?”

“Rất đẹp.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Là ta đặc biệt vẽ cho con và tiểu Cảnh đó.” Ngọc Thanh Tinh dương dương tự đắc hơn, “Trong xe còn có một cái nữa, tí nữa đưa cho các con. Ngày hôm nay trời đẹp như vậy, hôm qua có không ít đám người trẻ tuổi chạy tớiNam Sơn thả diều, hai con ở trong phủ dưỡng bệnh lâu như vậy, cũng đichơi đi.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cũng cảm thấy không đi thảdiều sẽ phụ lòng ngày xuân như thế này nên quay đầu lại hỏi Dung Cảnh,“Có đi không?”

“Mấy khi mẫu thân có lòng, đương nhiên phải đi.” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.

“Cảnh thế tử hôm nay không lên triều, Cảnh thế tử phi cũng rảnh rỗi, ngày hôm nay đi dạo chơi rất tốt.” Minh thái hậu cười nói. Dường như chuyện VânThiển Nguyệt dùng kiếm đâm bà ta hôm qua hoàn toàn không xảy ra.

Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn Minh thái hậu, vừa nãy cách hơi xa, trước đó bàta cũng không ngồi cùng Ngọc Thanh Tinh, nàng không để ý, bây giờ nhìnhai người, Ngọc Thanh Tinh kém Minh thái hậu một vài tuổi, thế nhưng màhôm nay hai người ngồi cùng một chỗ, lại giống như mẹ con, so sánh, rấtgiống nàng và Ngọc Thanh Tinh, nàng nhất thời nhịn không được, cười khúc khích.

“Cảnh thế tử phi cười gì vậy?” Minh thái hậu dịu dàng cười hỏi.

Vân Thiển Nguyệt khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Trước kia ta luôn cảmthấy nương nương bảo dưỡng rất tốt, bốn mươi tuổi, dung mạo vẫn nhưhoa.” Dứt lời, thấy sắc mặt thái hậu càng dịu dàng, lộ ra vẻ đắc ý, nàng chuyển ý, thở dài nói: “Bây giờ người ngồi cùng với mẫu thân của ta, ta mới biết, cho dù bảo dưỡng tốt hơn nữa cũng phí công. Nếu ta không ởđây, người ta nhìn từ xa, còn tưởng rằng người và mẫu thân của ta mớilà mẹ con! So với mẫu thân của ta, người thật sự già hơn hai mươi tuổi.”

Mặt Minh thái hậu cứng đờ.

“Đúng không? Dung Cảnh.” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hỏi Dung Cảnh.

Dung Cảnh dường như nghiêm túc nhìn Minh thái hậu và Ngọc Thanh Tinh, saukhi so sánh trung thực nói: “Đúng như vậy. Mẫu thân trẻ hơn nhiều, ởcùng một chỗ với nàng giống như tỷ muội. Ở cùng một chỗ với Minh tháihậu đúng là giống như mẹ con.”

Sắc mặt Minh thái hậu thay đổi trở nên tái xanh.

“Nha đầu đáng ghét, nói linh tinh gì đấy! Ví mẫu thân con là con gái củangười ta, khiến thái hậu nương được lợi rồi, cho dù mẫu thân con trẻtuổi, con cũng không thể nói bậy như vậy. Không có cấp bậc lễ nghĩa.”Ngọc Thanh Tinh oán trách mà gõ đầu Vân Thiển Nguyệt, dùng sức vừa phải, mặt mày dịu dàng vui vẻ, đâu nhìn ra vẻ mặt chịu thiệt của bà, bànghiêng đầu cười nói với Minh thái hậu: “Thái hậu chớ trách, tính tìnhcủa nha đầu này, nói chuyện không kiêng dè. Người cũng biết, từ trướcđến nay nó là đứa nghịch ngợm. Lấy chồng rồi vẫn không có chút quy củ gì cả.”

Minh thái hậu cười gượng, nhưng trong lòng khó chịu, khôngthể nào giữ được vẻ mặt dịu dàng như gió xuân lúc trước, giọng điệu cũng hơi cứng ngắc, “Sao Ai gia lại để ý? Khi Cảnh thế tử phi còn là tiểuthư khuê các đã khiến người ta đau đầu, tiên hoàng không biết đã hao tổn bao nhiêu tâm trí vì Cảnh thế tử phi. Lại nói Cảnh thế tử phi nói cũngkhông sai, mấy năm nay ai gia chịu khổ trong cung, đương nhiên không trẻ bằng Vân vương phi xinh đẹp. Nếu Vân Vương phi và Vân vương gia khôngxa cách mười năm, có lẽ sẽ trẻ hơn nữa. Ai, sợ là Vân vương phi cũngkhông ngờ, Vân vương năm đó… cũng già rồi.”

Đây là tìm không ra dấu hiệu tuổi già từ trên người Ngọc Thanh Tinh, không cam lòng, chuyển sang trên người Vân vương.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ bà ta không biết phụ thân của nàng không phải VânVương, ông ấy vẫn trẻ lắm, cho nên, nàng đương nhiên không tức giận.

Mà Ngọc Thanh Tinh cũng không tức giận, thở dài theo Minh thái hậu, “Ai,cũng không biết bộ dạng của chàng ấy như thế nào. Nhưng bất kể chàng ấythay đổi như thế nào, già đi hoặc thay đổi hình dạng, thì vẫn là chàngấy. Không gì bằng còn sống tốt. Bây giờ ta vẫn có thể đi đón chàng ấy,gặp chàng ấy đã thấy đủ rồi.”

“Vân vương phi đối xử với Vân vương thật tốt.” Sắc mặt Minh thái hậu như thế nào cũng nhịn không được nữa,trở nên khó coi, “Mấy năm Vân vương phi rời đi, Vân vương luôn ủ rũkhông phấn chấn, mấy người phụ nữ trong Vân vương phủ cũng không thể làm Vân vương bớt lo, nghe nói Phượng Trắc Phi và hai vị thiếp có địa vịcao quý là Tam di nương, Ngũ di nương suốt ngày đấu tranh nội bộ. Ai,mấy năm Thiển Nguyệt tiểu thư chưa lấy chồng cũng chịu không ít ấm ức,nhưng cuối cùng kết cục của Phượng Trắc Phi cũng không tốt, Vân vươnggia thương tâm một thời gian.”

Đây là nói tuy ủ rũ không phấn chấn, nhưng vẫn không quên chuyện vui trai gái.

Ngọc Thanh Tinh cười, “May mà có Phượng Trắc Phi, Tam di nương và Ngũ dinương làm chàng ấy bớt buồn. Bằng không không biết mấy năm nay chàng ấyphải sống như thế nào.” Dứt lời, bà thở dài, “Ba người họ đều là ngườimà Tiên hoàng ban tặng cho chàng ấy vào ngày thành hôn, mấy năm nay vấtvả cho họ rồi.”

Minh thái hậu thấy Vân vương phi nửa chút khôngtức giận, Vân Thiển Nguyệt cũng không chán ghét, rốt cuộc bà ta khôngđâm chọc được gì khiến hai người không thoải mái trong lòng nên đứng dậy nói, “Vân vương phi và Cảnh thế tử phi chắc là cần nói lời từ biệt? Aigia lên xe ngựa chờ Vân vương phi.”

“Thái hậu nương nương đi đi! Ta dặn dò nha đầu đáng ghét này vài câu rồi chúng ta sẽ lên đường.” Ngọc Thanh Tinh cười gật đầu.

Minh thái hậu đứng dậy đi về phía xe của bà ta, không bao lâu, lên xe ngựa,màn che buông xuống, che đi vẻ mặt tức giận của bà ta.

Vân Thiển Nguyệt đột nhiên hỏi, “Trong xe của Thái hậu có gương trang điểm không?”

Ngọc Thanh Tinh cười trách mắng Vân Thiển Nguyệt, “Đoạn đường này phải đihơn mười ngày nửa tháng, trên xe của thái hậu nương nương sao có thểkhông có gương để rửa mặt chải đầu?”

Vân Thiển Nguyệt “Ah” một tiếng, không nói gì nữa, giống như là ngẫu nhiên nghĩ tới, vô tình hỏi mà thôi.

Ngọc Thanh Tinh đương nhiên biết mục đích Vân Thiển Nguyệt, nghĩ sợ rằng hôm nay trong xe của thái hậu. Phụ nữ đều thích vẻ mặt xinh đẹp, nhất làmấy người phụ nữ trong cung, họ càng yêu quý khuôn mặt hơn, từ nay vềsau e là Minh thái hậu không dám soi gương, trên đường đi không muốn gặp bà, cũng không đến thăm bà. Bà cười rất vui vẻ, khẽ nói: “nha đầu đángghét này, suy cho cùng bà ta cũng là mẫu thân của thất công chúa.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, khẽ hỏi, “Mấy ngày này người luôn ở trong Vân vương phủ, cảm thấy chị dâu như thế nào?”

Ngọc Thanh Tinh thôi cười, “Là một cô nương tốt, đối xử với Ly nhi rất tốt,nhưng thể chất kém, đêm nào cũng mất ngủ, ta đã kê thuốc an thần cho nó, cũng có chút tác dụng.” Dứt lời, bà nói nhỏ hơn: “Hình như nó rất hậnthái hậu.”

Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ, thất công chúa rất hận thái hậu? Chứng tỏ điều gì nhỉ?

“Được rồi! Mẫu thân phải đi rồi, lần này cùng cha con đến Nam Lương, có lẽsẽ không quay về. Đám trẻ các con chơi đùa, ta và phụ thân của con không can thiệp? Con và tiểu Cảnh từ từ chơi đùa nhé, Nhiễm tiểu tử tâm tưsâu xa, nhưng tâm tư của tiểu Cảnh cũng không đơn giản.” Ngọc Thanh Tinh vỗ bả vai Vân Thiển Nguyệt, nghiêng đầu nói với Dung Cảnh: “Tiểu Cảnh,thời gian này, nha đầu đáng ghét này còn chưa mang thai. Cố gắng của con còn chưa đủ ah.”

“Con đã rất cố gắng, chỉ là thân thể của hai bọn con đều kém.” Dung Cảnh nói.

Ngọc Thanh Tinh thở dài, “Các con điều dưỡng cho tốt, hiện tại không có cũng tốt, có trước mắt cũng là một phiền phức nhỏ.” Dứt lời, bà lại vỗ bảvai Dung Cảnh, đi về phía xe ngựa.

Vân Thiển Nguyệt cũng đi theo bà.

“Con đi theo ta làm gì? Chẳng lẽ muốn tiễn ta lên xe?” Ngọc Thanh Tinh quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Không phải lúc trước trong xe của người còn một con diều sao? Đương nhiên là lấy diều rồi. Vân Thiển Nguyệt nói.

Ngọc Thanh Tinh gật đầu, hai người đi tới trước xe, Vân Thiển Nguyệt đi lêntrước đưa tay đẩy màn che ra, thấy trên xe không chỉ có một con diều,còn có một người. Vân Thiều Duyên không ngụy trang, vẫn cẩm bào đaingọc, ổn thỏa ngồi trong xe, lười biếng tản mạn, giờ khắc này, rốt cuộcnàng biết Nam Lăng Duệ giống ai rồi, chính là người này. Nàng quay đầulại nhìn về phía trước, xe ngựa của Minh thái hậu ở phía trước, chỉ cách xe đằng sau vài bước, nàng quay đầu lại, liếc nhìn Vân Thiều Duyên, khẽ nói: “Lão bà phía trước có thể là người đứng đầu Ám Phượng trước đó.Cha bảo vệ mẫu thân cho tốt.”

“Một mình mẫu thân con đối phó đượcbà ta rồi, đâu cần ta ra tay?” Vân Thiều Duyên không nghiêm túc, lấy cái thẻ từ trong ngực ra, đưa cho Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu, đây làcái thẻ Linh Ẩn đại sư nhờ nghĩa phụ đưa cho con, sau khi nghĩa phụ đến quên đưa cho con. Linh Ẩn đại sư nói con là người có duyên phận với nó, một năm trước ở chùa Linh Đài con không nhận, bây giờ nên nhận nó.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, duỗi tay nhận cái thẻ bằng trúc, chỉ thấy trênđó trống rỗng, không có chữ gì, nàng nghi ngờ nhìn Vân Thiều Duyên.

“Hòa thượng và đạo sĩ suốt ngày lải nhải, ta và mẫu thân con cũng khôngthích, ta không thể giúp con, con tự mình xem lời giải đi.” Vân ThiềuDuyên nói xong, kéo Ngọc Thanh Tinh lên xe, ném con diều trong xe choVân Thiển Nguyệt, buông màn che xuống.

Phu xe được căn dặn, lập tức rời đi.

Đội bảo vệ gồm năm trăm người hộ tống Minh thái hậu và Ngọc Thanh Tinh đi đến Nam Lương.

Vân Thiển Nguyệt ôm con diều, cầm cái thẻ, cẩn thận nhìn cái mặt trống củacái thẻ vài lần, rồi quay đầu hỏi Dung Cảnh, “Chàng có thể giải đượckhông?”

Dung Cảnh nhìn cái thẻ kia như có điều suy nghĩ, “Nghe nói cuối cùng máu của Linh Ẩn đại sư tập trung ở chiếc thẻ đó, nàng làngười có duyên với ông ấy, có lẽ dùng máu của nàng để giải.”

“Chính là phải bôi máu của ta vào cái thẻ này, nó mới hiện ra chữ hả?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt mắng một tiếng, “Ta không muốn hòa máu của mình với lãohòa thượng đáng ghét đó …” Nàng chưa nói xong, ngón giữa chợt đau, nàngkhẽ kêu một tiếng, thấy Dung Cảnh đã rạch ngón tay của nàng, kéo taynàng, bôi máu lên cái thẻ, nàng tức giận, “Chàng làm gì vậy? Ta nóikhông được.”

Dung Cảnh không để ý tới nàng, nhìn máu trên đầu ngón tay lan trên cái thẻ.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt, chỉ có thể nhìn theo, một lát sau, chỉthấy trên chiếc thẻ hiện ra một chữ “Nhẫn”. Dung Cảnh nhìn chữ đó suynghĩ trong chốc lát, sau đó lật cái thẻ lên, chỉ thấy phía sau viết haichữ “Định mệnh”. Dung Cảnh hơi híp mắt, trong nháy mắt vẻ mặt vô cùngbình tĩnh.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nghĩ phía sau “Định mệnh” là “Nhẫn”, hay phía sau là “Nhẫn” là “Định mệnh”? Đây là thẻ của nàng?“Nhẫn” có ý nghĩa gì? “Định mệnh” là có ý nghĩa gì? Nàng không nghĩ ra,cảm thấy buồn phiền trong lòng, ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh. Thấy Dung Cảnh nhin chằm chằm vào hai chữ “Định mệnh”, ánh mắt hình như hơi lo lắng,nàng hỏi: “Chàng biết ý nghĩa rồi hả?”

Dung Cảnh nghe vậy nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Chưa.”

“Có quỷ mới tin là chưa!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, rút tay về, tứcgiận nói: “Lão hòa thượng chết tiệt, tên lải nhải, ta nói không xem,chàng còn muốn xem.” Dứt lời, nàng vung tay biến cái thẻ trong Dung Cảnh thành tro.

Tro chảy ra từ khe hở ở ngón tay Dung Cảnh, còn chưa rơi xuống mặt đất, đã bị gió thổi đi.

Vân Thiển Nguyệt vẫn không thoải mái trong lòng, cầm chiếc diều nói: “Tâm tình đang tốt lại bị chàng phá hủy.”

Dung Cảnh cười, khôi phục lại sắc mặt, “Cái thẻ này xem cũng vậy mà khôngxem cũng vậy. Cho nên không bằng cứ xem.” Dứt lời, Dung Cảnh dịu dàngnói: “Hôm nay gió xuân tốt như vậy, không thể phụ lòng mẫu thân chuẩnbị diều cho chúng ta, hay là đi Nam Sơn thả diều đi.”

“Không đi!” Vân Thiển Nguyệt đi về phía xe ngựa, vẫn còn oán hận việc Dung Cảnh rạch tay nàng.

Dung Cảnh nhẹ nhàng cầm chặt tay nàng, từ phía sau ôm eo nàng, đầu đặt trênvai nàng, giọng điệu dịu dàng như nước, “số phận của nàng chính là người phụ nữ của ta.”

“Vậy chữ “nhẫn” thì sao?” Vân Thiển Nguyệt vẫn còn tức giận hỏi.

“Nhịn được trong chốc lát, cả đời bình an.” Dung Cảnh dịu dàng nói: “Nói rõchúng ta sẽ cả đời bình an, hòa thuận vui vẻ đến già.”

“Chàng đúng là biết giải quẻ xăm.” Vân Thiển Nguyệt kìm chế sự vui vẻ, dùng cánhtay thoát khỏi người Dung Cảnh, tức giận nói: “Đi thôi, ai rảnh mà tứcgiận với chàng? Thời tiết đẹp như vậy mà không đi thả diều, chẳng phảilà phụ lòng ngày xuân trời quang gió mát.”

Dung Cảnh mỉm cười gật đầu, hai người đi về phía Nam Sơn.

Nam Sơn quả nhiên như lời Ngọc Thanh Tinh, có không ít công tử tiểu thư trẻ tuổi đến thả diều, đàn ông mặc quần áo xa hoa, con gái mặc lụa mỏng,Nam Sơn đủ loại diều, bay đời trời. Tiếng hoan hô không ngừng, khiếnngười xem thoải mái trong lòng.

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu xem chiếc diều trong tay mình, chiếc diều lấy ra từ trong xe hiển nhiên là do phụ thân nàng làm, là bức tranh vui vẻ thả diều trong ngày xuân, mà chiếcdiều trong tay Dung Cảnh là con diều vẽ thiếu nữ xinh đẹp của mẫu thânlúc trước, nàng nhìn hai chiếc diều, cười nói với Dung Cảnh: “Đườngđường là Cảnh thế tử, cầm bức vẽ thiếu nữ xinh đẹp trong tay, có dám thả lên trời hay không?”

Dung Cảnh cười dịu dàng, “Thử xem?”

“Thử thì thử, xem chúng ta ai thả cao hơn.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng,chọn vị trí, giũ chiếc diều ra, kéo dây, chiếc diều tung bay, nàng bắtđầu kéo chiếc diều chạy.

Dung Cảnh bắt chước Vân Thiển Nguyệt,chiếc diều vẽ thiếu nữ xinh đẹp cũng bay theo lên trời, song song vớichiếc của Vân Thiển Nguyệt.

“Nhìn kìa, đó là Cảnh thế tử!”

“YAA.A.A.., là Cảnh thế tử và Cảnh thế tử phi!”

“Bọn họ vậy mà cũng tới đây.”

“Hai chiếc diều kia thật đẹp a! Một chiếc lại là…..Ai nha, ở đâu bán chiếc diều như vậy nhỉ?

“Chiếc diều đó chắc là do Cảnh thế tử phi vẽ?”

“Ngoại trừ Cảnh thế tử phi ai dám vẽ bức tranh kia để Cảnh thế tử cầm thả…”

“…”

Không ít người nhìn chiếc diều của hai người rồi thảo luận, ánh mắt của mọingười đều chiếc diều vẽ thiếu nữ xinh đẹp nổi bật trong tay Dung Cảnh,thế nhưng mà không ai cười nhạo Dung Cảnh, cảm thấy chỉ có Vân ThiểnNguyệt mới vẽ ra chiếc diều thiếu nữ xinh đẹp kia để Dung Cảnh thả.

Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng thảo luận, hết sức im lặng, nhưng nghe thấytiếng cười khẽ của Dung Cảnh, nàng hung dữ lườm Dung Cảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.