Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Ngọc Thanh Tinh vừa đi khỏi, trong lòng Vân Thiển Nguyệt thì thở nhẹ ra một hơi, đồng thời, trên mặt cũng đỏ như lửa đốt. Nghỉ ra hỷ mạch? Đây là trong lòng rất rõ ràng nàng và Dung Cảnh ở trong phòng làm gì?
Dung Cảnh vươn tay kéo nàng vào lòng, tiếng nói ôn nhuận mang theo ý cười nồng đậm, “Lá gan chỉ nhỏ thế này? Da mặt chỉ mỏng như vậy thôi sao?”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy hung hăng trừng hắn một cái, “Đúng vậy đó, Dung công tử, lá gan của ta không có lớn như chàng, da mặt cũng không có dày như chàng.”
Dung Cảnh cười khẽ, “Cái này từ từ bồi dưỡng là được rồi, thời gian của chúng ta còn rất dài.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay nhéo hắn một cái, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Dung Cảnh nhìn nàng một cái, cũng cười nhắm hai mắt lại.
Trong phòng thơm thơm ngào ngạt, trong màn che xuân ý ấm áp, không lâu sau, hơi thở hai người liền trở nên đều đều.
Sau nửa canh giờ, Thanh Thường ở cửa nhẹ giọng nói: “Thế tử, Ngọc liễn của Hoàng thượng đã ra khỏi cung mang theo hai vị Đế sư đã chết, hình như đang đi đến phủ chúng ta.”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nhíu nhíu mày, muốn mở mắt, Dung Cảnh lại vươn tay vỗ vỗ nàng, “Cứ ngủ đi, đừng để ý tới.”
Vân Thiển Nguyệt thật sự không để ý tới, mệt mỏi ngủ say.
Lại qua nửa canh giờ, đại môn liền vang lên một tiếng hô to, “Hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2516140/quyen-4-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.