Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Nếu Cố Thiếu Khanh đã thay mặt ba mươi vạn binh lính Nam Lương muốn Tần Ngọc Ngưng làm quân kỹ, thì nơi đó chính là đích đến tốt nhất của nàng ta.
Vân Thiển Nguyệt cũng không thèm nhìn tới Tần Ngọc Ngưng đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới chân một cái nào nữa, nhấc chân chạy đến Dung Cảnh.
Dung Cảnh dặn dò Thanh Ảnh một câu, sau đó ánh mắt ôn nhu nhìn Vân Thiển Nguyệt đang đi gần tới hắn.
Ngăn cách giữa hai người là thi thể ngổn ngang, im hơi lặng tiếng.
Vân Thiển Nguyệt đi tới bên cạnh Dung Cảnh, ngồi xuống, cẩn thận nhìn hắn, nhìn rất nghiêm túc, mắt cũng không chớp một cái, dường như sợ chỉ chớp mắt một cái, thì người trước mắt liền không phải là hắn nữa. Nàng nhìn bao lâu, Dung Cảnh cũng cho nàng xem bấy lâu, cho đến khi nàng nhìn đến hốc mắt đau xót, mới chớp mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Còn có thể đứng lên không?”
Dung Cảnh lắc đầu, hơi suy yếu nói: “Sợ là không thể.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đặt lên cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn.
Nhưng trái lại tay liền bị Dung Cảnh cầm, mở lòng bàn tay của nàng ra, chỉ thấy có một vết thương, đó là hậu quả khi nàng thúc giục Linh lực, ánh mắt hắn liền lo lắng, nhẹ giọng hỏi, “Có đau không?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Lúc nãy không cảm thấy đau, lúc này bị chàng thấy, ta mới cảm thấy đau.”
Dung Cảnh cúi đầu hôn lên lòng bàn tay nàng, đôi môi hơi lạnh chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2516132/quyen-4-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.