Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Hắn tình nguyện nàng ngốc một chút, cái gì cũng đều giao cho hắn sao?
Vân Thiển Nguyệt ôm hông Dung Cảnh, đầu tựa vào ngực hắn, đời trước đã quen sống suy đi nghĩ lại, tâm tư kín đáo đến không thể bỏ sót một chút, đời này nàng đã thật sự mệt mỏi, mặc dù phải đợi tới năm mười sáu tuổi, trong mười lăm năm kia của nàng hơn phân nửa đều lo ứng phó lão hoàng đế trùm tấm lưới lớn lên người nàng, mỏi mệt phiền chán, hôm nay có hắn, nàng liền tin tưởng hắn hoàn toàn, giao hết từ trong ra ngoài cho hắn.
Có một số việc, nàng không phải không hiểu, mà là không muốn hiểu. Loại cảm giác an nhàn này làm cho nàng trầm mê.
Dung Cảnh cúi đầu nhìn bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng của Vân Thiển Nguyệt, ngọc dung ôn nhu, ánh mắt như nước, khóe miệng vẽ ra nụ cười nhợt nhạt ấm áp.
Hai người cứ ôm như vậy, cho đến khi ở cửa vang lên một tiếng ho khan quen thuộc, thì Vân Thiển Nguyệt mới chui ra khỏi lòng Dung Cảnh, ló đầu nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa thì mắt liền sáng lên.
“Bản Thái tử có quấy rầy hai vị không?” Ngọc Tử Thư đứng dựa người vào cửa đầy tao nhã, cười mà như không cười hỏi.
Dung Cảnh từ từ xoay người lại, nhìn thoáng qua Ngọc Tử Thư, ấm giọng nói: “Đúng là hơi quấy rầy. Nếu ta là ngươi, thì tất nhiên sẽ không nói lời nào.”
“Hai ngày nay, BảnThái tử ăn gió nằm sương, vừa mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2516101/quyen-4-chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.