Chương trước
Chương sau
Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt bị hành động đột ngột của Dung Cảnh làm cho cả kinh, vừa muốn mở miệng, thì tiếng kêu nhỏ đã bị hắn nuốt vào trong miệng. Ống tay áo rộng lớn bao phủ hai người, nụ hôn triền miên vẫn cuồn cuộn kéo đến.

Vân Thiển Nguyệt vươn tay từ chối, Dung Cảnh vẫn không nhúc nhích, nàng không chịu nổi, thân thể mềm nhũn, chỉ có thể mặc cho Dung Cảnh muốn làm gì thì làm.

Bốn phía yên tĩnh, biển người hàng vạn hàng nghìn như chốn không người.

Nụ hôn triền miên tận xương kéo dài đến khi Vân Thiển Nguyệt gần như sắp hít thở không thông, thì Dung Cảnh mới từ từ buông nàng ra, dán vào bên tai nàng, thấp giọng ôn nhu nói: “Không cho phép nghĩ tới những người không liên quan. Có nghe không?”

Vân Thiển Nguyệt vô lực đánh hắn một cái, cả giận nói: “Bá đạo!”

“Ta chính là bá đạo, nàng thích không?” Hơi thở nóng rực của Dung Cảnh phun ở bên tai Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt mị nhãn như tơ trừng hắn một cái, cố ý nói: “Không thích.”

“Gì?” Dung Cảnh cúi đầu muốn hôn nữa.

Rốt cuộc Vân Thiển Nguyệt không chịu nổi hắn lại thêm một lần nữa, vội vàng xin khoan dung, “Thích.”

Khóe miệng Dung Cảnh cong lên, đắc ý nhíu mày, ngón tay như ngọc vén lọn tóc của nàng ra sau tai, ánh mắt ôn nhu đến muốn sa vào.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, nam nhân này, hắn kiêu ngạo lớn lối đến tình trạng này, bên cạnh đều là người, hắn hoàn toàn không để ý đến. Vừa nghĩ như thế, liền khẽ nghiêng đầu nhìn qua, bên cạnh đã không còn thân ảnh Dạ Khinh Noãn, gương mặt Dạ Thiên Dật vẫn không thay đổi nhìn lên đài cao, sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm thì đang âm trầm nhìn nàng và Dung Cảnh, nàng chống lại tầm mắt của Dạ Khinh Nhiễm, không có xấu hổ thẹn thùng, cũng không nói gì.

Dạ Khinh Nhiễm “Hừ” lạnh một tiếng, mở miệng nói trước: “Tiểu nha đầu, các ngươi hoàn toàn không để ý đến gì cả, dưới ban ngày ban mặt……”

“Đây là ban đêm.” Vân Thiển Nguyệt chặn lại lời của hắn ta.

Dạ Khinh Nhiễm bị cắt đứt, cả giận nói: “Ban đêm thì cũng là trên đường lớn, các ngươi làm nhục phong hóa (phong tục, văn hóa) như thế……”

“Trừ Nhiễm Tiểu Vương gia ra, không ai quan tâm chúng ta cả.” Giọng nói của Dung Cảnh hơi lạnh.

Dạ Khinh Nhiễm trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, “Sau này, khi các ngươi thân mật, thì ít để ta nhìn thấy.”

“Chỉ cần Nhiễm Tiểu Vương gia tránh chúng ta một chút, thì đương nhiên ngươi sẽ không nhìn thấy.” Dung Cảnh nói không mặn không nhạt.

Dạ Khinh Nhiễm tức giận, còn muốn nói gì nữa, thì Dạ Thiên Dật bỗng quay đầu lại, vẻ mặt không thay đổi nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Xem xem Thương Đình đang giải gì?”

Cơn tức của Dạ Khinh Nhiễm bị đánh gãy, quay đầu lại nhìn lên đài cao, thúc giục công lực nhìn qua.

Bỗng nhiên, Dung Cảnh ra tay ngăn cản Dạ Khinh Nhiễm.

“Nhược mỹ nhân, ngươi cản ta làm gì?” Vốn Dạ Khinh Nhiễm đã một bụng tức giận, bây giờ thấy Dung Cảnh cản hắn, thì liền triệt để nổi giận.

Dung Cảnh nói một cách thản nhiên: “Mệnh số của ai cũng muốn biết, thì còn có ý nghĩa gì? Nhiễm Tiểu Vương gia, bây giờ ngươi xem của người khác, sau này tới lượt ngươi, người khác cũng sẽ xem của người như vậy. Ngươi có bằng lòng không?”

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm âm lạnh, “Ngược lại ta lại không nhớ Thương Đình có giao tình gì với ngươi.”

“Chuyện này không liên quan đến giao tình.” Giọng nói của Dung Cảnh rất lãnh đạm, “Hắn ta không liên quan đến ta, nhưng người mà trong lòng hắn ta nhớ thương lại liên quan đến ta.”

Dạ Khinh Nhiễm bị nghẹn, liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, tức giận dừng tay.

Dung Cảnh chậm rãi rút tay về, sắc mặt bình thản.

Mặc dù hai cỗ đại lực của hai người đấu với nhau một trận trong khoảnh khắc, nhưng đều tự dựng lên một bức tường ngăn cách với đám đông, nên dân chúng không cảm nhận được gì, không bị ảnh hưởng, mỗi người đều tò mò nhìn lên đài cao.

Vân Thiển Nguyệt nhân lúc Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm đấu với nhau, liền thúc giục linh lực, cũng nhìn sơ qua được một chút câu đố hiện ra trên đèn Uyên Ương. Sau khi hai người kia dừng tay, thì nàng cũng dừng tay.

Dạ Thiên Dật không nói gì về động tĩnh của hai người, chỉ nhìn lên đài cao.

“Khinh Noãn muội muội đi đâu rồi?” Bỗng nhiên, tiếng của Lục công chúa vang lên.

Vân Thiển Nguyệt nhìn qua Lục công chúa, thấy sắc mặt của nàng ta đã khôi phục lại như cũ mấy phần, đã không cần người khác đỡ, đứng ở bên cạnh Lãnh Thiệu Trác.

Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm nghe thế thì quay đầu lại, nhìn khắp nơi xung quanh cũng không thấy thân ảnh Dạ Khinh Noãn, thì đều cùng nhíu mày. Dạ Thiên Dật liền hỏi phía sau, “Tiểu quận chúa đi đâu rồi? Có thấy không?”

“Bẩm Nhiếp Chính Vương, lúc Tiểu quận chúa mới đi khỏi, thì liền có ẩn vệ đi theo ngài ấy.” Trong bóng tối, Ẩn Chủ của Ẩn vệ hoàng thất đáp.

Dạ Thiên Dật gật đầu, rồi quay đầu lại.

Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm hiện lên một tia gì đó như có điều suy nghĩ, cũng quay đầu lại, liếc Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một cái, cũng không nói chuyện.

Không lâu sau, trên đài cao bỗng vang lên hai tiếng “Tí tách” nhỏ, trong hai cái Đèn thần có ánh lửa phun ra, phóng thẳng vào Thương Đình. Thương Đình biến sắc, vội tránh, nhưng ngọn lửa này vẫn đuổi theo hắn như hình với bóng.

Dạ Thiên Dật thấy vậy liền vội ra tay, nhưng hắn vừa vận công, thì trên mặt liền hiện lên sự đau đớn.

“Ngươi bị nội thương, đừng vận công nữa, ta lên cứu hắn ta.” Dạ Khinh Nhiễm vội vàng ra tay ngăn cản Dạ Thiên Dật, đồng thời cũng ra tay cứu Thương Đình trên đài cao.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thì liền nhìn qua Dạ Thiên Dật, nghĩ, chẳng trách lúc nãy, hắn ta mới nhờ Dạ Khinh Nhiễm xem mệnh số của Thương Đình, hóa ra hắn ta bị nội thương. Mấy ngày nay, trong kinh không phát sinh chuyện lớn gì, cũng không có ai ra tay đối nghịch với hắn ta, và chuyện cần đích thân hắn ta ra tay. Sao hắn lại bị thương?

Dạ Thiên Dật cảm nhận được tầm mắt của Vân Thiển Nguyệt, liền quay đầu qua, chống lại ánh mắt của nàng, ánh mắt sâu như biển, vẻ đau đớn hiện lên rõ ràng.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt hơi run lên, thu hồi tầm mắt, nghĩ, người có thể đả thương Dạ Thiên Dật, thì chỉ có mấy người, huống chi, lại có Dạ Khinh Nhiễm và Ẩn vệ hoàng thất bảo hộ, người bình thường cũng không đến gần hắn ta được, mà Dung Cảnh thì cũng chưa từng ra tay với hắn ta. Nói như vậy, thì đả thương hắn ta chính là chính bản thân ta, không thể nghi ngờ. Về phần nguyên nhân, nàng càng cảm thấy không cần tìm tòi nghiên cứu.

Lần này, Dung Cảnh cũng không ngăn Dạ Khinh Nhiễm, liếc Dạ Thiên Dật một cái, sắc mặt bình thản.

Dạ Khinh Nhiễm vừa ra tay, thì ngọn lửa mà Đèn thần phun ra liền rút về, Thương Đình hơi khó khăn đứng vững thân hình, sắc mặt hơi tái.

Mạnh bà bà nhìn Thương Đình, lúc này mới mở miệng, “Thương Thiếu chủ, Lam gia chủ mới vừa mạnh mẽ phá giải, bị nội thương, mà ngươi lại càng nhiều hơn nàng ấy một chữ “càng”, Đèn thần hỏi mệnh, cầu chính là Thiên duyên. Thiên duyên đến, thì mệnh số đến; Thiên duyên không tới, thì đương nhiên mệnh số cũng không thể cưỡng cầu. Ngươi cưỡng cầu, thì tất nhiên sẽ bị Đèn thần cắn trả.”

Môi Thương Đình mím thật chặt, không nói lời nào.

“Thương Đình, xuống đây đi!” Dạ Khinh Nhiễm từ từ thu tay về, nói với Thương Đình.

Thương Đình nhìn Đèn thần, trầm mặc một lát, rồi gật đầu, từ từ đi xuống đài cao.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Đèn thần, ánh mắt biến ảo một lượt, rồi xoay người lại hỏi Dạ Thiên Dật, “Thiên Dật, ngươi muốn lên không?”

Ánh mắt Dạ Thiên Dật hơi xa xăm, giọng nói hơi lạnh lùng, cô tịch, “Ta đã hứa với Khinh Noãn muội muội cầu một cái Đèn thần cho muội ấy, cũng nên lên.”

“Đèn Uyên Ương tối nay khác với trước kia, hỏi chính là Thiên mệnh. Ngươi lên, đương nhiên là hỏi Thiên mệnh của người, không liên quan tới muội ấy. Ngươi không cần để ý muội ấy.” Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày nói.

Dạ Thiên Dật khẽ mím môi, hơi im lặng, rồi nói: “Nếu đã như vậy, thì không cần! Ta không cần hỏi Thiên mệnh, mệnh của ta đều do ta định.”

Dạ Khinh Nhiễm cau mày, không nói chuyện.

“Nhiếp Chính Vương, mệnh của ngươi cũng không phải là của mình, hiện nay, Tân đế còn quá nhỏ, trên lưng ngươi đeo vận mệnh của dân chúng Thiên Thánh. Chuyện tích phúc lợi cho Thương sinh trong thiên hạ, đây là chuyện bổn phận của ngươi.” Mạnh bà bà bỗng nói.

“Nhiếp Chính Vương lên đi!” Dân chúng bốn phía bỗng cất tiếng kêu to.

“Nhiếp Chính Vương lên đi!” Tiếng của một người thì nhỏ, hai người thì lớn, vậy tiếng hô của vạn người lớn đến thế nào thì cũng có thể nghĩ.

Đôi môi mỏng của Dạ Thiên Dật mím chặt, im lặng một lát, rồi cất bước đi lên đài cao.

Đám đông liền vang lên tiếng hoan hô.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, bóng lưng của hắn ta rất thẳng, tiếng hô của dân chúng, một nửa vẫn là sự kính yêu dành cho Nhiếp Chính Vương Dạ Thiên Dật này, từ sau khi hắn ta hồi kinh, giải quyết lũ lụt, sau khi Lão hoàng đế băng hà, hắn ta được tứ phong là Nhiếp Chính Vương, ban hành rất nhiều chính sách an dân lợi dân, đa số dân chúng vẫn luôn sùng kính hắn ta. Mặc kệ sau lưng, hắn ta làm ra bao nhiêu chuyện âm u đối địch với Dung Cảnh, nhưng chuyện bên ngoài, vẫn làm được đến giọt nước cũng không lọt.

Dạ Thiên Dật đi tới đèn trước Uyên Ương, bên trong đèn Uyên Ương bỗng phun ra ánh lửa.

Dạ Khinh Nhiễm kinh hãi, nhảy lên đài cao, định ra tay cứu Dạ Thiên Dật.

“Nhiễm Tiểu Vương gia đừng lo lắng, ngươi nhìn cho rõ ràng, lửa này không phải là lửa thiêu đốt người.” Mạnh bà bà lên tiếng ngăn cản Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt, chỉ thấy Dạ Thiên Dật không tránh không né, mặc dù ngọn lửa kia phun ra, nhưng đều hóa thành một con Hỏa Long, vây quanh Dạ Thiên Dật một vòng, sau đó liền chiếm cứ trên đỉnh đầu của hắn ta. Trong vòng sáng chói mắt, trên đèn Uyên Ương hiện lên đầy chữ, bởi vì ánh lửa chiếu rọi sáng ngời, chữ viết kia không che giấu được, cũng khiến cho mấy vạn dân chúng ở dưới đài nhìn thấy rõ ràng.

Vân Thiển Nguyệt đứng dưới đài thấy vậy thì sửng sốt một chút, ánh mắt lướt qua con Hỏa Long đang chiếm cứ trên đỉnh đầu Dạ Thiên Dật, rồi lại nhìn qua chữ trên đèn Uyên Ương, nhưng nàng vừa nhìn qua, thì con Hỏa Long trên đài cao liền bay về trong đèn Uyên Ương, cùng lúc đó, chữ cũng biến mất.

Một màn này có thể nói là kỳ cảnh, biến hóa cũng quá nhanh.

Mấy vạn dân chúng cùng phát ra tiếng kinh hô đinh tai nhức óc, có ít người vội quỳ xuống, hô to: “Long, Chân Long!”

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn qua Dung Cảnh, chỉ thấy Dung Cảnh đang nhìn Dạ Thiên Dật và hai cái đèn Uyên Ương đang trở về yên tĩnh, trên mặt không biểu lộ gì. Nàng vươn tay cầm tay của hắn.

Dung Cảnh quay đầu lại, khẽ mỉm cười với Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói lời nào, trong lòng Vân Thiển Nguyệt cũng an tâm.

“Vương Thân Long Mệnh (thân thể là Vương, mệnh số là Long)! Nhiếp Chính Vương phải bảo trọng quý thể.” Mạnh bà bà dùng giọng nói già nua phun ra một câu.

Dạ Thiên Dật gật đầu, không nói một lời, liền đi xuống đài cao.

“Chuyện này không đúng! Mạnh bà bà, bà nói phải giải ba đề mới có thể hỏi Thiên mệnh. Bây giờ chỉ mới thoắt ẩn thoắt hiện, lại nói như vậy là sao? Nhiếp Chính Vương chưa từng giải đề.” Dạ Khinh Nhiễm lên tiếng hỏi.

“Phàm trần tục tử thì đương nhiên phải giải đề, có tuệ căn và bản lãnh bao nhiêu, thì liền thấy mệnh số bấy nhiêu. Tựa như Dạ tiểu quận chúa, như Lam gia chủ, như Thương Thiếu chủ. Mà Nhiếp Chính Vương có Thiên mệnh tôn quý, Đèn thần hiện duyên, không cần giải đề, đây không phải là chuyện mà lão thân ta có thể nắm trong tay. Tất cả đều tùy duyên mà thôi.” Mạnh bà bà nói.

Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa.

“Lúc nãy, Nhiễm Tiểu Vương gia ngươi ra tay cứu Thương Thiếu chủ, Đèn thần nhường ngươi một lần, có thể thấy được là quý khí phi phàm, Đèn thần hiện duyên. Ngươi có muốn lên đài không?” Mạnh bà bà hỏi Dạ Khinh Nhiễm.

“Ta không tin thần, không tin Phật, không thành tâm, không đi lên cũng được.” Dạ Khinh Nhiễm nói không mang tâm tình gì.

“Không tin Thần Phật, cũng có thể hỏi mệnh số.” Mạnh bà bà nói.

“Mệnh của ta thuộc về chính ta, không hỏi cũng được!” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Mặc dù Nhiễm Tiểu Vương gia không thể tôn quý như Nhiếp Chính Vương, nhưng cũng Tiểu Vương gia của Đức Thân Vương phủ, chấp chưởng binh quyền, trong tương lai, ngươi vừa đọng một ý niệm, thì chính là gây ra chuyện lớn với dân chúng thương sinh. Mặc dù ngươi hỏi Vận thuật cho mình, thì hỏi phúc lợi Thiên mệnh cho lê dân bách tính cũng là chuyện thuộc về bổn phận.” Mạnh bà bà nói.

Dạ Khinh Nhiễm cau mày, không nói lời nào.

“Nhiễm Tiểu Vương gia lên đi!” Trong đám người lại phát ra tiếng hô to.

Dạ Khinh Nhiễm nghe thấy tiếng hô to bốn phía, bỗng nhiên cười, nghiêng đầu nhìn qua Dung Cảnh, “Nhược mỹ nhân, ngươi có lên không?”

“Ta có đi lên hay không, Nhiễm Tiểu Vương gia không cần để ý. Nhiễm Tiểu Vương gia giống Nhiếp Chính Vương, đều được vạn dân nhờ vả, không đi lên không được.” Dung Cảnh nói một cách thản nhiên.

“Mặc dù ta đi lên, thì người khác cũng không nhìn thấy được mệnh số của ta. Nhược mỹ nhân, ngươi không muốn xem mệnh số của ta sao?” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Mệnh số của Nhiễm Tiểu Vương gia còn không đáng để ta phí công lực.” Dung Cảnh lơ đễnh.

Dạ Khinh Nhiễm “Hừ” một tiếng, đi lên đài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nghĩ, Dung Phong nói hắn ta là Ám Long, như vậy, có hiện ra Long thân như Dạ Thiên Dật không? Lúc nãy, khi hắn ta vừa ra tay, thì linh thức bên trong đèn Uyên Ương liền nhường một bước, nói rõ, mệnh số của hắn ta cao hơn Dạ Khinh Noãn, Thương Đình, Lam Y đã đi lên trước, không biết hắn ta có Vận thuật gì.

Nàng đang suy nghĩ, thì Dạ Khinh Nhiễm bỗng quay đầu lại, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, huynh sẽ không cho người khác nhìn thấy. Muội có tò mò về Vận thuật của huynh không? Vậy thì đi lên cùng huynh. Cùng nhìn với huynh, đứng bên cạnh huynh sẽ thấy rõ ràng.”

“Ta thà nguyện ý nhìn lén, cũng không muốn đi lên.” Vân Thiển Nguyệt nói thẳng.

Ngay lập tức, Dạ Khinh Nhiễm liền nghẹn lời, trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, nói một cách hung dữ: “Vậy tốt nhất muội phải nhìn cho thật kỹ.”

Vân Thiển Nguyệt làm như có thật gật đầu, trên mặt là thần sắc tức chết người không đền mạng.

Dạ Khinh Nhiễm “Hừ” một tiếng, hơi tức giận đi lên đài cao. Sau khi hắn lên đài cao, trong chớp mắt liền thúc giục công lực, dùng sương mù dày đặc bao vây chính mình. Người ở dưới đài chỉ thấy một lớp sương mù dày đặc, không nhìn thấy được hắn.

Người người đều cố gắng dùng sức mở to hai mắt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn đài cao chằm chằm, trong tay thúc giục linh lực.

Dung Cảnh ngăn cản nàng, thấp giọng nói: “Không nhìn cũng được!”

Vân Thiển Nguyệt không hiểu nhìn qua Dung Cảnh.

Dung Cảnh thấp giọng nói với nàng: “Lúc nãy, nàng đã vận dụng linh lực rồi, hôm nay xem như hết. Chuyện Thiên mệnh, là Thần nói, từ trước đến giờ đều là đường duyên được định trước. Được lần này, thì mất lần khác; được lần khác, thì mất lần này. Bây giờ nàng xem mệnh số của Dạ Khinh Nhiễm, có lẽ lát nữa, hắn ta sẽ lại xem mệnh số của nàng. Duyên pháp của thế gian, đều là có nhân thì sẽ có quả. Ta không muốn để cho người khác xem mệnh số của nàng.”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười, “Chàng nói thật có tình có lý, chẳng trách có thể bàn luận Phật pháp với Linh Ẩn. Không xuất gia thật đáng tiếc!”

“Ta vô duyên với Phật.” Dung Cảnh cười nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, “Chỉ có duyên với nàng thôi.”

Vân Thiển Nguyệt giận liếc hắn một cái, “Nếu chúng ta không xem mệnh số của họ, cũng không xem mệnh số của mình, hai cái Đèn thần này cũng không muốn, vậy chúng ta còn ở đây làm gì? Đi thôi!”

Dung Cảnh gật đầu, “Ừ!”

Vân Thiển Nguyệt nắm tay Dung Cảnh xoay người, đi ra khỏi đám đông.

“Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, hai người tới đây một lần, chẳng lẽ cứ đi như vậy sao?” Mạnh bà bà thấy hai người rời đi, thì bỗng đứng lên.

Dung Cảnh dừng bước, từ từ xoay người lại, mỉm cười, “Lòng của Dung Cảnh, không chứa nổi thương sinh trong thiên hạ, chỉ đủ chứa một mình Vân Thiển Nguyệt mà thôi. Hỏi mệnh, chỉ sẽ tiết độc cho Đèn thần.”

“Một nữ nhân như ta, mong ước lớn nhất, chỉ là giúp chồng dạy con. Người chồng kia chính là Dung Cảnh, dạy dỗ con cái cũng chỉ là con của chàng ấy. Trong lòng lại càng không chứa nổi thương sinh trong thiên hạ, mà chỉ đủ cho một mình chàng ấy mà thôi. Hỏi Thiên mệnh này thật sự không cần hỏi, hoàn toàn chính là xem thường Đèn thần.” Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên.

Hai người nói xong, liền cùng xoay người rời đi.

“Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, xin dừng bước!” Mạnh bà bà bỗng nhảy xuống đài cao, ngăn cản ở trước mặt hai người.

Thân hình của Mạnh bà bà thật nhanh nhẹn, nếu không phải có mái tóc bạc trắng, thì từ trên cách đi đứng của bà ấy, thật đúng là không nhìn ra là một bà già.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt bị buộc phải dừng bước.

“Hai nghìn năm trước, trong lòng Vân Thiếu chủ cũng chỉ có một mình công chúa Lam Tuyết, nhưng ngài ấy tinh thông Thông Thiên chú đại thành, bác ái với vạn vật. Lùi một bước, thiên hạ thịnh thế, phồn hoa, an bình qua ngàn năm mới có biến cố. Đây là tình yêu vĩ đại. Mấy trăm năm qua, Vinh Vương phủ tích phúc lợi cho dân chúng thương sinh, dân chúng trong thiên hạ cũng rất rõ ràng. Trăm năm trước, một tấm lòng thương người của Vinh Vương làm cảm động trời đất. Con cháu đời sau cũng có thiện duyên, yêu thương thiên hạ lê dân. Sau khi Cảnh thế tử trông coi Vinh Vương phủ, lê dân bách tính lại càng nhận được không biết bao nhiêu che chở, vàng bạc giúp nạn thiên tai nhiều đến không kể xiết. Mặc dù ta là một bà già, nhưng cũng nghe được rất nhiều về lòng tốt của Cảnh thế tử. Hôm nay, nếu Cảnh thế tử đã tới, trong lòng ngài có chứa một cô gái thì sao chứ? Lòng thương người của ngài đã đủ để hỏi Thiên an Mệnh.” Mạnh bà bà nói.

Dung Cảnh khẽ mỉm cười, “Nói đến Thiên mệnh, đều quý ở duyên trong lòng. Trong lòng Dung Cảnh không có duyên, chỉ có thiện niệm chưa đầy. Huống chi, thiện niệm của ta cũng có hạn, Nếu là chuyện liên quan đến Vân Thiển Nguyệt, thì nàng ấy đứng đầu, thiên hạ xếp sau. Cho nên, hôm nay vẫn nên thôi đi! Mạnh bà bà cũng đã nói, không cưỡng cầu được.”

Mạnh bà bà nghe vậy thì liền nghẹn lời.

Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt vòng qua bà ấy.

Mạnh bà bà lại ngăn cản hai người lần nữa, nhìn qua Vân Thiển Nguyệt, nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài có duyên với Đèn thần. Cảnh thế tử nói có lý, có thể không đi lên, nhưng ngài thì không được. Lão bà ta là ký chủ của Đèn thần, năm nay đã đến đại nạn, sắp qua đời, Đèn thần tìm ký chủ mới, có lẽ ngài chính là ký chủ kế tiếp. Là người thích hợp nhất.”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nói với Mạnh bà bà: “Ta không muốn có hai cái đèn kia.”

“Thiên hạ có bao nhiêu người muốn cầu hai cái Đèn thần mà không cầu được. Thiển Nguyệt tiểu thư, vì sao ngài không muốn chứ?” Mạnh bà bà hỏi.

“Từ nhỏ, ta đã không thích loại chuyện thần thông hỏi mệnh này.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Hai cái Đèn thần này là Thần vật thượng cổ của Vân tộc. Thiển Nguyệt tiểu thư, bên trong cơ thể của ngài đã có linh khí bên trong Đèn thần, nó ở trong tay ngài có trăm lợi mà không có một hại.” Mạnh bà bà thấp giọng nói, “Nếu nó rơi vào trong tay người có ý xấu, thì sợ rằng sẽ trở thành vật hại người.”

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt liền động.

“Ngài không muốn, trong biển người hàng vạn hàng nghìn này, người muốn có nó, sợ là không phải một người, hai người. Bây giờ, trên đài, Nhiễm Tiểu Vương gia đang thu phục Đèn thần.” Mạnh bà bà nói.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt hơi nheo lại.

“Bây giờ ngài đi, Nhiễm Tiểu Vương gia không thể thông linh với Đèn thần như ngài, Đèn thần sẽ là của ngài.” Mạnh bà bà nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lên đài, sương mù dày đặc trên người Dạ Khinh Nhiễm đã từ từ khuếch tán ra, bao vây hai cái đèn Uyên Ương. Nhìn bằng mắt thường thì không thấy Dạ Khinh Nhiễm có động tác gì, nhưng linh khí trong cơ thể nàng đang mơ hồ di chuyển, có thể cảm nhận được hơi thở chống cự mà Đèn thần phát ra trên đài cao, có thể thấy được, Mạnh bà bà nói đúng, Dạ Khinh Nhiễm đang nhân cơ hội thu phục Đèn thần. Hắn ta làm như vậy cũng có lý do, Đức Thân Vương phủ hắn ta toàn tâm toàn ý với giang sơn Thiên Thánh, nên đương nhiên không thể nào để cho Thần khí như vậy rơi vào tay người khác.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài còn trì hoãn nữa, thì Đèn thần chính là của Nhiễm Tiểu Vương gia đó.” Mạnh bà bà thúc giục Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, nói một cách không quan tâm: “Nếu hắn ta muốn, vậy thì cứ cho hắn ta đi!” Nói xong, nàng liền kéo Dung Cảnh vượt qua Mạnh bà bà.

Mạnh bà bà sửng sờ nhìn Vân Thiển Nguyệt, dường như chưa từng có nghĩ tới Đèn thần mà thậm chí có người không muốn. Nhưng người này là Vân Thiển Nguyệt, là Vân Thiển Nguyệt vẫn luôn không giống với các cô gái bình thường khác, nên cũng không ngoài ý muốn.

Mạnh bà bà thấy hai người thật sự vô tâm, liền không ngăn cản nữa, mà nhìn hai người rời đi.

Khi hai người sắp đi ra khỏi đám đông, thì trong lớp sương mù dày đặc bỗng phát ra một ngọn lửa, đuổi theo hai người, ngọn lửa như một con rồng dài, trong chớp mắt đã đến trước mặt hai người, trong nháy mắt liền bao vây hai người lại.

Ánh mắt Dung Cảnh khẽ nhúc nhích, Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, vạn người dưới đài bộc phát ra một chuỗi tiếng kinh hô.

“Đèn thần có linh thức, Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, các ngài không muốn, nhưng Thiên duyên quá lớn, cũng không phải do các ngài.” Mạnh bà bà nói, “Các ngài không đi cứu Đèn thần, nhưng Đèn thần lại tới cứu các ngài.”

Dung Cảnh nhìn Hỏa Long trên đỉnh đầu, bỗng ra tay, một cổ chân khí cường đại tràn ra từ ống tay áo của hắn, đánh thẳng vào nó.

Hỏa Long phát ra tiếng “Hừ hừ”, bỗng nhiên liền lớn mạnh hơn gấp mấy lần, ngọn lửa mạnh mẽ bao vây cả người Dung Cảnh.

Sắc mặt Vân Thiển biến đổi, cũng bất chấp bại lộ linh lực, linh lực tràn ra từ lòng bàn tay, trong chớp mắt liền hội tụ thành một vòng sáng, bao vây Dung Cảnh lại trước một bước, sau khi Hỏa Long tới gần Dung Cảnh, vòng quanh thân hắn một vòng, rồi bỗng nhiên, bộ phận tương tự như đầu rồng đánh thẳng tới Vân Thiển Nguyệt.

Toàn bộ linh lực của Vân Thiển Nguyệt đều che cho Dung Cảnh, nên đương nhiên không có lực chống cự. Chỉ cảm thấy bị một lực thật mạnh đánh trúng, cả người nàng bị Hỏa Long đánh bay ra ngoài.

“Vân Thiển Nguyệt!” Dung Cảnh kêu một tiếng, giọng nói trở nên rét lạnh khác với bình tĩnh thường ngày.

“Nguyệt nhi!” Dạ Thiên Dật vội vàng hô lên một tiếng.

“Tiểu nha đầu!” Trên đài, vốn Dạ Khinh Nhiễm đang muốn thuần phục Đèn thần, nhưng thấy Đèn thần xông qua sự kiềm chế của hắn đi đến Vân Thiển Nguyệt, màn sương mù của hắn tản ra, hiện ra thân hình, vốn là khẽ ảo não, lúc này thấy Vân Thiển Nguyệt gặp nguy hiểm, cũng vội vàng hô lên một tiếng.

Thương Đình và Lãnh Thiệu Trác đều ở dưới đài, cũng cùng hô lên một tiếng.

Đám người lại phát ra tiếng hô kinh hãi lần nữa, bao phủ tiếng kêu của họ trong dòng người.

Hỏa Long bao quanh Vân Thiển Nguyệt ở giữa không trung hai vòng, giây lát sau, liền quăng ra ngoài.

Đám người Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dật, Thương Đình, Lãnh Thiệu Trác biến sắc, dân chúng đã có không ít người bị kinh hãi đến ngất xỉu.

Trong nháy mắt, Vân Thiển Nguyệt bị Hỏa Long ném mạnh lên đài cao, người khác không cứu kịp, chỉ có Dạ Khinh Nhiễm đứng ở trên đài cao, hắn vừa bước lên đón Vân Thiển Nguyệt, thì liền bị một lực thật mạnh của Hỏa Long đánh ngược ra ngoài, giây lát, “Rầm” một tiếng, Vân Thiển Nguyệt ngã xuống nền của đài cao, phát ra một tiếng vang lớn.

Dung Cảnh được linh lực của Vân Thiển Nguyệt bảo vệ, nên phải đợi linh lực của nàng bị thu lại, thì hắn mới có thể động, mũi chân của hắn nhún nhẹ liền bay thẳng lên đài cao, mặc dù thân hình nhanh như tia chớp, nhưng bởi vì trì hoãn trong một cái chớp mắt, nên cũng không thể đỡ được Vân Thiển Nguyệt. Hắn nhẹ nhàng rơi xuống bên người nàng, sắc mặt hơi trắng, vươn tay đỡ nàng dậy.

Đầu Vân Thiển Nguyệt hơi choáng váng, mấy ngày nay, nàng sống an nhàn, đã thật lâu không có động tay động chân với người khác rồi, hôm nay, không nghĩ tới phải ăn mệt của Đèn thần này. Mở mắt, chỉ thấy sắc mặt Dung Cảnh trắng bệch hiếm thấy, nàng nhịn đau, vội vàng lên tiếng, “Ta không sao! Ngã một chút mà thôi.”

Dung Cảnh khẽ mím môi nhìn nàng, “Ai muốn nàng che cho ta mà lại để mình lâm vào nguy hiểm hả? Nàng có biết ta……”

“Ta hiểu rõ chàng nhất, đương nhiên muốn che cho chàng, lỡ như nó thiêu chàng, thì ta đi đâu tìm chồng đây?” Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời của hắn, cười một tiếng với hắn, vuốt ve mặt của hắn, nói: “Đừng giận, loại tình huống đó, đương nhiên ta muốn cho che chàng. Đổi lại là chàng, thì chàng cũng muốn che cho ta mà, đúng hay không? Không thể luôn để chàng che ở trước mặt ta được, cũng nên để ta chắn cho chàng một lần.”

Ánh mắt Dung Cảnh hội tụ đầy cảm xúc, đỡ nàng dậy, thấp giọng nói: “Bé ngốc, sao nó sẽ thiêu ta chứ?”

“Trong giây phút tình thế cấp bách, nên ta đã quên năng lực của chàng mà!” Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt giật giật, sau lưng hơi đau, nàng nghĩ, chắc chắn đã bị trầy da rồi, con Hỏa Long chết tiệt này. Nàng ngẩng đầu, thấy Hỏa Long đang ngẩng đầu ưỡn ngực chiếm cứ trên đầu hai người, dường như hơi có chút xu thế giễu võ giương oai mà nhìn nàng và Dung Cảnh, sắc mặt nàng tối sầm xuống.

Ánh mắt Dung Cảnh sâu đến hiếm thấy, bỗng nhiên, không nói một lời, liền ra tay đánh vào Hỏa Long. Lòng bàn tay của hắn tràn ra một tia sáng lạnh như băng, như một con rồng bằng băng tuyết, trong chớp mắt liền gào thét bay thẳng tới đỉnh đầu của Hỏa Long.

“Thiên Địa chân kinh, phủ cực vạn vật!” Mạnh bà bà kinh hô một tiếng.

Trong đám người cũng phát ra một trận kinh hô.

Dạ Khinh Nhiễm miễn cưỡng đứng vững thân người, đám người Dạ Thiên Dật, Thương Đình đang muốn đi lên đài cao cứu Vân Thiển Nguyệt, thì lúc này đều ngừng bước; mấy người nhìn tình cảnh trước mắt, thần sắc trên mặt đều khác nhau.

Vân Thiển Nguyệt mím môi nhìn một lát, con Hỏa Long kia thật sự quá kiêu ngạo, mặc dù khí lực của Dung Cảnh rất lớn, nhưng cũng không lớn bằng Hỏa Long, triền đấu sẽ bị vây trong hoàn cảnh xấu. Nàng nhớ tới tính cách kiêu ngạo của Thiếu chủ Vân tộc trong truyền thuyết hai nghìn năm trước. Hắn ta tinh thông Thông Thiên chú đại thành, nếu truyền linh lực vào Đèn thần, thì như vậy cũng đã truyền vào chính linh thức của hắn ta. Để con Hỏa Long này cũng giống như chủ nhân đầu tiên là hắn ta: kiêu ngạo không kiêng kỵ gì, ngông nghênh không ai bì nổi. Tính cách lộ rõ. Chắc chắn nó đã nghe được cuộc nói chuyện của Mạnh bà bà và nàng, giận nàng đã nói với Mạnh bà bà là không cần nó, nên mới đuổi theo ra tay với nàng và Dung Cảnh, đánh nàng ngã một cái thật mạnh, nàng cũng hơi bực mình, thế gian còn người kiêu ngạo như vậy. Thấy bộ dạng cuồng vọng kia của nó, làm cho nàng tức không có chỗ đánh, không cảm thấy lấy hai ức hiếp một là có gì sai. Nàng mở lòng bàn tay ra, trong chớp mắt, liền có một đoàn sương mù hội tụ trong lòng bàn tay, vốn linh khí trong cơ thể nàng là được hai cỗ linh khí cường đại là Đèn thần và Hỏa Long này dẫn dắt, nên không cần chính nàng thúc giục, linh khí liền tràn ra ào ào, trong nháy mắt đã xếp thành từng tầng từng tầng cánh hoa chồng lên nhau, tổng cộng xếp thành chín tầng; bỗng nhiên, cánh hoa nở ra, từ trong nhụy hoa, có một tia sáng màu băng lam bằng linh lực tinh khiết chảy ra; trong chớp mắt, tia sáng bằng linh lực tinh khiết này hội tụ cùng với con rồng bằng băng tuyết kia của Dung Cảnh.

Vốn hai người, một người là tu luyện Thiên Địa chân kinh, một người là tu luyện Phượng Hoàng chân kinh, hai bản công pháp này lại cùng tông cùng một gốc. Mà chân khí của hai người đã dung hợp lẫn nhau trong Phật đường dưới Linh Đài tự; lại cộng thêm tình ý mười năm, hôm nay cả người dung hợp, tâm hữu linh tê, không có chút ngoại lực và tạp chất nào trộn lẫn, nên tất nhiên dung hợp lại với nhau dễ dàng.

Trong nháy mắt, bởi vì Vân Thiển Nguyệt gia nhập, con rồng băng tuyết kia của Dung Cảnh liền lớn mạnh gấp đôi.

Đang lúc này, trong một cái đèn Uyên Ương vẫn nằm yên lặng nãy giờ, bỗng phát ra một ngọn lửa đỏ ngưng tụ thành Phượng Hoàng, trong nháy mắt liền hội hợp với con Hỏa Long kia.

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lóe, Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.

Bỗng nhiên Mạnh bà bà hô to, “Là Hỏa Phượng! Long ra, tất nhiên Phượng theo, Chân Long Chân Phượng hiện thân rồi!”

Dưới đài, dân chúng nghe vậy, thì đều mở to hai mắt, vốn là tiếng kinh hô đinh tai nhức óc, bỗng nhiên tiêu âm.

“Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, dừng tay đi!” Mạnh bà bà run rẩy nhảy lên đài cao, quỳ xuống, nói với hai người.

Dung Cảnh không nhúc nhích, Vân Thiển Nguyệt cũng không nhúc nhích. Dường như đang so sức mạnh, bốn cỗ linh khí cường đại va chạm lẫn nhau, tia lửa bắn ra không ngừng.

“Cứ tiếp tục như vậy, sẽ lưỡng bại câu thương đó!” Mạnh bà bà nhìn hai người, sợ hãi, nói. Bà nói xong, hai người kia lại như không nghe thấy, không ai để ý tới bà. Bà tiếp tục run run, nói: “Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, thương sinh nhân niệm làm trọng.”

“Sao bà không kêu nó lấy thương sinh nhân niệm làm trọng chứ? Là nó trêu chọc chúng ta trước.” Vân Thiển Nguyệt tức giận, nói.

“Lão bà ta cả gan hỏi trời, quấy rầy hai vị thần linh, đã là sai. Lão bà ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, nguyện ý xuống mười tám tầng Địa Ngục, trọn đời không được siêu sinh. Nếu hai vị đã có duyên, chính là phúc lợi thương sinh cho dân chúng, dừng tay đi!” Mạnh bà bà quỳ trên mặt đất cầu khẩn.

Một con Hỏa Long, một con Hỏa Phượng không lùi.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cũng không lùi.

Trên trán Mạnh bà bà hiện lên vết máu, cầu khẩn nhiều tiếng, nhưng cũng vô dụng.

Không lâu sau, bỗng nhiên, tia sáng linh lực tinh khiết kia của Vân Thiển Nguyệt tách ra khỏi con Hỏa Long màu băng lam kia của Dung Cảnh, vốn như một dải Ngân Hà, lại dần dần hóa thành hình dạng một con Phượng Hoàng.

Vốn dân chúng đang im lặng không lên tiếng, bỗng lại phát ra tiếng hô kinh hãi.

Sắc mặt của đám người Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Thương Đình, trong ánh sáng chiếu rọi của hai ngọn lửa đỏ xanh và băng lam, lại biến hóa thất thường.

Lục công chúa không dám tin, nói: “Chuyện này không thể nào, sao Vân Thiển Nguyệt nàng ta lại có thể…… Tại sao lại có thể là Phượng? Nàng ta có điểm nào giống Phượng chứ?”

Dạ Thiên Dật quay đầu lại liếc Lục công chúa một cái, trầm giọng nói: “Từ nhỏ, nàng ấy đã chính là Phượng.”

Giọng nói Dạ Khinh Nhiễm trầm thấp, “Đúng vậy, từ nhỏ, nàng ấy đã chính là Phượng.”

“Vậy Cảnh thế tử…… Sao hắn ta lại là Long? Chẳng…… Chẳng lẻ hắn ta muốn mưu phản?” Lục công chúa nói một cách hoảng sợ.

Khóe miệng Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm cùng mím chặt, sắc mặt cũng tối sầm lại, không nói tiếp.

Lục công chúa còn muốn nói gì nữa, thì Lãnh Thiệu Trác bịt miệng nàng ta lại, cảnh cáo: “Họa là từ trong miệng mà ra, chẳng lẽ ngươi muốn chết ngay bây giờ sao? Hôm nay chính là băng tuyết thiên, ngươi muốn một chiếc chiếu bọc thi thể sao?”

Sắc mặt Lục công chúa trắng bệch, lập tức tắt tiếng.

Lãnh Thiệu Trác chán ghét buông nàng ta ra, nhìn lên đài cao.

Lúc này, trên đài cao, hai con Rồng, hai con Phượng được lửa hội tụ càng phát ra rung động kịch liệt. Cả người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt ở trong ngọn lửa, dường như sắp bị ngọn lửa thiêu đốt. Mà hai cái đèn Uyên Ương treo bên kia lại đang đung đưa nhẹ nhàng.

Mạnh bà bà biết có dập đầu cũng vô dụng, nên cũng không dập đầu nữa, mà ngẩng đầu lên, nhìn lên giữa không trung.

Một tách trà sau, vẫn khó phân thắng bại.

Nhưng vốn chiến trường ở trên đài cao, lại dần dần mở rộng, có xu thế liên lụy đến dân chúng. Đã có vài dân chúng chút cảm thấy đầu choáng váng, ù tai.

“Hôm nay, ở đây có mấy vạn dân chúng!” Giọng nói già nua của Mạnh bà bà lại lớn tiếng kêu lên.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cùng ngừng lại, hai con Hỏa Long và Hỏa Phượng cũng ngừng lại.

Trong giây phút ngừng lại này, bỗng nhiên, Mạnh bà bà vươn tay giơ lên trời, cao giọng nói: “Ta lấy máu của ta, linh hồn của ta để tế Thần Minh, tạ ơn Thiên Thần khai ân, Chân Long Phượng hiện, thiên địa chung chủ, che chở vạn vật, là phúc của thương sinh. Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, các ngài nhận lãnh Thiên mệnh, cũng đừng nên cô phụ thế nhân.”

Mạnh bà bà phun ra một câu, sau đó, thân thể của bà liền tự bốc cháy.

Cùng một lúc, một con Rồng và một con Phượng chia ra đột phá vòng phòng hộ của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, từ linh đài xông thẳng vào trong cơ thể của bọn họ, gần như trong nháy mắt, hợp thành một thể với chân khí trong cơ thể bọn họ.

Trên đài cao, bốn ngọn lửa liền biến mất, chỉ còn lại có hai cái đèn Uyên Ương đang treo lẳng lặng trên cao và thi thể Mạnh bà bà đã hóa thành tro bụi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.