Chương trước
Chương sau
) Lòng luôn hướng về một người, như mũi tên luôn hướng thẳng đến hồng tâm

Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia

Hôm nay thời tiết thật trong xanh, cho dù là đã vào đông rồi, mặt trời chiều đã ngả về tây, rặng mây đỏ phủ đầy trời.

Ánh hoàng hôn chiếu vào trên người Nam Lăng Duệ và Vân Thiển Nguyệt, từ đầu đến chân của hai người, đều chìm trong ánh hoàng hôn, làm cho dung nhan đã tuấn mỹ và thanh nhã lạnh lùng được phủ thêm một tầng xinh đẹp đến câu hồn.

Vân Thiển Nguyệt đã ngủ hai ngày, nên khí sắc đã tốt hơn, lại có thêm một người cậu Nam Lương Vương hòa ái, dễ gần, lại ẩn giấu sự khôi hài, cũng không có nửa điểm kiêu ngạo của Vương giả một quốc gia, càng làm cho tâm tình của nàng khoan khoái dễ chịu.

“Tiểu nha đầu, bây giờ còn sớm, ca mang muội ra ngoài cung chơi nha?” Nam Lăng Duệ nghiêng đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Tiếng hát của danh kỹ San San cô nương đệ nhất sông Ngọc Nữ, ở Nam Lương không có ai sánh bằng, có muốn đi nghe không?”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt trả lời thống khoái.

Nam Lăng Duệ mang Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài cung.

Hai người vừa đi không xa, thì một lão ma ma đi nhanh tới, ngăn hai người lại, “Lão nô thỉnh an Thái tử điện hạ!”

“Hóa ra là Hà ma ma! Miễn lễ.” Nam Lăng Duệ khoát khoát tay.

Hà ma ma đứng thẳng người lên, nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, nói một cách cung kính: “Vị này chính là Sở cô nương sao? Hoàng hậu nương nương biết được Sở cô nương đã chữa hết bệnh cho Hoàng thượng, nên muốn Sở cô nương đi qua ngồi một chút.”

“Muội ấy và ta đã nói chuyện với Phụ vương nửa ngày trong điện của Phụ vương, bây giờ đã tối, sợ sẽ quấy rầy Mẫu hậu nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ tự mang muội ấy đến thỉnh an Mẫu hậu.” Nam Lăng Duệ nói.

Hà ma ma cũng rất quy củ, nghe vậy cũng không bắt buộc, gật gật đầu, “Vậy lão nô sẽ báo lại cho Hoàng hậu nương nương như thế, sang mai Thái tử điện hạ nhớ mang cô nương đến!”

“Được!” Nam Lăng Duệ lên tiếng.

Hà ma ma liền hành lễ rồi lui xuống.

Nam Lăng Duệ đi tiếp về phía trước, Vân Thiển Nguyệt đi theo hắn. Đợi Hà ma ma đã đi xa, nàng mới nhẹ giọng hỏi, “Hoàng hậu đối xử với ca như thế nào?”

“Tốt!” Nam Lăng Duệ nhổ ra một chữ.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, “Tốt như thế nào?”

“Tốt vô cùng.” Nam Lăng Duệ cười cười.

“Chẳng lẽ bà ấy không biết ca không phải con trai ruột của bà ấy?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Nam Lăng Duệ gõ vào đầu Vân Thiển Nguyệt một cái, “Tiểu nha đầu, có nương nào không nhận ra được con trai ruột của mình sao?”

“Có!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Có lẽ có, nhưng không phải Hoàng hậu.” Ánh mắt Nam Lăng Duệ nhìn về phía trước, “Hậu cung của lão đầu tử có ba ngàn nữ nhân, Hoàng hậu vẫn ngồi vững vàng trong cung, tuy mấy năm nay ăn chay niệm Phật, miễn lễ thỉnh an vào buổi sáng cho phi tần hậu cung, nhưng không ai dám không tôn trọng bà ấy, thậm chí nói xấu sau lưng một câu cũng không có. Muội cho rằng vì sao?”

“Mị lực riêng áp đảo sủng ái của Vương giả sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Nam Lăng Duệ khoác cánh tay lên vai Vân Thiển Nguyệt, không cố kỵ bờ vai gầy yếu đang bị đè cong xuống của nàng chút nào, cũng không để ý ánh nhìn chăm chú của cung nhân đang đi qua đi lại, hắn cười nói: “Bà ấy là một nữ nhân thông minh chân chính, nếu ném tiểu nha đầu muội vào hậu cung này, chia sẻ chồng với người khác, thì muội sẽ không làm được như bà ấy.”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, đẩy Nam Lăng Duệ ra, “Vì sao muội phải chia sẻ chồng với người khác?”

Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Nam Lăng Duệ nhướng lên, “A” một tiếng, rồi cười cười, “Đúng vậy a, vì sao muội muội của ca phải chia sẻ chồng với người khác chứ?”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.

Nam Lăng Duệ lắc lư dạo bước đi tiếp về phía trước.

Hai người ra tới cửa cung, thì đã có hai cỗ xe ngựa đậu ở đó, một chiếc treo xa bài của phủ Thái tử, một chiếc treo xa bài của phủ công chúa. Trước xe của phủ Thái tử có một người thị vệ đứng thẳng, màn xe đóng chặt, trước xe của phủ công chúa một tiểu thái giám ngồi ngay ngắn, màn xe được vén lên, bên trong có một tiểu mỹ nhân tự như xuân thủy đang nghiêng người ra nhìn cửa cung, thấy Nam Lăng Duệ và Vân Thiển Nguyệt đi ra, nàng liền kêu một tiếng, “Thái tử ca ca!”

“Hóa ra là Thúy Vy!” Nam Lăng Duệ cười nhướng nhướng mày, “Thất muội muội càng ngày càng xinh đẹp rồi!”

“Thái tử ca ca lại giễu cợt muội, mỹ nhân bên cạnh huynh mới xinh đẹp.” Ánh mắt của công chúa Thúy Vy rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, rồi hỏi hắn, “Đây là Sở cô nương? Nghĩa muội của Thái tử ca ca?”

“Ừ!” Nam Lăng Duệ gật gật đầu.

“Thái tử ca ca đối xử với tỷ ấy còn tốt hơn cả em gái ruột chúng ta, nghe nói, hôm qua và hôm kia, chúng tỷ muội đạp phá cung Linh Tú đều bị huynh phân phó người chặn ở bên ngoài không cho gặp tỷ ấy, Thái tử ca ca giấu người thật kỹ. Hôm nay, muội muội đoán chắc rằng Thái tử ca ca sẽ mang người xuất cung, nên mới cố ý chờ ở đây, bằng không, cũng không gặp được rồi.” Thúy Vy giận liếc Nam Lăng Duệ.

“A? Hóa ra Thất muội muội cố ý chờ ở đây.” Đôi mắt hoa đào của Nam Lăng Duệ lóe lóe, “Huynh còn tưởng rằng Thất muội muội đang tập trung chăm sóc Cố Thiếu Khanh vừa bị huynh đánh bị thương nặng trong phủ Tướng quân chứ.”

Thúy Vy hừ một tiếng, hơi tức giận, “Hắn ta có chỗ nào cần muội chăm sóc, còn ước gì muội không đến.”

“Nam nhân tốt còn nhiều, rất nhiều, với tài hoa của Thất muội muội, muốn người nào mà không có? Cố Thiếu Khanh chỉ thường thôi.” Nam Lăng Duệ làm ra một bộ dáng ca ca tốt, nói xong thì đi đến xe ngựa của mình.

“Nếu lúc trước, Thái tử ca ca nói câu này, thì chắc chắn muội sẽ không nghe, nhưng hôm nay, suy nghĩ cẩn thận rồi, nam nhân tốt còn nhiều, rất nhiều, dựa vào cái gì mà muội phải dán vào trên người hắn ta chứ? Hừ, về sau hắn ta nghĩ đến muội, thì muội cũng không để ý đến hắn ta nữa. Thái tử ca ca đánh hắn ta thật hay.” Thúy Vy cong lên miệng, nhìn Vân Thiển Nguyệt đang đi theo Nam Lăng Duệ về hướng xe ngựa, “Thái tử ca ca, hai người muốn về phủ Thái tử hay đi đâu?”

“Đi sông Ngọc Nữ!” Nam Lăng Duệ nói.

Đôi mắt Thúy Vy sáng ngời, “Thái tử ca ca mang muội theo được không, cũng đã lâu muội không ra khỏi thành rồi. Tuy muội ở ngoài cung, nhưng Mẫu hậu trông chừng thật gắt gao, mặt khác, các ca ca ra khỏi thành cũng không mang muội theo, sợ muội gây rắc rối.”

“Được, muội nghe lời đừng chạy lung tung, thì huynh liền mang muội theo.” Nam Lăng Duệ đồng ý rất thoải mái.

Cả gương mặt của Thúy Vy đều sáng lên, vội vàng cam đoan, “Nhất định sẽ không chạy loạn.”

Nam Lăng Duệ lên xe, Vân Thiển Nguyệt nhún nhẹ, cũng nhảy lên xe. Màn che rơi xuống, xe ngựa khởi hành.

Công chúa Thúy Vy cũng không đòi đi chung xe với Nam Lăng Duệ , mà phân phó tiểu thái giám đi theo sau xe ngựa phủ Thái tử.

Hai cỗ xe ngựa đi ra khỏi cửa cung.

Nam Lăng Duệ lười biếng dựa vào vách xe, nháy mắt mấy cái với Vân Thiển Nguyệt, nói khẽ: “Tiểu nha đầu, có phải rất bất ngờ vì Thúy Vy không phải cô bé mít ướt như người ta nói không?”

Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Ngược lại là một tiểu cô nương thú vị, muội ấy ở ngoài cung sao?”

“Ừ! Năm ngoái, muội ấy cầu lão đầu tử chuyển ra ngoài cung, là công chúa duy nhất của Nam Lương chưa xuất giá mà đã xây phủ đệ ở ngoài cung, phủ đệ ngay ở bên cạnh phủ đệ của Cố Thiếu Khanh.” Nam Lăng Duệ nói.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu tâm hồn thiếu nữ và tình yêu của tiểu cô nương này, lại càng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu tên Cố Thiếu Khanh đã cắn nàng. “Trong rất nhiều công chúa, muội ấy là đứa con gái mà lão đầu tử sủng ái nhất, lại không có sự kiêu ngạo của công chúa, đối xử với hạ nhân cũng tốt. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tài hoa đã vượt trên tất cả các công chúa khác, chỉ tiếc, hết lần này tới lần khác, lại thích cái tên cứng đầu cứng cổ Cố Thiếu Khanh kia, cho nên, mấy năm qua cũng bị người khác âm thầm cười nhạo không biết bao nhiêu lần, vậy mà, muội ấy lại vẫn ngoan cường mà thích.” Nam Lăng Duệ cười nói.

“Yêu thích một người thì phải toàn tâm toàn ý mà yêu thích, Thúy Vy còn mạnh mẽ hơn Lục công chúa của Thiên Thánh nhiều.” Vân Thiển Nguyệt đánh giá.

Nam Lăng Duệ bỗng vui lên, “Đúng là muội ấy mạnh mẽ hơn Lục công chúa cũng không phải chỉ một phần hay nửa phần.” Dứt lời, thì hắn điểm đầu Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu, lát nữa sẽ cho muội thấy sự náo nhiệt của Nam Lương.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Chẳng lẽ còn có tiết mục gì chờ muội?”

Nam Lăng Duệ liếc nàng, không cần nói cũng biết.

“Muội không có hứng thú đối phó với chuyện lục đục của ca, muội đến Nam Lương để thăm người thân, ở lại thư giãn thoải mái hai ngày, Nam Lăng Duệ, muội cảnh cáo huynh, mấy chuyện thượng vàng hạ cám lung tung kia, huynh đều phải ngăn cản lại hết giúp muội. Nghe rõ chưa?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

“Tiểu nha đầu, kêu ca ca!” Nam Lăng Duệ gõ đầu Vân Thiển Nguyệt một cái, “Chơi đùa vui vẻ mà thôi. Chỉ có hai người chúng ta thì không có ý nghĩa gì?”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.

Thân mình Nam Lăng Duệ nằm thành hình chữ bát (八)trong buồng xe, nhắm mắt lại, hát lên một điệu nhạc, vậy mà lại du dương đến tận xương.

Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đạp hắn một cước, “Bài gì vậy? Một đại nam nhân! Ca cũng thật sự không biết xấu hổ mà đi hát bài hát của nữ nhân!”

“Một lát nữa, San San sẽ hát còn du dương hơn, để muội có chuẩn bị trước thôi.” Nam Lăng Duệ vừa dứt lời, thì liền hát tiếp.

Vân Thiển Nguyệt nghe mà rụng rời hết cả xương cốt, nổi hết cả da gà, nhưng vẫn cố mà nghe.

Tất nhiên, kinh thành Nam Lương vào lúc chạng vạng phồn hoa hơn Thiên Thánh, tiếng người ồn ào, hối hả. Điệu hát dân gian của Nam Lăng Duệ bị bao phủ trong tiếng người.

Xe ngựa đi qua cửa thành, rồi đi thẳng ra khỏi thành.

Ngoài thành còn náo nhiệt hơn trong thành, xa xa liền nghe được tiếng người ca múa truyền đến từ sông Ngọc Nữ, một chuỗi tiếng đàn sáo và dây đàn hòa vào nhau.

Vân Thiển Nguyệt vén rèm lền nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy, trên sông Ngọc Nữ, thuyền hoa mọc lên san sát như rừng, còn náo nhiệt hơn ngày nàng đến gấp trăm lần. Chắc tin Nam Lương Vương tỉnh lại đã truyền ra từ lâu, mọi người lo lắng hơn mười ngày đều được thả lỏng, không chỉ có nam tử, mà còn có nữ tử, thậm chí có rất nhiều người đều thả đèn hoa, náo nhiệt và xinh đẹp cực kỳ.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến, quả nhiên là nơi bốn mùa như mùa xuân, vào mùa này, ở Thiên Thánh, trời còn chưa tối mà mọi người cũng đã đóng cửa, uốn người trong chăn, vây quanh bênh cạnh lò sưởi rồi. Ở đâu còn có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế.

“Mấy năm qua, Nam Lương vẫn không thay đổi, đều như một ngày!” Vân Thiển Nguyệt than một tiếng.

“Tiểu nha đầu khỏi phải than nữa. Ở lại Nam Lương đi!” Nam Lăng Duệ ngồi dậy, vươn tay ôm Vân Thiển Nguyệt, rồi nói một cách sủng nịch: “Ở bên cạnh ca ca, để ca ca sủng ái muội, che chở muội, còn thoải mái hơn trở về nhìn khuôn mặt lạnh của Tiểu Cảnh kia.”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với hắn, “Ca cảm thấy có thể sao?”

Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, đẩy muội ấy, lầm bầm: “Không biết muội trúng độc gì của tiểu tử kia nữa!”

Vân Thiển Nguyệt vươn tay, xoa xoa trán, cười cười, nàng cũng không biết trúng độc gì. Hôm nay mới đi hơn mười ngày, mà đã nhớ hắn đến tận xương, trước kia có thư qua lại thì không cảm thấy, nhưng hôm nay không có thư nữa, thì trong nội tâm lại thấy cực kỳ trống vắng.

Xe ngựa dừng lại, đứng vững vàng bên bờ sông Ngọc Nữ.

Nam Lăng Duệ gõ đầu Vân Thiển Nguyệt một cái, tức giận nói: “Xuống xe!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ nhảy xuống xe, nàng cũng nhảy xuống xe theo, chiếc xe ngựa luôn đi theo phía sau cũng dừng lại, Thúy Vy cũng được một tiểu tỳ nữ đỡ xuống xe.

“Thái tử ca ca, hôm nay sông Ngọc Nữ thật náo nhiệt!” Thúy Vy tiến lên, nhìn trên bờ sông Ngọc Nữ, rồi “Ồ” một tiếng, “Bên kia không phải là Lục ca và Thập ca sao?”

“Ừ, là các đệ ấy!” Nam Lăng Duệ cười gật đầu.

Thúy Vy kinh hô một tiếng, “A.., muội nhớ ra rồi, hôm nay là sinh nhật của Thập ca.”

“Ừ, mấy ngày nay, Phụ vương ốm đau tại giường, sau khi tỉnh lại có phân phó phủ Nội vụ chuẩn bị sinh nhật cho đệ ấy, nhưng lại bị đệ ấy từ chối, nói rằng, năm nào cũng đều tổ chức trong cung cũng không có thú vị gì, muốn vào sinh nhật năm nay được xuất cung ăn mừng một bữa thật vui với các huynh đệ. Hôm nay đã chọn chiếc thuyền hoa lớn nhất trên sông Ngọc Nữ này, xem ra, các đệ ấy đều đã đến rồi.” Nam Lăng Duệ cười nói.

Lập tức, Thúy Vy vui mừng, vươn tay giữ chặt tay Vân Thiển Nguyệt tay, nói một cách thân mật: “Sở tỷ tỷ, tỷ còn chưa gặp qua các ca ca và đệ đệ đâu? Nếu hôm nay đã là sinh nhật của Thập ca, thì chắc chắn, bọn họ sẽ tới đầy đủ hết.” Dứt lời, nàng liếc nhìn Nam Lăng Duệ đầy oán trách, “Suýt nữa muội đã quên mất rồi, chắc chắn Thái tử ca ca cũng không nói với tỷ là sinh nhật của Thập ca đi? Muội đã nói mà, sao huynh ấy lại dẫn tỷ ra khỏi thành chơi, Hóa ra là vì chuyện này, nếu muội không chờ ở cửa cung để gặp tỷ, thì đã bỏ lỡ rồi.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn bàn tay nhỏ bé đang cầm chặt tay nàng, trắng trắng kiều nộn, nàng cười cười, cũng không nói chuyện.

“Tham dự sinh nhật của Thập ca muội là lý do thứ nhất, còn lý do thứ hai, tất nhiên là đến nghe tiếng hát của San San rồi.” Nam Lăng Duệ đi nhẹ nhàng đến cầu gỗ.

“Theo muội thấy, tiếng hát của San San không bằng tiếng đàn của Liên Liên.” Thúy Vy kéo tay Vân Thiển Nguyệt, hưng phấn đi theo phía sau huynh ấy.

“Được rồi, nam nhân xem nữ nhân, nữ nhân thì tất nhiên muốn xem nam nhân.” Nam Lăng Duệ thừa nhận: “Hôm nay có hai chiếc thuyền hoa chạy song song với nhau, nên chắc chắn ngoại trừ danh kỹ San San đệ nhất Nam Lương ra, còn có thanh quan Liên Liên đệ nhất Nam Lương nữa, các muội có may mắn được nghe sướng tai rồi.”

“Ca ca của người ta đều không cho các muội muội ô nhiễm tai mắt, sợ bị danh kỹ thanh quan làm hư mất. Ca ca huynh thì ngược lại, chỉ dẫn cho muội và Sở tỷ tỷ nữa. Thật sự không đúng!” Thúy Vy giận liếc Nam Lăng Duệ, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Sở tỷ tỷ, sao tỷ lại quen biết Thái tử ca ca vậy?”

Vân Thiển Nguyệt cười cười với muội ấy, vừa muốn nói chuyện, thì trên thuyền hoa truyền đến tiếng của một nam tử, “Rốt cuộc Thái tử Vương huynh đã tới!” Dứt lời, lại “Ồ” một tiếng, “Sở muội muội và Thất muội muội cũng tới!”

“Lục ca ca, nghe ngữ khí của huynh giống như không chào đón bọn muội vậy?” Thúy Vy cong môi lên.

“Đâu có! Các muội có thể tới, chắc chắn các huynh đệ sẽ rất cao hứng đấy! Nhất là Sở muội muội, sáng nay chỉ mới gặp thoáng qua, cũng không nói với Sở muội muội câu nào, thì đã bị Thái tử Vương huynh kéo đi mất rồi. Mới vừa rồi, thọ tinh Thập đệ còn đang suy đoán xem, Thái tử Vương huynh có mang muội ấy đến không?” Nam tử kia cười cười.

Vân Thiển Nguyệt nhìn qua, chỉ thấy, là một nam tử trẻ hơn Nam Lăng Duệ hai tuổi. Hoàng hậu sinh ba người con trai: Nam Lăng Duệ xếp thứ tư, Nam Lăng Triệt xếp thứ sáu, Nam Lăng Trác xếp thứ mười. Bây giờ, Thúy Vy kêu người này là Lục ca ca, thì tất nhiên là Lục hoàng tử rồi. Hôm nay nhìn thấy một đám hoàng tử trong hoàng cũng, ngược lại đều hiện lên hình ảnh huynh hữu đệ cung, nhìn không ra các huynh đệ Nam Lương có chút đao quang kiếm ảnh nào, chắc đều dùng ở sau lưng rồi.

“Lục ca ca, huynh kêu Sở muội muội thật thân mật, không biết còn tưởng rằng huynh và Sở tỷ tỷ rất quen thuộc đấy!” Thúy Vy nháy mắt dí dỏm với Lục hoàng tử mấy cái, “Sở tỷ tỷ là người đã có chồng ah! Tỷ ấy là phu nhân của Sở gia chủ, huynh cũng không thể có suy nghĩ xấu đâu đấy.”

“Nghĩa muội của Thái tử Vương huynh, thì tất nhiên cũng là nghĩa tỷ muội của huynh đệ chúng ta mà.” Lục hoàng tử nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng cười nhàn nhạt, thì đôi mắt của hắn lóe lên, “Thúy Vy, trong hoàng cung, mỗi người đều nói Cố Tướng quân vừa thấy Sở muội muội đã yêu, đều nói muội nên buồn khóc, nhưng bộ dáng này hôm nay, thấy thế nào cũng không giống đã khóc, từ khi nào thì rộng lượng như vậy rồi hả?”

Mặt Thúy Vy đỏ lên, lập tức, tức giận nói, “Lục ca ca, huynh có chủ tâm chế giễu muội. Từ nay về sau, muội không thích cái đầu gỗ Cố Thiếu Khanh kia nữa.” Dứt lời, nàng lại nói: “Thái tử Vương huynh xem Sở tỷ tỷ như bảo vật vậy, đến nỗi Lạc Dao tỷ tỷ của Đông Hải quốc đều giận đến mức đi mất rồi! Đừng nói tỷ ấy là Sở phu nhân, cho dù chưa gả cho người ta, thì muội cũng không dám không rộng lượng! Nếu muội không thích tỷ ấy, thì Thái tử Vương huynh cũng sẽ không thích muội nữa.”

“Tiểu nha đầu muội, bình thường cũng không thấy nói nhiều như vậy.” Lục hoàng tử cười một tiếng, gõ đầu Thúy Vy một cái, rồi nói với muội ấy: “Cũng đừng nói khoác lác, hôm nay, Thiếu Khanh cũng ở trên thuyền, tiếng của muội lớn như vậy, hắn ta có thể nghe thấy rõ ràng đấy.”

Thúy Vy mở to hai mắt, “Hắn ta cũng ở đây?”

“Không chỉ có hắn ta, Thập đệ mừng sinh nhật, bao hết hai chiếc thuyền hoa, người nên đến, đều đến rồi, chỉ có điều, đều là nam tử, nữ tử thì chỉ có muội và Sở muội muội thôi.” Lục hoàng tử nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt nàng ấy vẫn nhàn nhạt, hắn cười đến không có ý tốt với Thúy Vy, “Thúy Vy, mới vừa rồi muội còn nói không thích hắn ta nữa, nhìn biểu hiện bây giờ của muội xem. Muội nói không thích thì cũng không ai tin.”

“Muội chính là không thích hắn ta nữa, Lục ca ca huynh ít hủy đài của muội đi.” Thúy Vy trừng Lục hoàng tử.

“Vậy lát nữa đi vào, đừng dán vào người ta đó!” Lục hoàng tử cười ha ha.

Thúy Vy hừ một tiếng, ánh mắt lại liếc về phía thuyền hoa.

Khi đang nói chuyện, thì từ Nam Lăng Duệ dẫn đầu, một đoàn người đã lên thuyền hoa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn người xuất hiện liên tiếp trên thuyền hoa, đi phía trước chính là một đám hoàng tử, hoặc lớn hoặc nhỏ, đằng sau là một đám nam tử, đều là áo dài đai lưng bằng gấm vóc, hiển nhiên, ngoại trừ hoàng tử ra, hôm nay còn có tất cả quý công tử danh môn trong phủ các đại thần, trong đó Cố Thiếu Khanh đứng trong đám người, đều bắt mắt cực kỳ. Bắt mắt không chỉ vì khí tức lỗi lạc chỉ huấn luyện trên sa trường mới có trên người hắn ta, mà còn có dung mạo tuấn tú và cái trán vẫn còn khối bầm tím của hắn ta. Xem ra, đúng như Nam Lăng Duệ nói, đã đánh hắn ta rất mạnh tay. Nhìn thế trận này, nàng đoán, có lẽ hôm nay, thế hệ quyền quý trẻ tuổi trong kinh đều đến đầy đủ hết rồi, nàng liếc nhìn Nam Lăng Duệ, nhíu nhíu mày, người này biết rõ tình huống hôm nay, mà còn dẫn nàng đến, trong lòng đang đánh chủ ý quái quỷ gì.

“Tiểu nha đầu, muội đã đến Nam Lương, dù thế nào, thì ca ca cũng phải để muội thoải mái chứ, không thể để muội đi một chuyến uổng công!” Nam Lăng Duệ kề sát vào Vân Thiển Nguyệt, nói khẽ bên tai muội ấy: “Ca biết rõ muội quy tâm như mũi tên rồi, cùng diễn với ca ca một tuồng kịch, tối nay, ca sẽ để muội đi.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Tối nay?”

“Sao? Chẳng lẽ không phải muội đang nghĩ tối nay sẽ trốn đi à?” Nam Lăng Duệ nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, quả nhiên không giấu được hắn. Nàng không nhận được thư của Dung Cảnh, bây giờ, bên ngoài lại đồn đãi loạn thất bát tao, không biết người kia ở nhà đã tức thành dạng gì rồi, nếu nàng đã gặp được cậu, thì tất nhiên không thể ở lại nữa. Nếu đã quy tâm như mũi tên, thì đương nhiên phải về rồi. Dù tay của nàng vẫn còn dấu răng, nhưng cũng chẳng quan tâm, để về nhà rồi chữa cũng được!

“Không có tiền đồ, muội đã bị hắn ta trói lại cả đời rồi! Coi chừng trở về rồi, ngay cả mặt lạnh của người ta cũng không thấy được.” Nam Lăng Duệ lại tức giận đến không nhịn được.

“Không thấy được, thì đặt chân lên đất của kinh thành Thiên Thánh, được gần hắn, muội cũng an tâm.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, “Diễn kịch gì? Hôm trước thì cậu tính kế muội, hôm nay, ca cũng muốn tính kế muội, hai người thật đúng là cậu tốt và ca ca tốt của muội.”

“Ai, thân phận bắt buộc, bị cậu hại thảm thương a!” Nam Lăng Duệ giả bộ thương cảm, nói.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, đều cùng một đức hạnh với lúc Nam Lương Vương giả trang. Làm con trai của cậu mười năm, càng ngày càng giống cậu rồi. Nếu như ai nói Nam Lăng Duệ không phải con trai của Nam Lương Vương, thì chắc chắn sẽ không có mấy người tin.

“Một lát nữa thì muội sẽ biết!” Nam Lăng Duệ cho nàng một ánh mắt chuyện bí mật, rồi cười cười với người trên thuyền hoa, “Hôm nay tới thật đầy đủ!”

“Tham kiến Thái tử điện hạ!” Trên thuyền hoa, mọi người thấy thần sắc thân mật của Nam Lăng Duệ và Vân Thiển Nguyệt, cũng không khỏi nhìn thoáng qua Cố Thiếu Khanh, thấy hắn ta nhếch môi, không có biểu hiện gì, trong lòng thầm suy đoán, rồi rối rít hành lễ với Nam Lăng Duệ.

“Hôm nay ở bên ngoài, Thập đệ là thọ tinh, không cần nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy, mọi người đều tùy ý đi!” Nam Lăng Duệ khoát khoát tay, tuy không giống Thái tử, nhưng bộ dạng và cử chỉ này lại không ai có thể so sánh, hắn vừa xuất hiện, thì một đám hoàng tử xuất sắc, đều trở nên ảm đạm.

Cuối cùng thì Vân Thiển Nguyệt đã hiểu được câu nói kia của hắn rồi, thật sự, những hoàng tử này không có ai so sánh được với hắn, có một người có thể so sánh được, thì đã đến Nam Cương làm phò mã rồi.

“Sở muội muội và Thất muội muội cũng tới, thật sự là vinh hạnh của huynh!” Một hoàng tử cùng tuổi với Cố Thiếu Khanh cười đến không thấy mắt, “Thái tử Vương huynh, vào trong ngồi đi! Hôm nay đệ đệ cũng có mời San San và Liên Liên tới.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn sang, nghĩ đến, chắc hắn ta là Thập hoàng tử rồi, hơi thanh tú.

“Thật tốt! Huynh chính vì San San mà đến. Hai vị muội muội này lại vì Liên Liên mà đến.” Nam Lăng Duệ cười ha ha, đi vào trong trước, sau khi đi được hai bước, lại như chợt nhớ tới cái gì, nhìn về phía Cố Thiếu Khanh, “Cố đại tướng quân, có thể xuống giường được rồi sao?”

“Nhờ phúc của Thái tử điện hạ!” Cố Thiếu Khanh trả lời một câu ôn hoà.

“Vừa thấy muội muội nhà ta đã yêu, sẽ không dễ dàng như vậy, nếu có lần sau, ta sẽ đánh cho răng ngươi rơi đầy đất.” Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, rồi đi vào.

Cố Thiếu Khanh hơi trầm mặt, không nói chuyện.

Người phía sau liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều có tâm tư riêng, Lục hoàng tử đi tới, vỗ vỗ vai Cố Thiếu Khanh, cười nói với hắn ta: “Cố Tướng quân, mặc dù Sở muội muội tốt, nhưng cũng đã có chồng rồi, vô luận là Sở gia trong Thập đại thế gia, hay Hồng Các, đều không coi vào đâu, nhưng Thái tử Vương huynh che chở nàng ấy, cướp người từ trong tay huynh ấy không dễ dàng, ngươi nên thu hồi tâm tư đi! Chân trời rộng lớn, nơi nào mà không cỏ thơm. Thúy Vy cũng đã tâm tâm niệm niệm ngươi nhiều năm rồi đó.”

“Lục hoàng tử quá lo rồi! Ta không có ý gì với Sở phu nhân cả.” Cố Thiếu Khanh gạt tay Lục hoàng tử ra, trả lời một câu cứng ngắc, rồi cất bước đi vào.

Lục hoàng tử cũng không để ý hắn ta không chịu nể mặt, đi vào theo. Thúy Vy liếc nhìn bóng lưng Cố Thiếu Khanh, mấp máy môi, cũng đi vào. Người phía sau cũng lục tục đi vào.

Thuyền hoa này thật lớn, bên trong rộng lớn, trang trí hoa lệ, bày hơn mười bàn tiệc rượu.

Tất nhiên, Nam Lăng Duệ ngồi ở ghế trên, Vân Thiển Nguyệt ngồi bên cạnh hắn, Thúy Vy đi tới, ngồi bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, những người còn lại cũng đều rối rít ngồi xuống. Thân phận của Cố Thiếu Khanh không bình thường, chưởng quản ba mươi vạn binh mã, ghế ngồi được xếp ở phía dưới Nam Lăng Duệ. Mặc dù nói là ở bên ngoài, tất cả đều không cần chú ý cấp bậc lễ nghĩa, nhưng thân phận địa vị vẫn phải rõ ràng.

Mọi người ngồi xuống, vốn nên chúc thọ cho thọ tinh, thì lại hàn huyên một lát, rồi Nam Lăng Duệ liền kêu to, gọi San San tới.

Lục hoàng tử đề nghị, “San San hát hay, Liên Liên đàn hay, sao không để hai người bọn họ cùng biểu diễn? Chúng ta cũng được nghe tiếng hát của San San phối hợp với tiếng đàn của Liên Liên, không chừng sẽ thấy một sự thú vị khác.”

Tất nhiên, mọi người đều tán thành đề nghị này.

Vốn các hoàng tử vương tôn bọn họ luôn biết hưởng thụ, huống chi, ở đây lại là Nam Lương có khí hậu phong tình, ngay cả mỗi nơi, mỗi cây đều phong lưu. Dù có hai cô gái như Vân Thiển Nguyệt và Thúy Vy ở đây, thì lúc đầu, mọi người còn cố kỵ, nhưng rất nhanh, cũng sẽ không còn cố kỵ nữa.

Không bao lâu sau, San San và Liên Liên cùng lên sân khấu.

Một người, lụa mỏng như khói, giống như tiên tử, nhẹ nhàng mà ung dung; một người, bước đi như hoa sen, một đôi lông mày đầy khí phách, khiến người ta thương tiếc. Hai người thật đúng với tên của mình. Người đầu là cô gái San San, người sau là nam tử Liên Liên. Hai người mới vừa xuất hiện, thì đã cực kỳ chói mắt.

Vân Thiển Nguyệt không phải chưa từng thấy mỹ nhân, nhưng vẫn bị hai mỹ nhân này hấp dẫn.

“Thế nào? Đẹp không?” Nam Lăng Duệ nghiêng đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt, cười đến rất thích ý.

Vân Thiển Nguyệt cầm bầu rượu, rót một chén rượu, đưa lên môi định uống, thành thật gật đầu, nhưng rượu còn chưa uống vào, đã bị một cánh tay ngăn lại, nàng thu hồi ánh mắt, nhìn theo cánh tay, thì thấy chính là Cố Thiếu Khanh, nàng nhíu mày.

“Thương thế của ngươi không nên uống rượu! Nếu không, miệng vết thương sẽ lành rất chậm.” Cố Thiếu Khanh nói.

“Một ly cũng không sao!” Vân Thiển Nguyệt tránh né cánh tay của hắn ta.

Cố Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào nàng, cánh môi giật giật, nhổ ra hai chữ rất nhỏ, “Dung Cảnh!”

Cánh tay Vân Thiển Nguyệt dừng lại, cũng hết giận, trừng mắt liếc hắn ta một cái, ngoan ngoãn đặt ly rượu lên bàn.

Dường như Cố Thiếu Khanh nở nụ cười thoáng qua, rút tay về.

Tuy động tác bên này nhỏ, nhưng vẫn bị rất nhiều người thấy, vốn đều không tin tưởng Cố Thiếu Khanh vừa thấy Vân Thiển Nguyệt vừa đã yêu, nhưng bây giờ lại không thể không tin. Hai mắt của Lục hoàng tử lại càng mở to, thần sắc của các hoàng tử khác đều có không hẹn mà cùng biến hóa. Thúy Vy lại như không phát hiện, mà vẫn nhìn chăm chú vào Liên Liên.

Trong khoảnh khắc, đều hết sức yên tĩnh.

San San và Liên Liên lên sân khấu, một người ôm tỳ bà, một người ôm cầm, hành lễ với mọi người, rồi sau đó ngồi xuống, một lát sau, khúc đàn vang lên. Lại là khúc《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》.

Vân Thiển Nguyệt nghe, thì sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh, lại khôi phục thần sắc.

“Sở tỷ tỷ, tỷ biết không? Bài hát này tên là 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》, nghe nói là Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ của Thiên Thánh viết cho Thất hoàng tử Thiên Thánh, chính là Nhiếp Chính Vương hiện nay đấy!” Thúy Vy nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nhưng đáng tiếc, nghe nói Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ di tình biệt luyến (thay đổi tình cảm),sau này lại yêu thích Cảnh thế tử, vốn nhân duyên trời định, hôm nay lại ồn ào tan rã, vậy mà, Thiển Nguyệt tiểu thư còn không tuân theo di chiếu, mà muốn hủy hôn ước.”

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nhìn về phía Thúy Vy, “Vậy sao?”

Thúy Vy gật gật đầu, “Bên ngoài đều truyền như thế đó.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến, sao nàng lại người thành di tình biệt luyến rồi? Cười cười, thản nhiên nói: “Nhưng sao phiên bản mà tỷ nghe được lại không phải như vậy đây?” Dứt lời, nàng nói: “Tỷ nghe được chính là, Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh yêu nhau mười năm, đáng tiếc, Vinh Vương phủ và Vân Vương phủ không thể thành thông gia, vì vậy, lão Hoàng đế cản trở, hai người vì tình mà cố gắng, đáng tiếc còn bị một tờ di chiếu trói buộc.”

“Vậy sao? Vậy Nhiếp Chính Vương đâu?” Thúy Vy hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Nhiếp Chính Vương, trước kia là Thất hoàng tử, thì coi trọng Bắc Cương, bây giờ là Nhiếp Chính Vương, thì coi trọng thiên hạ.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Hình như Thúy Vy cũng hiểu rõ, nên gật đầu, “A, Hóa ra là như vậy. Nói như vậy, thì Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư mới là cùng một lòng yêu nhau.”

“Đúng vậy, cho nên, tin đồn thì không thể tin.” Vân Thiển Nguyệt nói một câu có hai nghĩa.

Ánh mắt Thúy Vy lóe lên, nhìn sang Cố Thiếu Khanh, cũng không nói tiếp nữa.

Vân Thiển Nguyệt đã ăn cơm ở chỗ Nam Lương Vương trước rồi mới đến đây, nên tất nhiên, bây giờ cũng không muốn ăn nữa, mà rượu thì cũng không thể uống, nên chỉ có thể ngồi nghe hát, có điều, tiếng đàn và tiếng hát này cũng hay, tuy là khúc《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》 mà nàng đã quen thuộc, nhưng không thể hát và đàn ra âm điệu như hai người này, cũng có một loại tình thú khác.

Trên ghế, một đám nam tử trẻ tuổi ăn uống linh đình, ngươi một lời, ta một câu, hòa cùng với tiếng đàn ca, dần dần náo nhiệt lên.

Tuy Thập hoàng tử là thọ tinh, nhưng ở đây, Nam Lăng Duệ lớn nhất, không tránh khỏi sẽ có người tới mời rượu.

Lúc đầu, tất cả mọi người đều cẩn thận đánh giá Vân Thiển Nguyệt, âm thầm nhìn xem vị Sở phu nhân và Các chủ Hồng Các danh dương thiên hạ này thế nào, từ từ, liền phát hiện ra, nàng ấy hoàn toàn khác với các cô gái bình thường khác, chẳng những dung mạo đoan trang thanh nhã, mà ngay cả cử chỉ đều không như các cô gái bình thường, công chúa Thúy Vy đã là cô gái đặc biệt trong hoàng thất, thậm chí trong kinh thành này, nhưng so với nàng ấy, thì vô luận từ dung mạo, hay loại khí chất lạnh lùng mà trầm tĩnh như đã trải qua mọi chuyện phát ra như có như không từ trên người của nàng ấy, đều khiến cho người không thể không bị nàng ấy hấp dẫn. Vì vậy, từ từ, có người đánh bạo đi tới, mời rượu nàng ấy.

Phong tục tập quán của Nam Lương cởi mở, tuy văn nhân danh sĩ không bằng Đông Hải quốc, nhưng cũng đều không cố kỵ nhiều, vẫn cởi mở nhiều hơn các huynh đệ ở Thiên Thánh.

Vân Thiển Nguyệt nhập gia tùy tục, không thể uống rượu, thì dùng trà thay rượu, uống với từng người.

Trong giây lát, tâm điểm được chú ý chuyển từ người thân phận tôn quý như thọ tinh Thập hoàng tử và Thái tử, cùng với Đại tướng quân Cố Thiếu Khanh đến trên người nàng, người có lá gan hơi lớn, thì càng bắt đầu bắt chuyện với nàng, tất nhiên, câu chuyện luôn xoay quanh đề tài thân phận của nàng và chuyện của Sở Dung, gia chủ Sở gia.

Những chuyện có thể trả lời, thì Vân Thiển Nguyệt liền trả lời hai câu, không thể trả lời, thì chỉ cười nhạt một tiếng.

Nam Lăng Duệ vẫn luôn ngồi bên cạnh, thấy bữa tiệc đã gần kết thúc, thì liền vỗ vỗ vai Vân Thiển Nguyệt, đứng dậy, giọng nói say khướt: “Ca ca huynh đi đi tiểu, sau đó sẽ trở lại.”

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt chớp lên, cất tiếng, “Ừ!”

“Họ Cố kia, ngươi có đi không?” Nam Lăng Duệ hỏi Cố Thiếu Khanh.

Cố Thiếu Khanh trả lời một câu cứng ngắc, “Không đi!”

Nam Lăng Duệ nói một câu “Ngươi đừng nhân lúc ta không ở đây mà nổi lên tâm tư với muội muội ta đó.” Nói xong, người đã lảo đảo đi ra ngoài.

Nam Lăng Duệ vừa đi ra ngoài khoang thuyền, thì Vân Thiển Nguyệt cảm giác dưới sàn thuyền rung rung, nàng vẫn ngồi như bình thường, Cố Thiếu Khanh nhíu nhíu mày, cũng như chưa tỉnh, một lát sau, bỗng nhiên, đáy thuyền phát ra một tiếng “Rầm” thật lớn, chỗ Vân Thiển Nguyệt ngồi bị vỡ ra một lỗ lớn, nước dâng lên rất nhanh, như sóng lớn đánh thẳng vào, Vân Thiển Nguyệt giống như thoáng kinh ngạc khi đột nhiên xuất hiện biến cố, nên khi muốn tránh, thì đã chậm, thân thể rớt xuống cái lỗ vừa mới bị vỡ ra kia.

“A, Sở tỷ tỷ!” Thúy Vy kinh hô một tiếng.

Mọi người cũng bị biến cố này khiến cho sợ ngây người, mắt thấy Vân Thiển Nguyệt rớt xuống, thì trong giây lát, liền thấy Cố Thiếu Khanh phi thân lên từ trên ghế, cũng nhảy xuống chỗ mà Vân Thiển Nguyệt vừa bị rơi xuống.

“Cố Thiếu Khanh!” Thúy Vy biến sắc, vừa sợ kêu một tiếng, lại muốn nhảy xuống theo.

Lục hoàng tử tay mắt lanh lẹ, liền bắt được Thúy Vy.

Nam Lăng Duệ nghe thấy động tĩnh, cũng không đi tiểu được nữa, chạy từ bên ngoài vào, hét lớn, “Chuyện gì vậy?”

Tất cả mọi người nhìn hắn ta, mới một lát, mà thuyền hoa đã bị nước tràn vào, thuyền đang chìm xuống. Thập hoàng tử vội vàng nói: “Thái tử Vương huynh, không biết vì sao, mà thuyền bị vỡ một lỗ to, Sở… Sở cô nương và Cố Tướng quân đều rớt xuống rồi…”

“Không đúng, chính xác là, Sở tỷ tỷ rớt xuống, Cố Thiếu Khanh nhảy xuống theo!” Mặt Thúy Vy trắng bệch, nghiêm mặt sửa lại, vội nói: “Thái tử ca ca, huynh mau phân phó người cứu người đi!”

“Thuyền này sắp chìm rồi, tranh thủ thời gian chạy ra khoang thuyền đi!” Hình như Nam Lăng Duệ cũng tỉnh rượu, sau khi tỉnh táo lại, liền đi nhanh ra ngoài, giọng nói mang theo tức giận, “Người đâu, nhanh xuống nước cứu người cho Bản Thái tử, đồng thời, phong tỏa sông Ngọc Nữ, điều tra thật kỹ việc này, một người cũng không được buông tha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.