Nam Lương vương là cậu của nàng, Nam Lương thái thượng hoàng là ông ngoại của nàng, ca ca nàng vẫn luôn ở Nam Lương, nên nàng vẫn cảm thấy thật ra Nam Lương cũng giống Vân Vương Phủ, có một nửa thân nhân của nàng, hôm nay không biết Nam Lương vương bệnh nặng là do nguyên nhân nào, nàng dĩ nhiên muốn nhanh chóng đến thăm.
Ngọc Thanh Tinh thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, túm lấy tay nàng: “Đi thôi!”
“Mẫu thân chờ chút đã, để cho con nói một hai câu với Dung Cảnh.” Vân Thiển Nguyệt né tránh Ngọc Thanh Tinh.
Ngọc Thanh Tinh nhìn Dung Cảnh, lại trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái: “Cũng không phải là một đi không trở lại, còn phải nói lời từ biệt?” Dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt trừng nàng, nàng lập tức khoát tay: “Được rồi, vậy các con mau mau nói lời từ biệt, ta ở ngoài chờ con.” Dứt lời, nàng phi thân ra khỏi buồng xe.
“Nữ nhân này!” Vân Thiển Nguyệt lầm bầm nói một câu.
Dung Cảnh cười khẽ.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay ôm lấy eo Dung Cảnh, nói: “Chàng nghe ta nói này, không cho phép chàng trêu chọc hoa đào, có biết hay không?”
“Vân Thiển Nguyệt, lời này là ta nên dặn dò nàng đi?” Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng, buồn cười đáp lời.
“Ta sẽ không chọc hoa đào .” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Vậy cũng không nhất định, ở Nam Lương trừ thái tử là ca ca nàng, còn rất nhiều hoàng tử khác.”Giọng nói Dung Cảnh ôn nhu, có chút sầu muộn: “So với nam nhân ở Thiên Thánh, chỉ có nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515950/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.