Dung Cảnh nghe vậy thì nhướn mày nhưng không nói chuyện.
Vân Thiển Nguyệt cười ha ha, áp sát vào Ngọc Tử Thư, bíu vào bả vai hắn, khen ngợi: “Tử Thư, huynh thật sự là quá tốt, ta lại không nỡ để huynh đi, làm sao bây giờ? Nếu không thì ta cũng theo huynh đi Đông Hải đi! Tránh ở đây chướng khí mù mịt.”
“Được!” Ngọc Tử Thư mỉm cười nhìn nàng.
Dung Cảnh chìa tay nhẹ nhàng kéo Vân Thiển Nguyệt từ trên bả vai Ngọc Tử Thư vào lòng hắn, nói với Ngọc Tử Thư: “Ngọc thái tử, ngươi cần phải đi rồi! Nếu chậm thêm thì tuy Lục công chúa không thể đi Đông Hải, không chừng công chúa khác sẽ đuổi theo muốn đi Đông Hải, mỹ nhân này ngươi không muốn tiêu thụ cũng phiền.”
“Cảnh thế tử nói rất đúng!” Ngọc Tử Thư mỉm cười gật đầu, xoay mình lên ngựa.
Vân Thiển Nguyệt giận lườm Dung Cảnh, vẫy tay với Ngọc Tử Thư, “Nhớ phải gửi thư, mỗi tháng một phong.”
“Được!” Ngọc Tử Thư nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một cái, nói với Dung Phong: “Phong thế tử, tạm biệt!”
“Ngọc thái tử tạm biệt!” Dung Phong chắp tay.
Ngọc Tử Thư không dừng lại nữa, hai chân kẹp vào bụng ngựa, ngựa tung bốn vó, rời khỏi Tống Quân đình mười dặm.
Vân Thiển Nguyệt đưa mắt nhìn Ngọc Tử Thư một người một con ngựa đi xa, hốc mắt chua xót, nàng dùng sức mở to hai mắt, cho đến khi hình bóng đó hóa thành một điểm đen nhỏ rồi cuối cùng biến mất, nàng còn chưa muốn thu lại ánh mắt, gió lạnh thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515945/quyen-4-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.