Cửa Vân vương phủ có cỗ xe ngựa toàn thân màu đen của Dung Cảnh đỗ ở đây, Huyền Ca ngồi ở trước xe.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt lên xe, màn che hạ xuống, xe ngựa đi về hướng hoàng cung.
Tuyết trên đường phố đã được quét dọn sạch sẽ từ sớm, bên trong buồng xe đặt lò sưởi, tấm màn che rất dày cản lại gió lạnh sáng sớm, ấm áp lan tràn.
Vân Thiển Nguyệt lười biếng tựa vào người Dung Cảnh như không có xương, khẽ ngáp một cái.
“Chưa ngủ đủ?” Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.
“Ta không ngủ một đêm, nàng thì ngủ say sưa, Vân Thiển Nguyệt, như vậy không công bằng, nàng còn chưa ngủ đủ?” Dung Cảnh nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt ngước mắt thì quả nhiên thấy vành mắt Dung Cảnh xanh xao, nàng tò mò nói: “Sao chàng không ngủ?” Dung Cảnh lườm nàng một cái nhưng không đáp lời mà nhắm mắt lại.
Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, bỗng nhiên chợt hiểu ra nên kéo dài giọng nói: “À, ta hiểu rồi!”
“Nàng hiểu cái gì?” Giọng Dung Cảnh thấp xuống.
“Hiểu vì sao chàng không ngủ rồi!” Vân Thiển Nguyệt toét miệng ra, buồn cười nói: “Dung công tử của chúng ta đã trưởng thành!”
Tai Dung Cảnh ửng đỏ, đột nhiên hắn cúi đầu xuống hung hăng hôn lên cánh môi Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt còn chưa cười xong đã bị hắn hôn luôn, đầu lưỡi quấn quýt trong khoang miệng, hút sạch ngọt ngào trong miệng nàng.
Vân Thiển Nguyệt muốn nói cái gì thì âm thanh đã bị Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515939/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.