Pháo quá nhiều, từ đỉnh đầu rơi thẳng xuống dưới, trong nháy mắt, tiếng nổ đùng đùng vang lên, đốm lửa nhỏ bắn ra bốn phía.
Vân Thiển Nguyệt hoảng sợ, biến sắc, vội vàng hô một tiếng, “Tiểu Thất, cẩn thận!”
Nàng vừa dứt lời, người đã rời khỏi con ngựa đang cưỡi, phi thân bay về phía Ngọc Tử Thư, nhưng Ngọc Tử Thư còn nhanh hơn nàng một bước, đã lập tức rời khỏi, lúc Vân Thiển Nguyệt bay về phía hắn, trong nháy mắt đó, hắn chìa tay kéo nàng, mang theo nàng, bay lên, rồi nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài hơn mười trượng, khó khăn lắm mới tránh được pháo đang nổ.
Hai người đứng vững thân hình, pháo rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, trong lúc nhất thời cả con đường đều bị chìm ngập trong tiếng pháo nổ.
Đầu tiên, Vân Thiển Nguyệt quay đầu liếc nhìn Ngọc Tử Thư, thấy Ngọc Tử Thư không có chuyện gì, cẩm bào trên người không có chút dấu vết bị mấy đốm lửa nhỏ của pháo đốt tới, nàng thở dài một hơi, quay lại mắt nhìn về phía chỗ pháo cách đó không xa, vẻ mặt lạnh như băng.
Ngọc Tử Thư cũng nhìn thoáng qua chỗ pháo vẫn đang nổ kia, cảm giác được hàn khí* ( khí lạnh) phát ra từ trên người Vân Thiển Nguyệt, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai nàng, giọng nói ôn hòa, an ủi: “Không có việc gì! Chuyện nhỏ mà thôi!”
Quả thực là chuyện nhỏ, tuy nhỏ mà cũng không phải nhỏ, nhưng là một chuyện nhỏ như vậy, lại không thực sự là chuyện nhỏ.
“Nguyệt nhi, hai người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515900/quyen-3-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.