Vân Thiển Nguyệt dứt lời, hình như lúc này Hoa gia chủ cùng đám người Hoa gia mới thấy bảy nam nữ trẻ tuổi đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt.
Hoa Lạc lên tiếng tiến lên, mỉm cười thi lễ với Hoa gia chủ, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Hoa Lạc bái kiến Hoa gia chủ.”
Lão giả ngẩn ra, nhưng ngay sau đó mở to hai mắt, không nhịn được tiến lên một bước, lại dừng lại, mở to hai mắt nhìn Hoa Lạc đứng trước mặt ông, giọng nói khẽ run, có chút kích động “Con. . . . . . con là Hoa Lạc?”
“Tại hạ Hoa Lạc Hồng các!” Hoa Lạc chậm rãi gật đầu, nhấn mạnh hai chữ Hồng các.
Thân thể lão giả chấn động, cảm xúc kích động tựa hồ trong khoảnh khắc bị hai chữ Hồng các này làm cho bừng tỉnh, ánh mắt ông khôi phục bình thản, nhìn Hoa Lạc gật đầu, tựa như cảm tựa như thán “Trong nháy mắt đã hai mươi năm rồi!”
Hoa Lạc không nói, ánh mắt xuyên thấu qua đại môn mở rộng nhìn về phía trong viện Hoa gia, trí nhớ khi còn bé đã sớm quy về bụi đất, phát hiện điều có thể nhớ được cũng chẳng còn gì chỉ còn lại cái tên Hoa Lạc mà thôi. Người trước mặt là phụ thân của mình, thân tình đã sớm xa cách nhạt nhẽo.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay vỗ vỗ bả vai Hoa Lạc, bảy tỏ an ủi.
Hoa Lạc cười cười với Vân Thiển Nguyệt, có chút sáng rỡ cùng ấm áp. Không cần phải nhiều lời nữa, lui về hàng ngũ đám người Hoa Sênh.
Bảy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515853/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.