Huyện Hà Cốc ước chừng có trên vạn người, mưa lớn như thế, phòng ốc sụp đổ, núi lỡ, có thể kịp thời cho mọi người di chuyển không bị hại, cơ hồ không có người nào thương vong, không phải là kỳ tích thì là cái gì?
“Khó có được chính là Ngọc thái tử Đông Hải quốc có thể làm cho quan viên dân chúng Thiên thánh trong thời gian ngắn tin tưởng hắn, lại không so đo lợi ích giữa quốc với quốc mà hỗ trợ, người thường khó có thể làm được. Hôm nay dân chúng huyện Hà Cốc rất biết ơn Ngọc thái tử , thậm chí còn muốn lập cho hắn một ngôi miếu, hưởng thụ hương khói cung phụng, bị hắn nhã nhặn từ chối .” Huyền Ca lại nói, trong giọng nói đều là bội phục tán thưởng.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt nụ cười, cười nói: “Từ xưa tới nay được cung phụng có hai loại, không phải là thần thì chính là quỷ. Hắn là người, đương nhiên không cần những thứ này.”
Huyền Ca “Xì” một tiếng , quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Lúc ấy Ngọc thái tử cũng nói như vậy. Nếu không phải ngài mới vừa tới, còn chưa gặp Ngọc thái tử thì thuộc hạ đã nghĩ ngài và hắn đã sớm quen biết nhau rồi! Lời nói rất giống nhau.”
Nụ cười trên môi Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ngừng lại.
Huyền Ca không nhận thấy nụ cười của Vân Thiển Nguyệt biến hóa, quay người lại tiếp tục nói: “May là có Ngọc thái tử huyện Hà Cốc mới vượt qua trận mưa to này. Hắn xem con dân Thiên Thánh cũng như con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515791/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.