Cho đến ban đêm ngày thứ hai, mưa to vẫn không ngừng. Khí thế mưa to giống như bầu trời bị mở ra, dường như vô tận.
Vân Thiển Nguyệt phát sốt lặp đi lặp lại, phát sốt nhiều lần, nửa đêm tỉnh ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, trừ uống thuốc ra vẫn là uống thuốc, thânthể mềm nhũn, không có một chút sức lực, ngược lại thật giống với câunói kia, bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ.
Dung Cảnh vẫn ở trong phòng cùng Vân Thiển Nguyệt, mặc dù hắn có ythuật tuyệt cao, nhưng không thể nhất thời làm cho Vân Thiển Nguyệtthuốc đến bệnh tiêu. Chỉ có thể nhìn nàng lúc tỉnh lúc ngủ, mơ màng, mềm yếu, chỉ có thể cố gắng không để nàng khó chịu.
Ngày thứ ba, mưa ít đi một chút, nhưng vẫn còn rơi. Mặc dù không còn mưa to tầm tã, nhưng giọtt mưa xâu chuỗi thành một đường, cực kỳ tỉ mỉ, rơi xuống tí tách. Mưa như vậy càng làm cho người ta cảm thấy khôngkết thúc nhanh như vậy.
Ban đêm ngày thứ ba, rốt cục Vân Thiển Nguyệt không sốt nữa, chỉ cóđiều cả người mềm nhũn không có sức lực, lười biếng nằm trong ngực Dung Cảnh để hắn đọc sách cho nàng. Giọng nói của Dung Cảnh vốn dễ nghe, ônnhuận mang theo từ tính trầm thấp. Phiêu đãng trong phòng, trong suốt,trầm thấp nhẹ nhàng, lượn lờ ở trong lòng Vân Thiển Nguyệt, dung hợpvới tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, làm nàng cảm thấy đây là âmthanh tuyệt vời nhất trên thế giới này, cho nên nàng chỉ nghe âm thanhcủa Dung Cảnh, trong sách nói cái gì một chữ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515780/quyen-3-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.