Chương trước
Chương sau
Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Leticia

Phượng lão tướng quân qua đời vào đêm trước ngày đại thọ năm mươi lăm của Hoàng Thượng, đại bi cùng đại hỉ đụng nhau, tránh cho va chạm với đại hỉ của Thiên tử, đương nhiên đám tang của Phượng lão tướng quân không thể gác lại, chỉ có thể vội vàng an táng. Ngày thứ hai sau khi Phượng lão tướng quân tắt thở Hoàng đế và văn võ bá quan tự mình kính viếng, kính viếng xong thì cử hành lễ an táng, từ lúc tắt thở đến lễ an táng không tới hai ngày .

Tuy rằng Vân Hương Hà định thân cùng Tam công tử Hiếu Thân Vương phủ, nhưng bởi vì là thị thiếp, lại chưa từng được kiệu hoa nâng về nhà chồng, không được tính là người của Hiếu Thân Vương phủ, lại thêm chuyện náo loạn từ hôn tự sát ở cửa Hiếu Thân Vương phủ, cho nên tang lễ của nàng là dùng thân phận chưa gả đi, dĩ nhiên là do Vân vương phủ nâng ra ngoài. Lại bởi vì cùng ngày với đưa tiễn linh cữu Phượng lão tướng quân, và gần ngày đại thọ của Hoàng Thượng, mặc dù Phượng thị thiếp là dùng lễ dành cho trắc phi và Vân Hương Hà là lễ dành cho tiểu thư con chính thê, nhưng không thể làm lớn, ở trong phủ lặng yên không một tiếng động kéo dài qua hai ngày, đợi sau khi Phượng lão tướng chôn cất xong liềnvội vàng nâng hai hòm quan tài ra phủ, lập hai phần mộ ở bên cạnh Vân vương .

Mặc dù mai táng Phượng thị thiếp và Vân Hương Hà qua loa, nhưng bởi vì chuyện này mà Vân Thiển Nguyệt cư nhiênđược thanh danh tốt trong lòng dân chúng ở kinh thành . Dù sao dân chúng trong kinh đều nghe thấy đồn đãi về Phượng thị thiếp và Vân Hương Hà từng đối xử không tốt với Vân Thiển Nguyệt, hôm nay nàng không so đo hiềm khích lúc trước, nâng thân phận của thứ tỷ đem chôn cất, chiếm được thanh danh có tình có nghĩa.

Thời điểm Lăng Liên và Y Tuyết nói cho Vân Thiển Nguyệt nghe việc dân chúng trong kinh lén đồn đãi, nàng cười nhạt một tiếng. Nàng không coi trọng thanh danh tốt hay thanh danh xấu, chẳng qua là cảm thấy người chết là lớn, toàn bộ những điều trước kia đều chôn theo người. Nhưng mà cổ nhân xem trọng thanh danh và địa vị, nàng xem không phải chuyện lớn, nhưng ở thời đại này mọi người đều xem đó là chuyện lớn.

Sau ngày Phượng thị thiếp và Vân Hương Hà hạ táng, lão phu nhân Phượng lão tướng quân phủ tự mình phái người đưa bái thiếp, mời Vân Thiển Nguyệt đến phủ xem diễn. Cổ nhân ở thời đại này đều có một phong tục, vì người chết mà xướng khúc, để chia buồn.

Vân Thiển Nguyệt tự nhiên hiểu được ý tứ của bái thiếp, tuy rằng mang tiếng là xem diễn, nhưng kì thực là nói cho nàng biết Phượng lão tướng quân phủ cảm tạ nàng bỏ qua hiềm khích lúc trước hậu táng Phượng thị thiếp và đại tiểu thư, coi như gián tiếp thừa nhận nàng làm điều tốt, hoặc là sâu hơn nữa là Phượng lão tướng quân phủ sẽ nhớ kỹ nhân tình này.

Vân Thiển Nguyệt phái Lăng Liên tự mình đi từ chối bái thiếp, tuy rằng không xem diễn, nhưng hai bên coi như đã đạt thành một nhận thức.

Mấy ngày kế tiếp, trong kinh bình yên vô sự.

Vào ban ngày Dung Cảnh chuẩn bị toàn bộ công việc sứ giả vào kinh, buổi tối sẽ đến Thiển Nguyệt các dùng bữa, dùng bữa xongVân Thiển Nguyệt dạy hắn học vài ngôn ngữ dân tộc, thời điểm trời tối liền rời khỏi Thiển Nguyệt các, cũng không ngủ lại Thiển Nguyệt các .

Vào ban ngày Vân Thiển Nguyệt ở Thiển Nguyệt các đọc sách, hoặc là xem tin tức mà Hồng các và Phong các truyền đến, hoặc là không làm cái gì nằm trên ghế dựa ngoài sân hóng mát, dưỡng thần, thời gian trôi qua thoải mái dễ chịu.

Ban đêm không có tiếng tiêu vang lên .

Thời gian thoáng một cái đã trôi qua đến trước ngày đại thọ năm mươi lăm của lão Hoàng đế.

Một ngày này, ánh nắng tươi sáng, thời tiết nắng ráo sáng sủa. Ăn xong đồ ăn sáng, Lăng Liên thấy Vân Thiển Nguyệt không có tính toán gì, vẫn giống mọi ngày, do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, nghe nói hôm nay Nam Lương quốc sư vào kinh. Ngài có đi ra ngoài xem không ạ?”

“Không phải ngày mai là đại thọ của lão Hoàng đế sao? Sứ giả đều vào kinh rồi mà? Còn có người chưa đến kinh sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Tiểu thư, ngài không hỏi Cảnh thế tử sao? Hai ngày trước sứ giả các tiểu quốc đều đã vào kinh rồi, nhưngnghe nóidọc đường đi Nam Lương quốc sư có chuyện nên bị trì hoãn, đi cùng Duệ Thái tử, cho nên chậm một ngày, hôm nay mới vào kinh.” Lăng Liên thấy Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, dừng một chút, tiếp tục nói: “Nam Lương quốc sư rất có uy vọng, hôm nay dân chúng kinh thành nghe nói Nam Lương quốc sư đến, đều nhao nhao ra ngoài quan sát rồi. Chắc hẳn hôm nay kinh thành rất náo nhiệt.”

“Phải không?” Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười một chút, nhìn Lăng Liên, “Có phải là ngươi muốn đi xem hay không ?”

“Nô tỳ có chút tò mò!” Lăng Liên thẳng thắn, có chút ngượng ngùng nói: “Nhưng cũng hiểu được tiểu thư ở Thiển Nguyệt các buồn bực nhiều ngày, có thể đi ra ngoài đi dạo. Huống hồ chờ đại thọ năm mươi lăm của Hoàng Thượng, không biết còn có tâm tình thanh thản như thế này hay không.”

“Ngươi nói cũng đúng!” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, “Đi, kêu Y Tuyết, chúng ta cùng đi nhìn xem! Nghe nói Nam Lương quốc sư là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ta muốn nhìn thần long thấy đầu không thấy đuôi này là như thế nào.”

Lăng Liên gật đầu, kêu Y Tuyết một tiếng, Y Tuyết lên tiếng trả lời, một hàng ba người ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Đi đến cửa Vân vương phủ, phân phó thị vệ chuẩn bị xe ngựa, ba người lên xe ngựa, rời khỏi Vân vương phủ.

“Tiểu thư, ngày mai chính là đại thọ của Hoàng Thượng rồi, ngài còn chưa chuẩn bị đại lễ cho Hoàng Thượng đâu? Ngài cũng đừng quên, ngài có muốn hôm nay đi đường rồi mua về hay không?” Lăng Liên vừa ngồi lên xe, nhớ tới thọ lễ của lão Hoàng đế hỏi Vân Thiển Nguyệt .

“Buổi tối hôm nay ngươi để Vân Ly chuẩn bị một thùng củ gừng, ngày mai ta mang thùng gừng kia tặng cho lão Hoàng đế.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Một thùng gừng?” Lăng Liên mở to hai mắt.

Y Tuyết cũng mở to hai mắt, “Tiểu thư, đưa cho Hoàng Thượng một thùng gừng? Này…”

“Nhất thống giang sơn!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, cười phun ra bốn chữ, “Đem gừng sắp thành ngọn núi, chẳng phải chính là một thùng giang sơn hay sao? Hoàng Thượng tâm tâm niệm niệm cũng chỉ là cơ nghiệp giang sơn thiên cổ, các ngươi nói hạ lễ này được không?”

Hai người nhất tề sững sờ, giây lát sau, lại cùng nhau “xì” một tiếng bật cười. Lăng Liên ngưng cười, nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, sao ngài có thểnghĩ ra được? Nếu mang cái này lên Kim điện, Hoàng Thượng nhất định sẽ rất vui.”

“Cái này cũng không phải là do ta nghĩ ra!” Vân Thiển Nguyệt cười lắc đầu.

“Chẳng lẽ là Cảnh thế tử?” Y Tuyết hỏi.

“Cũng không phải hắn!” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục lắc đầu, thấy hai người nghi hoặc, giải thích nói: “Có một người tên là Lưu Gù từng dùng chiêu này. Hoàng Thượng còn thưởng hắn một cái hoàng mã quái(quan phục thời Thanh).”

“Lưu Gù?” Hai người đồng thời ngẩn ra, ở trong đầu tìm tòi tên này, tìm nửa ngày cũng không ra kết quả, không rõ là ai.

Vân Thiển Nguyệt cười không mở miệng, thế giới này cùng thế giới kia hoàn toàn không giống nhau. Thời không lần lượt thay đổi, có địa phương giống nhau, nhưng cũng không giống nhau mấy, đương nhiên các nàng sẽ không biết người tên là Lưu Gù này.

Hai người thấy Vân Thiển Nguyệt không giải thích, cũng không hỏi nữa, nghĩ tất nhiên là chủ tử hiểu biết nhiều hơn các nàng, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Xe ngựa của Vân Thiển Nguyệt đi xuyên qua phố, vẫn như cũ rất dễ làm người khác chú ý, người đi trên đường đều biết là nàng, nhao nhao nhường đường.

“Tiểu thư, chúng ta đi nơi nào ngồi? Trên đường có rất nhiều người.” Y Tuyết đẩy một góc mành ra, nhìn người hai bên ngã tư đường, hôm nay mặt trời vừa lên không lâu, hai bên ngã tư đường cũng đã đầy người. Nàng nghĩ đương nhiên tiểu thư không thể chen chúc tại ngã tư đường.

“Đi Túy Hương lâu đi! Phòng chữ thiên số một có tầm nhìn vô cùng tốt.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua khe hở mà Y Tuyết đẩy màn che ra. Nghĩ uy vọng của Nam Lương quốc sư thật sự không thua Linh Ẩn đại sư. Nhưng mà từ trước đến nay nàng không có hảo cảm với hòa thượng và đại sư quốc sư, cho nên sẽ không đặc biệt chú ý, nên không biết nhiều lắm.

Y Tuyết gật đầu, phân phó với xa phu bên ngoài một câu, xe ngựa vòng qua người đi đường đi đếnTúy Hương lâu .

Không bao lâu, xe ngựa dừng ở cửaTúy Hương lâu, Lăng Liên và Y Tuyết đi đầu xuống xe, Vân Thiển Nguyệt cũng nhẹ nhàng nhảy xuống xe.

Chỉ thấy ở cửa ra vào Túy Hương lâu có hơn chục cỗ xe ngựa, đều vô cùng hoa lệ. Nàng quét mắt nhìn các xe ngựa, ở trong đó thấy đượcxe ngựa của phủ Thái tử và xe ngựa của phủ Thừa Tướng. Ánh mắt nàng lóe lên một cái, cất bước đi vào phía trong.

Hôm nay Túy Hương lâu kín người hết chỗ. Bàn ở đại sảnh lầu một đã có đầy người ngồi,không còn chỗ trống. Nàng nhìn chưởng quầy Túy Hương lâu, lúc này chưởng quầy cũng đang nhìn qua, thấy là nàng, vội vàng từ trong quầy đi ra, thi lễ với nàng, lại duỗi cổ nhìn thoáng qua phía ngoài.

Vân Thiển Nguyệt cười nhẹ, “Dung Cảnh không tới! Không cần nhìn!”

Chưởng quầy vội vàng thu hồi tầm mắt, mặt già đỏ lên, hạ giọng cung kính nói: “Chủ tử, thỉnh lên lầu, phòng chữ thiên số một vẫn luôn giữ lại cho ngài!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cất bước đi lên lầu. Thấy chưởng quầy cũng bước đuổi theo nàng, nàng khoát tay, “Ngươi làm việc của ngươi đi! Ta tự mình đi lên, không cần mang đồ ăn lên, để cho tiểu nhị mang lên chút nước trà và trái cây là được rồi!”

“Dạ!” Chưởng quầy dừng chân, lập tức lên tiếng trả lời.

Vân Thiển Nguyệt bước lên bậc thang, Lăng Liên và Y Tuyết đi theo phía sau nàng .

Từ lúc Vân Thiển Nguyệt vào mọi người ở lầu một đều dừng nói chuyện với nhau, ánh mắt đều nhìn nàng, mãi đến khi bóng dáng của nàng biến mất, một số người vẫn chưa thu hồi tầm mắt, một số người thấp giọng nói chuyện với nhau. Chuyện Thiển Nguyệt tiểu thư và Cảnh thế tử thỉnh chỉ tứ hôn hứa cả đời bên nhau ở lễ cầu Chức Nữ khéo tay thêu thùa đã sớm lan truyền khắp thiên hạ đều biết, đây vẫn là chủ đề mà dân chúng dân gian bàn tán. Mấy ngày nay liên tục có chuyện cho nên phai nhạt một ít, hôm nay Vân Thiển Nguyệt vừa xuất hiện, chuyện xưa lại bị mọi người nhắc lại.

Mặc dù giọng nói dưới lầu thấp, nhưng Vân Thiển Nguyệt nghe được vô cùng tốt, nên những lời mọi người đàm luận đều nghe vào trong tai. Nàng nhẹ nhàng cười, nghĩ đời này cho dù Dung Cảnh không lấy được nàng, nàng cũng không gả được cho hắn, thì chuyện tình của bọn họ đã để lại dấu vết trong cảm nhận của mọi người, sẽ không phai mờ mất. Huống chi nàng gả cho hắn là chuyện nhất định, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nàng luôn tin tưởng vững chắc.

Đi vào lầu 3, đi ngang qua phòng chữ thiên số hai, lờ mờ nghe được trong phòng có giọng nói quen thuộc nói chuyện với nhau, Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục đi về phía trước .

Đúng lúc này, bỗng nhiên người ở cửa phòng chữ thiên số haimở cửa từ bên trong, giọng nói dịu dàng của Tần Ngọc Ngưng vang lên: “Nguyệt tỷ tỷ!”

Vân Thiển Nguyệt dừng chân, quay đầu nhìn Tần Ngọc Ngưng, cười nhẹ, “Thì ra là Tần tiểu thư!”

“Hôm nay Nguyệt tỷ tỷ cũng đến nhìn Nam Lương quốc sư vào kinh sao?” Tần Ngọc Ngưng nhìn Vân Thiển Nguyệt, không để ý nàng xưng hô lãnh đạm, cười hỏi nàng.

“Ừ! Tần tiểu thư cũng vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi lại.

“Vốn là ta ở trong cung hầu hạ Thái phi, Thái tử điện hạ tiến cung thỉnh an Thái phi, nói hôm nay rất náo nhiệt, Thái phi liền cho ta ra ngoài xem náo nhiệt.” Tần Ngọc Ngưng dứt lời, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt tỷ tỷ đi một mình sao? Cảnh thế tử không đi cùng tỷ sao?”

“Hắn phụng chỉ an bài việc sứ giả vào kinh, hôm nay chắc là ra khỏi thành đón người.” Vân Thiển Nguyệt nhắc tới Dung Cảnh với sắc mặt nhàn nhạt.

“Đúng vậy! Mấy ngày nay Cảnh thế tử luôn bận việc này, ta thấy đến Nguyệt tỷ tỷ cao hứng đến nỗi quên cả chuyện Cảnh thế tử phải an bài chuyện tiếp đãi sứ giả vào kinh.” Tần Ngọc Ngưng ngượng ngùng cười, hỏi: “Nguyệt tỷ tỷ muốn đi phòng chữ thiên số một sao sao?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Thì ra phòng chữ thiên số một là Nguyệt tỷ tỷ vẫn luôn đặt trước. Nghe nói phòng chữ thiên số một đã sớm được người bao, thì ra người này là Nguyệt tỷ tỷ.” Tần Ngọc Ngưng nhìn thoáng qua phòng chữ thiên số một, cười nói.

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, rất muốn nói cho nàng toàn bộ Túy Hương lâu đều là của nàng! Bao phòng chữ thiên số một thì có gì là kỳ quái?

“Nguyệt tỷ tỷ đổi tỳ nữ mới sao? Hai tỳ nữ này thật thông minh.” Tần Ngọc Ngưng thấy Vân Thiển Nguyệt không đáp lời, nghĩ nàng thừa nhận, nhìn về Lăng Liên và Y Tuyết đứng phía sau nàng.

“Đúng vậy, tổ mẫu của nha đầu Thải Liên kia sắp đại thọ tám mươi, ta thương tiếc hai bà cháu nàng nên để nàng về phụng dưỡng bà nội, ta cho nàng bạc để nàng trở về.” Vân Thiển Nguyệt nhắc tới Thải Liên, không chút để ý nói: “Nha đầu kia thật sự lắm mồm đáng ghét, ta vốn đã sớm muốn thay đổi nàng, nhưng vẫn không tìm được người thích hợp, hôm nay tìm được rồi, lại vừa vặn đến mừng thọ của tổ mẫu nàng, đổi người có thể làm tai của ta thanh tịnh.”

“Thải Liên chính là hài tử hiếu tâm! Nhưng mà tỳ nữ không nghe lời lắm miệng thì nhất định không được. Nguyệt tỷ tỷ đúng là sớm nên thay đổi nàng.” Tần Ngọc Ngưng dùng khăn che miệng lại cười, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nếu Nguyệt tỷ tỷ đến một mình, hôm nay sắc trời còn sớm, e là một lúc lâu nữa Nam Lương quốc sư mới có thể vào kinh, tỷ một người đợi cũng không có ý nghĩa, Thái tử điện hạ đã ở phòng số hai, không bằng Nguyệt tỷ tỷ ngồi cùng chúng ta, cũng có người phụng bồi.”

“Không cần! Ai nói ta một người? Hai tỳ nữ này của ta cũng là người.” Vân Thiển Nguyệt cự tuyệt, sắc mặt thản nhiên nói: “Tần tiểu thư hẳn là biết có người ta vừa nhìn thấy đã rất chán ghét, miễn cho đi ra ngoài một chuyến lại ảnh hưởng đến tâm tình.” Nàng nhìn thoáng qua phía sau Tần Ngọc Ngưng, ném ra một câu, đi đến phòng số một.

Ý cười trên mặt Tần Ngọc Ngưng cứng lại, chỉ trong một cái chớp mắt, vẫn tiếp tục cười nói: “Vậy mà ta đã quên, tỷ tỷ không thích Thái tử điện hạ. Cũng tốt! Có hai tỳ nữ giải buồn với tỷ, sẽ không thấy buồn bực lắm.”

Vân Thiển Nguyệt không đáp lời, đi đến phòng số một, đẩy cửa ra rồi đi vào. Lăng Liên và Y Tuyết nhìn Tần Ngọc Ngưng một cái, đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt vào phòng. Ba người đi vào xong, cửa phòng số một được chặt chẽ đóng lại từ bên trong.

Tần Ngọc Ngưng cười, nhưng lúc cửa phòng đóng lại lập tức trở nên lạnh lẽo, nàng khẽ động khóe miệng, không tiếng động cười lạnh.

Lúc này Dạ Thiên Khuynh từ trong phòng đi ra, đứng phía sau Tần Ngọc Ngưng, vừa vặn thấy được nàng nhìn phòng số một cười lạnh, hắn bất động thanh sắc ôn nhu nói: “Tính tình của Nguyệt muội muội chính là như vậy, nếu muội ấy mất hứng, mặt mũi của ai cũng không cho. Cần gì phải lấy mặt nóng dán mông lạnh? Thân phận của nàng hôm nay là Thái tử phi, cao hơn so với muội ấy, không cần phải lôi kéo làm quen với muội ấy.”

Trong nháy mắt sắc mặt cười lạnh của Tần Ngọc Ngưng thối lui, quay đầu lại vành mắt ửng đỏ, thấp giọng nói với Dạ Thiên Khuynh: “Ta là vì ngươi, trước kia ngươivẫn chán ghét Nguyệt tỷ tỷ, nhưng hiện tại nàng được Cảnh thế tử, Thất hoàng tử, Nhiễm tiểu vương gia cùng mọi người yêu thích, ta sợ sẽ bất lợi với ngươi. Hôm nay Thất hoàng tử hồi kinh, ngươi không cảm giác thấy mình bị uy hiếp sao? Nếu ngươi bị uy hiếp, ta sao có thể được làm Thái tử phi?”

“Địa vị bị uy hiếp ta không sợ, ta chỉ sợ nàng theo ta cùng một chỗ nhưng trong lòng lại nghĩ đến nam nhân khác không nên nghĩ !” Dạ Thiên Khuynh nhìn Tần Ngọc Ngưng, mắt phượng thâm thúy, “Hôm nay ta và nàng buộc cùng một chỗ. Nàng phải thời khắc nhớ kỹ, không được quên.”

Thân thể Tần Ngọc Ngưng cứng đờ, chỉ trong giây lát, nàng trừng mắt nhìn Dạ Thiên Khuynh, vành mắt đỏ lên có nước mắt tràn ra, “Nếu ngươi không tin ta thì lúc trước cần gì phải cầu Hoàng Thượng thỉnh chỉ tứ hôn? Trước kia đúng là ta… có ý, nhưng hôm nay ta rất rõ ràng, biết rõ mình là ai.”

“Nàng rõ ràng là tốt rồi!” Dạ Thiên Khuynh ôn nhu cười, đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cho Tần Ngọc Ngưng, lôi kéo tay nàng đi vào phòng, “Đều nói nữ nhân làm từ nước, đến nay ta mới tin! Nước mắt thật nhiều.”

“Nguyệt tỷ tỷ cũng là làm từ nước đấy, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy nàng rơi lệ .” Tần Ngọc Ngưng nhìn thoáng qua Dạ Thiên Khuynh.

Sắc mặt của Dạ Thiên Khuynh không tốt, “Nàng là đặc biệt mà thôi.”

“Ngươi làm cho trong lòng ta có ngươi, nhưng ta biết trong lòng ngươi căn bản chính là…” Không hiểu sao hôm nay cảm xúc của Tần Ngọc Ngưng có chút phiền muộn, khác với sự nhu nhược trong quá khứ, liên tiếp đều có giọng điệu bén nhọn, lời ra khỏi miệng, nàng mới ý thức được những lời vừa rồi không phù hợp với thân phận của nàng, vội vàng nuốt phần sau trở về.

Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tần Ngọc Ngưng.

Tần Ngọc Ngưng gục đầu xuống, âm thầm đè ép cảm xúc phiền muộn, thấp giọng mềm mại mở miệng, “Ta không có ý tứ khác, chỉ là… A…” Nàng đang nói một nửa, Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn môi nàng. Nàng cả kinh, mở to hai mắt nhìn Dạ Thiên Khuynh, vừa muốn xuất chưởng, bỗng nhiên nhớ tới chính mình vẫn luôn ngụy trang không có võ công, nếu xuất chưởng chẳng phải liền bại lộ, tay bỗng nhiên cứng đờ.

Dạ Thiên Khuynh vừa lòng nhìn biểu tình của Tần Ngọc Ngưng, một cánh tay gắt gao chế trụ eo nhỏ nàng, một bàn tay to thâm nhập vào quần áo của nàng, hắn thân là Thái tử, trắc phi thị thiếp rất nhiều, nữ nhân vô số, sớm đã vô cùng quen thuộc với chuyện nam nữ, so với Tần Ngọc Ngưng non nớt không lưu loát, hắn hành động quen thuộc giống như ăn cơm uống nước trăm ngàn lần, rất nhanh mang Tần Ngọc Ngưng đến giường lớn trong phòng. Váy bị hắn cởi bỏ, quần áo hoa lệ rơi xuống, lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng da thịt, bàn tay lớn của hắn không biết thương tiếc vân vê hành hạ trên da thịt tuyết trắng của nàng. Da thịt tuyết trắng của Tần Ngọc Ngưng không đến một lát đã loang lổ vết đỏ.

Tần Ngọc Ngưng sao đã trải qua trận chiến như thế? Vô luận là trước kia hay từ khi hạ thánh chỉ tứ hôn, Dạ Thiên Khuynh luôn nho nhã lễ độ với nàng, tất cả hoàn toàn phù hợp với thân phận Thái tử điện hạ của hắn, nào biết hôm nay đột nhiên lại như vậy làm cho nàng không ngờ được, lại có chút kinh hãi không thể vận dụng võ công, chỉ có thể liều mạng từ chối.

Mặc dù nàng từ chối, nhưng làm sao có thể chống lại khí lực của Dạ Thiên Khuynh, hắn ở trên người nàng như một tòa núi lớn, làm cho nàng bất động, chỉ có thể dùng sức vung tay chân. Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên dừng lại động tác, nhìn Tần Ngọc Ngưng, tuy rằng tình cảnh như thế, nhưng ánh mắt của hắn không có chút dục vọng nào, chỉ thâm thúy như đầm sâu: “Nàng không muốn?”

Thân thể Tần Ngọc Ngưng run rẩy, thở dốc nhìn Dạ Thiên Khuynh, một đôi mắt đẹp nước mắt dịu dàng, nhu nhược nói không nên lời, nàng run rẩy lên tiếng, “Ta…”

“Nàng là Thái tử phi của ta, hôm nay ở dưới người ta lại bày ra cái bộ dáng này, có phải nói rõ cho ta biết là nàng không muốn?” Dạ Thiên Khuynh lạnh mặt nhìn Tần Ngọc Ngưng.

Trong nháy mắt Tần Ngọc Ngưng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy Dạ Thiên Khuynh chỉ là Thái tử hổ giấy mà thôi, hôm nay nhìn sắc mặt hắn lạnh lùng mới chính thức cảm nhận được hắn có thể ngồi ở vị trí Thái tử hai mươi năm, thì không hổ giấy chút nào. Tuy rằng lão Hoàng đế không thích hắn, nhưng bao nhiêu người muốn kéo hắn xuống ngựa, mấy năm nay trừ bỏ đoạn thời gian trước bị Duệ Thái tử hãm hại làm bị thương Lãnh tiểu vương gia và sự kiện Thái tử trắc phi chết cách đây không lâu bại lộ, hắn cũng không phạm sai lầm lớn gì. Nói rõ cái gì? Tự nhiên nói rõ hắn có tâm tư thâm trầm, không đơn giản. Chẳng qua hôm nay không địch lại Thất hoàng tử càng không đơn giảnso với hắn mà thôi. Nhưng đối phó với một thiếu nữ yếu ớt không dám bại lộ ra võ công như nàng vậy là đủ rồi.

“Như thế nào? Sao không nói lời nào? Nàng còn nghĩ đến Dung Cảnh?” Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên nắm cằm của Tần Ngọc Ngưng, đưa tay kéo áo trong cùng cái yếm dính sát người nàng bị kéo xuống.”Roẹt” tiếng quần áo bị xé rách vang lên trong phòng càng rõ ràng hơn.

Thân thể Tần Ngọc Ngưng co rúm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch, vừa thẹn lại không dám tức giận nhìn Dạ Thiên Khuynh, “Thái tử, ta không… Ta chỉ cảm thấy ngươi đối với Vân Thiển Nguyệt… Ta là Thái tử phi của ngươi, tự nhiên không muốn…”

“Nói như vậy nàng là vì trong lòng ta có Vân Thiển Nguyệt mà ghen tị? Không phải là vì Dung Cảnh?” Dạ Thiên Khuynh nhướn mày.

Tần Ngọc Ngưng cắn cánh môi gật đầu.

“Một khi đã như vậy, nói cách khác không phải là nàng không muốn?” Dạ Thiên Khuynh nhìn xuống Tần Ngọc Ngưng, lúc này trên người Tần Ngọc Ngưng bị hắn kéo không còn một mảnh vải, thân thể tuyết trắng mềm mại bị hắn nhìn không sót chỗ nào. Tuy rằng tuổi nàng không lớn, nhưng thân hình vô cùng tốt. So với tất cả các nữ nhân trong phủ hắn đều tốt hơn,hôm lúc này lại bày ra bộ dáng mềm mại yếu ớt, làm cho hắn vốn không có chút dục vọng nào, lúc này dục vọngđã dâng lên. Khi nói chuyện, bàn tay to sờ tới sờ lui trên thân thể mềm mại của nàng.

Tay của Dạ Thiên Khuynh cực nóng, mà Tần Ngọc Ngưng lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lạnh đến trong lòng, nàng nhìn Dạ Thiên Khuynh, không biết nên trả lời như thế nào .

“Nàng không nói lời nào, ta xem như là nàng đồng ý!” Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên kéo đai lưng của mình, cởi cẩm bào ra, hắn đè lên người Tần Ngọc Ngưng.

“Thái tử điện hạ, ta… Ta còn chưa cập kê…” Tần Ngọc Ngưng khó khăn phun ra một câu.

“Không phải là nàng đã có quỳ thủy rồi sao ? Có thể rồi!” Dạ Thiên Khuynh nhìn Tần Ngọc Ngưng ở dưới thân có bộ dạng lạnh run, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng dâng lên một đoàn lửa nóng, có một loại hưng phấn khó hiểu. Hơn nữa khi hắn nghĩ đến Vân Thiển Nguyệt ở phòng số một bên cạnh, càng cảm thấy ở ngực và bụng có một đoàn lửa thiêu đốt.

Tần Ngọc Ngưng vừa muốn nói, hắn đã ngăn chặn miệng của nàng .

Tần Ngọc Ngưng chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như thế này, dù thế nào đi chăng nữa nàng cũng thật không ngờ Dạ Thiên Khuynh lại biến thành sói đói nhào về phía nàng, nàng hối hận muốn chết không nên bởi vì nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt mà bị nhiễu loạn cảm xúc, áp chế không được ghen tịở đáy lòng trêu chọc Dạ Thiên Khuynh, làm cho hắn hóa thân thành sói, mà lúc này nàng lại bất lực.

Phụ thân dặn dò nàng không được phép bại lộ võ công, nhưng hôm nay lại là sự trong sạch của nàng, nếu nàng cho Dạ Thiên Khuynh … Nàng còn có tương lai sao? Huống hồ người nàng muốn chính là nam tử cẩm y tuyết hoa, đám mây trên cao kia, như vậy cả đời chẳng phải là không có cơ hội nữa sao? Nàng bỗng nhiên nảy sinh ác độc giơ tay lên, nhắm vào lưng Dạ Thiên Khuynh mà đập.

Lúc này Dạ Thiên Khuynh bị dục vọng bao phủ, thầm nghĩ khiến nữ nhân dưới thân thần phục mình. Dường như cũng không có ý thức được có một bàn tay đã thoát khỏi khống chế của hắn, sẽ ra tay với hắn .

Lúc bàn tay Tần Ngọc Ngưng cách lưng Dạ Thiên Khuynh khoảng một tấc, cửa phòng bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, Dạ Thiên Khuynh cả kinh, mạnh mẽ quay đầu nhìn lại, Tần Ngọc Ngưng cũng cả kinh, tay muốn đập trên lưng Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên dừng lại.

“Thái tử hoàng huynh và Tần tiểu thư hương diễm như thế, hôm nay xem như bản Tiểu Vương được mở rộng tầm mắt rồi!” Đầu tiên Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt, lát sau khi nhìn rõ hai người trên giường bỗng nhiên vui lên: “Thái tử hoàng huynh thật có diễm phúc, đây chính là đệ nhất mỹ nhân của Thiên thánh đấy!”

Tay Tần Ngọc Ngưng cứng đờ lập tức rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch rúc vào trong lòng Dạ Thiên Khuynh .

Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh trắng nhợt, lập tức kéo cái chăn bên cạnh qua phủ trên người hắn và Tần Ngọc Ngưng, nhìn ra phía cửa cả giận nói: “Dạ Khinh Nhiễm, sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Thật ngượng ngùng, quấy rầy Thái tử hoàng huynh! Ta muốn tìm Vân Thiển Nguyệt, không cẩn thận đi nhầm phòng. Các ngươi tiếp tục.” Dạ Khinh Nhiễm xoay người đi ra phía ngoài, đi tới cửa, dừng bước một chút, đôi môi mỏng hơi mở ra, dùng truyền âm mật nói với Dạ Thiên Khuynh một câu, sau đó, hắn ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.

Mặt mũi Dạ Thiên Khuynh đang tràn đầy tức giận nghe Dạ Khinh Nhiễm nói thoáng chốc tái đi, thân thể vô cùng cứng ngắc.

Tần Ngọc Ngưng bỗng nhiên òa khóc. Nàng không nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh đột nhiên nổi lên sắc tâm với nàng, càng thật không ngờ Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên xuất hiện, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nàng sẽ không còn mặt mũi để sống nữa.

Dạ Thiên Khuynh nhìn cửa hồi lâu, tựa hồ không tiêu hóa được lời Dạ Khinh Nhiễm nói với hắn, lúc này mới chú ý đến Tần Ngọc Ngưngđang nỉ non khóc, hắn thu hồi tầm mắt nhìn về phía nàng, thấy nàng ôm một góc chăn, cũng không nhìn hắn, mắt phượng bỗng nhiên nguy hiểm híp lại, thời gian dài như vậy, không cảm giác nàng có chút nội lực và võ công nào, mặc dùtừ nhỏ Dạ Khinh Nhiễm đã có tâm tính tiểu Ma Vương, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn có một chỗ tốt, chính là chưa bao giờ nói láo. Như vậy chỉ có một loại khả năng, công lực của nữ nhân này cao hơn hắn, hoặc là che giấu tốt, vốn hắn sẽ không tin tưởng, nhưng từ ngày ấy Vân Thiển Nguyệt mang theo hắn từ Vân vương phủ thi triển khinh công đi Thái tử phủ, công lực cao thâm như thế, khinh công quả thực xuất thần nhập hóa, đáng tiếc trước kia hắn chưa từng phát hiện ra nàng có võ công cao như vậy, nếu Tần Ngọc Ngưng giống Vân Thiển Nguyệt, hắn sẽ không nghi ngờ.

“Đừng khóc! Chúng ta tiếp tục!” Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên giật chăn ra, lại tiếp tục đè lên người Tần Ngọc Ngưng.

Tần Ngọc Ngưng cả kinh, hoảng sợ nhìn Dạ Thiên Khuynh.

“Chuyện của chúng ta dù sao cũng là sớm muộn thôi, hôm nay đã bị tiểu Ma Vương bắt gặp rồi! Mặc dù chúng ta chưa làm cái gì, hắn cũng sẽ nói ra ngoài. Vì sao không tiếp tục?” Lúc này những cảm xúc âm trầm, tức giận, nghi hoặc, tìm tòi…trên mặt Dạ Thiên Khuynh đều lui đi, lúc này ôn nhu cười với Tần Ngọc Ngưng, “Ta vẫn biết nàng rất đẹp, là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Thánh, lại không biết nàng đẹp như thế này. Nàng yên tâm, nếu phụ hoàng đã chỉ hôn cho ta và nàng thì sẽ không trách chúng ta đâu.”

Dứt lời, hắn đưa tay chế trụ thắt lưng Tần Ngọc Ngưng, kéo nàng về phía hắn.

“Thái tử điện hạ…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Ngọc Ngưng hoàn toàn trắng bệch rồi.

“Đừng lo lắng! Tuy rằng Khinh Nhiễm và Nguyệt muội muội ở bên phòng chữ thiên số một kia, nhưng chúng ta làm nhẹ một chút thì bọn họ sẽ không nghe được. Loại chuyện như thế này, Khinh Nhiễm cũng ngượng ngùng nói với Nguyệt muội muội.” Dạ Thiên Khuynh ôn nhu nhìn Tần Ngọc Ngưng, ánh mắt cũng là mênh mông ôn nhu, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại che giấu tàn khốc. Dứt lời, không cho nàng mở miệng, lúc nàng đang kinh hãi khủng hoảng đè ép về phía nàng.

Con ngươi trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Tần Ngọc Ngưng chợt phóng đại, bỗng nhiên không nhìn thấy gì trước mắt.

Dạ Thiên Khuynh ghé vào cổ nàng bỗng nhiên không tiếng động cười cười, ở chỗ không ai nhìn thấy là vẻ mặt lạnh như băng. Hắn vốn không muốn nữ nhân này, nhưng nếu mặt trời và mặt trăng đã không thể cùng tồn tại, nhất định một ngày kia hắn sẽ mất đi Thái tử vị này, như vậy vì sao không thừa dịp chính mình còn có năng lực chi phối người khác mà hành lạc một phen, làm cho chính mình khoái hoạt chứ?. Huống hồ đây lại là Thiên thánh đệ nhất mỹ nhân, hắn cũng không muốn lưu nàng lại cho người khác, mặc dù về sau cho người khác, cũng chỉ là hắn chơi còn lại mà thôi.

Tần Ngọc Ngưng đau đến mức cảm thấy tất cả âm thanh trên thế giời đều biến mất, hai tay nàng nắm thành quyền, tứa ra vết máu, nghĩ muốn xuất ra một chưởng chém nát nam nhân trên người làm cho nàng đau như vậy, nhưng một màn Dạ Khinh Nhiễm đẩy cửa phòng ra thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu nàng, đồng thời trong đầu lại càng không ngừng vọng lại lời nói của Dạ Thiên Khuynh, Khinh Nhiễm và Nguyệt muội muội đều ở bên phòng số một, chúng ta nhẹ một chút, bọn họ sẽ không nghe được. Nếu lúc này nàng giết Dạ Thiên Khuynh, như vậy Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt tất nhiên sẽ biết là nàng gây nên, nàng bỗng nhiên suy sụp giống như chết nhắm hai mắt lại, trong mắt càng không ngừng tuôn lệ, nhỏ giọt trên đệm chăn.

Dạ Thiên Khuynh cũng không thèm nhìn tới Tần Ngọc Ngưng, tựa hồ hóa thành mãnh thú, đem con cừu nhỏ ăn vào bụng.

Phòng số hai không còn là âm thanh ẩn ẩn nói chuyện, mà là hình thành một loại âm điệu.

Phòng chữ thiên số một, tai mắt của Vân Thiển Nguyệt linh mẫn thế nào chứ, mặc dù tai mắt không linh mẫn thì nàng cũng có thể biết phòng chữ thiên số hai đã xảy ra cái gì và đang phát sinh cái gì. Từ lúc tiến vào phòng chữ thiên số một thì phòng chữ thiên số hai xảy ra chuyện gì thì nàng đều có thể biết. Có lẽ không chỉ có phòng chữ thiên số hai, toàn bộ phòng ở Túy Hương lâu xảy ra chuyện gì nàng đều có thể biết thông qua Lưu Ly kính.

Người khác không biết bí mật này của Túy Hương lâu, nàng là người sáng tạo ra đương nhiên biết rất rõ. Thời điểm nàng xây dựng Túy Hương lâu, nàng tự mình thiết kế cơ quan. Vì sao phòng chữ thiên số một vẫn không cho phép người khác đi vào, chính là vì chuyện này. Phòng có Lưu Ly kính, thông qua nguyên lý chiết xạ chiếu nghiêng bắn thẳng phối hợp với cơ quan ám thuật, chiếu tình hình của tất cả các phòng. Nàng muốn nhìn người nào phòng nào, chỉ cần cuốn Lưu Ly kính, liền có thể nhìn thấy.

Lúc này Lưu Ly kính nhắm ngay vào phòng chữ thiên số hai.

Vân Thiển Nguyệt ngồitrước Lưu Ly kính vừa uống nước trà, vừa nhìn Lưu Ly kính chiếu đông cung đồ sống, vô cùng rõ ràng. Nếu như nói trước kia nàng vẫn khinh thường Dạ Thiên Khuynh, như vậy hôm nay Dạ Thiên Khuynh đã làm cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa. Đổi lại là nàng, sau khi biết Tần Ngọc Ngưng muốn giết nàng, nàng cũng sẽ không tha cho nàng ta. Biện pháp tốt nhất tự nhiên là ăn nàng.

Phải biết rằng ở cổ đại, một nữ nhân bị một người nam nhân để lại dấu vết, thì vĩnh viễn cũng không thể phai mờ.

Lăng Liên và Y Tuyết thì khôngbình tĩnh được như Vân Thiển Nguyệt, vài lần muốn nói để tiểu thư đừng nhìn, nhưng vừa thẹn lại ngượng ngùng mở miệng, đến lúc Dạ Khinh Nhiễm đẩy cửa ra tiến vào, hai người mới cả kinh “Vèo” một tiếng lập tức ngăn cản trước mặt hắn.

“Hả? Lúc nào thì muội thay đổi hai tỳ nữ nhanh nhẹn như vậy? Thân thủ không tệ!” Dạ Khinh Nhiễm đứng ở cửa nhìn Vân Thiển Nguyệt trong phòng, thấy nàng ngồi ở trước gương nhìn, nhướn mày.

“Lăng Liên, Y Tuyết lui ra, để tiểu vương gia tiến vào!” Vân Thiển Nguyệt nâng mắt nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái,phân phó hai người .

“Tiểu thư, ngài… Ngài vẫn là đem cái kia…” Lăng Liên đỏ mặt nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Muốn nói đóng đi!

“Không có việc gì! Hắn đến đây, may mắn được thấy, vừa vặn thưởng thức một chút! Dù sao vừa nãy hắn cũng thưởng thức qua, không sợ.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, khoát tay với hai người.

Lăng Liên và Y Tuyết nhìn nhau, tránh đường, đưa tay đóng cửa phòng, canh giữ ở cửa.

Dạ Khinh Nhiễm không rõ tại sao không khí trong phòng lại quái dị như thế, hắn nhìn Lăng Liên và cùng Y Tuyết một cái, cất bước đi đến bên người Vân Thiển Nguyệt, khi nhìn đến tình hình bên trong Lưu Ly kính khẽ giật mình, bỗng nhiên cười: “Không hổ là Dạ Thiên Khuynh, mặc dù đã biết Tần Ngọc Ngưng muốn giết hắn, lại còn có thể có khẩu vị như thế!”

“Càng là như vậy mới càng có khẩu vị!” Vân Thiển Nguyệt buông chén trà, bốc một khối điểm tâm bỏ vào miệng.

Dạ Khinh Nhiễm cảm thấy có đạo lý, vén vạt áo lên, ngồi xuống bên người Vân Thiển Nguyệt, cũng ngồi xem cùng nàng.

Lăng Liên và Y Tuyết nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm thì có chút đổ mồ hôi lạnh, nghĩ nếu Cảnh thế tử biết tiểu thư và Nhiễm tiểu vương gia cùng nhau xem đông cung đồ sống, không chừng sẽ uống mười bình dấm chua, dấm chua ủ hơn mười năm rồi. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gục đầu xuống, chỉ mong phòng chữ thiên số hai mau xong việc, Cảnh thế tử trăm ngàn lần đừng xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.