Chương trước
Chương sau
Edit: YueBeta: LeticiaVinh Hoa cung là chỗ ở của lịch đại các Hoàng hậu, cả hoàng cung trừThánh Dương điện của lão hoàng đế ra thì Vinh Hoa cung là nơi tôn quýnhất. Đừng nói là nam tử, trừ Hoàng hậu cùng người hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu thì những cô gái tầm thường cũng không có tư cách vào ở Vinh Hoacung, lão hoàng đế thật sự đã cho nàng một vinh hạnh đặc biệt, nàngkhông cảm thấy với vinh hạnh đặc biệt này nàng còn có thể mang theo NamLăng Duệ cùng vào ở trong Vinh Hoa cung.

“Tiểu nha đầu, chờ xem a. Ngươi đừng xem thường mị lực của bổn Tháitử.” Nam Lăng Duệ tìm vị trí thoải mái, đem toàn bộ sức nặng của thânthể dựa vào trên người Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới ai dám xem thường hắn thì chắc chắn là hoàn toàn sai lầm rồi. Nam Lăng Duệ cũng không phải chân chính là hoa hoaThái tử. Nàng thu hồi tầm mắt từ nóc xe, cảnh cáo người đang dựa toàn bộ sức nặng vào người mình: “Không muốn ta ném ngươi xuống thì qua bên kia ngủ đi.”

Nam Lăng Duệ giả bộ không nghe thấy, vẫn dựa vào Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ chuẩn bị ngủ.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ra tay với hắn.

Trong nháy mắt, thân thể Nam Lăng Duệ cách ra xa một chút, hắn dùngcánh tay ngăn trở tay Vân Thiển Nguyệt, trợn mắt nhìn nàng một cái, thấy Vân Thiển Nguyệt nhướn mày với hắn, hắn biết rõ có dựa vào nữa cũngkhông được, tự tay túm lấy tấm đệm ở sau lưng Vân Thiển Nguyệt để ở phía sau mình, nghiêng người một cái, dựa vào đệm rồi nhắm mắt lại. Bất mãnlầm bầm trong miệng nói: “Tiểu nha đầu thật nhẫn tâm.”

Vân Thiển Nguyệt thấy trên người đã nhẹ nhàng thoải mái hơn, nhưnglại bị Nam Lăng Duệ quấy đến mức không còn buồn ngủ, giương mắt nhìn vềphía Vân Mộ Hàn.

Từ lúc Nam Lăng Duệ lên xe, tuy nàng nói chuyện với Nam Lăng Duệnhưng khóe mắt vẫn luôn liếc nhìn biểu tình của Vân Mộ Hàn. Vân Mộ Hànvẫn không hề có biểu lộ gì, nhưng thật ra thì không biểu lộ gì mới làkhông bình thường, giống như là mặt có đeo một tầng mặt nạ vậy, toàn bộmọi cảm xúc được che giấu dưới lớp mặt nạ này không lộ ra cái gì.

Vân Mộ Hàn thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn mình, dời tầm mắt từ trên người Nam Lăng Duệ nhìn về phía nàng, một đôi con ngươi đen nhánh như mànđêm.

Vân Thiển Nguyệt càng khẳng định được suy nghĩ của nàng trước kia làđúng, chắc chắn Nam Lăng Duệ và Vân Mộ Hàn có chút liên quan đến nhau.Nàng kéo kéo khóe miệng, hỏi: “Có phải ca ca có chuyện gì tìm ta haykhông? Hoặc là có lời gì muốn nói với ta?”

Vân Thiển Nguyệt dứt lời, Vân mộ Hàn bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùngnhìn nàng một cái, “Không có” , dứt lời, thân ảnh chợt lóe, thi triểnkhinh công bay ra khỏi buồng xe.

Vân Thiển Nguyệt nhìn màn xe nhấc lên rồi rơi xuống, lay động hai cái rồi dừng lại, nàng cười nhạt, quay đầu nhìn Nam Lăng Duệ. Nhìn Nam Lăng Duệ giống như là cực kỳ mệt mỏi, đã ngủ, còn truyền ra tiếng ngáy rấtnhỏ. Nàng nhìn chằm chằm vào Nam Lăng Duệ trong chốc lát, nhắm mắt lại.Nghĩ tới có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Bên trong xe khôi phục lại sự tĩnh lặng, không tiếp tục có âm thanh gì truyền ra nữa.

Ngoài xe Văn Lai nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua,thấy Vân Mộ Hàn rời đi, con mắt nháy một cái, thu hồi tầm mắt nhìnthoáng qua vào bên trong xe, quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ trầm tư không hợp với tuổi của hắn.

Xe ngựa một đường không trở ngại đi hướng hoàng cung.

Sau nửa canh giờ, đi vào cửa hoàng cung, xe ngựa dừng lại, Văn Lainói vào trong xe: “Duệ Thái tử, nô tài phải đón Thiển Nguyệt tiểu thưrồi trực tiếp đi cung của Hoàng hậu. Lúc này ngài nên xuống xe đi ạ! Nếu không có ý chỉ của Hoàng thượng hoặc được Hoàng hậu nương nương triệukiến, trừ Thái tử cùng chư vị hoàng tử mỗi ngày tới thỉnh an ra, nhữngnam tử khác không thể tùy ý tiến vào tẩm cung của Hoàng hậu. Điều nàyngài nên biết rõ.”

Văn Lai nói xong, Nam Lăng Duệ vẫn ngáy o o, giống như không nghe thấy vậy.

Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại không nói lời nào. Chuyện của Nam LăngDuệ không liên quan đến nàng, đương nhiên nàng không có nghĩa vụ đuổihắn xuống xe.

“Duệ Thái tử?” Văn Lai không nghe thấy âm thanh trả lời, gọi nhẹ nhàng vào bên trong xe.

Trong xe vẫn không có âm thanh gì truyền ra.

Văn Lai đưa tay đẩy rèm ra, thấy Nam Lăng Duệ ngủ say, hắn liếc nhìnVân Thiển Nguyệt, thò tay chạm vào Nam Lăng Duệ, “Duệ Thái tử, đã đếnhoàng cung rồi. Hoàng thượng phân phó phải an bài thỏa đáng Thiển Nguyệt tiểu thư ở cung của Hoàng hậu nương nương trước, rồi mới dẫn nàng đingự thư phòng. Ngài không thể cứ đi theo như vậy.”

Nam Lăng Duệ giật giật thân thể, đẩy tay Văn Lai ra, mơ mơ màng màngcảnh cáo nói: “Đừng ầm ĩ, bổn Thái tử đang ngủ say, ngươi mà còn ầm ĩnữa thì bổn Thái tử cho ngươi không còn tay mà chạm vào ta nữa.”

Văn Lai lập tức rút tay về, bất đắc dĩ nhìn Nam Lăng Duệ, “Duệ Tháitử, không phải là nô tài muốn gây ầm ĩ cho ngài, thật sự là ngài khôngcó ý chỉ không thể đi theo đến tẩm cung của Hoàng hậu. . . . . .”

Nam Lăng Duệ làm như không nghe thấy.

Văn Lai có chút sốt ruột, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, Vân ThiểnNguyệt nhắm mắt lại, nửa điểm ý tứ hỗ trợ cũng không có. Văn Lai quaylại nói với tiểu thái giám đi theo hắn, “Lý tử, ngươi đi. . . . . .”

“Đây không phải là Văn công công sao?” Văn Lai đang nói một nửa thìmột giọng nói âm dương quái khí từ ngoài cung truyền đến, “Bổn tiểuVương mấy ngày không ra phủ, nghe nói công công được thăng cấp, chúcmừng chúc mừng.”

Vân Thiển Nguyệt nghe được giọng nói này thì lập tức cảm thấy buồnnôn. Nàng nghĩ Lãnh Thiệu Trác bế môn tư quá dưỡng thương lại được thảra quá nhanh rồi. Mới có mấy ngày đã trốn ra khỏi Hiếu thân Vương phủrồi? Đi ra vẫn là cái đức hạnh đấy!Thật đúng là giang sơn dễ đổi bảntính khó dời mà.

Văn Lai vốn muốn phân phó tiểu thái giám, lời còn chưa nói xong đãvội vàng xoay người, thi lễ với Lãnh Thiệu Trác “Nô tài thình an Tiểuvương gia. Nhiều ngày không thấy, Tiểu vương gia càng ngày càng anhvĩ(anh hùng vĩ đại) hơn rồi”

“Ha ha, vẫn là Văn công công biết nói chuyện. Nói những lời mà bổntiểu Vương thích nghe nhất.” Lãnh Thiệu Trác đến gần Văn Lai, nhìn xengựa một cái, hỏi: “Văn công công muốn xuất cung truyền chỉ sao?”

“Nô tài phụng ý chỉ Hoàng thượng xuất cung, bây giờ đã làm xong việc rồi, đang muốn hồi cung.” Văn Lai nói.

“Công công thường ngày xuất cung truyền chỉ đều cuỡi ngựa, sao hômnay lại đánh xe. Xem ra trở thành Đại tổng quản quả nhiên không giống so với lúc trước.” Lãnh Thiệu Trác đánh giá Văn Lai từ trên xuống dưới,ánh mắt dừng lại trên thẻ bài Đại tổng quan hoàng cung của hắn.

“Đâu có. Lãnh tiểu Vương gia đề cao nô tài rồi. Nô tài xuất cungtruyền chỉ vẫn cưỡi ngựa thôi, chỉ có điều việc ngày hôm nay là bất đồng thôi. Lần này xuất cung để đón Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương phủvào cung nên mới dùng tới xe ngựa.” Văn Lai nói.

“Ah? Ngươi nói là đến đón Vân Thiển Nguyệt tiến cung sao? Người ngồibên trong xe này chính là Vân Thiển Nguyệt?” Lãnh Thiệu Trác chợt quayđầu lại lần nữa nhìn về phía xe ngựa.

“Dạ” Văn Lai gật đầu.

Trong nháy mắt Lãnh Thiệu Trác thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt hiện lên vẻ âm tàn, đi ba bước thành hai bước tới trước xe, đẩy màn che ra,khi thấy bên trong xe Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt lại tựa vào trênvách xe, một câu hắn cũng không thèm nói mà đã đánh về phía nàng.

“Lãnh tiểu Vương gia” Văn Lai cả kinh.

Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng, quả nhiên là một tên đầu heo,nửa điểm tiến bộ cũng không có. Nàng mở mắt, lập tức ra tay nắm lấy cánh tay đang duỗi ra của hắn, lạnh lùng nói: “Tay này lần trước của ngươikhông bị phế đi, có phải ngươi rất không cam lòng hay không? Có muốn taphế hoàn toàn tay của ngươi hay không? Có như vậy ngươi mới thoải mái?”

Lãnh Thiệu Trác đen mặt, cả giận nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi dám.”

“Ta đương nhiên dám. Ngươi có muốn thử một chút hay không?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày nhìn hắn. Phát hiện sắc mặt của Lãnh Thiệu Trác tựa hồ tốt lên rất nhiều, chắc là trong khoảng thời gian này bị Hiếu thânvương cấm hắn gần nữ sắc.

Lãnh Thiệu Trác biến sắc, muốn rút tay về lại bị Vân Thiển Nguyệt nắm lấy, không nhúc nhích được, hắn cả giận nói: “Vân Thiển Nguyệt, nơi này là cửa hoàng cung, ngươi thử dám động đến một ngón tay của bổn TiểuVương xem”

“Lần trước ta động tới ngươi là trong hoàng cung, tại thư phòng đấy.” Vân Thiển Nguyệt nhắc nhở hắn.

“Ngươi. . . . . .” Sắc mặt của Lãnh Thiệu Trác hết xanh rồi lạitrắng, nhất thời không nói được gì. Nhớ tới Văn công công đang đứng ởbên cạnh, lập tức nói: “Văn công công, sư phụ của ngươi Lục công côngchính là bị nàng giết đấy. Ngươi chưa từng nghĩ tới việc báo thù sao?”

“Lãnh tiểu Vương gia, sư phụ làm sai, gieo gió gặt bão, không thểtrách Thiển Nguyệt tiểu thư. Nô tài phụng lệnh Hoàng thượng làm việc,cho dù cái chết của sự phụ có liên quan đến Thiển Nguyệt tiểu thư nô tài cũng không kể ân oán cá nhân.” Văn Lai nhìn Lãnh Thiệu Trác, không hènmọn lên tiếng nói, “Nhưng ngài nghe nói Thiển Nguyệt tiểu thư ở trên xe, một câu cũng không nói liền muốn đánh Thiển Nguyệt tiểu thư luôn, nôtài lại nhìn rất rõ ràng. Nơi này là cửa cung còn có rất nhiều thị vệcung đình đều nhìn thấy. Tiểu vương gia, việc này thật sự là ngài khôngđúng. Nếu Thiển Nguyệt tiểu thư bị ngài đả thương, nô tài ở trước mặtHoàng thượng cũng sẽ nói tình hình thực tế là ngài ra tay với ThiểnNguyệt tiểu thư trước!”

“Ngươi. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác tức giận bừng bừng, “Hay cho mộtcâu không kể ân oán cá nhân, Văn công công, Lục công công ở trên trời . . . . .” “Lãnh tiểu Vương gia, tay của ngài quan trọng hơn.” Văn Lai chặn đứng lời của Lãnh Thiệu Trác, nhắc nhở.

Lãnh Thiệu Trác nghe vậy lập tức câm miệng, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, “Vân Thiển Nguyệt, ngươi buông ta ra.”

“Ta tha cho ngươi một lần, nếu lần sau ngươi còn dám đụng đến ta. Tasẽ khiến cái tay này hoàn toàn tách rời khỏi thân thể của ngươi” VânThiển Nguyệt hất tay của Lãnh Thiệu Trác ra, sờ tay vào ngực, móc khănra lau tay. Hiện tại, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Ướcchừng lão hoàng đế đang nhìn chằm chằm tìm kiếm sai lầm của nàng. Nếunàng bởi vì con tôm nhỏ Lãnh Thiệu Trác này mà để cho lão hoàng đế tìmnàng gây phiền toái thì thật không đáng.

Lãnh Thiệu Trác lảo đảo người một cái, bị hất lui về phía sau vàibước mới đứng vững thân hình, hắn nhìn dấu vết xanh tím ở cổ tay giận dữ mắng, “Vân Thiển Nguyệt, ngươi. . . . . .”

“Đây không phải là Lãnh tiểu Vương gia sao? Nhiều ngày không thấy,sao tiểu vương gia vừa tới hoàng cung đã nổi giận rồi?” Cách đó không xa một chiếc xe ngựa đang chạy tới thì dừng lại, màn xe được vén lên, DạThiên Khuynh đi xuống, nhìn vẻ mặt tức giận của Lãnh Thiệu Trác, nhướngmày hỏi.

“Hóa ra là Thái tử điện hạ” Lãnh Thiệu Trác không nói tiếp, xoayngười nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh. Nghe vậy lửa giận chẳng những khônglui mà ngược lại càng bùng phát hơn, “Còn không phải là do xú nữ nhântrong xe kia sao, bổn tiểu Vương mỗi lần nhìn thấy nàng thì lại cảm thấy tức giận trong lòng.”

“Ah?” Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt đang ngồi trongxe ngựa, bởi vì lúc nãy Lãnh Thiệu Trác dùng lực quá lớn khi đẩy rèm,làm cho rèm xe trực tiếp bị mắc ở trên nóc, lúc này hắn vừa nhìn là cóthể thấy rõ Vân Thiển Nguyệt cùng Nam Lăng Duệ bên trong xe, vừa nhìnliền hiểu ngay. Ánh mắt của hắn quét qua Nam Lăng Duệ đang nằm ngáy o orồi nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, nhíu mày, “Sao Nguyệt muội muội lại ở chỗ này?”

Vân Thiển Nguyệt làm như không nhìn thấy Dạ Thiên Khuynh, nghĩ tớicon ruồi đều thích tụ tập cùng một chỗ. Hôm nay hai con ruồi Lãnh ThiệuTrác và Dạ Thiên Khuynh này lại tụ tập cùng một chỗ.

“Bẩm Thái tử điện hạ, nô tài phụng ý chỉ Hoàng thượng đón Thiển Nguyệt tiểu thư vào cung” Văn Lai lập tức trả lời.

“Phụ hoàng có ý chỉ gì?” Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía Văn Lai.

“Hoàng thượng có chỉ, kể từ hôm nay muốn Thiển Nguyệt tiểu thư đitheo bên người để dạy bảo.” Văn Lai lời ít ý nhiều mà trần thuật lại.

“Hóa ra là như vậy. Lúc nghe được tin tức này ta còn không tin, không ngờ lại là sự thật. Từ trước đến giờ, phụ hoàng chưa từng mang theongười nào bên mình để dạy dỗ. Năm đó ta cũng chỉ được đi theo Thái Phóđể học tập, cho dù phụ hoàng thích Thanh Uyển cũng chưa từng tự mình dạy dỗ. Nguyệt muội muội thật may mắn.” Dạ Thiên Khuynh lại nhìn về phíaVân Thiển Nguyệt, thấy nàng cũng không nghiêng mắt nhìn hắn, sắc mặt của hắn có chút khó chịu, nghĩ tới nàng chán ghét hắn đến như vậy sao? Hắnđi về phía xe ngựa, vừa đi vừa nói: “Chúc mừng Nguyệt muội muội.”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, bỗng nhiên đưa tay đánh ra một chưởng vào Nam Lăng Duệ đang ngủ say.

Nam Lăng Duệ cả kinh, đang ngủ say nhưng trong nháy mắt đã bay người ra khỏi xe.

Vân Thiển Nguyệt thấy Nam Lăng Duệ bị đánh bay ra ngoài, phất tay cho màn che rơi xuống, nói với Văn Lai: “Văn công công, đánh xe. Chậm trễthêm chút nữa, ta thấy ngươi không muốn báo cáo kết quả nhiệm vụ rồi.”

“Vâng, nô tài đưa ngài đi Vinh Hoa cung rồi sắp xếp ổn thỏa chongài.” Văn Lai vội vàng lên tiếng, động tác đánh xe lưu loát, vung roingựa lên, nếu không bị trì hoãn, xe ngựa đã vào cửa cung từ lâu rồi. Tựnhiên hắn cũng không muốn đợi ở nơi này nữa, trong lòng nghĩ tới nếuThiển Nguyệt tiểu thư sớm đuổi Duệ Thái tử xuống xe thì đâu cần phải trì hoãn lâu như vậy, phải chờ tới lúc Lãnh tiểu Vương gia và Thái tử điệnhạ xuất hiện. Nhưng mà hắn cũng phải cảm tạ hai người này, nếu khôngphải bọn họ, đoán chừng Thiển Nguyệt tiểu thư sẽ không đuổi Duệ Thái tửxuống xe. Mà đương nhiên hắn không có cách nào đưa cả Duệ Thái tử tiếnvào Vinh Hoa cung.

Dạ Thiên Khuynh dừng bước, sắc mặt vốn đã âm trầm, trong nháy mắt lại càng u ám hơn.

Nam Lăng Duệ mơ mơ màng màng đứng vững thân thể, nhìn xe ngựa tiếnvào cửa cung, có chút ảo não nói: “Nha đầu chết tiệt kia. Nếu không phải bổn Thái tử có vài phần bản sự thì mạng nhỏ đã không còn rồi. Ra taythật ác độc.”

“Sao Duệ Thái tử lại ngủ ở trong xe?” Dạ Thiên Khuynh thu hồi thần sắc trong mắt, nhìn về phía Nam Lăng Duệ.

“Tiện đường nên bổn Thái tử đi nhờ xe tới.” Nam Lăng Duệ dụi dụi mắt, bày ra một bộ dạng chưa tỉnh ngủ. Nói với Dạ Thiên Khuynh sau đó giơchân đi về hướng cửa cung.

“Duệ Thái tử tiến cung vì chuyện gì?” Dạ Thiên Khuynh đuổi theo Nam Lăng Duệ.

“Bổn Thái tử ở Vân Vương phủ đã chán ngấy rồi, tính vào hoàng cung ở hai ngày.” Nam Lăng Duệ cũng không quay đầu lại, càng không ngừng lắclư đầu, hiển nhiên là muốn đuổi cơn buồn ngủ đi. Đi đường một bước thành ba bước, so với Dạ Thiên Khuynh thật không nửa điểm bộ dạng của Tháitử.

“Ah? Duệ Thái tử muốn ở lại hoàng cung mấy ngày?” Dạ Thiên Khuynh sửng sốt.

“Dạ Thái tử, lỗ tai ngươi không điếc, đúng là ta đã nói thế đấy.” Nam Lăng Duệ quay đầu lại liếc Dạ Thiên Khuynh một cái, bỗng nhiên đi trởvề một bước, thân mật dán cả người lên bả vai của Dạ Thiên Khuynh, cườihíp mắt hỏi: “Ngươi nói ta ở Vinh Hoa cung được không? Bổn Thái tử đãmuốn ở Vinh Hoa cung lâu rồi.”

“Sợ rằng không được. Phụ hoàng sẽ không đáp ứng. Chưa kể việc này thật sự không hợp lễ nghĩa.” Dạ Thiên Khuynh lắc đầu.

“Tiểu nha đầu kia vào ở Vinh Hoa cung cũng không hợp lễ nghĩa đúngkhông? Không phải là vẫn vào ở đấy sao?” Nam Lăng Duệ đặt sức nặng toànthân lên trên bờ vai của Dạ Thiên Khuynh, giống như người không xương,hắn nói tiếp: “Tại sao bổn Thái tử vào ở thì lại không hợp lễ nghĩachứ?”

“Duệ Thái tử, ngươi là nam tử. Làm sao có thể vào ở Vinh Hoa cungchứ?” Dạ Thiên Khuynh đưa tay đẩy Nam Lăng Duệ ra, phát hiện Nam LăngDuệ giống như là cự thạch không nhúc nhích, đáy lòng hắn phát lạnh, việc này nói rõ võ công của Nam Lăng Duệ cao hơn so với của hắn, mà còn caohơn không biết bao nhiêu lần. Hắn có chút không phục, mạnh mẽ dùng sức,lại không nghĩ hắn vừa mới dùng sức, thì Nam Lăng Duệ bỗng nhiên rút lui nội lực, thân thể bị đẩy thẳng ra ngoài, rồi đụng vào Lãnh Thiệu Trácđang đi theo ở phía sau, Lãnh Thiệu Trác”A” một tiếng, bị đẩy bay rangoài, thân thể Nam Lăng Duệ lung lay hai cái mới đứng vững được, LãnhThiệu Trác “phanh” một tiếng ngã quỵ ở chỗ cách xa hai người ba thước,lập tức ngất đi.

“Dạ Thái tử, sao ngươi lại hẹp hòi như thế, ta chỉ dựa vào ngươi mộtchút mà thôi. Ngươi muốn ta tránh ra thì cứ nói, sao phải dùng nhiều sức đến như vậy? May mà bổn Thái tử có chút công lực hộ thể, không thìkhông chết cũng bị đả thương.” Nam Lăng Duệ nhìn về phía Dạ ThiênKhuynh, sắc mặt không tốt, quay đầu lại nhìn Lãnh Thiệu Trác một cái,thương hại nói: “Đáng thương cho Hiếu thân Vương phủ Lãnh tiểu Vươnggia, nửa điểm công lực cũng không có, lúc này ngươi xem đi, ngay cả rênhắn cũng không rên được, sợ là không còn thở rồi.”

Dạ Thiên Khuynh biến sắc, vội vàng đi đến chỗ Lãnh Thiệu Trác. Đi đến bên cạnh Lãnh Thiệu Trác thì vội vã kiểm tra hơi thở, phát hiện hắn vẫn còn thở nhẹ nhàng mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn về phía NamLăng Duệ, làm sao hắn cũng không nghĩ ra Nam Lăng Duệ lại có chiêu này,đụng chính xác vào Lãnh Thiệu Trác. Bây giờ Lãnh Thiệu Trác chỉ còn hơithở yếu ớt, hắn vừa dùng một chút ít công lực để đẩy Nam Lăng Duệ ra thì Nam Lăng Duệ lại mượn lực truyền toàn bộ công lực đó vào người LãnhThiệu Trác, Lãnh Thiệu Trác không có nội công hộ thể, nên lúc này bịtrọng thương hôn mê bất tỉnh. Trong lòng hắn rất tức giận, “Duệ Thái tử, ngươi. . . . . .”

“Dạ Thái tử, việc này cũng không thể trách bổn Thái tử, bổn Thái tửchỉ dựa ngươi mà thôi. Người ở cửa cung đều nhìn thấy ngươi đẩy ta đụngvào Lãnh tiểu Vương gia nên mới làm hắn bị thương.” Nam Lăng Duệ đứng ởtại chỗ bất động, nhìn Lãnh Thiệu Trắc nằm trên mặt đất, không ngừng lắc đầu, “Nghe nói Hiếu thân vương cũng là người có võ công, tại sao tiểuVương gia của Hiếu thân Vương phủ lại bất lực như thế chứ? Haiz, hôm nay ta thấy cho dù hắn không chết, cũng phải nằm ít nhất nửa năm hoặc mộtnăm mới có thể xuống giường.”

Dạ Thiên Khuynh nén tức giận ở trong ngực, biết lúc này cũng khôngphải thời điểm tranh chấp với Nam Lăng Duệ, lập tức gọi thị vệ ở cửacung, ” Hai người tới đây, mang Lãnh tiểu Vương gia đi Thái y việnngay.”

Thị vệ cửa cung nghe vậy vội vàng bước nhanh tới đỡ Lãnh Thiệu Trác hướng Thái y viện đi tới.

Tùy tùng của Lãnh Thiệu Trác không đi theo, ngược lại quay đầu chạyvề Hiếu thân Vương phủ, đương nhiên là vội vàng đi báo tin rồi.

Dạ Thiên Khuynh nhìn tùy tùng kia rời đi, do dự một chút, rồi nhấcchân đi theo sau hai gã thị vệ đi về hướng Thái y viện. Vừa nãy hắn dùng bao nhiêu lực để đẩy Nam Lăng Duệ hắn đương nhiên biết, đối phó với Nam Lăng Duệ thì đương nhiên không có chuyện gì, nhưng bị Nam Lăng Duệ đẩytoàn bộ vào Lãnh Thiệu Trác thì dĩ nhiên sẽ có chuyện. Huống chi hắncũng không chắc Nam Lăng Duệ có mượn việc này mà động tay động chân vớiLãnh Thiệu Trác hay không, nếu Lãnh Thiệu Trác có xảy ra bất trắc gì,Hiếu thân vương lại chỉ có một con trai độc nhất, hắn thật sự không biết phải khai báo như thế nào. Trong lòng hắn rất tức giận, hôm nay bị NamLăng Duệ tính kế đến mức “bất hiện sơn, bất lộ thủy”(che giấu rất sâu,không lộ ra một tí gì). Quả thật là đáng hận.

Nam Lăng Duệ nhìn Dạ Thiên Khuynh cùng hai thị vệ mang Lãnh ThiệuTrác vội vàng vào cung, đi hướng Thái y viện, khóe miệng khẽ nhếch lên.Lát sau, hắn nhấc chân, ngông nghênh tiến vào cửa cung đi về phía ngựthư phòng của lão hoàng đế.

Tại cửa Vinh Hoa cung, Văn Lai dừng xe ngựa, hướng vào bên trong xe cung kính nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, đã đến Vinh Hoa cung”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy màn xe ra, nhìn ra phía ngoài, chỉ thấytrước mắt là một cung điện hoa lệ, xanh vàng rực rỡ. Ánh mắt của nàng bị ánh sáng sáng loáng làm cho khó chịu, liền nhắm mắt lại rồi mở ra, chỉthấy trước cửa Vinh Hoa cung đứng không ít người, đứng đầu chính làHoàng hậu, phía sau Hoàng hậu nửa bước chính là Minh phi và Lãnh quýphi, phía sau lưng hai người còn có mười mấy phi tần trẻ tuổi, cuối cùng là một đoàn cung nữ cùng ma ma. Ánh mắt nàng lóe lên, nghĩ tới tràngdiện này thật quá phô trương, chắc có lẽ không phải là đợi nàng đâu.

“Nô tài bái kiến Hoàng hậu nương nương, Lãnh quý phi nương nương,Minh phi nương nương, Lệ Tần nương nương, Tích Mỹ nhân, Lâm Mỹ nhân,Phượng Chiêu nghi. . . . . .” Văn Lai xuống xe, vội vàng hành lễ với mọi người, miệng hắn nói cực nhanh, lập tức đã chào hỏi hết một lượt Hoànghậu và mười mấy phi tần phẩm cấp từ cao đến thấp.

“Chẳng trách Hoàng thượng lại đề bạt ông là Tân đại tổng quản, nóichuyện thật nhanh nhẹn” Hoàng hậu còn chưa mở miệng, Lãnh quý phi nhìnVăn Lai cười nói. Dứt lời, lướt qua Văn Lai nhìn về phía xe ngựa, “Tatưởng là ai mà lại kiêu ngạo như vậy, phải để cho Văn công công tự mìnhđi đón, thì ra là người hôm qua thỉnh chỉ tứ hôn khiến Hoàng thượng tứcgiận, Vân Vương phủ Thiển Nguyệt tiểu thư”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ hôm nay nàng quá xui xẻo rồi, đi tới chỗ nàođều có thể gặp người mình ghét đấy. Nàng làm như không nghe thấy, khôngđể ý tới Lãnh quý phi.

“Minh phi muội muội, ngươi nhìn xem, chẳng trách đêm qua nàng dám ởtrước mặt Hoàng thượng đánh Lục công chúa. Thì ra là biết đánh cũngkhông có việc gì. Hôm nay Lục công chúa vẫn còn đang nằm trên giườngđúng không?” Lãnh quý phi thấy Vân Thiển Nguyệt không để ý tới nàng,càng dũng cảm hơn, hỏi Minh phi, thấy Minh phi không nói lời nào, nànglại hướng về phía Hoàng hậu, “Ta phát hiện hiện nay Hoàng thượng càngngày càng sủng ái Thiển Nguyệt tiểu thư rồi. Lại có thể dùng xe đón nàng vào Vinh Hoa cung. Hoàng hậu tỷ tỷ, e là ngày mai tỷ phải chuyển đirồi, tặng lại vị trí Hoàng hậu cho nàng.”

“Lãnh muội muội. Chú ý lời nói vả hành động của ngươi” Hoàng hậu biến sắc, trầm giọng gầm lên với Lãnh quý phi.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, ta nói sai chỗ nào? Hiện nay đã truyền khắp nơitrong cung, nói Hoàng thượng muốn mang theo Thiển Nguyệt tiểu thư bênmình để dạy dỗ, còn an bài tẩm điện ở Vinh Hoa cung của tỷ cho nàng. Đây không phải là chuyện rõ như ban ngày sao? Từ trước đến giờ làm gì có nữ tử nào vào ở Vinh Hoa cung? Có thể vào ở cũng chỉ có mỗi Hoàng hậu”Lãnh quý phi không đếm xỉa gì đến sự tức giận của Hoàng hậu, âm dươngquái khí nói.

Hoàng hậu xanh cả mặt, “Lãnh muội muội có ý đồ tung lời đồn. Hiện tại bổn cung có thể phạt ngươi chịu trượng hình.”

Lãnh quý phi biến sắc, nhưng lập tức sửa lại giọng điệu, “Hoàng hậutỷ tỷ, muội muội ta chỉ có ý tốt nhắc nhở ngươi. Đừng dẫn sói vào nhà.Tỷ coi nàng ta là cháu gái ruột, nhưng nàng ta có coi tỷ là cô cô. Thửhỏi từ cổ chí kim, có ai được Hoàng thượng mang theo bên người dạy dỗ?Không có đúng không? Ngay cả Thái tử, Hoàng thượng cũng chưa từng tựmình dạy, đều giao cho Thái Phó. Hoàng thượng cưng chiều Thanh Uyển cũng không để cho nàng ở bên cạnh mà dạy bảo? mà cung nữ hầu hạ bên cạnhHoàng thượng có không ít người được phong làm Quý nhân đấy, chẳng phảiLệ Tần cũng như vậy sao?”

Lệ Tần nghe vậy sắc mặt tái đi, thân thể co rúm lại, không tự chủ được lui về phía sau một bước.

“Có lẽ Thiển Nguyệt tiểu thư không cần dùng bao nhiêu thời gian cũngsẽ trở thành tỷ muội của chúng ta đấy. Cô cháu cùng nhau vào cung cũngkhông phải là chưa từng xảy ra.” Lãnh quý phi dứt lời, thương hại nhìnHoàng hậu, “Hoàng hậu tỷ tỷ, mọi người nói hồng nhan chưa già, ân sủngđã mất hết. Quả nhiên, tỷ còn không có…

“Ngươi nói đủ chưa?” Hoàng hậu quay đầu, gắt gao nhìn Lãnh quý phi, cả giận nói: “Người đâu! Đem Lãnh quý phi. . . . . .”

“Hoàng hậu tỷ tỷ, không có sự cho phép của Hoàng thượng, ngài khôngthể tự dùng hình với muội được. Phẩm cấp của ta là Quý phi. Không phảiphi tần bình thường mà ngài có thể tùy ý xử trí.” Lãnh quý phi chặn đứng lời nói của Hoàng hậu, không sợ Hoàng hậu tức giận.

Sắc mặt Hoàng hậu xanh mét, nắm chặt khăn trong tay, nàng cười lạnhnói: “Lãnh muội muội học lễ nghi trong cung như vậy sao? Ngươi dám nóichuyện với bổn cung như vậy sao? Hôm nay ngươi nói ra những lời như vậy, cho dù bổn cung đợi Hoàng thượng xử trí thì ngươi nghĩ rằng Hoàngthượng sẽ không trách tội ngươi sao.” Dứt lời, nàng phẫn nộ quát: “Người đâu, vả miệng Lãnh quý phi.”

Tôn ma ma cùng hai ma ma khác lập tức đi về phía Lãnh quý phi.

Hai ma ma hầu hạ Lãnh quý phi liền che ở trước người Lãnh quý phi.Lãnh quý phi đứng thẳng tắp, không nhúc nhích, hiển nhiên là có chỗ dựavào. Nhìn Hoàng hậu cười lạnh, “Hoàng hậu tỷ tỷ, có phải bị muội muộinói trúng chỗ đau hay không. Nên tỷ mới muốn xử phạt muội muội? Chẳng lẽ muội muội nói sai rồi sao? Có người vào ở Vinh Hoa cung rồi mà tỷ còn. . . . . .”

“Vả miệng” Hoàng hậu không muốn nghe Lãnh quý phi nói chuyện nữa, gầm lên một lần nữa.

Tôn ma ma cùng mấy ma ma nhất tề vung tay lên, hai ma ma của Lãnh quý phi cũng không hề sợ hãi nghênh tiếp đám người Tôn ma ma.

“Cô cô. Bảo các nàng dừng tay đi.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng, dứt lời, nàng từ trên xe nhảy xuống.

Hoàng hậu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, trầm giọng nói: “Dừng tay”

Đám người Tôn ma ma nghe vậy lập tức ngừng tay.

“Ah, đường đường Hoàng hậu tỷ tỷ vậy mà cũng phải nghe lời của mộttiểu nha đầu, xem ra ngươi thật chuẩn bị thoái vị để cháu gái tiếp nhậnvị trí này rồi.” Lãnh quý phi cười lạnh. Những năm này nàng vẫn tận sứclôi Hoàng hậu xuống vị, thật vất vả chờ đến khi Vân Vương phủ bị phế bỏtổ huấn, hôm qua lại nghe phụ thân phái người truyền đến nói Hoàngthượng muốn phế Hoàng hậu, nàng thấy được hi vọng, đợi rồi lại đợi,nhưng không nghĩ rằng hôm qua ngoại trừ chuyện Hoàng thượng bị Cảnh thếtử và Vân Thiển Nguyệt làm cho tức giận phẩy tay áo bỏ đi, thì cũngkhông có chuyện gì phát sinh, bây giờ lại hạ chỉ để cho Vân Thiển Nguyệt vào ở Vinh Hoa cung, sao nàng có thể không tức giận cơ chứ? Ngày xưacòn kiêng kỵ Hoàng hậu ba phần, hôm nay cũng không kiêng kỵ nữa.

Sắc mặt Hoàng hậu âm trầm, vừa muốn mở miệng, thấy Vân Thiển Nguyệt đi về phía Lãnh quý phi, nàng liền thu lại lời muốn nói.

Lãnh quý phi thấy Vân Thiển Nguyệt đi về phía nàng, hừ lạnh mộttiếng, mắt hàm chứa sự khinh thường, “Nếu ngay cả một phế vật quần áolụa là không thay đổi, chữ to không biết, viết văn không thông cũng cóthể vào ở Vinh Hoa cung này, theo ta thấy sau này Vinh Hoa cung cũng nên đổi lại tên rồi”

Vân Thiển Nguyệt không giận, ngược lại trên mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, bước chân của nàng không nhanh cũng không chậm, bước tớitrước mặt Lãnh phi, cười nhìn nàng, “Lãnh quý phi nương nương, ngươinói, ta nghe. Đứng ở trước mặt ngươi, ta mới có thể nghe rõ ràng hơn”

Lãnh quý phi “phi” một câu, “Nói ngươi ta còn ngại ô uế miệng của ta đây này.”

“Phải không?” Vân Thiển Nguyệt vẫn cười, bỗng nhiên giơ tay đánh Lãnh quý phi, các ma ma đang đứng phía trước Lãnh quý phi chỉ cảm thấy mộttrận gió thổi qua, các nàng không kịp phản kháng, thân thể liền bị bayra ngoài, “Ba” một tiếng giòn vang, Lãnh quý phi kêu thảm “a” mộttiếng, thân thể bị đánh ngã quỵ trên mặt đất, nàng nhìn Lãnh quý phicười một tiếng, “Nhưng ta không sợ ô uế tay của ta.”

Hoàng hậu sửng sốt, đám người Minh phi cả kinh. Ai cũng không ngờrằng Vân Thiển Nguyệt dám ra tay đánh Lãnh quý phi. Dù sao phẩm cấp Quýphi cũng không phải người nào cũng có thể đánh. Nhưng thử nghĩ xem VânThiển Nguyệt có can đảm đánh công chúa trước mặt Hoàng thượng, hôm nayHoàng thượng không có ở đây, nàng dám động thủ đánh Lãnh quý phi cũngkhông có gì là lạ.

“Vân Thiển Nguyệt. . . . . . Ngươi. . . . . . A, răng của ta. . . . . .” Lãnh quý phi che mặt, tức giận ngẩng đầu lên, vừa mới mở miệng,trong miệng phun ra một cái răng, nàng liền hét rầm lên.

Vẻ mặt của Hoàng hậu khẽ biến.

Đám người Minh phi lại cả kinh lần nữa.

Chỉ thấy nửa bên mặt Lãnh quý phi đã sưng đỏ không chịu nổi, lại cònbị móng tay của Vân Thiển Nguyệt tạo thành hai vệt máu, xung quanh miệng nàng tất cả đều là máu,phun một ngụm máu trên mặt đất, một cái răng rơi ra.(Leti: VTN uy vũ a =]]]]])

Vân Thiển Nguyệt dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lãnh quý phi, thấy nàngkhông dám tin, cười khẳng định nói: “Là răng của ngươi, không sai đâu.”

“Ngươi. . . . . . Ngươi lại dám đánh ta?” Lãnh quý phi đứng lên, vung tay lên định đánh Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt duỗi ống tay áo ra, lấy ra một tấm gương nhắm ngaymặt của Lãnh quý phi, khẽ cười nói: “Lãnh quý phi, ngươi nhìn mặt củangươi một chút đi, còn ra tay được sao?”

Trong gương chiếu ra rõ ràng là gương mặt của Lãnh quý phi, Lãnh quýphi thấy vậy, tay nàng chợt cứng đờ, không nhận ra người trong gươngchính là mình, thử nhe răng nhìn vào gương, một chiếc răng cửa đã khôngcòn, nửa bên mặt sưng đỏ kèm theo vết máu, nàng bỗng nhiên hét lên mộttiếng, mí mắt khẽ đảo, thân thể thẳng tắp ngã xuống đất.

Mọi người còn đang sợ hãi với việc của Lãnh quý phi, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng để nâng nàng dậy.

Hoàng hậu, Minh phi cùng các phi tần khác đều bị kinh hãi không có người nào động đậy.

Sau khi Lãnh quý phi thét một tiếng chói tai, thân thể thẳng tắp ngãquỵ trên mặt đất, “rầm” một tiếng, như nện vào trong đáy lòng của mọingười.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Lãnh quý phi, cầm gương trong tay,xoay người lại cười nói với Hoàng hậu: “Cô cô, ngài nói Lãnh quý phi cóphải hay không làm quá lên? Đây chỉ là một mảnh gương nho nhỏ đã khiếnnàng ngất đi rồi.”

Hoàng hậu nhìn khuôn mặt tươi cười Vân Thiển Nguyệt, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía những nữ nhân phía sau Hoàng hậu, baogồm cả Minh phi ở trong đó, cả đám đều có sắc mặt trắng bệch, nhưngkhông một người nào hét lên một tiếng. Nàng nghĩ tới quả nhiên là nữnhân trong hoàng cung đều đã trải qua muôn vàn thử thách. Nàng cườinhạt, nói với Văn Lai đang ở một bên vẫn cúi thấp đầu nói: “Văn côngcông, ngươi đi bẩm báo Hoàng thượng dượng, nói ta không vào ở Vinh Hoacung được rồi, vì vừa mới đến đã bị người ta ngăn ở cửa chửi mắng mộttrận, mắng ta thì không sao, nhưng mà ngay cả Hoàng thượng dượng cũngmắng, vì duy trì danh tiếng anh minh cơ trí của Hoàng thượng, ta vẫn nên trở về phủ thôi.”

“Chuyện này. . . . . .” Văn Lai do dự nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhướn mày với hắn, “Chẳng lẽ ngươi muốn chính ta đi nói?”

“Dạ, nô tài đi ngay.” Văn Lai lập tức xoay người chạy đi ngự thư phòng.

“Nương nương, nương nương. . . . . .” Lúc này cung nữ hầu hạ Lãnh quý phi mới kịp phản ứng, vội vàng đỡ nàng dậy lo lắng gọi. Gọi hai tiếngcũng không thấy Lãnh quý phi tỉnh dậy, một ma ma vội vàng đứng dậy chạyđi hướng Thái y viện.

Hoàng hậu nhìn ma ma kia rời đi, cũng không mở miệng ngăn cản.

“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cáo lui” Một phi tần cẩn thận mở miệng nói với Hoàng hậu.

“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cũng cáo lui” lại một người nữa mở miệng.

“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ. . . . . .” một người nữa mở miệng.

“. . . . . .”

Ngay sau đó ngoại trừ Minh phi, các phi tần khác lần lượt đều chào từ giã Hoàng hậu. Hôm nay Vân Thiển Nguyệt đánh Lãnh quý phi thành bộ dạng này, còn để cho Văn công công đi bẩm báo Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng biết được, tất nhiên sẽ rất giận dữ. Mặc dù Hoàng thượng sủng ái Minhphi, nhưng cũng đối xử rất tốt với Lãnh quý phi, hơn nữa Lãnh quý phi sẽ nhờ Hoàng thượng chủ trì công đạo cho mình, bây giờ thấy Lãnh quý phinhư vậy, khó tránh sẽ hỏi tội Vân Thiển Nguyệt một phen và các nàng cũng sẽ bị liên lụy. Loại chuyện này, tự nhiên vẫn nên tránh đi là tốt nhất.

“Các vị muội muội, những lời nói lúc nãy của Lãnh quý phi các ngươiđều nghe rõ ràng?” Hoàng hậu nhìn về phía mười mấy người trước mặt.Không gật đầu cũng không lắc đầu, hỏi.

Mười mấy người giương mắt nhìn về phía Hoàng hậu, lại nhìn thoáng qua Lãnh quý phi đang nằm trên mặt đất, nhất tề thấp giọng lên tiếng, “Nghe rõ ràng ạ.”

“Hôm nay nguyên nhân gây ra chuyện này là như thế nào, đến lúc đóHoàng thượng nhất định sẽ hỏi. Mọi người ở đây nếu đã tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, vậy một người cũng không được rời đi.”Sắc mặtHoàng hậu có chút âm trầm nhìn Lãnh quý phi trên mặt đất, “Lãnh quý phivũ nhục Thánh thượng, tự mình đoán bừa thánh ý. Bổn cung vốn sẽ dùngtrượng hình với nàng ta, Nguyệt nhi thay bổn cung ra tay. Mới chỉ đánhgãy một cái răng của Lãnh quý phi mà thôi, hình phạt này vẫn còn là nhẹ, nếu là trượng hình, chỉ bằng những lời đại nghịch bất đạo kia của Lãnhquý phi, bổn cung có đánh chết nàng cũng không quá đáng. Cho nên, đếnlúc đó các ngươi cần phải cẩn thận kể lại những lời nàng đã nói choHoàng thượng nghe. Nếu chỉ cần sai một chữ. . . . . .”

Hoàng hậu nói đến đây thì dừng lại, thu hồi ánh mắt từ trên ngườiLãnh quý phi về, dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn mười mấy người, thânthể của mười mấy người đều run lên, nàng uy nghiêm nói: “Đó chính là tội che giấu Hoàng thượng, hậu quả như thế nào các ngươi nên hiểu rõ. Hoàng thượng xử trí các phi tần không nghe lời như thế nào, chắc hẳn tronglòng các ngươi đều rất rõ ràng.”

Nhất thời, sắc mặt của mười mấy người đều tái đi, cung kính lên tiếng, “Vâng”

Trong lòng các nàng rất rõ, Hoàng hậu mượn Hoàng thượng để nói, nhưng thật ra là Hoàng hậu cảnh cáo các nàng. Nếu các nàng không thành thật,kể rõ từng chi tiết, Mặc dù Hoàng thượng không trách tội các nàng, Hoàng hậu cũng sẽ không tha cho các nàng. Những năm này Lãnh quý phi cùngHoàng hậu tranh phong, tuy thỉnh thoảng Hoàng hậu có chịu thua thiệt,nhưng đa số vẫn là Lãnh quý phi phải chịu thiệt. Mà nay trong số cácnàng, cho dù có người bị Lãnh quý phi mua chuộc, nhưng giờ đây, bộ dạngnày của Lãnh quý phi chẳng khác nào là bị hủy dung, phải biết rằng ởhoàng cung, nữ nhân bị hủy dung có thể xem như đã bị hủy tiền đồ. Cho dù Hoàng hậu bị phế, Hoàng thượng cũng không thể phong một nữ nhân bị hủydung làm Hoàng hậu. Hơn nữa bình thường Lãnh quý phi luôn vênh váo tựđắc, đối xử cay nghiệt với người khác, cho nên, các nàng rất nhanh đãcân nhắc được lợi và hại. Chút nữa khi Văn Lai trở lại tất nhiên sẽ ănngay nói thật.

Hoàng hậu tương đối hài lòng đối với phản ứng của mười mấy người này, dứt lời nàng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Ánh mắt ẩn chứa lo lắng. Dù sao đánh Lãnh quý phi không giống với đánh công chúa, ngày ấy có Cảnhthế tử ở đó, Hoàng thượng nể mặt mũi Cảnh thế tử nên không có xử trínàng, hôm nay nếu Hoàng thượng trách tội, sợ là nàng không thể bảo vệđược Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đánh người xong nửa điểm hối hận cùng sợ hãi cũngkhông có, cầm gương trong tay, lại nhìn Lãnh quý phi trên mặt đất, nghĩtới khuôn mặt này quả nhiên rất quan trọng, nàng nhất định phải bảo vệtốt mặt của nàng. Đúng rồi, còn có khuôn mặt của Dung Cảnh nữa. Cảm giác được tầm mắt của Hoàng hậu, nàng ngẩng đầu, le lưỡi với Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn bộ dáng láu lỉnh của nàng, muốn cười, nhưng lại không thể cười nổi.

Không bao lâu, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng bước chân,đi lại vội vã, hiển nhiên là một nhóm người đang đi về phía bên này. Mọi người đều nhất tề quay đầu đi, Vân Thiển Nguyệt cũng quay đầu nhìn lại. Một lát sau, chỉ thấy xuất hiện một nhóm người, đi đầu chính là thânảnh của lão hoàng đế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.