Edit: Giọt mực xanhBeta: Vi ViVân Thiển Nguyệt xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Dung Cảnh một cái, làm như không nghe thấy lời của hắn.
“Mỹ nhân như hoa
Túy túy sơ tỉnh
Tu sáp vân hà
Nhuyễn như khinh sa.”
( Dịch nghĩa:
Mỹ nhân như hoa
Say rượu mới tỉnh
Ngượng ngùng mây tía
Mềm như lụa mỏng)
Dung Cảnh đưa tay vén mái tóc đen củaVân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng cười, ngữ điệu dịu dàng, giống như gió nhẹlại tựa như mưa phùn.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác ngay cả ngónchân của nàng cũng đỏ rồi, đưa tay gạt tay hắn, ão não nói: “Thoạt nhìn là người khiêm tốn, áo mũ chỉnh tề, thì ra là đùa giỡn cô gái đànghoàng, bại hoại!”
Dung Cảnh cúi đầu cười một tiếng, thanhâm cực kỳ dễ nghe. Vân Thiển Nguyệt cảm thấy nam nhân trời sinh chính là cao thủ tán tỉnh. Ngay cả Dung Cảnh thoạt nhìn là công tử xa cách lãnhđạm ôn nhuận như ngọc như vậy cũng có lúc làm cho người ta mở rộng tầmmắt. Nàng thật không biết lấy cái gì cứu vớt trái tim đang bị thiêu đốtcủa nàng lúc này. Đỏ mặt liếc trắng Dung Cảnh một cái, bỗng nhiên vươnchân ra đạp hắn một nhát, quát lên: “Nhanh tránh ra, ta muốn trở vềphủ!”
“Trở về phủ?” Dung Cảnh thu hồi nụ cười.
“Tất nhiên phải trở về phủ!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ nếu ở đây thêm chút nữa sợ rằng nàng sẽ bị nấu chín.
“Đừng trở về phủ, tí nữa ăn trưa xong ta đưa ngươi ra khỏi thành.” Dung Cảnh đứng dậy.
“Không cần ngươi đưa! Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515571/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.