Edit: Giọt mực xanhBeta: Vi ViÁnh mắt Vân Thiển Nguyệt chăm chú nhìn chằm chằm chiết phiến của Nam Lăng Duệ không nhúc nhích.
Bức tranh mỹ nữ trên mặt chiết phiến trong tay Nam Lăng Duệ hiện giờ chính xác là thủ pháp của nàng.
Điều đó chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ rằng mặt trên của chiết phiến này do nàng vẽ, chỉ có thể là do nàng vẽ, người khác không thể bắt chước được.
Chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ lúc nàng tỉnh lại ở bên hồ Uyên Ương trong hoàng cung không phải là lúc mới đến đây, mà là đã đến trước đó. . . . . .
Còn chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ nàng thật sự mất trí nhớ, nàngchính là Lý Vân cũng là Vân Thiển Nguyệt, nhìn cánh quạt của Nam LăngDuệ đã cũ kỹ, nhìn dấu vết cũng phải có ít nhất hơn mười năm rồi, vậynàng đã đến đây hơn mười năm rồi. . . . . .
Chứng tỏ. . . . . .
“Tiểu nha đầu, phát ngốc cái gì?” NamLăng Duệ đi tới “soạt” một tiếng khép chiết phiến lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, cau mày nói: “Làm sao một thân đầy nước? Đừng nóivới ta là ngươi mặc cả quần áo đi tắm!”
Thần trí của Vân Thiển Nguyệt trong nháy mắt bị kéo về, nàng lấy lại bình tĩnh, muốn cười nhưng cười không nổinghiêm mặt nhìn Nam Lăng Duệ hỏi “Tại sao ngươi không đến Đức thân vương phủ thăm Diệp Thiến, đến đây làm gì?”
“Bản thái tử nghe nói Thanh Uyển côngchúa tới, Thanh Uyển công chúa là mỹ nhân, bản thái tử muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-the-tu-phi/2515565/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.