Chương trước
Chương sau
Vân Thiển Nguyệt nhìn hình bóng Dung Cảnh phản chiếu trong gương, tinh thần không tự chủ được bay bổng đến tận nơi nào rồi.

Dạ Khinh Nhiễm tuy trong lòng cảm thấykhông thoải mái, nhưng nghĩ đến điều Vân Thiển Nguyệt nói thật ra cũngđúng. Hắn hơi có chút ghen ghét mà nhìn Dung Cảnh chậm rãi nhẹ nhàng vỗvề chơi đùa bó lấy một đầu tóc đen kia. Trong lòng thầm suy nghĩ hắnnhất định phải học chải tóc, không thể bị cái nhược mỹ nhân này hạ thấp.

Triệu ma ma, Thải Liên, Thính Tuyết,Thính Vũ bưng thức ăn tiến vào phòng, đều bị cảnh tượng Dung Cảnh chảitóc cho Vân Thiển Nguyệt dọa cho kinh sợ. Dù sao Triệu ma ma có tuổi tác nhiều hơn, rất nhanh liến ổn định, vội vàng nói với Thải Liên: “Cònkhông mau đi chuẩn bị nước cho tiểu vương gia rửa mặt.”

Thải Liên ah xong một tiếng, quay người chạy xuống.

Thính Tuyết, Thính Vũ vội vàng đặt thức ăn trên bàn, cũng lui xuống.

Từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên cácnàng nghe được cũng chính là lần đầu nhìn thấy một tiểu thư khuê cácchưa xuất giá lại để cho nam tử chải tóc a. Đều nghĩ tiểu thư không hiểu biết lễ nghi thì cũng thôi đi, nàng vốn chính là không quan tâm nhữngviệc như thế này, không nghĩ tới Cảnh thế tử thế mà cũng hùa theo tiểuthư làm ẩu làm tả. Nhưng lại bởi vì người này là Dung Cảnh, cho nêntrong lòng bọn họ tuy có kín đáo phê bình, nhưng cũng không dám nói rangoài. Thính Tuyết cùng Thính Vũ còn thầm suy nghĩ nếu tiểu thư có thể gả cho Cảnh thế tử thì tốt rồi. Xem bọn họ ở chung hài hòa như vậy, một người đứng một người ngồi, nhìn nhau qua gương trang điểm, là thưởngtâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui) bực nào a.

Không lâu sau Thải Liên đã mang nước sạch tới, Dạ Khinh Nhiễm vén tay áo lên rửa mặt.

Sau khi rửa mặt chải đầu, ba người ngồi vây quanh trước bàn dùng đồ ăn sáng.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục đề tài vừarồi, hỏi Dạ Khinh Nhiễm, “Tình huống ngày hôm qua đến cùng là như thếnào? Ngươi còn không có nói rõ ràng với ta. Hoàng thượng xử lý chuyệnnày như thế nào? Chẳng lẽ cũng chỉ lệnh ngươi truy tìm hung thủ, khôngcó động tác gì với phía bên Nam Cương kia ?”

“Ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện vớingươi, ta liền gọi đại thần trong triều kể cả thái tử đều đi đến hiệntrường, cảnh tượng đó… Ha ha, về sau lại đem những cái tử thi kia đềuđặt tại phòng chứa thi thể của Hình bộ. Do ẩn vệ của ta trông coi, vềsau ta liền tiến cung diện thánh, bẩm lại chuyện cho hoàng bá bá. Nhấtlà những Li Hồn Chú Trùng ngươi mổ bụng tử thi lấy ra cũng bị ta thu lại đưa cho hoàng bá bá. Hoàng bá bá nói việc này rất lớn, muốn trước tiênbàn bạc với trọng thần. Lúc sau Vân gia gia và Vân vương thúc đều tiếncung, ta nóng lòng truy tìm hung thủ, liền nhận thánh chỉ đi cùng Mộ Hàn huynh. Lúc nửa đêm, có người báo lại rằng hoàng bá bá phát ra cấp lệnhđối với phía Nam Cương vào kinh giải thích việc này. Có lẽ ít ngày nữaNam Cương vương sẽ vào kinh. Ngươi yên tâm, việc này trọng đại, nhất làkhi ngươi và nhược mỹ nhân là bị ám sát ở hoàng thành ngay giữa banngày. Cái người ẩn sau lưng kia cũng là một uy hiếp đối với hoàng bá bá. Tất nhiên hoàng bá bá sẽ dốc sức tra rõ, sẽ không bao che hung thủđâu.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, lạihỏi: “Thi thể kia chỉ có thể để ba ngày là phải hoả táng, Nam Cương tớiđây xa ngàn dặm, ba ngày có thể tới kịp sao?”

“Trước đây ta và … và Diệp Thiến họcđược một phương pháp bảo tồn thi thể, cho nên có thể giữ thi thể lại bảy ngày. Nếu như có người từ Nam Cương đến, bảy ngày hoàn toàn đã đủrồi.” Dường như Dạ Khinh Nhiễm không muốn đề cập đến tên Diệp Thiến,nhưng lại không thể không nói.

“Ah!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Vậycũng tốt! Đã không tra ra người sau lưng, chúng ta liền đợi đến lúc NamCương vương vào kinh a! Từ chỗ Nam Cương vương thể nào cũng tìm được tin tức hung thủ.”

“Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa.

“Cái đệ nhất mỹ nhân Nam Cương kia cóđẹp như Tần Ngọc Ngưng không?” Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn Dung Cảnh,thấy sắc mặt hắn không khác thường. Nàng cười hỏi Dạ Khinh Nhiễm. Nghĩđến có khi nào bảy ngày sau vị đệ nhất mỹ nhân Nam Cương – Diệp Thiến sẽ vào kinh cùng phụ thân nàng.

Dạ Khinh Nhiễm lườm Vân Thiển Nguyệt, khẽ nói: “Đều không đẹp như ngươi!”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, lậptức nét vui mừng lộ rõ trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn. Dùng cái taycòn lành lặn vỗ vỗ bả vai Dạ Khinh Nhiễm một chút, như những bạn tốtthân thiết nhất mà nói: “Lúc này mới giống bạn chí cốt. Trong mắt ngươithì tất nhiên ta đẹp nhất mới phải, trong mắt ta, ngươi cũng là nhất …A……”

Vân Thiển Nguyệt mới nói được một nửa,đột nhiên trong miệng bị đút một cái cánh gà, chặn lại phần lời nói phía sau của nàng. Nàng quay đầu trừng mắt Dung Cảnh, thò tay rút cái cánhgà kia ra, tức giận nói: “Ngươi làm cái gì?”

“Ngươi nói quá nhiều. Ăn không nói, ngủkhông nói. Tuy là ngươi bị thương, nhưng mà bị thương chính là cánh taycũng không phải chân cũng không phải đầu óc. Cho nên, ta thấy ngươi haylà đi thượng thư phòng học tập a.” Dung Cảnh không nhìn tới Vân ThiểnNguyệt thờ ơ nói.

Vân Thiển Nguyệt lập tức im bặt, nàngthật vất vả có thể mượn danh nghĩa dưỡng thương không cần làm việc cũngkhông cần học những thứ kia chỉ ăn uống vui đùa, mới không cần đi thượng thư phòng học tập gì gì đó. Nhỏ giọng lầm bầm nói: “Đã biết, không nóicòn không được sao?”

Dung Cảnh “ừ” một tiếng, không hề mở miệng nữa.

Dạ Khinh Nhiễm trừng Dung Cảnh, mắng:“Nghe nói Dung vương thúc trước kia lòng dạ thẳng thắn vô tư làm ngườikhiêm tốn, Dung vương thẩm dịu dàng như nước là hiền thê lương mẫu trithư đạt lí, bọn họ thế nào lại có nhi tử lòng dạ hiểm độc phúc hắc nhưngươi vậy chứ? Ta thấy xấu hổ thay ngươi.”

“Đức vương thúc và Đức vương thẩm cũngkhông thu bao nhiêu so với phụ vương mẫu phi ta, tại sao lại có nhi tửbản tính ma vương như ngươi vậy? Ta không thay ngươi xấu hổ, ngươithay ta xấu hổ cái gì?” Dung Cảnh nhàn nhạt lườm Dạ Khinh Nhiễm. Chậmchạp nói: “Nếu là Vân gia gia biết ngươi tới quấy rầy nàng dưỡng thương, lão nhân gia hẳn sẽ đuổi ngươi ra khỏi cửa. Cho nên, ngươi tốt nhất vẫn là thành thật một chút.”

Dạ Khinh Nhiễm lập tức ngậm miệng, trong lòng lại âm thầm nghiến răng. Nghĩ đến không biết nhược mỹ nhân cho Vân gia gia uống mê hồn gì, lại để cho Vân gia gia tin tưởng, nghe theo tên lòng dạ hiểm độc này như thế. Còn mời hắn đưa đến hương khuê (khuê phòng) của tiểu nha đầu, đây không phải dẫn sói vào nhà thì là cái gì?

Kế tiếp ba người lại không nói chuyện, trong phòng chỉ có thức ăn tỏa hương.

Bữa sáng dùng một nửa, Vân Mạnh vội vãtừ bên ngoài chạy đến, người còn chưa tới, tiếng tới trước, “Nhiễm tiểuvương gia, Lục công công truyền chỉ đến Vân vương phủ, hoàng thượng lệnh ngươi lập tức tiến cung.”

Dạ Khinh Nhiễm dừng chiếc đũa trong tay lại một lát, hướng ra phía ngoài nói, “Chuyện gì?”

“Lục công công chưa nói, chỉ nói hoàngthượng biết rõ ngài đã tới Vân vương phủ. Lệnh cho ngài lập tức tiếncung. Lục công công thoạt nhìn rất gấp, chắc là chuyện quan trọng.” VânMạnh nói.

Dạ Khinh Nhiễm để đũa xuống, liếc nhìnVân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh. Vân Thiển Nguyệt gật đầu với hắn, hắnquay người sải bước đi ra ngoài. Bên ngoài Vân Mạnh thấy Dạ Khinh Nhiễmđi ra, liền vội vã đưa hắn ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Trong phòng, Vân Thiển Nguyệt nhìn bóngdáng Dạ Khinh Nhiễm rời khỏi, quay đầu hỏi Dung Cảnh, “Ngươi nói lãohoàng đế có tính toán gì không?”

“Hắn có tính toán gì cũng không quantrọng, quan trọng là chuyện này nhất định phải có người đứng ra chịutrách nhiệm.” Dung Cảnh tiếp tục dùng cơm, giọng nói nhàn nhạt.

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hoàng hậu nóilão hoàng đế muốn thực hiện trung ương tập quyền, gật gật đầu, nghĩ đếnlúc này cái người sau lưng kia ngang nhiên ám sát nàng và Dung Cảnh giữa kinh thành Thiên Thánh, coi như là gián tiếp khiêu khích thiên uy củaLão Hoàng Đế. Cho dù trong lòng lão Hoàng Đế có lẽ hận không thể để nàng cùng Dung Cảnh bị giết, tốt nhất là mượn cơ hội lần này giành lại quyền lực, xử lý Vân vương phủ và Vinh vương phủ. Nhưng cũng không thể khôngtruy tra độc thủ. Nàng chợt nhớ tới một chuyện, hạ giọng hỏi Dung Cảnh,“Ngươi nói những chuyện mười năm trước kia có phải là lão Hoàng Đế làmhay không?”

Dung Cảnh buông chiếc đũa xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt với hắn.Nếu là trước kia nàng không có ý nghĩ này, nhưng từ ngày đó nghe xongphụ vương nàng giải thích một phen cùng với về sau nghe lén cuộc đốithoại của hoàng hậu và Minh phi ở hoàng cung, đến giờ xuất hiện loại ýnghĩ này. Nếu lão Hoàng Đế đã sớm muốn thu hồi quyền hành phân tán, tậptrung hoàng quyền lại trong tay, như vậy chuyện mười năm trước Dungvương gia và Văn Bá Hậu phủ bị hại, Dung Cảnh bị người ám hại trúng Thôi Tình Dẫn có phải là do lão Hoàng Đế làm hay không? Dù sao Dung Cảnhchính là độc đinh dòng chính của Vinh vương phủ, nếu hắn chết, các bàngchi Vinh vương phủ đoạt quyền, tất nhiên loạn, lão Hoàng Đế thừa dịp này thu hồi quyền hành, lấy được lợi ích tự nhiên là hoàng thất.

“Có lẽ!” Một lúc sau, Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, tiếng nói nhạt đến không thể nhạt hơn.

Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh, lại hạ giọngnói: “Ngươi nói việc trúng Thôi Tình Dẫn ở Linh Đài Tự có đúng là liênquan đến lão Hoàng Đế không? Dù sao nghe nói năm đó Linh Đài Tự là ThuỷTổ Hoàng Đế sai người xây nên, chẳng lẽ hoàng thất không giữ lại bản vẽchốt mở gian ám thất kia? Ngày ấy ta không hiểu tại sao chạm vào chốt mở cơ quan ám đạo ở Linh Đài Tự, ta không tin cơ quan tinh vi như vậykhông có người động tay động chân mà có thể đột nhiên mở ra. Nhất làlúc đó Dạ Thiên Khuynh cũng ở tại đó, ta lại trúng Thôi Tình Dẫn.”

Ánh mắt Dung Cảnh híp nhỏ lại một chút, chưa nói thêm gì.

“Ngày ấy ta và Dạ Thiên Khuynh, Tần Ngọc Ngưng cùng rớt xuống, nếu như ngươi không xuất hiện, có thể tưởng tượng có hậu quả gì, hậu quá có nhiều loại, nhưng hẳn là không có một cái nào mà ta có thể gánh nổi. Tóm lại đối với ta đều là có hại vô lợi. Về saungươi xuất hiện đánh Dạ Thiên Khuynh và Tần Ngọc Ngưng lên, mới có những chuyện về sau. Lão Hoàng Đế đối với việc này chỉ nói tra rõ, nhưng chotới bây giờ bàn giao nhắn nhủ cái rắm gì cũng không có. Ai cũng biếtbản án giao cho Đại Lý Tự tra thẩm cuối cùng đều không giải quyết đượcgì.” Vân Thiển Nguyệt để đũa xuống, lại nói, “Huống hồ Thanh Uyển côngchúa ăn vào Thiên Sơn Tuyết Liên của ngươi đưa, cho dù về sau thân thểbị tổn thương cả đời không thể mang thai, nhưng cũng không đến mức cháyhỏng đầu óc đến nay thần chí không rõ như bây giờ. Vấn đề này nói khôngcó nghi vấn đánh chết ta đều không tin.”

Dung Cảnh vẫn không mở miệng bình luận gì, ánh mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ, lạnh nhạt đến không có một tia biểu cảm nào.

Vân Thiển Nguyệt nói một lúc lâu, cũngkhông biết được cách nghĩ của Dung Cảnh, nàng bĩu môi, dùng cánh tayđụng đụng hắn, “Ngươi nói lời nào a, có cách nghĩ như thế nào a? Ngươi nói ta phân tích đúng hay không?”

“Có lẽ đúng, có lẽ không đúng. Không cóchứng cớ xác thực đều làm không đúng.” Dung Cảnh từ thu hồi ánh mắt đang du đãng bên ngoài, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, để đũa xuống, nhắm mắtlại, thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi nên nghĩ chính là nhanh chóng dưỡngkhỏi vết thương. Không lâu nữa là lễ cập kê của ngươi rồi. Đừng tưởngrằng cái vị trí đích nữ duy nhất của Vân vương phủ này của ngươi là dễlàm đấy, cho dù hoàng thượng không gả ngươi vào phủ thái tử, cũng ướcchừng là không cho phép ngươi chạy khỏi hoàng thất đấy.”

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt thoáng chốc lộp bộp, thò tay túm lấy cánh tay Dung Cảnh, “Nói rõ chút ít!”

Dung Cảnh nhắm mắt lại bất động, lại không nói gì.

“Ta muốn ngươi giải thích rõ chút ít!” Vân Thiển Nguyệt dùng tay véo Dung Cảnh.

Dung Cảnh mở to mắt, nghiêng đầu nhìnVân Thiển Nguyệt, ánh mắt như bầu trời trên đỉnh núi sau cơn mưa, xanhthẳm mà tĩnh lặng. Hắn nghiêm túc quan sát Vân Thiển Nguyệt, giọng nóisâu kín vắng lặng, “Ngươi nhất định muốn ta nói rõ làm cái gì? Dám nóitrong lòng ngươi không rõ?”

Tay Vân Thiển Nguyệt run lên, nhìn chằmchằm vào đôi mắt của Dung Cảnh, đôi mắt ấy cũng không né tránh chút nào. Hồi lâu, nàng dời ánh mắt, rủ mi xuống, chậm rãi buông lỏng tay ra, imlặng một lát, bỗng nhiên đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ đứng đưalưng về phía Dung Cảnh, giọng nói có ba phần lãnh trào (lạnh lùng, trào phúng) cùng ba phần mạn bất kinh tâm (không đếm xỉa tới),“Vậy thì sao? Cũng phải xem ta có nguyện ý hay không chứ?”

Ánh mắt Dung Cảnh đuổi theo bóng dángVân Thiển Nguyệt, chỉ thấy nàng đứng yên phía trước cửa sổ, eo nhỏ nhắnthẳng tắp, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ vuông làm bằng hoán sachiếu vào trên người của nàng, loang lổ những điểm tinh quang. Trongkhoảng tranh sáng tranh tối ấy, nàng tỏa ra một loại kiên nghị cứng rắnkhông gì sánh được. Hắn bỗng nhiên cười cười, nói khẽ: “Vậy nếu ngươibằng lòng thì sao? Sẽ gả vào hoàng thất?”

“Làm sao có thể?” Vân Thiển Nguyệt mắng một tiếng.

“Vậy nếu là hoàng thất có một người khiến ngươi làm ra quyết định bằng lòng thì như thế nào?” Dung Cảnh lại hỏi.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy lời này có điểm không đúng, nàng xoay người, nhìn về phía Dung Cảnh, nhướng mày, “Ngươi ám chỉ ai?”

Dung Cảnh bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, lần nữa nhắm mắt lại, “Không ai cả!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, khôngbuông tha từng cái biểu cảm trên mặt hắn. Nhìn rất lâu, sắc mặt hắn lạnh nhạt trước sau như một, nàng bĩu môi, “Nam nhân ta muốn gả chính làDung Phong, ngươi đừng nói cho ta biết Dung Phong thực ra là nhi tử củaLão Hoàng Đế là được.”

“Dung Phong là hậu nhân Văn bá Hậu phủ!” Dung Cảnh nói.

“Thế chẳng phải là ổn rồi sao. Mấy hoàng tử trong hoàng thất kể cả Dạ Thiên Khuynh đều ra sao, chỉ có Dạ ThiênDục còn có thể tạm chấp nhận chút ít. Nhưng mà ta không có cảm giác vớihẳn. Cái ý kiến này của ngươi ước chừng là không thành lập được rồi. Lại nói tiếp hoàng thất chính là một đống lửa cực lớn, ta còn không có nguxuẩn đến nỗi biết rõ là hố lửa mà còn nhảy vào.” Vân Thiển Nguyệt quayđầu trở lại, tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói lúc này là tốt rồi.” Sắc mặt Dung Cảnh vẫn nhàn nhạt không chút màu sắc.

Mí mắt Vân Thiển Nguyệt chớp chớp, cảmthấy nói chuyện cùng loại người giả bí hiểm như hắn là loại công việcphí đầu óc nhất, vừa định trào phúng hắn một câu, chỉ nghe thấy cách đókhông xa truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn cùng với tiếng ngọc bội vachạm leng keng, dường như nàng còn ngửi thấy được một mùi hương sonphấn, mày nhăn nhăn, chán ghét mà đối bên ngoài hô, “Thải Liên, hôm nayThiển Nguyệt các đóng cửa từ chối tiếp khách, vô luận là ai, liền nóibản tiểu thư cần yên tĩnh dưỡng thương, ai cũng không tiếp.”

“Vâng!” Thải Liên bên ngoài lên tiếng, mang người vội vàng đi ra cửa.

Không bao lâu Vân Thiển Nguyệt quả nhiên thấy có bóng người xuất hiện tại cửa ra vào Thiển Nguyệt các. Hai người trước mắt chính là tam di nương và ngũ di nương của Vân vương gia, đằng sau có một đám nữ nhân thân mặc lăng la tơ lụa xinh đẹp như hoa đitheo. Người người trong tay cầm các loại hộp gấm dùng để tặng lễ, nàngthu hồi ánh mắt, quay người đi trở về trên giường êm nửa nằm xuống.

Cửa ra vào Thiển Nguyệt Các sau một lúc líu ríu, những người kia lần lượt rời đi, rốt cục yên tĩnh trở lại.

Không bao lâu bọn người Thải Liên trởvề, mỗi người trong ngực đều ôm đầy đồ đạc, mấy người khó xử đi đến cửa, Thải Liên nhát gan nói: “Tiểu thư, nhóm di nương bọn họ bảo là nghe nói tiểu thư bị thương nên đến thăm tiểu thư đấy. Tiểu thư cần nghỉ ngơicác nàng không quấy rầy, nhưng những vật này nhất thiết bắt nô tỳ giữlại. Nô tỳ không giữ lại, các nàng liền không đi. Cho nên những vật nàynô tỳ đều mang vào. Tiểu thư, người xem làm sao bây giờ? Có muốn nô tỳmang đem những vật này đều đưa trở về hay không?”

“Mang đến liền mang đến! Đồ vật đưa tớicửa ở đâu lại có lý nào không nhận? Vẻ mặt đưa đám như vậy làm cái gì!”Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua cửa, bắt gặp trong lòng bọn người ThảiLiên, Thính Tuyết, Thính Vũ đều là hộp lớn hộp nhỏ, nàng cười cười,khoát khoát tay, “Đều thu lại, hôm nay mặc dù đóng cửa từ chối tiếpkhách, nhưng đồ đạc đều thu.”

“Vâng!” Thải Liên sững sờ, lập tức mang theo mấy người vui mừng mà ôm đồ đạc đi xuống.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhắm mắt lại, cảm thấy không làm gì như vậy, thời gian dành để phơi nắng thật sự quá tốt.

Không bao lâu lại có tiếng bước chân đivào Thiển Nguyệt Các, bọn người Thải Liên được Vân Thiển Nguyệt phân phó vội vàng đi ra ngoài đón, chỉ thấy Vân Mạnh dẫn người khiêng vào khôngít đồ đạc từ từ đi vào. Thải Liên liền vội vàng hỏi: “Đại tổng quản, làm cái gì vậy?”

“Đây là tất cả lễ vật ngày hôm qua cácphủ phái người đưa tới tặng Thiển Nguyệt tiểu thư, hi vọng tiểu thư sớmngày khôi phục.” Vân Mạnh cười ha hả nói: “Lão nô vừa mới tỉnh ngủ, đưanhững vật này tới cho tiểu thư.”

“Nhiều như vậy?” Thải Liên kinh ngạc hỏi.

“Đây chỉ là một nửa, vẫn còn có một nửađây này! Không đủ người, trong chốc lát ta lại mang người đưa một nửacòn lại tới cho tiểu thư. Đây đều là đồ cho tiểu thư, tự nhiên cần tiểuthư làm chủ sắp xếp. Sẽ không cho vào đại khố phòng.” Vân Mạnh nói.

“Cái kia… Đại tổng quản theo nô tỳ đếnđây đi! Trước đó vài ngày ở Linh Đài tự tiểu thư nhận lễ của HoàngThượng cùng Hoàng hậu nương nương và tất cả phủ còn chưa dùng bao nhiêu. Bây giờ đều chồng chất tại tiểu khố phòng, lúc này lại nhiều như vậy,tiểu thư làm sao dùng cho hết ah!” Màu Liên Ngữ khí nghe có chút sầumuộn.

“Không dùng được thì dùng chầm chậm. Ailại ghét bỏ nhiều lễ?” Vân Mạnh vừa dẫn người đi theo Thải Liên đi đếntiểu khố phòng, vừa đi vừa nói ai tặng lễ, ai đưa vật gì tốt. Vân ThiểnNguyệt nghe bước chân đi xa, bỗng nhiên chợt lóe ra ý nghĩ, hỏi DungCảnh, “Này, có phải lúc ta cập kê còn có thu lễ?”

Dung Cảnh liếc nàng, thấy vẻ mặt nàng tham tiền, trong mắt ánh lên tia mỉm cười, gật gật đầu, “Đúng vậy!”

“Ah, vậy thì tốt, đến lúc đó đem đồvật người khác tặng có thể bán lấy tiền mặt của cải, đều bán sạch. Talại có một khoản thu nhập rồi.” Vân Thiển Nguyệt vui mừng bộc lộ tronglời nói. Nghĩ đến cổ nhân nặng lễ nhất, cái này lại rất lợi cho nàng,không làm mà hưởng. Nếu là chịu thêm mấy lần tổn thương nữa, chẳng phảilà thu lễ thu đến mỏi tay sao?

“Ngươi rất thiếu tiền?” Dung Cảnh nhìnVân Thiển Nguyệt. Không rõ nữ nhân này sao lại nhìn thấy tiền so với khi nhìn thấy thân phụ nàng còn thân hơn a.

“Không thiếu, nhưng tiền là đồ tốt a. Ai lại ngại thiếu tiền? Những vật kia mặc dù tốt, ví dụ như phỉ thúy, ngọc thạch, mã não vân…vân. Nhưng chúng trong mắt ta đều không thực sự bằngbạc.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Cảnh lặng yên trong chốc lát, gật gật đầu, đồng ý mà nói: “ừ, ngươi nói không sai.”

Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ chốc lát, nghĩ đến lại để cho Thải Liên cùng Triệu ma ma lén đi bán những vật kia lấytiền mặt khó tránh khỏi sẽ bị người phát hiện, lan truyền ra ngoài đốivới thanh danh nàng không tốt lắm. Nàng tuy không chú trọng thanh danh,nhưng khó tránh khỏi việc sẽ gặp phải phiền phức, vì vậy lại nói vớiDung Cảnh: “Như vậy đi, cái kia tiểu khố phòng của ta liền giao chongươi rồi. Ngươi phụ trách tìm người bán tất cả đồ vật có thể bán bêntrong. Tốt nhất là đổi thành ngân phiếu cho ta.”

“Ta vì sao phải giúp ngươi?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Còn có thể vì sao? Tự nhiên là đền bù tổn thất ta vì ngươi ngăn cản ám khí mà bị thương.” Vân Thiển Nguyệtdựng thẳng lông mày, hừ một tiếng.

Dung Cảnh lại im lặng một lát, giọngđiệu dường như hàm chưa một tia bất đắc dĩ cùng thở dài, “Ta không rõ ta khi nào trở thành ngân kho dự trữ của ngươi rồi. Ngươi chẳng lẽ khôngcảm thấy đối với ta như vậy mà nói là đại tài tiểu dụng sao?”

Ngẫm lại hắn là kỳ tài đệ nhất ThiênThánh, tay nắm giữ quyền hành Vinh vương phủ, Vinh vương phủ được vinhdanh là đệ nhất phú giáp Thiên Thánh, có thể nói là phú khả địch quốc.Nếu là bị người biết hắn đem đồ vật đi bán đổi ngân phiếu, có thể nghĩhắn sẽ trở thành đề tài bàn tán cho bao nhiêu người. Cũng sẽ có khôngbiết bao nhiêu người sẽ gặp trở ngại trong cuộc sống. Nữ nhân này tựa hồ còn coi việc sai sử hắn như là đương nhiên, một chút tự giác đều khôngcó.

“Với ta mà nói cái này là tác dụng lớnnhất của ngươi, bạc là chí thượng. Có tiền có thể xui khiến ma quỷ,không có tiền nửa bước cũng khó đi. Ngươi không có trải qua, tự nhiênkhông biết chỗ tốt của bạc. Vàng bạc còn dễ sử dụng hơn so với điêu lanngọc thế trân châu phỉ thúy mã não trong Tử Trúc Uyển của ngươi.” VânThiển Nguyệt cười một tiếng nói với Dung Cảnh.

Lông mi thật dài của Dung Cảnh nhẹ run lên một cái, bỗng nhiên cười cười, lại không nói gì, xem như đồng ý với nàng.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến vàng bạc tựnhiên là thực dụng, thực tế có thể làm rất nhiều chuyện ngoại trừ mặcquần áo ăn cơm. Ví dụ như súng ống đạn được, ví dụ như binh khí, ví dụnhư cung nỏ, ví dụ như quân đội, ví dụ như ẩn vệ, ví dụ như mật thám…Nếu là lão hoàng đế thực có can đảm ra tay với nàng, như vậy nàng luônluôn có thứ để chống đỡ nếu ngày ấy đến.

Vân Mạnh lần nữa quay trở lại ThiểnNguyệt các, rốt cục đem tất cả lễ vật mà các phủ tặng đều chuyển tớitiểu khố phòng của Vân Thiển Nguyệt. Thải Liên mang theo giấy tờ đếngiao cho Vân Thiển Nguyệt, lúc này lại mặt mày nhăn nhíu nói, “Tiểuthư, tiểu khố phòng của chúng ta đều đầy, rốt cuộc không nhét được đồvật rồi. Làm sao bây giờ?”

“Không có sao, tiểu khố phòng rất nhanh có thể trở lại nguyên trạng rồi, lại sẽ có đồ vật khác tiến vào a.”Vân Thiển Nguyệt hiển nhiên rất vui mừng, đưa giấy tờ cho Dung Cảnh,thuận tiện nàng cũng đưa chìa khóa tiểu khố phòng cho hắn. Nàng không có người có thể dùng cho việc này, Dung Cảnh thì có, nàng không biết làmsao để không một tiếng động đem những vật này biến thành ngân lượng,Dung Cảnh thì biết rõ. Dung Cảnh đưa tay tiếp nhận cái chìa khóa cùnggiấy tờ. Ngay trước mặt Thải Liên đối bên ngoài hô một tiếng, Huyền Calên tiếng đáp lời, giấy tờ cùng chìa khóa chuyển đến trong tay Huyền Ca, Dung Cảnh phân phó hắn một câu, khóe miệng Huyền Ca co quắp, sắc mặtquái dị liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, cầm cái chìa khóa cùng giấy tờ luixuống.

Thải Liên nghe được rõ ràng tiểu thưmuốn đem những vật kia đều đổi thành bạc, nàng kinh ngạc mà há to miệng. Nhưng nghĩ đến nó đối với tiểu thư nhất định có chỗ hữu dụng, nàngkhông thể nhiều lời khiến người khác chán ghét, cuối cùng cũng không cómở miệng, nhỏ giọng lui ra ngoài.

“Cái tiểu nha đầu này đã tiến bộ rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên rời khỏi, thốt ra một câu.

“Chưa hẳn không phải là chuyện tốt.” Dung Cảnh tiếp lời.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu. Từ nay vềsau thời gian an nhàn của nàng chính là càng ngày càng xa nàng rồi.Những vật nàng truy đuổi nhất định là một đường toàn bụi gai, cho nên,người bên cạnh nàng nếu lại vẫn không cẩn thận miệng lưỡi, sớm muộn cũng là tai họa.

“Tiểu thư, lão vương gia và vương gia từ trong cung trở về rồi, mời Cảnh thế tử đi qua.” Vân Mạnh đã đi mà lại quay lại.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, nghĩ đến cái lão già họm hẹm kia ngược lại là biết điều không có mờinàng, nếu mời nàng, nàng cũng sẽ không đi. Dung Cảnh liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, đứng dậy, chậm rãi ra khỏi phòng. Vân Mạnh thấy Dung Cảnh đira, thi lễ với hắn, hai người nhanh chóng rời khỏi Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt dùng tay xoa xoa cáitrán nghĩ đến cái lão già họm hẹm kia vừa mới từ hoàng cung trở về liềntìm Dung Cảnh làm cái gì đấy? Nàng đang nghĩ ngợi, bên ngoài lại cótiếng bước chân truyền đến, đi kém với tiếng chiết phiến lúc mở lúcđóng, nàng ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, thấy Nam Lăng Duệ chậm rì rìtiến vào tiểu viện của nàng.

Thải Liên chuẩn bị lần nữa bước ra ngăncản, vừa đi được hai bước, Vân Thiển Nguyệt mở miệng, “Không cần ngănhắn, để cho hắn tiến vào!”

Thải Liên dừng bước, nghĩ đến việc tiểuthư đối với vị Nam Lương thái tử này thật khác so với người khác a. Nàng không hiểu vị Nam Lương thái tử này rõ ràng là một hoa hoa công tử (Play Boy) có chỗ nào tốt a? Cảnh thế tử và Nhiễm tiểu vương gia được tiểu thư cho phép ra vào khuê phòng của nàng thì thôi đi, bởi vì hai người bọn họkhác với những nam tử khác. Còn Nam Lương thái tử này thật sự là thanhdanh chẳng thế nào tốt cả.

“Hôm nay ta mới phát hiện thì ra nhữngtiểu nha đầu trong viện Nguyệt nhi đều là đẹp như thiên tiên a!” NamLăng Duệ liếc mắt liền thấy được sắc mặt Thải Liên không tốt, cười đếnphong lưu tà tứ, xuân ý oánh nhiên.

Thải Liên sắc mặt lại càng không tốt, nhưng cũng không dám cãi lại, gục đầu xuống im lặng.

“Ngươi là tới xem ta, hay vẫn là xemtiểu nha đầu trong viện của ta? Nếu như là đến xem tiểu nha đầu trongviện của ta, như vậy ta đưa các nàng cho ngươi, được không? Cho ngươixem đủ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ, dưới ánh nắng hắn đi từngbước một tới, phong lưu tuấn mỹ, không hề có bộ dáng của công tử phóngđãng. Nàng bỗng nhiên cười cười ý vị mà sâu thẳm, nghĩ đến lão tổ tôngcó một câu nói đúng, chính là xem người không thể nhìn mặt ngoài, nhiềungười đều trong ngoài không đồng nhất. Không phải nàng chính là một cáiví dụ trước mắt sao? Nếu như Nam Lăng Duệ đúng như biểu hiện bề ngoàicủa hắn, thì Nam Lương Vương có nhiều nhi tử như vậy, cái vị trí tháitử này sớm đã thay người rồi.

“Tiểu thư…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Liên tái đi, kinh hãi lên tiếng.

“Bản thái tử tuy yêu thích mỹ nhân,nhưng là phải lưỡng tình tương duyệt, ngươi xem tiểu nha đầu của ngươigặp ta như thấy quỷ. Bộ dạng này vốn đẹp ba phần, nhưng lại thoáng cáiliền mất hết. Quá chán, ngươi cứ giữ đi!” Nam Lăng Duệ đang nói chuyệncông khai tiến dần từng bước, ánh mắt rơi vào cánh tay được băng bó củaVân Thiển Nguyệt, nhướng mi cười tà mị, “Cảm giác mỹ nhân cứu anh hùngnhư thế nào?”

“Cũng không tệ lắm. Có muốn ngày kháclúc ngươi trúng ám toán ta liền đứng ra ngăn cản cho ngươi một nhát haykhông?” Vân Thiển Nguyệt liếc xéo hắn.

“Quên đi, bản thái tử không tiêu thụ nổi cái ơn mỹ nhân cỡ này a! Vẫn là để lại cho một mình Cảnh thế tử dùngđi! Bản thái tử còn muốn sống thêm vài năm.” Nam Lăng Duệ đi tới đặtmông ngồi bên người Vân Thiển Nguyệt, thân thể nhanh sáp lại gần nàng,hạ giọng hỏi, “Hôm qua Cảnh thế tử ở lại chỗ ngươi rồi hả? Xuân phongnhất độ? Uyên ương hí thủy? Long phượng trình tường? Nguyệt tàng tinhẩn?” (các loại xxoo ý ạ)

“Ngươi vì cái gì không dứt khoát hỏi tacùng hắn phải chăng đã xảy ra quan hệ?” Vân Thiển Nguyệt đột nhiên chặn đứng lời nói của Nam Lăng Duệ.

Nam Lăng Duệ “phốc” một tiếng, thân thểmới vừa ngồi xuống liền mất thăng bằng, suýt nữa té trên mặt đất. Hắnđưa tay bám vào tay vịn của nhuyễn tháp, ngẩng đầu nhìn Vân ThiểnNguyệt, thấy nàng mặt không đỏ tim không đập, giống như những lời từtrong miệng nàng đơn giản như là việc ăn cơm uống nước bình thường. Khóe miệng hắn co giật, sắc mặt quái dị nhìn nàng rất lâu, thấy nàng ngay cả con mắt cũng không nháy mắt một chút. Hắn xoa xoa trán cảm thán, “Lầnnày bản thái tử hao công tốn sức đến kinh thành Thiên Thánh xem như làđến đúng nơi rồi, lời đồn kinh thành Thiên Thánh người tài ba xuất hiệnlớp lớp, thật không lừa ta! Nhất là nhìn thấy phong độ tư thái củaThiển Nguyệt tiểu thư, bản thái tử chuyến đi này không tệ a!”

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, không nói lời nào.

“Này, ngươi là nữ nhân sao? Lúc trước có thể là đầu thai nhần chỗ rồi không?” Nam Lăng Duệ dịch người sát vàoVân Thiển Nguyệt, lại hỏi.

“Ngươi muốn nghiệm chứng một chútkhông?” Vân Thiển Nguyệt giống như cười mà không phải cười nhìn Nam Lăng Duệ, “Ta cũng đang muốn biết rõ ngươi có phải là nam nhân hay không,nếu không… hai chúng ta giúp nhau nghiệm chứng một phen?”

Nam Lăng Duệ giật mình, lập tức lắc đầu, chống lại vẻ mặt giống như cười mà không phải cười của Vân ThiểnNguyệt, vội vàng nói: “Bản thái tử tự nhiên là nam tử, nếu không trăm mỹ nhân trong phủ thái tử Nam Lương ta chẳng phải là khóc đến chết sao.Nguyệt nhi tự nhiên là nữ tử, làm sao có thể tính sai đây! Nếu khôngngười nào đó nên khóc rồi.”

“Người nào đó?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn Nam Lăng Duệ.

Nam Lăng Duệ con mắt chớp chớp, lại chớp chớp, không đáp lại Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên tiến sát vào nàng hạgiọng nói: “Ngươi có muốn biết hôm nay trong hoàng cung Thiên Thánh, lão Hoàng Đế cùng gia gia của ngươi và văn võ đại thần thảo luận gì không?”

Vân Thiển Nguyệt tâm tư khẽ động, trênmặt lại không tỏ vẻ gì, cũng không nói gì. Nam Lương có thể đứng sừngsững đến nay, từ một nước phụ thuộc nho nhỏ vào Thiên Thánh đến nay biến thành quốc gia đứng thứ hai tuy xưng thần nhưng lại không tiến cống, tự nhiên không thể nào là làm từ đậu hũ, sắp xếp mật thám ở Thiên Thánhcó thể tùy thời nhận tin tức cũng không có gì kỳ lạ.

Nam Lăng Duệ chờ đợi để cho Vân ThiểnNguyệt mở miệng cầu hắn, đợi nửa ngày cũng không trông thấy nàng mởmiệng hỏi thăm gì. Hắn nghiêng đầu quan sát nàng, thấy nàng ra vẻ ngươimuốn nói liền nói không muốn nói thì thôi, hắn giật giật khóe miệng,bỗng nhiên vui lên, “Ngươi cái tiểu nha đầu này, ai nói ngươi ngu muội,thật ra là tâm cơ rất sâu.”

“Điều này ngươi cũng biết rồi. Thì ra thái tử Nam Lương thật ra không phong lưu a!” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn hắn.

Nam Lăng Duệ che miệng ho nhẹ một tiếng, chiết phiến “xoẹt~” một tiếng thoáng cái mở ra, tranh mỹ nữ trên đó lập tức hiện ra ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt. Hắn ngẩng đầu nhìn qua đỉnhmép chiết phiến một lát, thấp giọng nói: “Ta là tới nói cho ngươi biết,ám sát ngươi và Dung Cảnh không phải do ta sau lưng động tay động chân.”

Mười ngón tay của Vân Thiển Nguyệt đặt ở bên môi, nhìn Nam Lăng Duệ, dường như đang suy tư lời hắn nói là thiệt hay giả.

Nàng đã từng nghĩ tới có thể do Nam Lăng Duệ sau lưng động tay động chân. Bởi vì Nam Lương gần Nam Cương, haiphe có quan hệ thân thiết, nếu không Nam Lương cũng sẽ không cho phépvùng đất Nam Cương nhỏ bé ngủ yên cạnh giường hắn nhiều năm như vậy. Màtheo như lời Dung Cảnh thì Nam Lăng Duệ quen biết Diệp Thiến từ nhỏ. Nếu Nam Lăng Duệ biết Ly Hồn Thuật hoặc là cấu kết với Nam Cương hãm hạinàng và Dung Cảnh nhằm mục đích làm loạn Thiên Thánh cũng không phải làkhông có khả năng. Nhưng trực giác của nàng mách bảo rằng không thể nàolà hắn, tuy Nam Lăng Duệ có lý do ra tay với nàng và Dung Cảnh, khiếncho Thiên Thánh rối loạn thành một đoàn rối, như vậy Nam Lương có khảnăng thừa cơ kiếm chỗ tốt, nhưng người được ích lớn nhất lại thật ra là lão Hoàng Đế.

Vinh vương phủ không có Dung Cảnh, thìcác bàng chi tranh chấp đoạt quyền thì nơi này sẽ loạn. Mà nếu như nàngchết rồi, gia gia và phụ vương của nàng nhất định sẽ bị giáng đòn rấtnặng mà mất tinh thần. Lão Hoàng Đế vừa vặn nhân cơ hội này thu lạiquyền hành trong tay của Vinh vương phủ và Vân vương phủ. Mặt khác LãnhThiệu Trác là nhi tử độc nhất của Hiếu Thân vương phủ cũng chỉ là kẻ vô dụng, không chịu nổi một kích, Hiếu Thân vương phủ căn bản là không cần Lão Hoàng Đế động thủ. Mà Đức Thân vương phủ cùng hoàng thất đồng tôngnhất mạch, là hậu duệ hoàng tộc chân chính, cho nên, chỉ cần thu thậpVân vương phủ cùng Vinh vương phủ, như vậy Lão Hoàng Đế muốn thực hiệntrung ương tập quyền liền rất nhanh đi đến thành công.

Nam Lăng Duệ sẽ không ngu như vậy lại đi trợ giúp Lão Hoàng Đế mà chính mình không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, không cẩn thận còn dẫn tới Lão Hoàng Đế vì vậy mà quyền hành lớn mạnhquay đầu lại đi đối phó Nam Lương. Cho nên hôm nay sở dĩ để cho hắn tiến vào, nàng chính là muốn chứng thực, xem Nam Lăng Duệ có thể đi thẳngvào vấn đề hay không, quả nhiên Nam Lăng Duệ là người thông minh, cũngkhông trầm mê nữ sắc giống như lời đồn.

“Như thế nào? Ngươi không tin?” Nam Lăng Duệ đợi rất lâu, không có được câu trả lời của Vân Thiển Nguyệt, liền hỏi.

“Ngươi có lý do gì đủ để cho ta tin tưởng?” Vân Thiển Nguyệt thắc mắc nhìn Nam Lăng Duệ.

“Lý do thì ta không thể cho ngươi, nhưng ta có thể cho ngươi một vật tương tự.” Nam Lăng Duệ đưa tay vào ngực,lấy một khối đồ vật nhét vào trong tay Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, chỉ nhìn thấyđó là một sợi tơ, nhưng sợi tơ này cực kỳ đặc biệt. Chỉ thấy sợi tơ đódùng vài loại màu sắc sặc sỡ nhuộm thành, sợi tơ trong tay nàng run rẩy, nhướng mi nhìn Nam Lăng Duệ, chờ hắn giải thích.

“Cái này được phát hiện trong một góc trên mái hiên đã phóng ra ám khí hướng về phía ngươi.” Nam Lăng Duệ giải thích.

Vân Thiển Nguyệt sững sờ, nheo mắt lại, “Ngươi nói người sau lưng phóng ám khí là nữ tử? Chỉ dựa vào một sợi tơ này?”

“Chỉ dựa vào một sợi tơ này !” Nam LăngDuệ đắc ý nhướng mày, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ngươi liếc mắt nhìnchân của ngươi xem, lại liếc mắt nhìn y phục của ngươi. Phát hiện cái gì không?”

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn chân củanàng, ngẩn ra, trên mặt giày thêu của nàng đúng là dùng loại này sợi tơnày thêu hoa văn một đường viền hoa. Nàng trước kia chưa từng chú ý, màvạt quần áo nàng cũng là dùng loại sợi tơ này thêu nên. Nàng ngẩng đầu,nhìn về phía Nam Lăng Duệ, “Cái này có thể nói rõ cái gì?”

“Loại sợi tơ này chính là dùng bí phương của Tiên Y Phường nhuộm thành. Chỉ có Tiên Y Phường làm ra, hơn nữacũng không bán ra ngoài loại sợi tơ này. Chỉ dùng làm thành quần áo cùng giầy định chế (đặt trước),giá tiền cực cao. Dân chúng bình dân khôngthể sử dụng nổi. Có thể mặc chúng không ngoài những người trong cungthì cũng là người trong các phủ đệ lớn. Hơn nữa một điểm quan trọng nhất đó là sản phẩm chuyên dành cho nữ tử. Giầy này của ngươi chính là theocỡ chân của ngươi mà đặt làm ở Tiên Y Phường, y phục của ngươi cũng thế. Ngươi cho rằng nam nhân sẽ đi giầy và mặc quần áo của nữ nhân?” NamLăng Duệ nói.

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại.

“Vật này bị mắc lại ở một góc trên máihiên, hiển nhiên là do người nọ sau khi phóng ám khí vội vàng bỏ đi bịvướng lại đấy. Bản thái tử nhận được tin tức liền lệnh người của ta đithăm dò hiện trường, phát hiện cái này lập tức mang trở về. Dạ KhinhNhiễm tên ngu ngốc kia, điều tra toàn thành một đêm cũng không thu hoạch được gì, không biết nữ nhân Diệp Thiến kia là thấy hắn tốt chỗ nào,loại chứng cớ này cũng không phát hiện.” Nam Lăng Duệ đối với Dạ KhinhNhiễm xì mũi coi thường.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cúi đầu lầnnữa nhìn kỹ sợi tơ trong tay, sợi tơ không dài, ước chừng mấy tấc, nếukhông nhìn kỹ tự nhiên khó có thể phát hiện, Dạ Khinh Nhiễm vừa rồi cónói phát hiện một đầu mối nhưng không thể tính là đầu mối không biết cóphải là cái này hay không? Hay là còn có những thứ khác? Nàng ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Nam Lăng Duệ, “Nếu ta cũng đi loại giầy và mặc quần áonày, đây chẳng phải là nói loại đồ vật này chỉ cần có tiền có thể mua?Trong kinh nhiều tiểu thư khuê các như vậy, có lẽ là có nữ tử ham chơichạy đến bên trên mái hiên kia bị vướng lại cũng không phải không có khả năng. Hoặc là nói căn bản chính là ngươi đưa ra một sợi tơ như vậy đếnlừa gạt ta nhằm làm loạn cũng không chừng. Ta dựa vào cái gì sẽ tintưởng lời của ngươi?”

“Chỗ mái hiên phóng ám khí ngươi có biết là phủ đệ của ai không? Đó là phủ đệ của Khâm Thiên Giám Tống đại nhân. Điạ vị của Khâm Thiên Giám như thế nào, ta không nói chắc ngươi cũngrõ, có cái nữ tử tầm thường nào dám đến mái hiên phủ đệ quan Khâm ThiênGiám chơi đùa? Không muốn sống chăng? Khâm Thiên Giám Tống đại nhân hámiệng không vạch tội chết cho nàng mới là lạ.” Nam Lăng Duệ đuôi lôngmày nhướng cao, lại bắt gặp Vân Thiển Nguyệt trương ra một khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo trầm tư cùng trấn định không phù hợp tuổi nàng. Hắn mỉmcười, phong lưu vô cùng mà nói: “Mặt khác hôm nay ta chỉ là đến nói chongươi biết không phải ta làm, ngươi có tin hay không đều không có sao.Cũng không sợ nói cho ngươi biết, Thiên Thánh cùng Nam Lương cuối cùngcũng có một ngày trở thành địch nhân. Bản thái tử mới không làm ra việcđể cho lão Hoàng Đế Thiên Thánh vừa lòng đẹp ý đâu.”

Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, mộtlần nữa nhìn về phía sợi tơ trong tay , so sánh với giày và vạt áo củamình, hiển nhiên cái sợi tơ này là rút ra từ trên giầy. Bởi vì nếu bịrút từ trên quần áo, dựa theo sự dẻo dai của loại tơ này, như thế nàocũng sẽ kéo một mảnh góc áo xuống, không có khả năng chỉ để lại một đoạn sợi tơ này. Nếu như người sau lưng động thủ đích thật là nữ nhân, nhưvậy cái này coi như là một manh mối quan trọng, ít nhất nàng thật khôngngờ ngày ấy ra tay chính là một nữ nhân. Nàng ngẩng đầu lại nhìn NamLăng Duệ, bỗng nhiên cười cười, “Vậy thì tạm thời tin tưởng ngươi đi!Ngươi có thể đi rồi!”

“Bản thái tử muốn ở lại ăn cơm! Hôm quata thay ngươi nhiệt tình chiêu đãi khách nhân tới thăm ngươi suốt mộtngày, mãi cho đến đêm khuya mới nghỉ. Hơn nữa hôm nay lại cho ngươichứng cứ xác thực quan trọng như vậy. Ngươi vừa mới qua sông lại lập tức đoạn cầu đuổi ta đi, có phải là quá không hợp với đạo làm người không?” Nam Lăng Duệ ngồi bất động không đi, cảm thấy Vân Thiển Nguyệt cười như vậy rất đẹp.

“Tố Tố cô nương của Yên Liễu lâu… Ngươiđã ưa thích như vầy, ngươi nói nếu ta giúp nàng đi chuộc thân tặng chongươi thì như thế nào đây?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu cười hỏi.

Tay Nam Lăng Duệ đang phe phẩy chiếtphiến cứng đờ, sắc mặt cũng cứng đờ. Trong giây lát, hắn đột nhiên sátlại gần bên tai Vân Thiển Nguyệt, hạ giọng nói: “Quả nhiên là gần mựcthì đen. Bản lĩnh sự uy hiếp người bực này ngươi học Cảnh thế tử rất khá mà! Ngươi nói nếu là ta xin chỉ của lão Hoàng Đế, để cho Lão Hoàng Đếgả ngươi cho ta đi Nam Lương làm Thái Tử Phi, ngươi nói Lão Hoàng Đế cóthể đồng ý hay không?”

Đi Nam Lương làm Thái Tử Phi? Vân ThiểnNguyệt cười nhìn hắn không đáp lời, ánh mắt quét thấy Dung Cảnh tiến vào trong viện, nghĩ đến cái này người trở về thật là nhanh a.

Nam Lăng Duệ cũng thấy Dung Cảnh tiến vào, cũng không có lui ra, mà giữ vững tư thế gần gũi với Vân Thiển Nguyệt.

Bước chân Dung Cảnh vẫn nhẹ nhàng chậmchạp ưu nhã, không nhanh không chậm trước sau như một. Không bao lâuliền đi tới cửa phòng, xuyên thấu qua màn che nhìn thấy tư thếgần gũi của hai người, bước chân hơi thoáng dừng một chốc, ánh mắt rơivào trên mặt Nam Lăng Duệ, cười nhạt một tiếng, “Duệ thái tử còn có lòng dạ thanh thản ở chỗ này trêu đùa, chẳng lẽ ngươi không biết đệ nhất mỹnhân Nam Cương, cũng chính là thanh mai trúc mã của ngươi, Diệp Thiến đã tiến vào kinh thành sao?”

Đệ nhất mỹ nhân Nam Cương – Diệp Thiến vào thành? Vân Thiển Nguyệt lập tức nhìn Dung Cảnh.

Thân thể Nam Lăng Duệ cứng đờ, mạnh mẽquay đầu lại, hoài nghi nhìn Dung Cảnh, “Ngươi nói nàng tiến vào kinhthành rồi? Không phải hoàng đế Thiên Thánh vừa mới phát lệnh hàm cho Nam Cương sao, sao nàng lại nhanh như vậy?”

“Chẳng lẽ bản thế tử phải lừa gạt Duệthái tử hay sao? Diệp Thiến đích thật là đã tiến vào kinh thành. Hôm nay cách bên ngoài kinh thành ba mươi dặm. Có lẽ là nàng sớm đã tới rồikinh thành, hôm nay cố ý lừa bịp ra vẻ rằng mới đến. Có lẽ là nàng vốn ở ngay trên đường đến kinh thành, không nghĩ tới chính là gặp việc này.Duệ thái tử đã là thanh mai trúc mã với Diệp Thiến, có thể đến hỏi nàngvì sao lại nhanh như vậy đã tới, chẳng phải là càng có thể giải thíchnghi hoặc cho ngươi?” Dung Cảnh đẩy ra màn che đi tới, thấy Nam Lăng Duệ ngồi bất động, hắn nhướng đuôi lông mày, thản nhiên nói: “Dạ KhinhNhiễm vừa mới nhận thánh chỉ của hoàng thượng đã ra khỏi thành nghênhđón rồi. Nếu ngươi còn không đi, có thể lạc hậu rớt lại phía sau a.”

Dung Cảnh lời còn chưa dứt, Nam Lăng Duệ lập tức buông ra Vân Thiển Nguyệt, bức rèm che đung đưa một lát, bóngdáng hắn đã biến mất.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến tốc độ nàythật sự là có thể so với mũi tên rời cung rồi! Thì ra người mà Nam LăngDuệ thích thực sự chính là Diệp Thiến. Nhưng mà nam nhân này cũng quákhông hiểu được thích là như thế nào. Đã thích, như thế nào lại biến phủ thái tử Nam Lương của chính mình thành mỹ nhân cư? Như thế nào lại đểcho Diệp Thiến di tình biệt luyến sang Dạ Khinh Nhiễm? Nàng có phần cảmthấy hứng thú mà chờ mong nhìn thấy Diệp Thiến rốt cuộc là dạng nữ nhângì. Nghĩ đến việc lúc này nàng đến rồi, đoán chừng là sẽ có trò hay để nhìn. Khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười

“Diệp Thiến đến rồi dường như ngươithật vui vẻ?” Dung Cảnh đứng ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nhìn khóemiệng miệng giãn ra mà nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cho Dung Cảnhmột nụ cười sâu sắc, gật gật đầu, “Ừ! Thật vui vẻ. Hai nam nhân tranhgiành một nữ nhân, tiết mục như vậy rất đáng xem đấy. Chẳng lẽ ngươikhông muốn xem?”

Dung Cảnh bị dáng tươi cười không chútnào giả tạo của Vân Thiển Nguyệt làm cho tâm thần run lên một cái, trước mắt như ráng chiều tản ra, trải rộng khắp chân trời. Hắn nghe rõ tráitim của mình đạp thình thịch, giây lát, hắn che dấu si mê trong đáy mắt, nhẹ nhàng cười cười, gật gật đầu ấm giọng nói: “ừ, thật là đáng xem a.Dạ Khinh Nhiễm, Nam Lăng Duệ, Diệp Thiến… Chúng ta cùng nhau xem cuộcvui.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.