Chương trước
Chương sau
Dung Cảnh ngọc nhan vốn bình tĩnh bởi vì rành mạch nghe được VânThiển Nguyệt nói mà nhịn không được run rẩy một phát. Mâu quang quái dịmà nhìn xem nàng. Vân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng, phảng phất giống như chưa phát giác ra. Hắn dời ánh mắt nhìn về phía tượng Phật, quái dịtrên mặt liền biểu lộ ra bên ngoài.

Sau một lúc lâu, cảm giác kia lại lần nữa đánh úp lại. Vân ThiểnNguyệt lập tức lại niệm, “Thật là Linh Ẩn thần côn, còn là thần côn giàcỗi, Vân Thiển Nguyệt, ngươi không thể càng sống càng thụt lùi ah, tuylà ngươi trúng cái loại thuốc hạ lưu này, có khả năng không chịu nỗithất khiếu chảy máu mà chết, nhưng không thể liền cả thần côn cũng bổnhào vào ah…” khóe miệng Dung Cảnh một lần nữa kéo ra. Nhìn xem tượngPhật, cũng không có quay đầu nhìn xem Vân Thiển Nguyệt . Cảm giác nóngnhư lửa lần nữa tản đi, Vân Thiển Nguyệt lại thở phào một cái. Xem ranàng đối với thần côn thật sự là chán ghét.

Lại sau một lúc lâu, Vân Thiển Nguyệt tiếp tục mở miệng, “Người trước mặt là thần côn, là thần côn, là lão thần côn, lão thần côn, thật làlão thần côn, lão Linh Ẩn thần côn…” Niệm nửa ngày, cảm giác lửa thiêukia càng cường liệt hơn, nàng có chút não, “MTD nó, không dùng đượcrồi…”

Thân thể Dung Cảnh lay động, vẫn nhìn xem tượng Phật, không có quayđầu lại y nguyên như cũ. Dường như đã bị chết đứng “Làm sao bây giờ ah…” Vân Thiển Nguyệt dùng sức cắn môi một cái, nhắm mắt lại rồi mở ra, mêmê mang mang mà nhìn Dung Cảnh, trong miệng lẩm bẩm nói: “Trước mặtngươi người này tuy không phải lão thần côn, nhưng hắn so lão thần côncòn đáng sợ hơn ah, hắn là cái tên lòng dạ hiểm độc, phổi cũng đenluôn, nếu bổ nhào vào hắn, về sau khẳng định không có một ngày tốt lànhqua, chẳng những không có một ngày tốt lành qua, ngày ngày phải chịu sựhiểm độc của hắn, cho nên, ngươi ngàn vạn đừng nhào vào hắn ah, độc xàđều không có độc bằng hắn…” Lầm bầm nửa ngày, ngọn lửa như thủy triềukia cuối cùng cũng lui xuống. Vân Thiển Nguyệt lần nữa thở phào nhẹnhỏm.

Bụi đất dính bên trên nguyệt nha bạch cẩm bào của Dung Cảnh đột nhiên rơi xuống trên mặt đất. Nhưng hắn vẫn y nguyên như cũ nhìn xem tượngPhật, không quay đầu lại. Ứớc chừng qua thêm thời gian một chun trà nữa.

Vân Thiển Nguyệt lại nhịn không được mở miệng lần nữa, thì thào thìthầm: “Hắn không phải Linh Ẩn, là Dung Cảnh ah, Dung Cảnh là ai? Là bụihoa đào nát. Nếu như bổ nhào vào hắn, về sau phải chờ đợi lo lắng hắn bị người ta cướp đi vẫn là nhẹ , bị uất bị tức sẽ xảy ra như cơm bữa. Cònnữa hắn là thế tử của Vinh vương phủ ah, sau này sẽ là Vương gia, vậychẳng phải sẽ giống như người cha phong lưu của ta sao? Về sau trongvương phủ sẽ có một đống lớn nữ nhân, một đống lớn nữ nhân cũng nhautranh đoạt một đóa hoa đào nát, hôm nay nữ nhân này hưởng dụng hắn, ngày mai nữ nhân kia hưởng dụng hắn, rồi ngày mai của ngày mai nữa lại cómột nữ nhân khác hưởng dụng hắn, còn có một đống lớn nữ nhân chờ hưởngdụng hắn…”

Lời nói lầm bầm còn chưa dứt, thì tượng Phật cách gần Dung Cảnh nhất bỗng nhiên có bụi đất tuôn rơi xuống.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi ngẫm lại ah, nhiều nữ nhân như vậy đều quayvào hưởng dụng hắn, có thể đến phiên ngươi hưởng dụng mấy lần chứ? Chodù có đến phiên ngươi, ngươi cũng không chê bẩn sao? Vậy mà ngươi cònmiệng hưởng dụng được sao? Cho nên, tỉnh a, có chút tiền đồ a…”

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục mặc niệm. giọng mặc niệm chẳng những khôngthấy giảm nhỏ, ngược lại càng lúc càng lớn. Lúc này lại có thêm mấy đámtro trên các tượng Phật lộp bộp rơi xuống. Rơi trên mặt đất còn phát ratiếng lụp bụp cùng hai tiếng nổ. Mà Dung Cảnh tựa hồ đã hóa thành Phậtvậy, vẫn không nhúc nhích.

Vân Thiển Nguyệt tự nhiên chưa phát giác ra tượng Phật biến hóa, cảm giác lửa lớn thiêu đốt hừng hực trong cơ thể rốt cục một lần nữa đượcđè ép xuống dưới, nàng liền thở phào một cái. Nằm trên mặt đất thở mạnh, hi vọng lần này có thể kéo dài thêm một ít.

Quả nhiên lúc này nhịn được khoản thời gian uống cạn một chén trà,ngọn lửa trong thân thể lần nữa được dâng lên, Vân Thiển Nguyệt tiếp tục liên miên lầm bầm mà nói “Này, Vân Thiển Nguyệt, ta nói ngươi làm saolại không nghe lời thế? Hắn thật là Dung Cảnh ah, như một dĩa ra nhỏ bịnhiều người thiếu nữ ăn, ngoài ra còn nghe nói người trong giới quý tộcrất đen tối, chơi nữ nhân là chuyện nhỏ, còn chơi cả nam nhân, ngẫm lạicái Vọng Xuân lâu bị ngươi đốt đi, bên trong chẳng phải có thanh quansao? Bên trong gia tộc của ít người còn nuôi dưỡng nam nhân đấy. Namnhân cùng nam nhân cũng không phải là không thể được, nếu ngươi chụpngười nam nhân này, ở tại nơi này cũng chỉ có thể gả hắn thôi, về sauhắn cưới ngươi xong sẽ chán, sẽ lấy một đống lớn nữ nhân vào cửa, mà một đống lớn nữ nhân kia chơi chán rồi, hắn sẽ lấy một đống lớn nam nhânđẹp mắt vào cửa, cho nên , hãy nghĩ lại khi ngươi già rồi, chẳng nhữngphải xếp hàng cùng một đống nữ nhân chờ hưởng dụng hắn, còn cùng với một đống nam nhân cùng một chỗ hưởng dụng hắn…”

Lời của Vân Thiển Nguyệt còn chưa dứt, tất cả tro bụi của những tượng Phật có mặt ở đây đều lộp bộp tuôn rơi, khi rơi xuống đất còn phát raâm thanh lụp bụp như tiếng nổ.

Dung Cảnh bỗng nhiên quay đầu trở lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt,con ngươi trong trẽo của ngày xưa hiện tại tĩnh mịch như Bích Hồ.

Dục vọng như thủy triều một lần nữa thối lui, lần này phải dùng rấtlớn tâm lực mới đánh lui. Vân Thiển Nguyệt hữu khí vô lực mà nhìn chằmchằm vào tượng Phật thở, đầu óc còn có chút tỉnh táo lập tức ngẩn ra,không biết vì cái gì mà tầng tro bụi trên tượng Phật lúc trước hiện tạiđều bị người ta quét sạch sẽ rồi. Lộ ra màu vàng lóng lánh, nàng nhìnchằm chằm vào tượng Phật kia nhìn nửa ngày, bỗng nhiên một tiếng kêulên, “Má ơi, những… tượng này Phật đều là vàng đúc thành đấy.”

Dung Cảnh chỉ nhìn xem nàng, một không theo hai không thuận, cũngkhông có lên tiếng đáp lại. “Này, Dung Cảnh, ngươi nhìn thấy không?Những tượng Phật này là vàng đúc thành . Phát tài, phát tài.” Vân ThiểnNguyệt vui mừng, vội vàng hướng Dung Cảnh ngoắc, “Haha, nếu đem nhữngtượng Phật này đều đập vỡ, đoán chừng mười đời nữa ăn mặc cũng không cần lo nữa à!”

“Ngươi còn có một canh giờ thôi, nếu thôi tình dẫn không giải đượcthì sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Những tượng Phật này cho dù có thểđắp thành một ngọn núi vàng thì ngươi cũng hưởng thụ không được nữa.”Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng.

Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại đúng thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suysụp xuống dưới, “Ông trời già, không cần chơi người như vậy chứ…”

Dung Cảnh không mở miệng nữa, chỉ nhìn xem nàng.

Giây lát sau Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, mâu quang sáng lóng lánhnhìn Dung Cảnh, “Này, ta không muốn chết nữa, ngươi làm giải dược chota được không? Ta vạn nhất cứ như vậy mà chết đi thì quá không có lợi rồi. Trinh tiết phẩm hạnh chó má gì đó, chẳng qua chỉ là…những thứngoại thân mà thôi, nó chỉ là một tầng màng mỏng thôi, ta dùng nó để đổi tánh mạng của ta quá không đáng rồi.”

Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, liền nhìn xem Dung Cảnh, “Như thế nàođây? Ngươi xem ta nè lớn lên cũng không tệ đâu, dáng người hiện tại docòn nhỏ nên không có nẩy nở, nhưng mà vẫn có thể đấy, hơn nữa ngươi lànam nhân, loại chuyện này một khi phát sinh, cho tới bây giờ đều là nữnhân chịu thiệt, cho nên, ngươi có lợi rồi. Nếu như ngươi không muốn lấy ta, ta cũng không muốn gả cho ngươi, đến lúc đó khi ra khỏi chỗ này,hai ta đem chuyện này nhanh chóng quên đi. Nếu như ngươi muốn kết hônvới ta, ta cũng sẽ miễn cưỡng gả cho ngươi, cùng lắm chờ khi ngươi phạm hoa đào cưới thêm nữ nhân khác thì tìm cho ta chỗ nào mát mẻ ở là được. Ngươi thấy thế nào?”

Dung Cảnh làm như không nghe thấy, trầm mặc không nói.

“Này, ngươi nghe được ta nói chuyện không?” Vân Thiển Nguyệt nóngnảy. Những pho tượng vàng này kim quang lóng lánh là vàng thực ah! Vìhưởng thụ vàng này, nàng dù thế nào cũng không thể chết được rồi. Trướckia khi nàng mới tiến vào Cục An Ninh quốc gia chỉ là một nhân vật nhonhỏ, lãnh đạo của nàng đã từng nói qua một câu nàng một mực nhớ đến bâygiờ. Một phân tiền thì cũng tiêu xài trên lưỡi đao. Lãng phí là đáng xấu hổ. Cho nên ah, nàng vì không khiến cái pho tượng vàng lãng phí, hisinh trinh tiết chính mình bảo vệ tánh mạng, để nửa đời sau tiêu phínhững pho tượng này cũng không thiệt thòi đâu.

“Đã nghe được!” Dung Cảnh nhàn nhạt nói ra mấy chữ.

“Vậy ngươi đồng ý không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Nàng vô cùng tôntrọng nhân quyền đấy. Người ta không đồng ý, nàng không có cách nào ratay ah!

“Không đồng ý!” Dung Cảnh quyết đoán mà nói ra ba chữ.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt đang lấp lánh ánh sao, lập tức như bốc hơivào không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lần nữa suy sụp xuống dưới, “Ngươi vì cái gì không đồng ý à? Chẳng lẽ ta không tốt sao? Dù saongươi cũng không thiệt thòi.”

“Ta làm sao có thể không thiệt thòi chứ? Nếu ta xả thân cứu đượcngươi, như vậy ngươi còn sống sẽ cùng ta đoạt những pho tượng vàng này.Ngươi bất quá chỉ là một nữ nhân cái gì cũng không biết mà thôi, ngoạitrừ lớn lên không có dị tất ra thì không có một sở trường. Nữ nhân lớnlên đẹp hơn người còn rất nhiều a, ta đối với ngươi không thể hạ miệngxuống ăn được. Sauk hi ngươi chết, ta đi ra ngoài được có thể dùng những pho tượng vàng này cưới nữ nhân của cả một tòa thành trì đoán chừngcũng được. Còn nữa, thậm chí như như lời ngươi nói, ta có thể có mộttoàn thành trì nuôi đầy nam nhân cũng rất tốt. Cần gì phải xả thân cứunữ nhân vô dụng như ngươi chứ?” mâu quang tĩnh mịch của Dung Cảnh thốilui, khôi phục sự trong trẻo trước sau như một, giọng nói cũng ôn nhuận độc nhất vô nhị như ngày thường.

Vân Thiển Nguyệt nghẹn lại, nghĩ thầm ai nha, hắn biết thuật đọc tâmsao? Đem những lời nàng vừa mới mặc niệm đều biết rõ? Có phải hắn hiểukhẩu ngữ không? Hoặc là dưới tình huống đó nàng bất tri bất giác mà nóira sao? Nàng lập tức khóc không ra nước mắt.

Trầm mặc thêm một lát, Vân Thiển Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Ai nói ta vô dụng? Ta hữu dụng ah, ta có thể giúp đỡ ngươi cưới nữnhân cùng nam nhân ah, ngươi nghĩ muốn cưới bao nhiêu, ta sẽ chạy đếncác nơi cưới cho ngươi bấy nhiều. Đừng nói một tòa thành trì nam nhân nữ nhân, là hai tòa thành trì, một trăm tòa thành trì cũng có thể đượcmà.”

“Ngươi nói những thứ này người khác cũng có thể làm. Có tiền có thểsai khiến ma quỷ. Ta đã có những pho tượng vàng này, còn sợ không cóngười đi làm sao?” Dung Cảnh lườm nàng , cũng không có động tâm.

“Người khác đâu có thông minh tuyệt đỉnh như ta, làm cho ngươi khôngxong còn đem ngươi lừa gạt đó. Vẫn là ta đi làm đi” Vân Thiển Nguyệtkhông ngừng cố gắng, hạ thấp mình thuyết phục Dung Cảnh.

“Vậy sao?” Dung Cảnh nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

“Đúng vậy a, hiện tại người ngu quá nhiều, người thông minh quá ít.Mà ta chính là người thông minh tuyệt đỉnh. Nếu lúc này ngươi cứu ta, ta có thể giúp ngươi làm rất nhiều chuyện, ngươi muốn cái gì, ta giúpngươi làm cái đó. Như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt kiên nhẫn làm công việc thuyết phục.

“Vậy càng không thể cứu ngươi rồi. Càng là người thông minh thì càngkhông để cho ta yên tâm!” Dung Cảnh kiên quyết không có hành động nào.

Nha Nha. Vân Thiển Nguyệt từ trước cho tới bây giờ còn không nghĩtới, có một ngày nàng đem mình đưa tới cửa nhà cho người ta, vậy màngười ta còn ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia mà không cần. Nàng nhìnchằm chằm Dung Cảnh, nói như vậy hồi lâu…, cảm giác dục hỏa bị đè xuốnglại mãnh liệt trào dâng. Nàng tốn hơi thừa lời, “Ta hỏi ngươi, rốt cuộccó muốn cứu ta hay không? Cho một câu thống khoái đi.”

“Không” Dung Cảnh vẫn rất quyết đoán.

“Tốt, Xem như ngươi lợi hại!” Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại. Giọngđầy căm hận nói, “Chờ ngươi có ngày nào đó bị trúng cái đồ quỷ này, đừng mong ta cứu ngươi.”

“Yên tâm, ngươi một lát chịu không nổi sẽ thất khứu chảy máu mà chếtnên đợi không được ngày đó .” Dung Cảnh tức chết người không đền mạngnói.

Vân Thiển Nguyệt giận đến hộc máu, máu không có hộc ra ngoài, dục hỏa đã tiếp tục thiêu đốt chiếm hữu nàng, nàng vừa giận vừa giận, “Tại saongười ở đây lại là cái tên lòng dạ hiểm độc không phải là người này. Hôm nay nếu là Linh ẩn thần côn đoán chừng đã sớm phát triễn ngã phật từbi. Phi phi phi, đánh chết cũng không cần thần côn, dù hắn có hạ miệngta cũng không thể đem miệng đi gặm lão già khọm. Ai nha, chết tiệt DạKhinh Nhiễm, nếu là Dạ Khinh Nhiễm ở đây thì nhất định sẽ cứu ta . . . . . .”

Đôi mắt đang bình lặng của Dung Cảnh Cương trong thoáng chốc liền nổi lên lốc xoáy, hắn bỗng nhiên đưa tay ra, một phát bắt được cổ tay củaVân Thiển Nguyệt, trong khoảnh khắc đem nàng tới trong ngực của mình,cúi đầu đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực cùng ánh mắt đầysương mù của nàng, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Cái gì. . . . . .” đầu ócVân Thiển Nguyệt đã hôn mê rồi, nàng cảmgiác nàng thật chịu không nổi nữa. Một người là Linh ẩn thần côn, mộtngười là Dung Cảnh. Hai đại kiêng kỵ của nàng hiện nay đều đã lấy radùng qua, bây giờ đã mất đi hiệu lực, nàng đã không còn vũ khí chống cựThôi Tình dẫn nữa rồi.

“Đem lời ngươi mới vừa nói lặp lại lần nữa!” Dung Cảnh nói.

“Mới vừa. . . . . . Mới vừa nói cái gì. . . . . .” một tia thần trícuối cùng còn sót lại của Vân Thiển Nguyệt đang dần dần tan rã, nàngbỗng nhiên đưa tay ôm lấy Dung Cảnh, “A, Dung Cảnh Đại mỹ nhân, nam nhân lớn lên tốt như vậy làm cái gì? Để cho ta không đành lòng hạ thủ a. . . . . .”

Thân thể Dung Cảnh cứng đờ.

Vân Thiển Nguyệt thành công đem Dung Cảnh ôm lấy, ở trên người hắnsờ, vừa sờ vừa lầm bầm, “Ta sống nhiều năm như vậy, gặp nhiều nam nhânnhư vậy, cũng không một ai đẹp hơn ngươi, nhất là ngày đó ở ngoài hoàngcung lần đầu tiên gặp. . . . . . nhìn thật kỹ, xem thật kỹ, tỷ tỷ lúc ấy đã muốn nhào qua, nhưng sau đó lại không có can đảm. . . . . .”

Màu đen trong mắt Dung Cảnh bỗng nhiên thối lui, cứng ngắc nhìn miệng Vân Thiển Nguyệt lúc mở lúc đóng.

“Mặc dù hiện tại cũng không còn đảm. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ngừng tay, thần sắc của khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ủy khuất, mộtđôi con ngươi đã không còn trong suất, nàng ở trong miệng lẩm bẩm ratiếng, “Ai nha, nếu ta thật đem ngươi ăn, chuyện này này mà bị truyềnđi, đoán chừng ta sẽ bị nước bọt của người trong thiên hạ phun chết, bịgạch ném chết, ngươi là núi lớn cao như vậy, người người kính ngưỡng, ta chính là một đống phân, người người đều phun ta, ta trèo không lên được ngọn núi lớn này a. . . . . .”

“Trong miệng ngươi không thể nói ra lời tốt hơn sao?” Dung Cảnh nghe được nàng tỷ dụ mình, thì nhíu mày.

Vân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng tựa hồ không nghe thấy lời Dung Cảnh nói…, rút tay về, lẩm bẩm lầm bầm: “Hay là đừng ăn đi. Bữa tiệc lớn mặc dù tốt, nhưng không phải người người đều ăn được. Ngươi quá mắc, nhữngpho tượng vàng kia cũng không quý như ngươi, ta ăn không nổi. . . . . .”

Dung Cảnh đột nhiên dời đi tầm mắt, nhìn về phía nơi khác.

Vân Thiển Nguyệt lại nói: “Những thứ vàng kia mặc dù tốt, nhưng tỷ tỷ trước kia ngay cả kim khố của quốc gia đều cũng đã xem, quan tâm làm gì một tí tiền chó má này, còn có chi phiếu của ta, lấy ra một cái là cóthể hù chết cả một đám người luôn, nhưng mà tiền nhiều hơn nữa thì cóích gì? Còn không phải là sống không tiêu xài chết không thể mang theo. . . . . .”

Dung Cảnh sửng sốt, thu hồi tầm mắt, khó hiểu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt còn phun ra một câu nói, “Nhất định ta đời này cótiền đồ nhiều, không có ôm bom chết, mà là chết ở trong ngực mỹ nhân.Hắc hắc. . . . . . Có câu nói” chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũngphong lưu.”, trước kia đến chết cũng còn không có phong lưu, hôm nay rốt cục cũng có cơ hội. . . . . .”

Dung Cảnh khẽ nhíu mày, đưa tay đặt ở trên đầu Vân Thiển Nguyệt, cái trán của nàng có thể đốt cháy một con bò. Hắn khẽ mím môi.

Xúc cảm mát mẻ làm cho thân thể Vân Thiển Nguyệt nhất thời khẽ runrẩy, nàng lầm bầm một câu gì đó, nhưng không có phát ra tiếng.

Hồi lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng, thanh âm cực thấp, “Nếu như ta lấy thân cứu ngươi, ngươi có gả cho ta không?”

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, vô thanh vô tức mà nằm ở trong ngực Dung Cảnh. Tựa hồ đã bị đốt nóng đến mơ hồ rồi.

Dung Cảnh nhìn nàng, bỗng nhiên thấp giọng cười một tiếng, khác biệtvới nhẹ nhàng ôn hòa của ngày thường, nụ cười kia tựa như trào nhưphúng, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía tượng Phật, tiếng nói nhẹ nhàng tựahồ như từ trên trời bay tới, “Thì ra ta cũng có thể lâm vào trong cảnhma chướng. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt vẫn không tiếng động như cũ, tựa hồ thế giới của nàng đã nghe không được bất kỳ lời nói nào.

Dung Cảnh từ Phật tượng thu hồi tầm mắt, mép nụ cười cũng thu hồi,hắn tự tay đem hai tay Vân Thiển Nguyệt chấp lên, đem lòng bàn tay củamình dán chặc ở lòng bàn tay nàng, từ lòng bàn tay hắn tràn ra màu BăngLam chân khí chậm rãi tiến vào trong lòng bàn tay của Vân Thiển Nguyệt.

Không ra chốc lát, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, đập vào mắt là gương mặt như vẽ của Dung Cảnh, nàng ngẩn ra.

“Đừng động!” Dung Cảnh nhắm mắt lại, biết nàng tỉnh lại, nên ấm giọng cảnh cáo.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác trong cơ thể có một luồng khí cường đại tựa hồ đang dẫn dắt hai luồng chân khí dung hợp trong cơ thể nàng cùngchống lại ngọn lửa lớn hừng hực, nàng nhất thời hiểu , Dung Cảnh đây làđang dùng công lực của hắn thăm dò trong cơ thể nàng, trợ giúp nàng tiêu diệt dược tính dẫn phát Thôi tình dẫn trong cơ thể. Trúng Thôi tình dẫn xong, sở dĩ chịu không nổi bị thất khiếu chảy máu mà chết chính là dothân thể con người không chịu nổi loại thuốc có nhiệt độ cao, cho nênphải bài tiết, trước đó vì có những phương pháp xử lí không thể dùng,nên chỉ có thể dùng loại phương pháp xử lí cực đoan là đem dục hỏa đèxuống. Nàng không nghĩ tới Dung Cảnh có biện pháp cứu nàng như thế,không cần nghĩ cũng biết đây là một việc cực kỳ hao tổn công lực. Sosánh với việc dùng nội lực khuyết tán ra ngoài dọ thám thì sợ là hao tổn càng sâu.

Nhớ tới lời Huyền Ca nói…, nói người học võ coi trọng nhất công lực,sẽ không dễ dàng lãng phí. Trong lúc nhất thời nàng nhìn Dung Cảnh không khỏi có chút giật mình.

“Tự mình ngưng tụ công lực dẫn đường, nếu không cũng cứu không được ngươi.” Dung Cảnh lại nói.

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, vẫn nhìn hắn, không nhúc nhích.

“Đã nghe chưa? Tự mình ngưng tụ công lực phối hợp đối kháng với ta,nếu không dù là đại la thần tiên cũng cứu không được ngươi. Ngươi chếtmà nói…, ta tuyệt đối cũng sẽ không cùng chết với ngươi.” tiếng nói ônhòa của Dung Cảnh mang theo sắc bén.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu thử ngưng tụ khí ở đan điền.

“Đi theo chân khí chỉ dẫn của ta mà du tẩu, ta trước giúp ngươi đemhai luồng chân khí bên trong cơ thể không có dung hợp, hợp hai làm một,sau đó ngươi sẽ cùng chân khí của ta dung hợp, Hợp ba làm một. Thôi tình dẫn quá mức cương cường, không như vậy sợ rằng áp chế không nổi nó.”Dung Cảnh nói.

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Dung Cảnh bắt đầu trợ giúp Vân Thiển Nguyệt đẩy hai đại chân khí trong người nàng dung hợp.

Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể kỳ kinh bát mạch đều bị căngra, nhưng cắn răng cố nén, ở dưới sự hướng dẫn của Dung Cảnh, nàng thúcđẩy hai đại chân khí dung hợp. Tính cách nàng vốn là bền bỉ kiên định.Đừng xem nàng bình thời hỉ hả không sao cả, nhưng đến thời khắc mấuchốt, chỉ cần quyết định chủ ý xong, thì kiên định như đá, giống như hôm dỡ bỏ bom hẹn giờ vậy, lúc nàng đã nói cho tất cả nhân viên của Cục Anninh quốc gia rút lui trước, chỉ để lại một mình nàng, thì nàng đã chuẩn bị tâm lý hy sinh, sau lại đó bên trong bom còn có bom, ở dưới tìnhhuống không còn kịp dỡ bỏ nữa nàng đã ôm theo trái bom nhảy xuống từtầng lầu mười hai, kết thúc tánh mạng ngắn ngủi. Đây cũng là nguyên nhân nhiều … năm qua nàng tuổi còn trẻ mà có thể một đường leo đến Thượngtướng địa vị của Cục An ninh quốc. Nàng có lẽ rất thông minh, rất có tài hoa, nhưng mấu chốt nhất vẫn là sự kiên trì cùng cố gắng kinh người của nàng. Cho dù là một ngọn Himalaya, thì nàng cũng có lòng tin dùng thờigian ngắn nhất vượt qua ba ngọn so với người khác.

Dung Cảnh đối với sự bền bỉ cùng sức chịu đựng của Vân Thiển Nguyệt không khỏi lấy làm kỳ quái. Sắc mặt hắn bình tĩnh thong dong, cho dùlàm như thế rất hao tổn công lực, nhưng từ trên mặt của hắn cũng nhìnkhông ra bất cứ dị thường nào.

Không biết qua thời gian bao lâu, hai đại chân khí trong cơ thể Vân Thiển Nguyệt rốt cục cũng dung hợp, nàng thở dốc một hơi.

“Tập trung tinh thần, ta và ngươi dùng chân khí hợp ba làm một. Nếunhư có thể thành công, thì có thể hóa giải chất độc của Thôi Tình dẫn,nếu không thành công, thì ngươi chắc chắn sẽ chết.” Dung Cảnh một lầnnữa lên tiếng.

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt không chút do dự, lần thứ hai đề lên nội lực.

Hai đại nội lực hội tụ, lại là hai loại chân khí âm dương dung hợp, nói sao mà không khó khăn?

Vân Thiển Nguyệt mặc dù đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng vẫn bị xungkích làm mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, chỉ cảm thấy cả người như bị tháorời ra từng bộ phận, từng bộ phần đều bị hủy đi sau đó trùng tu tạo mớilại các bộ phận đó. Chân khí của Dung Cảnh quả thật thiên về lạnh, màchân khí của nàng bởi vì một nóng một lạnh, cho nên thiên về ấm áp, cũng may nhờ có chân khí của Dung Cảnh hướng dẫn nên chân khí trong cơ thểnàng sau một phen dò xét cũng tìm ra điểm quan trọng để dung hợp. Mặc dù khó khăn, nhưng vẫn đang dần dần dung hợp.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nàng thống khổ như thế, thì sợ là Dung Cảnh cũng khá hơn bao nhiêu so với nàng.

Vừa nghĩ như thế, nàng mở mắt nhìn về phía Dung Cảnh, thấy sắc mặtkia so sánh với bình thường trắng hơn một chút. Mặt mày vẫn như họa, nhẹ nhàng thong dong như cũ, ôn hòa bình tĩnh như cũ. Trong lòng nàng bỗng nhiên kiên định hơn, nhắm mắt lại, cắn răng tiếp tục đề khí trong cơthể nàng để chân khí của mình cùng chân khí của Dung Cảnh dung hợp.

Lần này bởi vì nàng tăng sức lên, cho nên chân khí dung hợp cấp tốc.

Ước chừng sau nửa canh giờ, chân khí của Vân Thiển Nguyệt cùng DungCảnh rốt cục cũng dung hợp một chỗ, nàng không khỏi vui mừng.

“Không nên lười biếng. Thôi tình dẫn cắn trả một lần cuối cùng rấtmạnh. Nếu như chúng ta đem nó đè xuống, độc của ngươi sẽ khó giải. Ngược lại, còn phải chết không thể nghi ngờ.” Dung Cảnh lần nữa lên tiếng.

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt lần nữa đề lực. Núi Himalaya đã vượt qua hơnphân nửa rồi, tất nhiên không thể bởi vì … cửa ải cuối cùng này mà bỏvở nửa chừng, để kiếm củi ba năm bị thiêu một giờ.

Quả nhiên như lời Dung Cảnh nói, lần cắn trả cuối cùng của Thôi tìnhdẫn rất mãnh liệt, giống như là biết nó sắp bị diệt, nên điên cuồng màmuốn nuốt hết cả người Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt cắn chặc hàmrăng, nghĩ tới bà đây hôm nay không thu thập được ngươi, thì chữ Vân của ta sẽ viết ngược lại.

Ước chừng lại qua nửa canh giờ, một tia mãnh liệt cuối cùng của Thôi tình dẫn bị tan rã. Không còn lại dù một phần.

Dung Cảnh dừng tay, nhẹ giọng nói: ” Thôi tình dẫn của ngươi đã giải, có thể rút lui tay rồi!”

Vân Thiển Nguyệt thở ra một hơi thật dài, sau một trận đại chiếnchẳng những không có cảm giác mỏi mệt , ngược lại cả người đầu có tinhthần rất nhiều, nàng có chút không hiểu liền dọ thám trong cơ thể, pháthiện ngọn lửa nóng mảnh liệt của Thôi tình dẫn biến mất không còn thấybóng dáng tăm hơi, không giống như núi lửa sau khi biến mất sẽ để lạivùng đất chết khô cằn, ngược lại nàng nội lực dư thừa, du tẩu qua kỳkinh bát mạch quanh thân nàng, cả người giống như là dùng nước suối tẩyrửa từ bên trong ra ngoài, thân thể của nàng hiện tại như rót vào camtuyền, mỗi một chỗ nước suối kia chảy qua, ở tại vùng đan điền tạo thành tuần hoàn, thoải mái đến nói không ra lời.

Cuối cùng đã lượm về một mạng!

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, vừa muốn rút lui tay, chợt phát hiện chânkhí mà nàng tìm kiếm lúc đụng chạm vào chân khí của Dung Cảnh liền gặpphải trở lực, hơn nữa lực cản kia rất cường đại, đem chân khí của nàngbắn trở lại, nàng ngẩn ra, mắt đang nhắm liền mở ra, “Kinh mạch trongthân thể ngươi không thông?”

Dung Cảnh nhìn nàng một cái, lập lại lời nói: “Ngươi có thể rút tay rồi!”

Vân Thiển Nguyệt khẽ nhíu mày, thấy sắc mặt Dung Cảnh tái nhợt giốngnhư ánh trăng, nàng trước kia ngay cả hô hấp của hắn cũng không thể dọthám được, mà nay lại dễ dàng cảm giác ra hắn dường như vô cùng suy yếu, thân thể trống không như bệnh lâu ngày, nàng nhớ tới hắn bệnh nặng mười năm không ra phủ, cho là người như hắn vậy đích thị là giả vờ thôi, hôm nay xem ra thật có chuyện như vậy tồn tại. Hôm nay hắn đã dốc toàn lựcgiúp nàng dung hợp hai đại chân khí để giải độc Thôi Tình dẫn, thì haotổn là chắc chắn. Cho nên suy yếu thành như vậy, cũng không làm chongười ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Nàng mấp máy môi, cũng không có rút chân khí về.

“Ngươi có thể rút tay rồi!” Dung Cảnh lại nói.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên lần nữa nhắm hai mắt lại, nói với DungCảnh: “Ta giúp ngươi đả thông kinh mạch bị tắc nghẽn bên trong cơ thểngươi.”

“Không cần!” Dung Cảnh đem mấy phần khí lực còn thừa lại rút chân khí về trong cơ thể.

Vân Thiển Nguyệt đuổi sát theo chân khí của hắn hướng trong cơ thểhắn phóng đi, giọng nói kiên quyết, chân thật đáng tin, “Ta nói ta giúpngươi đem kinh mạch tắc nghẽn bên trong cơ thể ngươi đả thông!”

“Ta cũng đã nói không cần!” giọng nói của Dung Cảnh trầm đến chưatừng có .”Đừng nói nhảm! Không cần cũng phải cần.” Vân Thiển Nguyệtngang bướng nói.

Nàng cảm giác chân khí trong cơ thể nàng trải qua lần đại biến nàytăng lên không chỉ một tầng, cái đó và Dung Cảnh tuyệt đối có liên quan. Thôi Tình dẫn vốn là tai họa, không nghĩ tới lại làm cho nàng trong họa có phúc. Như hiện tại nàng đã hòa tan thành công chân khí, đúng như DạKhinh Nhiễm nói sợ là còn vượt qua cả hắn. Nàng mới vừa dọ thám biết,kinh mạch bế tắc trong cơ thể Dung Cảnh ít cũng có mười năm. Rất phù hợp với thời gian mười năm trước hắn bệnh nặng, xem ra không giống như làbệnh nặng, giống như là trúng một loại độc vừa lạnh vừa nóng nào đó còntrong lúc bị thương. Lấy y thuật không quá tinh thông của nàng cũng biết nếu không sớm trừ tận gốc lời mà nói…, tâm mạch hắn sẽ dần dần bị đè é, khi không chịu nỗi nữa sẽ khô kém suy kiệt, tiếp tục như vậy, hắn cóthể sống bao lâu? Sợ là anh niên tảo thệ (còn trẻ mà chết sớm) cũng không quá.

Nếu hôm nay hắn đã rat ay cứu nàng, nàng là loại người chịu khôngđược nhất chính là nợ nhân tình của người khác. Cho nên, phải giúp hắn.Huống chi lúc này nàng không có nửa điểm mỏi mệt , tinh lực dư thừa, mới vừa rồi sau một phen đem lẫn nhau chân khí dung hợp, giữa lúc chân khícòn rất nhiều, sao không thừa thắng xông lên chứ?

“Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không hả?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, mâu quang thanh u (đẹp đẽ nhưng tĩnh mịch).

“Tự nhiên biết!” Vân Thiển Nguyệt nhếch khóe môi, dễ dàng phá tan vòng phòng hộ yếu kém lúc này của Dung Cảnh.

“Ngươi cũng đã biết mười năm trước Linh ẩn đại sư muốn giúp ta chữatrị kinh mạch tổn thương cùng giải trừ đi độc tố đều không thể làmđược, bất đắc dĩ hắn cơ hồ là dùng công lực cả nửa đời để giúp ta phongấn nó xuống, phong ấn này rất chặt. Hiện tại mười năm sau gặp lại, Linh ẩn đại sư vẫn không thể giúp ta đả thông. Mà ta mấy năm nay cũng chưatừng tự mình đả thông được hoặc là nghĩ ra phương pháp giải trừ. Tại sao ngươi lại cho rằng ngươi có thể?” tiếng nói của Dung Cảnh bình tĩnhmang theo chút mát mẻ.

“Có thể hay không cũng nên thử một chút.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ngươi không sợ sao? Có lẽ ngươi mới vừa tránh thoát được đại kiếp.Nhưng bởi vì ngươi giúp ta, sẽ bị ta làm hao hết công lực khô kiệt màchết. Một khi xuất hiện việc không may, cái mệnh của ngươi vừa được cứusống sẽ phải chết đi một lần nữa.” Dung Cảnh nhìn nàng.

“Dài dòng cái gì? Thật lề mề . Cái mạng của ta là được ngươi nhặt về. Chết thì chết. Bất quá yên tâm, ta sẽ không vĩ đại như vậy . Vừa nhìnkhông được ta sẽ lập tức rút lui ngay. Bổn tiểu thư chưa bao giờ làmmua bán cho mình lỗ lả cả. Nếu như ngươi không phối hợp, thì hôm nay qua thôn này rồi, ngày mai cũng chưa chắc còn phòng trọ (cơ hội qua đi chưa chắc còn cơ hội nữa).” Vân Thiển Nguyệt vừa nói, chân khí vừa theo đuôi chân khí của Dung Cảnh đến trong cơ thể hắn, sau khi du tẩu toàn thân, thì phát hiện quả nhiên tâm mạch một ít nơi đã bị phá hỏng phong ấn. Chân khí của vừa mới đụngphải, đã có cảm giác băng hàn thấu xương. Nghĩ tới không trách được nhìn mới vừa rồi chân khí màu lam tràn ra đích thực là cái này. Thật làtrong cơ thể đè ép một ngọn núi băng, có thể không lạnh sao? Mệt cho hắn bình thường còn mang bộ dáng ôn nhuận như ngọc.

“Vậy cũng không cần.” Dung Cảnh lắc đầu.

“Ngươi hiện tại tốt nhất là câm miệng. Lấy tình huống thân thể hiệntại của ngươi, có thể ngăn cản ta sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, vẻmặt mang chút đắc ý, ” Công lực hôm nay Bổn tiểu thư so sánh với ngươilúc này cao hơn rất nhiều, rồi hãy nói ngươi mặc dù lòng dạ hiểm độc,nhưng vẫn có một bộ dạng tốt, đối với ta hào phóng . Nếu ta thật sự cóthể cứu ngươi, chờ ngày nào đó ta gặp rủi ro, không có cơm ăn, ngươi sẽphải cho ta bạc gạo và mì để nuôi ta.”

Dung Cảnh trầm mặc, nhìn vẻ mặt đắc ý và đôi mắt đầy kiên định củaVân Thiển Nguyệt, chỗ sâu trong đáy mắt hắn hiện lên một tia phức tạp.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nhìn lại hắn, thu vẻ cười giỡn, toàn tâmmà dùng chân khí tìm kiếm nơi Dung Cảnh bị phong ấn, bắt đầu từ cái nơisinh ra chân khí chống lại rất mạnh kia, nhưng khi nàng đem chân khítrong cơ thể phân thành nhiều đường đưa vào tâm mạch hắn , đụng chạmtừng chút xíu một, dần dần nàng lại kinh dị phát hiện chân khí của nàngcó thể làm tan rã tâm mạch băng hàn của hắn, nàng ngẩng đầu kinh ngạcđịa nhìn Dung Cảnh, “Ê, ngươi cảm thấy không? Chân khí của ta ở nơi ápchế trong tâm mạch của ngươi có thể làm tan rã băng hàn”

“Ừ! Cảm thấy.” mâu quang của Dung Cảnh cũng hiện lên một tia kinhngạc, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, chậm rãi mở miệng, “Nội công tâm pháp ngươi tu luyện vừa có tính hàn cũng có tínhnóng. Có thể tan rã băng hàn cũng không quá đáng. Linh ẩn đại sư tuluyện công pháp cũng thuộc về tính hàn, cho nên hắn làm không được.”

“Nguyên lai là như vậy! chân khí của Ta cùng của ngươi có thể dunghợp, tất nhiên là ta và ngươi tu luyện công pháp không khác nhau lắm?”Vân Thiển Nguyệt muốn hỏi có phải hắn cũng luyện Phượng Hoàng chân kinhhay không?

“Ừ, nội lực của ngươi và ta cùng nguồn gốc, nhưng lại không quá giống nhau.” Dung Cảnh điểm đầu.

“Có lẽ ta thật sự có thể giúp ngươi.” Vân Thiển Nguyệt có chút vuimừng. Nàng đối với chuyện hay sự vật không biết đều mãnh liệt muốn thămdò cho ra, tựa như ban đầu nàng cùng một vị kỳ nhân nghiên cứu cơ quanám khí, lúc đó mỗi đêm mỗi ngày đều nghiên cứu, còn nữa thí dụ như banđầu học nghiên cứu những vũ khí khoa học kỹ thuật kia, lúc đó nàng còncó thể ôm khí giới nghiên cứu mà ngủ, mọi việc đều như thế, nhiều đếnkhông kể xiết. Nếu không nàng làm sao có thể còn trẻ tuổi mà lại có rấtnhiều giấy chứng nhận học vị chứ?

“Có lẽ. Nhưng mà ngươi đừng quá lạc quan.” Dung Cảnh thu hồi kinh ngạc nói.

“Tốt, vậy ngươi hãy phối hợp với ta” Vân Thiển Nguyệt lúc này đã đemphong ấn tắc nghẽn trong cơ thể Dung Cảnh xem như là nghiên cứu khoahọc. Cho nên nhất định phải phá được nó.

“Ừ!” Dung Cảnh thở dài, không hề nữa kháng cự.

Vân Thiển Nguyệt thử dùng chân khí từng bước đẩy mạnh, mỗi một bướcmặc dù khó khăn, nhưng là vẫn có thể đột phá phong ấn của hắn tiến vàochỗ sâu của tâm mạch . Mặc dù chỉ là một chút mỏng manh, nhưng đã đầy đủ để cho Vân Thiển Nguyệt vui mừng, để cho Dung Cảnh khiếp sợ.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, vẻ mặt chăm chú của nàng, cánh môikhẽ mím môi, đôi mày trầm ngâm, cả bao phủ quang hoa sáng rực . Một thân tơ lụa màu tím mặc dù lây dính tro bụi, tóc đen rối tung, ngọc trâmnghiêng nghiêng, cả người khó coi đến không diễn tả được, nhưng lại rựcrỡ khó nén, lộ vẻ trầm tĩnh, quanh thân như bao phủ bởi ánh sángcủa Ngọc Thạch, tản ra từng tia sáng lóng lánh. Hắn dời đi ánh mắt,không hề nhìn nàng nữa, Dung Nhan như họa lúc này bị phủ kín một tầngmây mù.

Vân Thiển Nguyệt tập trung tinh thần, rất chuyên tâm. Theo nàng xâmnhập vào phía trong tâm mạch của Dung Cảnh càng nhiều, thì có thể dọthám biết tình huống cùng nơi khô khan trong tâm mạch của hắn. Nàng tựahồ như thấy được sa mạc vạn năm, không một cái ốc đảo hay nguồn nước,đồng thời cũng nhìn thấy ao đầm vạn dặm vô số, tựa hồ cũng thấy đượccánh đồng khô cằn lúc khai thiên lập địa, nơi nơi phẳng lặng một màu xám trắng, tựa hồ cũng nhìn thấy khắp nơi tìm ẩn đại hỏa hoạn, đốt trọi mỗi một tấc đất nền móng. . . . . .

Có thể thấy được, hắn đã từng bị thương đáng sợ đến cỡ nào?

Hắn có thể sống cho tới bây giờ, không thể không nói thật là một kỳ tích!

Mâu quang Vân Thiển Nguyệt chăm chú vào một nơi, trong lòng khôngbiết đây là tư vị gì, trong lúc nhất thời hơi thở không đi, trì trệkhông tiến.

“Thôi , rút tay sao!” Dung Cảnh đột nhiên đưa tay đẩy nàng ra.

“Đừng động!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, ngăn cản hắn, nhắm mắt lạitiếp tục dọ thám, giây lát nàng nhăn mày lại, kinh ngạc nói: “Ngươi cũng từng trúng qua Thôi Tình dẫn sao? Hơn mười năm trước hả?”

“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng nghe không ra tâm tình gì .

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt run lên, Dung Cảnh năm nay là mười bảytuổi hay là mười tám tuổi? Mười năm trước trúng Thôi Tình dẫn, lúc đóhắn mới bảy tám tuổi, khi đó vẫn còn con nít, người nào lại tàn nhẫn đối với hắn như thế? Thân thể nàng hôm nay đã mười bốn mười lăm tuổi còn có một thân công lực đều không chịu nổi, huống chi là một hài tử? Hơn nữahiển nhiên chưa từng hiểu được. . . . . .

“Trừ trúng Thôi Tình dẫn ra còn có một loại độc vô cùng lạnh đúng không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Lúc ấy ta phục dùng một viên độc hoàn hàn, dùng để áp chế nhiệt độc của Thôi Tình dẫn.” Dung Cảnh nói.

“Nguyên lai là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đây chính là biệnpháp lấy độc công độc như lời đồn. Nàng tiếp tục dọ thám, vây quanh tâmmạch hắn một hồi lâu lại nói: “Nơi này bị chưởng lực đả thương đúngkhông? Là cái loại một kích trí mạng, nhưng trái tim ngươi hơi trật mộttấc, cho nên, đã may mắn giữ được mạng sống. Nếu không một chưởng kiangươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu. Mặc dù Vân Thiển Nguyệt lúc này từng cái mộtchỉ ra nỗi khổ hắn từng bị qua, nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi,nhẹ nhàng bình tĩnh vân đạm phong khinh. Tựa hồ như đang nói người khác, không phải là hắn.

“Hàn độc hoàn mặc dù khống chế Thôi Tình dẫn, nhưng cũng đả thươngtâm mạch của ngươi. Để lại chứng bệnh hàn độc trong người. Đây chính làkết quả ta dọ thám ở mảnh băng sơn phong ấn biết được bên trong cơ thểngươi, mà một chưởng kia hiển nhiên là bị đánh không lâu sau đó, suýtnữa đã lấy đi mạng của ngươi. Nếu như ta suy đoán không lầm, hẳn làngươi bị người ta đánh một chưởng trí mạng này trong lúc Linh ẩn thầncôn đem ngươi từ Quỷ Môn quan kéo trở lại. Sau đó thì không cách nàophong ấn chặt hàn độc cùng nơi bị chưởng đả thương kia cho ngươi , mặcdù có thể bảo vệ mạng của ngươi, nhưng kỳ thật cũng làm tắc nghẽn sự lưu thông kinh mạch của ngươi, nên ngươi chỉ có thể dùng Thiên Sơn tuyếtliên quanh năm suốt tháng để cung cấp nuôi dưỡng tâm mạch đã ngày càngkhô kiệt kia. Mà ngươi đồng thời lại có nội lực rất mạnh để chống đở,cho nên, mới có thể sống đến đến nay.” Vân Thiển Nguyệt dừng tay lại,phân tích với Dung Cảnh.

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, tựa hồ không kinh ngạc Vân Thiển Nguyệt có thể suy luận ra có trật tự xuất sắc như thế.

“Ông trời thật là hậu đãi ngươi a!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên thởdài một tiếng, giống như cực kỳ bội phục mà ngẩng đầu lên nhìn Dung Cảnh một cái, ánh mắt sùng bái, “Như vậy mà ngươi còn có thể sống được, tathật sùng bái ngươi, nha , quả nhiên không phải là người!”

Dung Cảnh xoay đầu qua một bên, tựa hồ đối với nàng không còn lời nào để nói.

Vân Thiển Nguyệt không lên tiếng nữa, dùng chân lực tiếp tục quanhquẩn một chỗ ở các tâm mạch của Dung Cảnh. Vừa cau mày, vừa suy tư, cánh môi lúc mím lúc mở, trên mặt thần sắc cũng theo suy nghĩ trong lòngnàng mà biến hóa.

Dung Cảnh quay đầu lại, tiếp tục nhìn Vân Thiển Nguyệt. Cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc này hết sức sinh động.

Hồi lâu, Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, vẻ mặt thật tìnhchưa từng có, “Ta hiện tại đã nghĩ ra một biện pháp có thể đem tâm mạchtắt nghẽn mười năm của ngươi phục hồi như cũ, cũng có thể bài trừ phongấn của Linh ẩn thần côn đã phong tỏa, còn có thể đả thông tâm mạch chếthéo để kỳ kinh bát mạch của ngươi lưu thông. Chẳng qua ta chỉ nắm chặccó một nửa. Đoán chừng sẽ rất khó chịu, sợ là ngươi không thể chịu đựngnổi. Ngươi có muốn tin tưởng ta, thử một lần hay không?”

“Ừ” Dung Cảnh gật đầu, thần sắc ôn hòa lại nhàn nhạt, “Một cái mệnh rách mà thôi, ngươi cứ tùy tiện thử.”

“Đủ nam nhân! Nếu không cẩn thận giết chết ngươi, ta sẽ thắp hương cho ngươi.” Vân Thiển Nguyệt lập tức nói.

Dung Cảnh bỗng nhiên cười, đủ để sánh ngang với Bán Chi Liên khi nở rực rỡ xinh đẹp nhất, hắn thấp giọng nói: “Tốt!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.