Chương trước
Chương sau
Trong chủ phòng ở Tây Sương viện, Dung Cảnh sau khi đã rửa mặt thayđổi một thân quần áo sạch sẽ xong, đang ngồi ở trước bàn ăn đồ ăn sáng.

“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt nổi giận đùng đùng tiến vào sân nhỏ, người chưa tới, tiếng nói đã đến trước.

Dung Cảnh đang uống cháo lá sen, cũng không có ngẩng đầu lên, giống như không nghe thấy.

Cửa “Rầm” một tiếng bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, Vân Thiển Nguyệt đi nhanh vào vọt lên trước, bước vài bước tới trước bàn, đưa ta vỗbàn thật mạnh một cái, cả giận nói: “Nói, có phải là ngươi đốt đi haibức họa kia của ta không?”

Từng tiếng vang rơi xuống, làm cái bàn một chút nhăn nhúm cũng không có, mà tay Vân Thiển Nguyệt lại đau nhức.

“Phải” Dung Cảnh gật đầu.

“Ngươi dựa vào cái gì đốt đi bức họa ta vẽ chứ?” Vân Thiển Nguyệt đem ánh mắt ăn thịt người nhìn Dung Cảnh, hắn còn dám thừa nhận?

“Ngươi xác định đó là ngươi vẽ?” Dung Cảnh khiêu mi.

“Nói nhảm! Tự nhiên là của ta vẽ.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Là ngươi vẽ? Mà còn vẽ Dạ Khinh Nhiễm?” đuôi lông mày của Dung Cảnh càng nhếch cao thêm một phần.

“Tự nhiên… Ngươi nói ta vẽ cái gì? Người vẽ là Dạ Khinh Nhiễm!” VânThiển Nguyệt suýt nữa bật thốt lên thừa nhận, nhưng nghĩ lại thanh danhxấu mình bị lan truyền ra ngoài là chữ to cũng không biết nên lập tứcđổi giọng.

“Nếu ngươi vẽ hai bức họa mà nói…, ta lập tức phái người xuống núiđến Vân vương phủ đưa tin cho lão Vương gia, nói cháu gái ông thật ra là một thiên tài hội họa, họa sĩ cung đình cũng không kịp nàng. Lão Vương gia biết rồi nhất định sẽ thật cao hứng lắm. Hoàng Thượng nếu như biết, nhất định cũng sẽ tán thưởng có thêm. Cũng sẽ cao hứng như thế.” DungCảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, lập tức nói: “Tất nhiên không phải ta vẽ đâu!”

“Ừ, nếu không là ngươi vẽ mà nói…, ngươi là một nữ tử chưa gả, cấtdấu tranh của nam tử thật sự không ổn, sẽ vi phạm cấp bậc lễ nghĩa khuêcác nữ tử, về sau thiên hạ này mỗi người đều lan truyền người ngươingưỡng mộ trong lòng là Nhiễm Tiểu vương gia, sẽ bị người chê cười. Bịngười chê cười còn là chuyện nhỏ, mất đi thanh danh khuê chi lễ cũngkhông coi vào đâu, dù sao thanh danh của ngươi cũng không tốt, nhưng nếu chuyện ngươi cất dấu bức họa cùng ngưỡng mộ Dạ Khinh Nhiễm bị truyền đi Nam Cương mà nói…, vị con gái Nam Cương tộc chủ cùng Dạ Khinh Nhiễmtình ý thâm hậu sợ là sẽ giận dữ, nàng nếu truy đuổi vào kinh, ngươingẫm lại sẽ có hậu quả gì không?”

Nộ khí của Vân Thiển Nguyệt lập tức tản đi một nửa, nhưng giọng vẫn căm hận nói: “Ta đặt ở trong phòng ta, ai có thể biết?”

” Vậy sao ta biết rồi hả? Khó bảo toàn không có người thứ hai nữa!” Dung Cảnh nói.

“Ngươi xông vào khuê các của nữ tử, còn nói! Thật không biết xấu hổ!” Vân Thiển Nguyệt cả giận nói.

“Ngươi một người nữ tử chưa lập gia đình cất dấu bức họa nam tử ngàyngày quan sát để yêu thích, ta chỉ có tiến vào khuê các của ngươi, lạikhông có đối với ngươi làm những chuyện quân tử không nên làm, ta xấuhổ cái gì?” Dung Cảnh khiêu mi, thản nhiên nói.

“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn Dung Cảnh, nàng nghe đượcchính thanh âm hàm răng mình nghiến ken két~~, “Mặc kệ là bởi vì sao, đó cũng là đồ đạc của ta, ngươi đốt đi đồ đạc của ta, mà không có ta chophép, là không đúng.”

“Ta chỉ đang giúp ngươi. Nếu không chúng ta trở về tìm Vân lão Vươnggia bình luận phân xử? Lại để cho lão nhân gia ông ta nói xem chuyệnnày, xem là ta đốt đi bức họa của Dạ Khinh Nhiễm là đúng, hay là ngươicất dấu bức họa của nam tử đúng? Như thế nào?” Dung Cảnh hỏi.

Vân Thiển Nguyệt bị chọc tức đến lên não, nếu đem việc này đến trướcmặt lão đầu tử nói thì nàng đúng mới là lạ! Hung hăng liếc Dung Cảnh,“Có cái gì để nói. Dù sao cũng là ngươi không đúng, ngươi đền bức họacho ta.”

“Không!” Dung Cảnh cúi đầu xuống, tiếp tục húp cháo.

Vân Thiển Nguyệt trừng mắt với hắn, duỗi tay đè chặt chén cháo củahắn, giọng căm hận uy hiếp nói: “Nói, ngươi đến tột cùng có bồi thườngkhông?”

Dung Cảnh giương mắt nhìn nàng một cái, thong thả mà nói: “Nghe nóiNam Cương là mảnh đất khí độc, độc vật thịnh hành. Người Nam Cương dùngviệc nuôi trùng mà sống, cơ hồ trong tay người người đều có độc trùngđộc vật, càng là ở nhất mạch của Nam Cương tộc chủ thì còn có một loại t chung thuật hần bí, thuật này dùng máu người nuôi một loại trùng nhỏnhất đặt ở trong thân thể đối thủ hoặc là cừu nhân nhìn không vừa mắthoặc là bên trong người từng có quan hệ thân thể, lại để cho người bị họ giao trung bị khống chế. Khó mà đề phòng được.”

Trong nội tâm Vân Thiển Nguyệt lập tức phát lạnh, cái loại này trướckia nàng có nghe nói qua, chẳng lẽ Nam Cương mà họ nói chính là Miêutộc?

“Cho nên, ngươi ngẫm lại xem ngươi cất dấu bức họa của Dạ Khinh Nhiễm nếu bị nữ tử Nam Cương kia biết được, hậu quả sẽ nghiêm trọng đế nào,không cần nghĩ cũng biết. Nếu như ngươi trúng cổ, ta sẽ không có cáchnào cứu ngươi. Sợ là Dạ Khinh Nhiễm còn chán ghét ngươi bởi vì đã pháhủy cảm tình của hắn và nàng kia mà không cứu ngươi, khi đó, đoán chừngngươi cách cái chết không xa.” Dung Cảnh lại nói.

Vân Thiển Nguyệt khẽ run rẩy, buông lỏng tay ra, hoài nghi mà nhìn xem Dung Cảnh, “Có nghiêm trọng như vậy không?”

“Tất nhiên! Có lẽ so ra còn nghiêm trọng hơn.” Dung Cảnh gật đầu, tiếp tục húp cháo.

Sắc mặt tức giận của Vân Thiển Nguyệt tản đi, trong nội tâm cân nhắc, người Nam Cương này xem ra thật sự là không thể gây hấn, nàng cũngkhông muốn trong thân thể bị thả côn trùng. Nhưng mà bức họa rất đẹp,cảnh sắc tốt người đẹp ah, chỉ chốc lát đã bị đốt đi, trong lòng nàngvẫn đau lòng, thấy Dung Cảnh đang ưu nhã mà húp cháo, còn bụng nàng thìrỗng tuếch, liền ão não nói: “Ta cũng đói bụng!”

“Biết rõ ngươi sẽ đi qua, ta đã chuẩn bị cho ngươi, uống đi!” DungCảnh đem một tô canh đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Hômqua ngươi uống rượu say mèm, còn không có ăn cái gì, hiện tại uống chútít cháo nóng, có thể ấm khẩu vị.”

Vân Thiển Nguyệt liền phát hiện trước mặt nàng đã có một cái chénrỗng cùng một đôi đũa, cũng không khách khí nữa, ngồi xuống , chínhmình múc một chén cháo mãnh liệt uống một hớp lớn, cảm thấy có một mùithuốc tỏa ra, nàng nhíu nhíu mày hỏi thăm, “Dùng dược nấu cháo?”

“Ngươi không phải nhiễm phong hàn sao? Uống cái này sẽ khá hơn mộtchút. Ta đã sai người đi nấu cho ngươi thuốc rồi, lập tức bưng tới,ngươi cũng phải uống thuốc, miễn cho khó chịu.” Dung Cảnh nói.

“Hắt xì!” Dung Cảnh nói chưa dứt lời, nhắc đến bệnh phong hàn, VânThiển Nguyệt lại xoay người nhảy mũi rất lớn, bụm lấy cái mũi tức giậnmà nhìn xem Dung Cảnh, “Ai kêu ngươi đem chăn,mền của ta cướp đi chứ?Nếu không ta làm sao mà bị phong hàn hả?”

“Ta đắp cho ngươi mấy lần đều không được, một mực nói nóng, ta tự nhiên phải lấy.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhớ nàng tựa hồ lúc đầu nóng rất khó chịu, vềsau mới lạnh . Chép miệng , vẫn đang có chút giận dỗi “Dù sao ngươi cũng phải chịu trách nhiệm đem thương thế của ta chữa cho tốt!”

“Ừ, ta phụ trách!” Dung Cảnh gật đầu, nhìn nàng một cái, thấy khuônmặt nhỏ nhắn của nàng nhăn một đoàn, cực kỳ khó chịu, ấm giọng nói:“Ngươi yên tâm, ta viết đơn thuốc ngươi uống hết, không qua hai ngày làkhỏe lại!”

“Đây chính là ngươi nói ah! Nếu không khỏe ta sẽ tìm ngươi tính sổ!” Vân Thiển Nguyệt một bên vừa uống cháo vừa nói.

“Ừ, ta nói! Nếu không khỏe tìm ta tính sổ.” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt ngừng miệng, không nói nữa. Một bên hắt xì một bên uống cháo.

Dung Cảnh cúi đầu xuống tiếp tục húp cháo, khóe miệng có chút nhếch lên, con mắt Phượng ngưng tụ ý cười.

Thải Liên tuy được Vân Thiển Nguyệt phân phó không cho đi theo,nhưng thấy tiểu thư khí thế hừng hực tìm người dốc sức liều mạng, vẫnlàm cho nàng sợ hãi, nàng sợ tiểu thư cùng Cảnh thế tử đánh nhau, do dựmột hồi vẫn đi vào Tây Sương . Đi tới cửa, xuyên thấu qua mở cửa đã bắtgặp tiểu thư nhà nàng cùng Cảnh thế tử rõ ràng ngồi đối diện trước bàn ăn đồ ăn sáng, tuy là cách màn che nhưng cũng có thể cảm nhận được bêntrong hoà hợp êm thấm, lo lắng của nàng rốt cục rơi xuống trong bụng,liền quay người đi trở về. Vừa đi vừa nghĩ nàng thật sự là lo lắng vôích, tiểu thư gặp được Cảnh thế tử, thì làm sao mà đánh nhau chứ? Cảnhthế tử tính tình ôn hòa, dù tính tình tiểu thư thế nào đến trước mặthắn cũng phải dừng lại.

Liên tiếp ba chén cháo vào trong bụng, dạ dày Vân Thiển Nguyệt thoảimái rồi, nhưng cái mũi đầu vẫn không thoải mái, thấy Dung Cảnh đã sớmđể đũa xuống, nàng cũng để đũa xuống, lười biếng buồn bã ỉu xìu mà tựalưng vào ghế ngồi, tiếp tục tìm uống trà , ” Hai bức chân dung vẽ DạKhinh Nhiễm anh tuấn tiêu sái, cùng lắm thì đem hai bức chân dung đưađi Nam Cương cho nàng kia là được. Cho dù đường xá xa xôi không điđược…, cũng chờ có cơ duyên gặp được để cho nàng kia. Ngươi đốt đi làmcái gì?”

“Người ta sẽ tự mình vẽ.” Dung Cảnh nhắc nhở, “Người khác dù vẽ đẹphơn cũng không bằng chính mình vẽ đâu. Ngươi cho rằng người ta sẽ cầnsao?”

“Cũng phải!” Vân Thiển Nguyệt có chút chán chường, bất mãn phàn nànnói: “Dạ Khinh Nhiễm hẹn hò sớm như vậy làm cái gì? Một bức vẽ cũng cóthể gây tai hoạ. Thật sự là…”

“Hẹn hò là gì?” Dung Cảnh hỏi.

“Chính là hai người đính ước, thân mật, hứa hẹn với nhau cả đời.Nhưng còn chưa tới tình trạng đại hôn, đã hiểu không?” Vân Thiển Nguyệtcó lòng tốt giải thích. Cổ nhân đúng là cổ nhân, con nít ở nhà trẻ hiện đại đều hiểu, chuyện rõ ràng như vậy cũng không hiểu.

“Ừ, đã hiểu!” Dung Cảnh gật đầu.

“Ai, buồn người…” Vân Thiển Nguyệt đưa hai tay chống càm, tiếp tụcphàn nàn, ” Nam nhân tốt như vậy đã sớm là danh thảo có chủ rồi. Đemthiên hạ bao nhiêu hoa đẹp đều đẩy ra khỏi cửa, thật sự là đángtiếc!”

Đôi mắt phượng như dòng suối trong của Dung Cảnh nháy mắt ngưng tụ thành vòng xoáy.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nói: “Bằng không mà nói cái bức họa kiavừa ra tay, đoán chừng sẽ làm nổi sóng mê đắm toàn bộ thiên hạ, nữ tửthiên hạ đều vì hắn điên cuồng. Đến lúc đó Dạ Khinh Nhiễm muốn kết hônbao nhiêu thiếu nữ thì có bấy nhiêu thiếu nữ , làm gì bị một nữ nhânnhìn chặt chứ. Hôm nay một bức tranh cũng không thể giữ lại. Đángthương hai bức họa kia, còn có lòng của bổn tiểu thư …”

Vòng xoáy trong mắt Dung Cảnh lại thêm một vòng, lên tiếng cảnh cáonói: “Nghe nói nữ tử Nam Cương kia không thua gì Tần Ngọc Ngưng, là đệnhất mỹ nhân của Nam Cương, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, thêu thùa may vá, không chỗ nào không tinh, mà lại còn các kiểu kỹ năng khác, làngười mà ngàn vạn nữ tử Nam Cương ngưỡng mộ trong lòng . Ngươi nói DạKhinh Nhiễm được lòng của nàng, làm sao mà không biết quý trọng đây?Ngay cả tiểu thư Tần phủ sợ là cũng không thể so, thì những nữ tử tronggia đình trong thiên hạ sao có thể so sánh chứ?”

“À? Nàng kia lợi hại như vậy ah!” Vân Thiển Nguyệt kinh hỏi.

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

“Có được cô gái này, Dạ Khinh Nhiễm vì một thân cây là nàng mà buôngtha cho cả tòa rừng rậm cũng không lỗ!” Vân Thiển Nguyệt tám thưởng nói.

“Ừ! Cho nên ngươi không cần vì Dạ Khinh Nhiễm mà bận tâm, cũng khôngcần nhớ kỹ hắn nữa. Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, châm Chức Nữ hồng,một thứ cũng không có được , võ công cũng là gà mờ. Dạ Khinh Nhiễm tìmngươi bất quá là cảm thấy ngươi cùng hắn chơi vui vẻ thôi. Ngươi khôngnên hiểu lầm cái gì, miễn cho chính mình chịu khổ.” Dung Cảnh chậm rãinói.

“Ừ, ngươi nói đúng!” Vân Thiển Nguyệt chấp nhận.

Vòng xoáy trong mắt Dung Cảnh liền rút đi, nâng chung trà lên nhấp một miếng trà, lại không nói nữa.

Vân Thiển Nguyệt lại hắt xì hai cái, dùng khăn tay càng không ngừnglau cái mũi, một khối khăn tay sử dụng hết, lục lọi trên người, không có khăn tay có thể dùng, nàng ngẩng đầu hỏi Dung Cảnh, “Có khăn taykhông? Cho ta một cái”

“Có!” Dung Cảnh đem khăn trên người mình đưa tới.

Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận, liền ngửi được một mùi thơm như sen nhưtuyết mùi thơm ngát, không chút nào khách khí đặt trên mũi. Trong miệng lầm bầm nói: “Một đại nam nhân, thơm như vậy làm cái gì?”

“Đây là mùi thơm của Thiên Sơn tuyết liên, ta bởi vì thân thể khôngtốt , cho nên trong cơ thể là từ trong ra ngoài nhuộm loại hương này.Ngươi cũng ăn hết một viên Thiên Sơn tuyết liên, chẳng lẽ không có pháthiện trên người của ngươi cũng có loại mùi thơm của Tuyết Liên sao?”Dung Cảnh thấy khăn tay sạch sẽ không bụi của mình bị Vân Thiển Nguyệtđặt tại ở trên mũi chà đạp, cũng lơ đễnh.

“Ngửi thấy được, chẳng những là tự chính mình ngửi thấy được, ngày ấy Dạ Khinh Nhiễm cũng ngửi thấy được.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Cảnh đang uống trà thì dừng lại một chút, “Dạ Khinh Nhiễm nói gì đó?”

“Còn có thể nói cái gì? Nói trên người của ta sao lại có mùi củaNhược mỹ nhân ngươi. Ta nào biết đâu, ngươi lại cam lòng cho ta ăn hết một viên Thiên Sơn Tuyết Liên quý báu.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy ngứanên cứ văn vê cái mũi, ngọng nghịu mà nói .. .

“Ừ, ngươi đã biết rõ quý báu là tốt rồi. Thứ tốt ta chưa bao giờ chongười khác, nhưng đối với ngươi thì rất hào phóng. Cho nên, về sau ngươi có vật gì tốt cũng nên hào phóng với ta, đây gọi là có qua có lại, cấpbậc lễ nghĩa cơ bản.” Dung Cảnh tiếp tục thưởng thức trà, chậm rãi nói.

“Được rồi! Dù sao trước mắt ta cũng không có vật gì tốt. Về sau cóthứ tốt nhất định sẽ cho ngươi trước tiên.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu,xem như nhận lời rồi. Ngẫm lại một đường theo tới đây tuy bị người nàychọc tức nhiều, nhưng cũng được ân huệ của người này cũng nhiều. Tứcgiận tuy không cần tiền, cũng không có trân quý, nhưng nhân tình cứugiúp ở hoàng cung cùng việc ăn uống đồ đạc của hắn rất quý báu đó.

“Ừ, ngươi nhớ rõ là tốt rồi!” Dung Cảnh thoả mãn nhìn Vân Thiển Nguyệt .

“Thế tử,thuốc có rồi!” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói của Huyền ca.

“Ta hiện tại nhìn thấy ngươi rồi!” Vân Thiển Nguyệt nghe được thanhâm quen thuộc, mà đứng người lên, xem hướng ra phía ngoài, quả nhiêngặp Huyền ca bưng thuốc đứng ở ngoài cửa, lập tức mắt lấp lánh ánh saomà nhìn xem hắn. Nàng còn quên không được thù ngày đó ăn cá nướng phùdung không ăn xong đã bị tính kế uống hai chén cháo, nghĩ đến làm nhưthế nào trừng trị người này mới có thể giải hận.

Huyền ca thân thể run lên, lập tức đem chén thuốc rời tay hướng trong phòng quăng tới, người trong nháy mắt liền biến mất không thấy, thanhâm truyền đến, “Thế tử, ngài có thể tiếp tốt rồi!”

Dung Cảnh chứng kiến chén thuốc bay vào, nhẹ nhàng ra tay, chén thuốc ngay ngắn vững vàng đã rơi vào trên tay hắn.

Vân Thiển Nguyệt mãnh liệt xoay người, nhìn xem Dung Cảnh, “Ta có đáng sợ như vậy sao? Hắn nhìn thấy ta liền bỏ chạy?”

“Ngươi tuy không đáng sợ, nhưng thần sắc vừa mới rồi vẫn tương đốiđáng sợ đấy.” Dung Cảnh buông chén thuốc, ấm giọng nói với Vân ThiểnNguyệt: “Đến, uống đi. Miễn cho ngươi khó chịu nữa.”

“Chạy được hòa thượng nhưng chạy không được miếu, hắn đừng nghĩ tớita sẽ buông tha hắn!” Vân Thiển Nguyệt bưng lên chén thuốc, bụm lấy cáimũi, ừng ực ừng ực một chén thuốc rất nhanh nhìn thấy đáy. Nàng hà hơi,khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống, “Thật đắng ah!”

“Ăn viên mứt hoa quả!” Dung Cảnh đem một cái đĩa mứt tinh xảo để lên trước mặt Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lập tức dùng tay cầm lấy bắt đầu ăn, vị đắng lập tức biến mất, nàng lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười tủm tỉm rồi,“Ăn ngon! Ngươi tuy lòng dạ hiểm độc, nhưng có một ưu điểm tốt, làbiết hưởng thụ!”

“Ừ! Tối thiểu nhất về sau thê tử của ta không đói .” Dung Cảnh nói.

“Ừ, nàng có phúc phần!” Vân Thiển Nguyệt cũng cảm thấy thế. Nhưng rất nhanh vòng vo lời nói: “Bất quá đoán chừng nàng ở với ngươi thời gian không lâu sẽ bị ngươi chọc tức chết. Cũng may ngươi có tiền, có thểlàm tức chết một người rồi cưới một người khác.”

Dung Cảnh tay vốn bưng chén trà bị run lên, nước trà tràn ra chút ít, hắn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, nghiêm mặt nói: “Làm sao ngươi biết tasẽ chọc tức thê tử chứ? Ta bảo vệ nàng còn không kịp đây này!” Dừng mộtchút, hắn lại không đếm xỉa tới mà nói: “Dù sao đây cũng không phải làchuyện ngươi có thể quản. Nữ tử gả cho ta sẽ trở thành vị nữ nhânhạnh phúc nhất thiên hạ là được.”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, “Được, ta chống mắt nhìn. Xem nàng kiacùng người lời nói ác độc phúc hắc làm sao có thể cùng sống quá báchniên. Chậc chậc, ngẫm lại ta hận không thể lập tức thấy nàng , chiêmngưỡng nội tâm cường đại của nàng…”

“Yên tâm, ngươi sẽ sớm nhìn thấy.” Dung Cảnh nhìn sâu Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt vẫn một lòng ăn được mứt hoa quả, một ít mứthoa quả rất nhanh đã bị nàng tiêu diệt hết, nàng ngẩng đầu hỏi DungCảnh, “Có còn không? Cho ta một đĩa nữa.”

“Giữa trưa uống thuốc lại ăn.” Dung Cảnh nói.

“Được rồi!” Vân Thiển Nguyệt bắt đầu ngóng trông giữa trưa uống món thuốc đắng đó.

Dung Cảnh buông trà chén nhỏ, nhìn xem bộ dạng vô tình của Vân Thiển Nguyệt, hỏi: “Hôm nay muốn đi nơi nào chơi?”

“Ở đâu cũng không đi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, thân thể ghé vàotrên mặt bàn, nằm úp sấp xuống, nhớ tới rượu hoa lan hôm qua, liền cóthêm vài phần tinh thần, “Này, hôm qua cái vò rượu ngon kia đâu? Khôngcó bị ngươi uống hết a?”

“Như thế nào? Ngươi còn muốn uống?” Dung Cảnh hỏi .

“Rượu ngon như vậy, tự nhiên không thể lãng phí ah! Ngươi không muốnuống cho ta đi! Ta dùng nó luyện tửu lượng!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay ra trước mặt Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhìn một đôi bàn tay hết sức nhỏ trắng nõn đang đưa trướcmặt mình lắc đầu, “Tất nhiên sẽ không lãng phí, hôm qua sau khi ngươisay mèm Nam Lương thái tử Nam Lăng Duệ lên Nam Sơn, đúng lúc thấy đượcrượu kia, ta đưa đi chỗ Linh Ẩn đại sư xong hắn liền đi theo. Nghe nóiLinh Ẩn đại sư đem một vò rượu ra chiêu đãi hắn. Uống cạn sạch!”

“Hả?” Vân Thiển Nguyệt không dám tin, “Hắn uống cạn sạch?”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

“Choáng nha! Không ngờ so với ta tửu lượng tốt hơn. Đi, mang ta đinhìn xem ‘kẻ mạnh như trâu’ kia!” Vân Thiển Nguyệt đứng người lên.

“Chỉ sợ ngươi gặp được cũng không thể nói được gì, nghe nói hắn đượcngười ta từ chỗ Linh Ẩn đại sư mang đi ra ngoài đấy. Say mèm bất tỉnh,sợ là mười ngày nửa tháng cũng phải ở trên giường.” Dung Cảnh chậm rãinói: “Bất quá lần này hắn chỉ dừng lại mấy ngày, hiện tại đã không điđược. Ngươi chờ hắn tỉnh lại gặp để hắn, chắc không có cơ hội.”

“Như vậy ah! Vậy tửu lượng hắn cũng không quá tốt! Không gặp cũng thế!” Vân Thiển Nguyệt lại hết hứng thú rồi.

“Ừ, ta cảm thấy không gặp được cũng thế, ngươi không nên đối với hắncó hứng thú đấy. Nam Lương thái tử trời sinh tính phong lưu, hồng nhantri kỷ vô số. Hôm qua Thanh Uyển công chúa, Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, tiểu quận chúa của Hiếu phủ thân vương, còn có muội muội nhà Nhị thúcta cũng cùng tiến lên Nam Sơn, thời điểm xuống núi, Nam Lương thái tửdốc lòng hộ mỹ nhân, một đoạn này tất nhiên sẽ trở thành giai thoại.”Dung Cảnh lại nói.

“A…… Nguyên lai là một cây hoa đào lớn.” Vân Thiển Nguyệt thổn thức một tiếng.

Dung Cảnh gật gật đầu, chấp nhận lời của Vân Thiển Nguyệt, ấm giọngnói: “Cho nên cái hoa đào ngươi về sau không được tùy tiện hướng trênngười của ta nói, ta so với Nam Lương thái tử còn kém cách xa vạn dặm.Mà so với Dạ Khinh Nhiễm cũng có chỗ không kịp. Năm đó nữ tử trong lòngNam Lương thái tử lại di tình biệt luyến (yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới. )sang Dạ Khinh Nhiễm, hôm nay Nam Lương thái tử vẫn một mực lấy việcnày làm đáng tiếc. So với hai người bọn hắn, ta mười năm không xuất phủ, có thể nói là cả người trong sạch.”

Vân Thiển Nguyệt lần nữa thổn thức, thở dài: “Dạ Khinh Nhiễm lợi hại ah! Còn hoành đao đoạt ái!”

“Ừ, chỗ lợi hại của hắn còn có rất nhiều, về sau ngươi sẽ phát hiệnthôi. Nếu không ngươi cho rằng hắn xuất ngoại du lịch bảy năm có thểbình yên vô sự trở về sao? Không có có vài phần bản lĩnh tất nhiên làkhông được.” Dung Cảnh dứt lời, còn bổ sung: “Đương nhiên, hắn được nữnhân hâm mộ cũng là vô số.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, cách nhìn đối với Dạ Khinh Nhiễm cũng đã thăng cấp đến chọc cho hoa đào.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời khỏi bàn, ngồi xuốngtrên giường êm cầm một quyển sách, đối với hình dáng tôm luộc ghé vàotrên mặt bàn của Vân Thiển Nguyệt nói: “Ngươi hôm nay nếu không muốn đi ra ngoài thì ở tại phòng ta nghỉ ngơi đi! Hôm qua sân nhỏ ngươi luônđầy người, thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử, hôm nay sợ là còn có cái khácđến tìm người. Đoán chừng ngươi cũng không muốn gặp.”

“Dạ Thiên Khuynh kia đúng là âm hồn bất tán!” Vân Thiển Nguyệt ngheđược tên Dạ Thiên Khuynh liền chán ghét mà nhíu mày, ly khai trước bànđi đến trên mặt giường lớn của Dung Cảnh mềm nhũn mà nằm xuống, còn kéoqua chăn,mền của hắn đắp lên, không chút nào khách khí mà nói: “Tốt!”

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, cúi đầu đọc sách.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác trên người trong chốc lát lạnh trong chốclát nóng, khó chịu muốn chết, cái gì cũng lười động nhắm mắt lại. Khôngbao lâu thì mơ mơ màng màng ngủ đi.

Một ngày này quả nhiên trong sân Vân Thiển Nguyệt người tiến đếnkhông ngừng. , Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, còn có Ngọc Ngưng vìchuyện hôm qua mà đến nhà xin lỗi cầu hoà, cùng với Thanh Uyển côngchúa vì Vân Mộ Hàn mà tiến đến thăm Vân Thiển Nguyệt say rượu để lấylòng . Bất quá đều bị Mạc Ly dùng tiểu thư say rượu chóng mặt, cần nằmtrên giường nghỉ ngơi, ai cũng ngăn cản đuổi về.

Mà sân nhỏ của Dung Cảnh thì không người tới quấy rầy.

Sáng, trưa, chiều ba lần dược thiện cùng chén thuốc uống xong, VânThiển Nguyệt lại có chút ít tinh thần. Chạng vạng tối , vì ở trong phòng Dung Cảnh một ngày, nên nàng bước chân thoải mái mà trở về sân nhỏ.

Vừa tới cửa, Thải Liên liền lập tức ra đón, nhỏ giọng oán giận nói:“Tiểu thư, ngài cuối cùng trở về rồi. thế tử chúng ta đều đến gần nửacanh giờ rồi , một mực ở trong phòng đợi ngài, nô tỳ muốn đi chỗ Cảnhthế tử kêu, thế tử không cho, nên đợi ngài nửa canh giờ.”

“Ca ca của ta?” Vân Thiển Nguyệt bước chân dừng lại, “Hắn chờ ta làm cái gì?”

“Thế tử còn không phải lo lắng cho tiểu thư sao, hôm qua người saymèm ở tại Nam Sơn , là thế tử đem ngài vác trở về đây này! Hôm nay tựnhiên lo lắng đến xem ngài tỉnh rượu chưa.” Thải Liên lập tức nói.

“Ah, vất vả cho hắn rồi.” Vân Thiển Nguyệt bước đi vào trong nhà.

“Tiểu thư, hôm nay tiết cầu phúc đã xong, ngày mai sợ là phải lênđường hồi trở lại kinh rồi. Nô tỳ không được Cảnh thế tử truyền lời làmuốn chúng ta thu dọn đồ đạc, ngài ở chỗ Cảnh thế tử có nghe được là thu dọn đồ đạc trở lại kinh sao?” Thải Liên hỏi.

“Không có! Trước khỏi phải thu thập, ta cảm thấy được ở đây rất tốt, ở thêm hai ngày đi.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.

“Vâng!” Thải Liên gật gật đầu. Nàng cũng hiểu được ở đây rất tốt,không có bát nháo tranh đấu của Vân vương phủ, cơm bố thí cũng ăn thậtngon, chủ yếu nhất chính là không có câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, thanh sơnlục thủy, phong cảnh lại đẹp, nàng đều không muốn trở về rồi.

Vân Thiển Nguyệt đẩy ra rèm vào phòng, quả nhiên thấy Vân Mộ Hàn chờ ở gian phòng, tay cầm lấy quyển sách, đang đọc.

Vân Thiển Nguyệt còn chưa mở miệng, chỉ thấy Vân Mộ Hàn ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, có chút nhíu mày, “Muội ở chỗ Cảnh thế tử một ngày?”

“Ừ! Muội là vì tị nạn mà. Ở cái nhà này thìkhông được nghỉ ngơi.” Vân Thiển Nguyệt đi tới ngồi xuống, nhìn xem Vân Mộ Hàn nói: “Huynh không ở cùng công chúa của huynh chạy tới nơi này làm cái gì? Coi chừng lạnhnhạt công chúa, Hoàng Thượng không buông tha huynh.”

Vân Mộ Hàn mặt trầm xuống, “Công chúa không phải của ta đâu.”

“Tốt, tốt, tốt, không là của huynh thì không là của huynh. Sớm muộnbiết đâu là của huynh rồi.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy ca ca cái gì cũng tốt, chỉ là mặt mũi có chút mỏng. Thấy hắn trầm mặt xuống , liềnchuyển đề tài, “Muội hiện nay rất tốt, huynh thấy rồi, đi thôi!”

“Say mèm bất tỉnh nhân sự sau lại nhiễm phong hàn. Vậy mà gọi là rấttốt hả?” Vân Mộ Hàn nhíu, thấy Vân Thiển Nguyệt thè lưỡi, sắc mặt hắnhơi ấm một chút, tiếp tục nói: “Ta đã phái người đi truyền tín cho giagia, ngày mai ta mang muội trở lại kinh.”

“Ngày mai?” Vân Thiển Nguyệt sững sờ, lập tức lắc đầu, “Không trở lại!”

“Vì sao không trở lại?” Vân Mộ Hàn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt.

“Lúc trước gia gia phái Mạnh thúc nói, nói muội muốn ở chỗ này lâumấy ngày cũng được. Hôm nay ở chỗ này đang rất tốt, tại sao phải trở về? Không trở lại! Muội còn chơi không có đủ đâu!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Vân Mộ Hàn nghe vậy xụ mặt nói: “Ngày đầu tiên nướng cá suýt nữa hỏathiêu Hương Tuyền sơn, ngày thứ hai uống rượu say mèm bất tỉnh nhân sự,ngày thứ ba tỉnh rượu xong nhiễm phong hàn. Cái này mà cũng gọi là tốthay sao? Ta thấy Cảnh thế tử đối với muội quá mức dung túng, bất cứchuyện gì đều nói giúp muội. Tiếp tục như vậy làm sao có thể được? Ta đã bẩm báo gia gia, ngày mai mang muội trở lại kinh, không cần Cảnh thế tử bảo hộ nữa. Muội thu dọn đồ đạc a! Ngày mai sáng sớm ta tới đón muội.”

“Muội nói không quay về là không quay về. Gia gia nếu đã đồng ý thìkhông thể đối với muội nói không giữ lời. Nói sau muội cũng không có gây đại họa, Hương Tuyền sơn không phải là không có bị đốt sao? Muội uốngrượu say chỉ là chuyện của mình không liên quan đến người khác, bệnhphong hàn thì ngày mai nhất định khỏi. Huống hồ huynh còn phải hộ tốngThanh Uyển công chúa, muội mới không cần trở về chung với huynh, chứngkiến nữ nhân kia muội đã chán ghét, muội sẽ quên không được nàng làmthế nào giúp đỡ người khác tới khi dễ mình. Không quay về, kiên quyếtđấy, quyết đoán đấy.” Vân Thiển Nguyệt nói một hơi, đột nhiên phát hiệncái mũi rõ ràng thông khí được rồi.

“Nàng tuy được ta hộ tống ở trên đường, nhưng ngồi khác xe với ta,muội cùng ta ở cùng một chiếc xe, nàng hiện tại tự nhiên không dám khidễ muội.” Vân Mộ Hàn chầm chậm nói.

“Vậy cũng không được, gặp nàng là thấy phiền!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Ngày mai không cho muội thấy nàng là được. Ta ngày mai tiễn đưa công chúa hồi kinh, để muội ở nơi này làm sao mà yên tâm chứ? Gia gia cùngphụ vương cũng sẽ lo lắng đó.” Vân Mộ Hàn dứt lời, liền buông quyểnsách, đứng lên, không cho phản bác mà nói: “Không cần nhiều lời nữa,ngày mai muội phải cùng ta trở về.”

Vân Thiển Nguyệt xụ mặt, không nói thêm gì nữa. Nghĩ đến nàng không đồng ý thì có tác dụng sao? Cổ đại nhân quyền là chó má!

“Đến Hương Tuyền Sơn rồi muội chỉ biết là chơi, cũng không có đi tắmPhật âm, thậm chí cả cửa Đạt Ma tổ sư đường đều chưa từng đi, uổng phímột phen khổ tâm của gia gia cho muội tới đây. Ngày hôm nay sắc còn sớm, muội cùng ta đi bái kiến Linh Ẩn đại sư một phen. Cũng tiện xin đại sưgiúp muội xem bói một quẻ.” Vân Mộ Hàn lại nói.

“Cái gì? Lại bảo muội đi bái kiến thần côn kia?” Vân Thiển Nguyệtđứng lên, vừa lui ra xa ba thước duy trì khoảng cách với Vân Mộ Hàn,mạnh mẽ lắc đầu, “Ngày mai cùng huynh trở về cũng được, bất quá đánhchết muội cũng không đi gặp lão hòa thượng kia!”

Vân Mộ Hàn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt phản ứng rất mạnh thì nhíu mày,“Người khác muốn cầu Linh Ẩn đại sư xem một quẻ đều khó như lên trời.giao tình của Gia gia cùng Linh Ẩn đại sư không phải là cạn, mười nămtrước đại sư dùng nửa cành Thiên Sơn tuyết liên cứu để cứu ta là có ântri giao. Hôm nay cầu đại sư bói một quẻ cho muội cũng sẽ không quá khó . Đi thôi!”

“Ta nói không đi là không đi!” Vân Thiển Nguyệt giận.

“Không đi cũng không được!” Vân Mộ Hàn giọng nói kiên quyết, “ThanhUyển công chúa và Ngọc Ngưng tiểu thư tiến phủ Thừa Tướng đến cầu đại sư xem một quẻ, đại sư cũng không có đáp ứng, nói các nàng không phảingười hữu duyên. Nhị tiểu thư Vinh vương phủ cùng tiểu quận chúa Hiếuphủ thân vương cầm thư của lão Vương gia cùng Hiếu thân lão Vương giacầu cho Linh Ẩn đại sư bói một quẻ cũng bị đại sư bác bỏ. Đại sư nói năm nay trước khi hắn phong bút chỉ xem một quẻ, nhưng đến nay không có gặp người hữu duyên. Hiện tại ở Hương Tuyền sơn bọn nữ tử đều đi cầu quarồi, cũng không có duyên phận. Chỉ có muội là không có đi. Cho nên, muội phải đi!”

Không đỡ được. Như thế càng không thể đi rồi! Không chừng là đang đợi nàng đến.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu lại lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết, “Muội khẳngđịnh không phải là cái người hữu duyên kia, muội đối với Phật tổ mộtchút cũng không có cung kính, cũng không phải tín đồ Phật giáo. Ca ca,huynh tha cho muội đi! Không chừng đi đến đó lão hòa thượng kia bắt muội xuất gia ở Linh Đài Tự làm ni cô đó, muội mới không cần.”

“Đều là hồ ngôn loạn ngữ. Linh đài tự làm sao có ni cô, ngươi càng sẽ không bị Linh Ẩn đại sư bắt lại làm ni cô.” Vân Mộ Hàn khẽ quát mộttiếng.

“Dù sao muội cũng không đi, dù huynh nói như thế nào thì muội cũngkhông đi. Không đi là không đi, nhất định không đi, tuyệt đối không đi,khẳng định không đi, đánh chết cũng không đi.” Vân Thiển Nguyệt dùngnhiều câu nói cho thấy chính mình quyết tâm không đi gặp Linh Ẩn thầncôn.

“Xem ra phải đợi ta bắt muội đi, thì muội mới bằng lòng đi.” Vân MộHàn thấy nói không nổi nàng, thì tiến lên một bước, vẻ mặt đạm bạt cóchút bất đắc dĩ. Dứt lời, liền hướng phía Vân Thiển Nguyệt mà ra tay.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, vừa muốn trốn tránh, thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Huyền Ca, “Vân thế tử có đó không?”

Vân Mộ Hàn dừng tay lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”

” Thế tử nhà của ta cho mời Vân thế tử qua , nói có chuyện quan trọng thương lượng.” Huyền ca nói.

Vân Mộ Hàn nhíu mày, không có trả lời.

Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi, từ trước tới bây giờ còn không cócảm thấy Huyền ca dễ thương như vậy, trong lòng đem chuyện ngày đó ăn cá nướng phù dung bị hắn tính toán thành uống ba chén cháo, lập tức thathứ cho hắn. Cái cổ của Vân Mộ Hàn thật sự là cứng như sắt, rất phiềntoái, hết lần này tới lần lại là ca ca của nàng. Tục ngữ nói cổ đạihuynh trưởng như phụ, nàng không nghe cũng phải nghe. Huống chi người ta còn có thủ đoạn cường ngạnh. Ở kiếp trước đều là nàng quản người ta,đến nơi đây khắp nơi bị người trông coi, choáng nha, không thói quen ahkhông thói quen…

“Dung Cảnh tìm huynh nhất định có chuyện gì, mau đi đi!” Vân ThiểnNguyệt thấy Vân Mộ Hàn vẫn đứng bất động, thì lập tức thúc giục.

“Cũng tốt, chờ ta ở chỗ Cảnh thế tử trở về sẽ tới tìm muội đi đếnchỗ Linh Ẩn đại sư.” Vân Mộ Hàn thu tay lại, câu nói vừa dứt, đã quayngười đi ra khỏi gian phòng.

Vân Thiển Nguyệt thấy thân ảnh Vân Mộ Hàn ra khỏi Đông sương việntiến vào Tây sương diện, lại nghĩ đến Dung Cảnh tốt nhất là giữ hắn ởlại đốt đuốc đàm luận cả đêm, như vậy nàng có thể tránh được một kiếprồi.

Đang nghĩ như vậy, thì nghe tiếng nói của Huyền Ca từ bên ngoàitruyền đến, giọng nói hơi thấp tựa hồ mang theo vui vẻ, “Thiển Nguyệttiểu thư, thế tử nhà của ta nói Vân thế tử sẽ không tới nữa tìm ngươinữa. Ngày mai ngươi có thể không cần trở lại kinh, hết thảy để hắn lo là được. Ngươi đại khái có thể yên tâm ngủ đấy.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy đại thở phào nhẹ nhỏm, vỗ vỗ trái tim nhỏđang kinh hãi hướng bên ngoài khoát khoát tay, “Tốt, vậy phải cảm ơn thế tử nhà của ngươi rồi. Hắn cuối cùng cũng vì ta làm một việc tốt. Nóicho hắn biết, tốt nhất đem chuyện sau khi ta hồi kinh sẽ không bị ca ca ta buộc phải học tập xử lý một lần cho ta luôn, ta càng vô cùng cảmkích.”

“Vâng, tại hạ nhất định đem nguyên lời nói Thiển Nguyệt tiểu thưtruyền lại cho thế tử nhà ta.” da mặt Huyền ca run rẩy, câu nói vừa dứt, lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt đặt mông ngồi ở trước giường, nghĩ đến Vân Mộ Hànvừa mới nói Linh Ẩn thần côn muốn trước khi phong bút, bói một quẻ cuối cùng. Nàng không khỏi có chút sởn hết cả gai ốc. Cảm thấy không bằnghay là ngày mai trở lại kinh thành thôi. Chỉ cần về rồi, thì lão thầncôn kia sẽ tính toán không được nàng. Ở tại chỗ này chẳng phải là càngnguy hiểm sao? Vừa nghĩ như thế, lập tức hướng phía ngoài hô lên, “ThảiLiên, nhanhl ên, thu dọn đồ đạc. Chúng ta ngày mai hồi kinh!”

“Tiểu thư, ngài không phải là không muốn trở về sao?” Thải Liên nghi hoặc.

“Ta hiện tại lại muốn trở về rồi. Nhanh đi thu thập.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Vâng!” Thải Liên thở dài. Nghĩ đến hồi phủ lại bị quản thúc nữa. Bất quá tiểu thư là chủ tử, chủ tử mệnh lệnh không thể không nghe. Nànglại hỏi, “Tiểu thư đã sửa lại chủ ý hồi kinh, vậy nô tỳ đi nói cho Cảnh thế tử một tiếng a! Cũng miễn cho Cảnh thế tử vì tiểu thư mà đắc tộiVân thế tử.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Thải Liên đi xuống.

Vân Thiển Nguyệt quét nhìn trên mặt bàn thấy một hộp gấm hoa mỹ ,nàng thò tay mở ra, chỉ thấy là một hộp bánh ngọt, nàng thò tay ngắt một khối bỏ vào trong miệng, liền cảm nhận hương nồng ngon miệng, lập tứcăn một khối hai khối, không nhiều lắm đem một hộp bánh ngọt tiêu diệtmột nửa, nàng nâng chung trà lên uống một hớp, lúc này Thải Liên cũng từ Tây Sương viện trở về.

Thải Liên đẩy ra rèm vào phòng, sắc mặt ỉu xìu, “Tiểu thư, Cảnh thế tử đồng ý, nói nghe tiểu thư ngày mai hồi kinh.”

“Dung Cảnh quả nhiên là bạn tốt. Tốt, vậy ngươi nhanh đi thu thập a!” Vân Thiển Nguyệt lập tức vui vẻ.

Thải Liên lề mề đứng tại cửa ra vào không đi, “Tiểu thư, nô tỳ cònchưa có đi cầu phúc cho tổ mẫu ! Về sau không biết khi nào mới có thểtới Hương Tuyền sơn của linh đài tự nữa. Nghe nói nơi khác cầu phúckhông có thừa Thiên Địa linh khí, sẽ mất linh đấy.”

“Ngươi mấy ngày nay cũng không có đi theo ta mà. Tại sao không có đi cầu phúc?” Vân Thiển Nguyệt nghi hoặc.

“Ngày đầu tiên trước cùng Thính Tuyết, Thính Vũ đi Đạt Ma tổ sư đường lắng nghe Cảnh thế tử cùng Linh Ẩn đại sư luận pháp, về sau trở về muốn đi thì đụng phải thái tử điện hạ cùng Tứ hoàng tử sao? Ngày thứ hai đitheo tiểu thư cùng Cảnh thế tử đi Nam Sơn, đến chỗ giữa sườn núi mệt mỏi đi không nổi phải vòng trở lại, ở đâu còn thời gian đi cầu phúc chứ?Hôm nay tiểu thư cả ngày đều ở trong phòng Cảnh thế tử, trong viện tửnày liên tiếp có người tới, ba người nô tỳ cũng không dám ly khai, chonên không có đi ah!” Thải Liên vẻ mặt đau khổ nói.

“Nói cũng phải!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu không ngày mai ta tự mình trở về, cho ngươi ở lại cầu phúc?”

“Tiểu thư…” Thải Liên có chút não, “Nô tỳ sao có thể không đi theo ngài trở về chứ!”

“Vậy chẳng lẽ buổi tối hôm nay đi? Nếu không ta chỉ có thể ở lại chờngươi cầu phúc .” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày tự tính toán, thấy Thải Liên không nói thêm gì nữa, như là tiểu tức phụ bị oan ức, nàng liền khoátkhoát tay, cười nói: “Được rồi, được rồi, ngươi bây giờ đi cầu phúc đi,sau khi trở về lại thu dọn đồ đạc.”

“Tiểu thư, trời đã tối rồi, nô tỳ một mình không dám đi.” Thải Liên chờ đợi nhìn xem Vân Thiển Nguyệt.

“Được, ta đi cùng ngươi là được phải không?” Vân Thiển Nguyệt đứngngười lên, bước đi ra ngoài, “Dù sao ta hôm nay ngủ một ngày, hiện tạicũng không buồn ngủ, theo ngươi đi một chuyến a! Nếu thật sự để chongươi đi một mình ta cũng là lo lắng. Nghe nói cầu phúc là tại Nam Sơn,Dung Cảnh nói Nam Sơn thường xuyên có Sói qua lại. Nếu đem ngươi ăn đita đi nơi nào tìm thiếp thân tiểu nha đầu như vậy.”

“Tiểu thư thật tốt!” Thải Liên lập tức nở nụ cười.

“Thính Vũ, Thính Tuyết cũng không có đi cầu phúc đúng không? Cùng đichứ!” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, chỉ chỉ một nửa bánh ngọt trên mặt bànbị nàng tiêu diệt sạch, hỏi, “Chỗ nào làm thế? Ăn ngon như vậy?”

“Tiểu thư nói cái hộp bánh ngọt sao? Là Thanh Uyển công chúa lúc đến mang cho tiểu thư đấy.” Thải Liên nói.

“Ah! Nữ nhân này cũng không tệ a.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, vừa nói chuyện vừa đi ra cửa phòng.

Thải Liên xấu hổ, vừa mới rồi tiểu thư vẫn cùng thế tử đỏ mặt tíatai nói chán ghét Thanh Uyển công chúa, hiện tại chỉ có một hộp bánhngọt đã bị Thanh Uyển công chúa mua chuộc. Nàng vội vàng đi theo saulưng Vân Thiển Nguyệt ra cửa phòng, hướng phía ngoài kêu một tiếng, ”Thính Vũ, Thính Tuyết! Đi thôi, tiểu thư cùng chúng ta đi cầu phúc !”

“Đến đây, đến đây, tiểu thư thật tốt!” Thính Vũ, Thính Tuyết hoan hô từ trong phòng chạy ra.

Vân Thiển Nguyệt cười nhìn ba người , thật sự là tiểu nha đầu ngâythơ thiên chân vô tà ah! Thời điểm nàng bằng tuổi các nàng đồng dạngthì đang bị chôn ở trong mớ sách sơn đề hải lý đã sớm mất đi hồn nhiên. Hôm nay thấy các nàng vui vẻ, mặc dù mình đối với cầu phúc kia khôngcó hứng thú, nhưng có thể cùng các nàng đi để thỏa mãn nguyện vọng nhỏcủa các nàng một chút trong lòng cũng thấy vui lây.

Ra khỏi Đông sương viện, nhìn thấy Vân Mộ Hàn từ Tây sương viện đira, Vân Thiển Nguyệt cả kinh, ngạc nhiên nhìn xem hắn, “Ca ca, huynhkhông phải tìm Dung Cảnh sao? Sao nhanh như vậy đã đi ra?”

“Muội đang muốn đi đâu?” Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt, không đáp hỏi lại.

” Muội đi cầu phúc ah! Ngày mai phải trở về mà! Muội dù sai cũngmuốn đi cầu phúc cho gia gia.” Vân Thiển Nguyệt không biết xấu hổ mànói.

“Trước cùng ta đi chỗ Linh Ẩn đại sư, một lát ta cùng muội đi cầu phúc.” Vân Mộ Hàn nói.

Mặt Vân Thiển Nguyệt đen một chút, Huyền ca không phải nói Dung Cảnh sẽ xử lý sao? Cái này là kết quả giúp nàng xử lý à? Khuôn mặt nhỏ nhắncủa nàng nhăn thành một đoàn, mềm giọng, nói: “Không cần a! Ta chưa baogiờ tin thầy tướng số đấy. Vận mệnh của mình là nắm giữ ở trong tay mình . Ở đó mà tính tính ra mệnh số quản cái gì? Nếu gặp tai nạn hắn có thểphá giải cho ta sao?”

“Quẻ tượng của Linh Ẩn đại sư cùng ký văn không giống với thầy tướng số bình thường. Muội đến đó nhờ tính một chút cũng không sao.” Vân MộHàn vẫn kiên trì y nguyên như cũ, đi tới kéo Vân Thiển Nguyệt, “Đi thôi! Linh Ẩn đại sư là cao tăng, có ta ở đây, không sợ đem muộilàm gì đâu!”

“Vậy cũng không được!” Vân Thiển Nguyệt né tránh tay của hắn, lắc đầu.

“Không đi cũng phải đi!” Vân Mộ Hàn tay vòng vo một đường cong kỳ dị mà chụp vào cánh tay né tránh của nàng .

Vân Thiển Nguyệt rõ ràng đã phòng bị, nhưng còn không có nhanh kịptốc độ Vân Mộ Hàn , cuối cùng không thể né tránh, nàng không khỏi oánhận. Nếu ở thế giới kia mà nói người bình thường đừng mơ tưởng bắt đượcnàng, hôm nay đến nơi đây nàng thực trở thành dê đợi làm thịt rồi. Đi ra ngoài đều gặp một người so với nàng còn thuộc loại trâu bò hơn. Nàngtrừng mắt Vân Mộ Hàn, “Ngươi là anh trai ta sao?”

“Muội có thể đi hỏi một chút gia gia cùng phụ vương ta phải có phảilà ca ca muội. Ta cũng không muốn có muội muội như muội vậy quần là áolượt không nghe lời” Vân Mộ Hàn kéo Vân Thiển Nguyệt đi.

Vân Thiển Nguyệt vùng vẫy mà không thoát được, không khỏi tức giận mà quay đầu lại nhìn về phía sân nhỏ của Dung Cảnh. Nếu không phải bởi vì lời nói giúp nàng xử lý vừa rồi của tên lòng dạ hiểm độc kia, nàng saocó thể không nghĩ biện pháp né tránh Vân Mộ Hàn chứ, còn hết lần này tới lần khác để mình đụng phải hắn.Đúng là xuất sư bất lợi ah!

Thải Liên, Thính Vũ,Thính Tuyết trong nội tâm khẽ vì Vân ThiểnNguyệt cao hứng, có thể được Linh Ẩn đại sư xem một quẻ, bao nhiêu người cầu còn không được, các nàng không rõ tiểu thư vì sao như thế phảncảm! Hiện tại vừa vặn có thế tử ở đây, các nàng cũng có thể theo đi nghe một chút.

Vừa đi vài bước, thì một tỳ nữ vội vàng chạy tới, từ xa hô lớn, “Vân thế tử, ngài mau đi xem một chút công chúa nhà của ta, công chúa nhàcủa ta chẳng biết tại sao đột nhiên bất tỉnh nhân sự…”

Vân Thiển Nguyệt lập tức vui vẻ, Thanh Uyển công chúa bất tỉnh nhân sự thật là đúng lúc ah!

Vân Mộ Hàn dừng bước, đợi tỳ nữ kia đến gần, liền nhíu mày hỏi, “Tại sao lại bất tỉnh nhân sự?”

“Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, công chúa ăn xong bữa tối vẫn một mựcrất tốt, vừa mới rồi rõ ràng còn đang đọc sách, không biết vì sao độtnhiên té xỉu rồi, nô tỳ gọi mấy lần đều bất tỉnh, ngài mau đi xem mộtchút a! Công chúa nếu có cái không hay xảy ra…”

“Đúng vậy, nàng chính là công chúa Hoàng Thượng sủng ái nhất, lại ủythác cho ca ca chăm sóc, vạn nhất xuất hiện sự tình gì sẽ không tiệnhướng Hoàng thượng giao phó đó.” Vân Thiển Nguyệt lập tức thúc giục VânMộ Hàn, so với tỳ nữ kia còn gấp hơn.

Vân Mộ Hàn bất đắc dĩ mà buông lỏng tay ra, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vậy muội đi cầu phúc trước a! Ta đi xem công chúa rốt cuộc xảy rachuyện gì, đợi sau khi trở về lại cùng muội đi chỗ Linh Ẩn đại sư.”

“Tốt, mau đi đi!” Vân Thiển Nguyệt lúc này đồng ý vô cùng thoải mái.Chỉ cần chạy nhanh đưa cái ôn thần này đi là được. Hắn còn muốn quay lại bắt lấy nàng thì khó như lên trời rồi!

“Đi, ta đi xem công chúa!” Vân Mộ Hàn vừa nói với tiểu tỳ nữ xong,mủi chân điểm nhẹ, thi triển khinh công hướng chỗ ở Nam Viện của côngchúa mà đi.

Cái kia tiểu tỳ nữ kia lập tức theo đường cũ chạy về.

“Ha ha, rốt cục không cần đi nơi Linh Ẩn thần côn đó. Đi thôi, chúngta đi cầu phúc!” Vân Thiển Nguyệt cười nói với Thải Liên, Thính Vũ,Thính Tuyết ba người đang từ sau lưng đi đến.

Ba người Thải Liên mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn tranh thủ thời gian đuổi kịp Vân Thiển Nguyệt, đi được vài bước, Thải Liên nhỏ giọngnói: “Tiểu thư, Thanh Uyển công chúa như thế nào sẽ vô duyên vô cớ téxỉu bất tỉnh nhân sự? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không vậy?”

“Ai biết, bất kể nàng làm gì. Cũng không liên quan đến chúng.” Vân Thiển Nguyệt chẳng muốn tìm tòi nghiên cứu thêm.

Thải Liên ngậm miệng.

Bốn người hướng Nam Sơn mà đi.

Hôm nay chính là tiết cầu phúc, đến Linh Đài Tự lần này phần lớn cũng đều là đại quý nhân. Cho nên ban đêm ở Hương Tuyền sơn cũng có ngọnđèn dầu, hai bên đường đều treo đèn lồng. Ngẫu nhiên gặp được ba tăngnhân trực đêm, cũng cung kính mà tránh đường.

Bốn người một đường một mạch vô sự đi tới cửa Nam Sơn cầu phúc.

Vân Thiển Nguyệt từ xa nhìn thấy có một gốc cây ước chừng bốn nămngười ôm mới hết đứng sững ở Nam Sơn môn. Trên cây treo lụa đỏ, túithơm, dây màu, thậm chí có rất nhiều đồ vật nhỏ, đủ loại, cơ hồ là đègãy nhánh cây. Đem đại thụ trang trí được cực kỳ hoa lệ. Đập vào mắtnhìn thì giống như cây thông Nô-en , chỉ có điều là cây thông Nô-en nàyrất lớn mà thôi.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy cái cây này chẳng khác gì con ngựa kia củanàng, đều là cực kỳ đáng thương đấy, thở dài: “Cái cây đáng thương! Thật sự là vất vả, nó chịu tải bao nhiêu nguyện vọng con người , chẳng lẽđều có thể thỏa mãn hết sao? Mặc dù đều có thể thỏa mãn, chẳng lẽ khôngphiền lụy à?”

“Tiểu thư, ngài nói cái gì đó!” Thải Liên lập tức thò tay che miệngVân Thiển Nguyệt , “Cái cây cầu phúc có linh tính đấy, ngài bình thườnghồ ngôn loạn ngữ thì cũng thôi đi, hôm nay không thể có ngữ điệu bấtkính, phải thành tâm cầu phúc, mới có thể linh nghiệm.”

“Được, ta đã biết.” Vân Thiển Nguyệt đẩy tay Thải Liên ra.

“Tiểu thư, đây là ruy băng nô tỳ chuẩn bị cho ngài, ngài cầm nó đốivới cây cầu phúc yên lặng cầu nguyện, sau đó đem nó buộc tại trên câycầu phúc, cây cầu phúc nhất định sẽ phù hộ nguyện vọng của ngài linhnghiệm đấy.” Thải Liên đem ba đầu ruybăng đưa cho Vân Thiển Nguyệt, lạinói: “Nô tỳ chuẩn bị cho tiểu thư ba cái, nếu ngài cầu không đủ ở chỗ ta còn có rất nhiều ruybăng.”

Thải Liên vừa nói, một bên đem ruy băng phân cho Thính Vũ, Thính Tuyết , mỗi người trong tay đều cầm vài đầu ruybăng.

“Đã đủ rồi!” Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng. Nghĩ đến các nàng cóbao nhiêu nguyện vọng thế? Nguyện vọng nhiều không quan trọng, nhưng làcái cây cầu nguyện này nếu đều nhận lời thì không phải mệt chết sao?

“Tiểu thư, bắt đầu đi!” Thải Liên đối với cây cầu phúc chắp tay trước ngực.

Thính Vũ, Thính Tuyết cũng đối với cây cầu phúc chắp tay trước ngực như vậy.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, thấy ba người thần sắc đều cực kỳ chân thành. Cũng học theo nghe theo.

“Nguyên lai Nguyệt tỷ tỷ cũng tới cầu phúc ở đây. Ta nói hôm naycây cầu phúc nhìn xa xa làm sao lại có ánh sáng hoa lượn lờ thế!” giọngnói quen thuộc của Ngọc Ngưng vang lên, trước sau đều ôn nhu như nước.Giống như hôm qua căn bản là không có phát sinh qua.

Vân Thiển Nguyệt theo tiếng nói quay đầu, chỉ thấy Ngọc Ngưng do haicái tỳ nữ cùng đi chậm rãi bước tới, trong tay cũng cầm đeo ruybănggiống hệt của nàng. Ngoại trừ đeo ruybăng bên ngoài còn có một hầu baođồng tâm, thập phần tinh xảo, từ ngọn đèn chiếu rọi xuống nhìn thấy, tay nghề thêu cũng là số một. Bên trên Hầu bao vẽ một cây tịnh đế liên.Tịnh đế liên là màu trắng. Mà nàng một thân quần áo thanh lịch, nhẹnhàng bước liên tục, từng bước như đóa hoa sen, như tiên nữ ban đêm.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến nữ nhân này trải qua sự tình hôm qua mà còn có thể đối với nàng nói nói cười cười, thật sự là có bản lĩnh! Trongnội tâm nàng liếc mắt, người ta hòa khí, nàng cũng không thể mặt lạnh,liền cười nhạt một tiếng, “Nguyên lai là Tần tiểu thư! Thật là đúngdịp!”

“Nguyệt tỷ tỷ chẳng lẽ còn lấy lời nói vô tâm hôm qua của muội muộisao? Muội muội hôm nay vốn là đi đến chỗ người đó bồi tội, nhưng tỷ tỷsay mèm nằm trên giường không dậy nổi, cho nên muốn tìm thời gian tạ tội cùng tỷ tỷ cũng không có. Đúng lúc hiện tại gặp được, cũng coi như theo ý của ta, lại không nghĩ Nguyệt tỷ tỷ cùng ta xa lạ như thế, cái nàybảo Ngọc Ngưng nên làm thế nào mới tốt đây” Ngọc Ngưng thanh âm ôn nhu,nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, một phen nói đến thống khổ như thế.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Ngưng, nhìn vẻ mặt cùng ngữ khí của nàng ta tựa hồ bị nhiều ủy khuất. Nàng trầm mặc không nói.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài tha thứ cho tiểu thư nhà ta a! Hôm quatiểu thư nhà ta trở về rất buồn, cơm cũng không ăn, một đêm không ngủ,rất là tự trách, hôm nay sáng sớm đã đi sân nhỏ của ngài tạ tội cùngngày, nhưng không có gặp người, trở về lại khó chịu đến nay, hiện tạithật vất vả mới thấy ngài, nếu ngài không chịu tha thứ cho tiểu thư nhàta, nàng nhất định sẽ thương tâm chết mất …” một tỳ nữ sau lưng NgọcNgưng lập tức đối với Vân Thiển Nguyệt khuyên nhủ.

“Đúng vậy a, tiểu thư nhà ta vốn xem Thiển Nguyệt tiểu thư như tỷ tỷtuột, trước kia Thiển Nguyệt tiểu thư bị người khi dễ đều là tiểu thưnhà ta giúp đỡ, sao ngài có thể bởi vì câu nói vô tình mà không bao giờđể ý tới tiểu thư nhà ta nữa” tỳ nữ khác của Ngọc Ngưng cũng lập tứcnói.

“Nguyệt tỷ tỷ…” Ngọc Ngưng càng cúi đầu xuống, mắt rưng rưng mà nhìn Vân Thiển Nguyệt.

A, giống như nàng đã trở thành kẻ khi dễ người bất cận nhân tình rồi! Vân Thiển Nguyệt vẫn trầm mặc như trước.

“Tiểu thư?” Thải Liên thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, nhẹ giọng nhắc nhở. Ngọc Ngưng tiểu thư hôm nay vội vàng đến bồi tội rồi, có phải làtiểu thư nên đại nhân đại lượng hay không? Ngọc Ngưng tiểu thư kỳ thậtđối với tiểu thư cũng không tệ. Nếu không chịu tha thứ cho Ngọc Ngưngtiểu thư thì…, giống như tiểu thư bụng dạ hẹp hòi.

“Chẳng lẽ Nguyệt tỷ tỷ thật sự không thể tha thứ Ngọc Ngưng sao?” Ngọc ngưng gục đầu xuống, thanh âm cực thấp.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, xoay người nhiệt tình mà đibắt cánh tay Ngọc Ngưng , “Làm sao có chứ? Ngươi còn không biết ta sao?Ta vô cùng không có tim không có phổi, như Dung Linh Lan và Lãnh Sơ Likhi dễ ta như vậy, ta hiện tại đều không để ý, làm sao lại để ý một câunói của ngươi đây. Ngày hôm qua lời nói lạnh nhạt kia bất quá đều là đểcho thái tử điện hạ xem mà thôi. Ai kêu ngươi nói lời không đúng lúc?”

“Thật sự? Tỷ tỷ thực không trách ta?” Ngọc Ngưng lập tức vui vẻ.

“Không trách!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, cười đến bộ dạng quả nhiênlà không có tim không có phổi, đối với Ngọc Ngưng nói: “Ngươi một đại mỹ nhân như vậy, lại đối với ta tốt, ta làm sao trách ngươi chứ. Ta cùngnhững tỷ muội trong nhà không thân nhau, ở kinh thành chỉ có ngươi tốtvới ta, ngoài ra cũng không có một cái hảo tỷ muội tri tâm khác. Tuynhiều lúc có giận dỗi chút ít, nhưng ngẫm lại ngươi nói cũng đúng, dùsao thân phận ta đã thế, ngươi không nói tự nhiên cũng có người nóithôi. Ta giận qua rồi thì thôi. Nếu là mỗi ngày đều giận như vậy, cònkhông đem ta tức chết sao? Ngươi cũng không cần bận tâm nữa, ta thậtkhông có trách ngươi.”

“Nguyệt tỷ tỷ thật tốt, làm hại muội muội từ hôm qua vẫn một mực bănkhoăn ở trong lòng. Chỉ cần Nguyệt tỷ tỷ không thật sự trách tội ta làtốt rồi, ta hiện tại có thể yên tâm.” Ngọc Ngưng nín khóc mà cười.

“Được rồi, nói không trách là không trách, ngươi đừng buồn nữa.” VânThiển Nguyệt buông cánh tay lôi kéo của nàng ra, cười nhìn xem ruybăngcùng túi thơm trong tay nàng hỏi, “Muội muội cũng tới cầu nguyện sao?Cái tịnh đế liên thêu được thật đẹp, xem ra muội muội là tới cầu duyênrồi hả?”

Ngọc Ngưng kiều nhan đỏ lên, oán trách nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ tỷ tỷ không phải?”

“Ta à… Chỉ cầu có ăn ngủ ngon, an nhàn không lo là được.” Vân Thiển Nguyệt nhìn xem cây cầu phúc cười nói.

“Tỷ tỷ so với ta còn lớn hơn một tuổi, làm sao có thể không cầu duyên chứ? Nữ tử cả đời này quan trọng nhất là phó thác cho một phu quân.Nghe nói cái cây cầu phúc rất linh đấy, tỷ tỷ cũng cầu một cái đi. Bấtquá thân phận của ngươi tôn quý, không cầu duyên cũng sẽ không kém đâu.” Ngọc Ngưng nói.

“Thân phận của ngươi cũng không đồng dạng? Đường đường thiên kim phủThừa Tướng dân chúng bình dân nào dám cưới đây?” Vân Thiển Nguyệt cười.

“Vậy cũng phải gả cho người có ý mới được!” Ngọc Ngưng sắc mặt cóchút ảm đạm, nắm chặc tịnh đế liên trong tay, lập tức lại cười cười,“Bất quá ta tin tưởng ông trời cũng hiểu rõ một lòng say mê của ta, chắc không để ta uổng công vô ích. Cũng hi vọng tỷ tỷ có thể gả được như ý.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua tịnh đế liên trong tay nàng, nghĩ đếnmùi thơm giống như liên như tuyết trên người Dung Cảnh kia, khóemiệng hơi nhếch lên, từ chối cho ý kiến, bộ dạng không sao cả mà nói:“Cứ hy vọng đi! Chuyện tương lai ai biết được! Có được là hạnh phúc củata, không có được thì đó là vận mệnh của ta (*)”

Ngọc Ngưng khẽ giật mình, “Tỷ tỷ?”

“Tốt một câu có được là hạnh phúc của ta, không có được thì đó là vận mệnh của ta. Xem ra Vân thế tử cũng không có uổng phí nửa tháng dạy bảo Nguyệt muội muội biết chữ, những lời này thật đúng có thể làm cho người ta phải lĩnh ngộ chân lý trong đó.” giọng quen thuộc Dạ Thiên Khuynhbỗng nhiên vang lên, lớn tiếng khen ngợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.