Chương trước
Chương sau
Khi lão bộc Quản Bất Dịch tay cầm bản sơ thảo tấu chương vào khoang phòng, nhìn thấy lão gia nhà mình Quản Quyền vẫn bình tĩnh tự nhiên luyện chữ, thi thoảng khẽ ho nhẹ.

Quản Bất Dịch thấy vậy thì tâm càng lo âu nhưng vẫn đầy cung kính đặt bản thảo xuống bàn trước người Quản Quyền, lần này dùng viên đá chặn giấy đè lên tránh cho bị gió to thổi bay tiếp.

Quản Quyền có thương tích trên người, vừa rồi là vết thương tái phát, lại trùng hợp đúng lúc gió to hất đến nên không kịp ngăn lại.

- Thúc đang lo lắng sao?

Phát hiện dị dạng của lão bộc, Quản Quyền phân tâm hỏi:

- Vì sao thúc mang về những bản thảo này rồi còn lo lắng? Là vì vết thương của ta sao? Bất Dịch thúc không phải từng xem cho ta, vết thương kia chỉ cần mười ngày nữa là khỏi sao?

Quản Bất Dịch cũng định nói đến việc này nên lập tức cười khổ nói:

- Chính là thế tử phủ An Quốc công, những bản thảo này đã bị hắn thấy.

Vị này biết rõ một khi những bản thảo này lộ ra ngoài thì sẽ gây lên sóng gió to lớn như nào trong Đại Tần.

Điều này giống với là kẻ địch của ba mươi sáu đại phiệt trong thiên hạ vậy.

- Là thế tử phủ An Quốc công sao?

Quản Quyền tay vẫn ổn định như cũ, sắc mặt bình thản nói:

- Thúc lo lắng hắn sẽ tiết lộ bản thảo ra ngoài? Vậy khi gặp thúc hắn từng nói gì?

- Hắn nói để lão gia cẩn thận, bản thảo này dễ sinh thị phi, không thể để người thấy.

Quản Bất Dịch có chút sầu khổ:

- Có điều ta nghe danh tiếng vị thế tử này rất xấu, luôn thích gây thị phi. Người này không chỉ là con cháu thế gia mà còn không chuyện ác nào không làm, một khi bản thảo này bị lộ ra, ta chỉ sợ…

- Sợ ta mất chức, chết không chỗ chôn sao?

Quản Quyền nghe vậy chỉ nợ nụ cười, đặt bút xuống nói:

- Khổng viết xả thân, Mạnh viết thủ nghĩa, như vậy mới là người. (Khổng Tử chủ trương đào tạo nhân cách, Mạnh Tử chủ trương giữ lễ nghĩa). Đọc sách thánh hiền là học gì chứ? Trước sau như một không thẹn với lòng, ta dám viết tấu chương này là đã không sợ chết. Người khác không dám nói chẳng lẽ Quản Quyền này phải giả vờ câm điếc sao? Còn nữa, thúc cho rằng Doanh Trùng kia nhất định sẽ tiết lộ bản thảo sao?

Quản Bất Dịch không khỏi ngạc nhiên:

- Nhưng thiên hạ đồn vị thế tử kia trước giờ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Trong mấy năm qua có vài vị triều quan vị hắn mà mất chức.

Nổi tiếng nhất trong đó chính là Lễ bộ viên ngoại lang, vì đắc tội với Doanh Trùng mà bị bãi quan. Có người nói chỉ vì vị ngoại lang kia lắm miệng, nói vài lời xấu về Doanh Trùng, việc này vừa vặn truyền đến tai Doanh Trùng. Lễ bộ viên ngoại lang đã là quan lớn ngũ phẩm nhưng vẫn bị Doanh Trùng mạnh mẽ đập ngã ngựa… chính vì việc này Doanh Trùng hung danh vang xa, vững chắc ngôi đầu Hàm Dương tứ ác!

Quản Quyền khẽ lắc đầu:

- Lời đồn đại sao tin được chứ? Những kẻ kia mất chức cũng là có lý do, so với lời đồn nhảm thì Quản Quyền ta tin vào con mắt chính mình hơn.

Nói xong câu này, Quản Quyền lại đăm chiêu nhìn dòng nước phía dưới:

- Bất Dịch thúc và hắn thật ra có mấy phần duyên phận đấy.

Quản Bất Dịch không khỏi khó hiểu, mình và công tử kia thì có duyên phận gì được chứ? Không đợi hắn nghĩ lâu, Quản Quyền lập tức nói:

- Bất Dịch thúc nhớ mười năm trước, khi người theo lệnh phụ thân đi tới kinh thành nhưng giữa đường bị tập kích thương nặng, suýt chết ở Lật Dương không?

Quản Bất Dịch nghe đến đây thì con ngươi khẽ nhếch, hiện vẻ khó tin. Ký ức mười năm trước luôn in sâu đậm trong hắn, khi đó hắn đúng là đã nửa chân bước vào quỷ môn quan. Nếu không phải có một vị tiểu công tử đưa hắn khỏi chốn hoang dã không người vào y quán trong thành, lại để lại đủ tiền cho hắn chữa trị thì hôm nay không còn Quản Bất Dịch nữa rồi. Chẳng lẽ…

- Việc này phụ thân đã từng để người điều tra, kết luận tiểu công tử cứu thúc rất có thể chính là thế tử An Quốc công phủ. Lúc đó Doanh Trùng vừa đi viếng tổ về, vừa vặn ngang qua Lật Dương. Phụ thân lúc ấy rất cảm kích nhưng khi đó thân mạng trọng tội, không muốn liên lụy đến ai nên không dám đến cảm tạ.

Nói xong câu này, Quản Quyền khẽ nở nụ cười:

- Ai cũng nói vị thế tử kia không chuyện ác nào không làm, đầy bụng ý xấu. Ta thật muốn biết vị kia khi còn bé cả con kiến cũng không muốn giẫm, giờ này có thể xấu xa đến mức nào.

Quản Bất Dịch không khỏi yên lặng, lúc trước hắn thấy Quản Quyền vừa nhìn thấy Doanh Trùng là xoay người bước vào phòng, vốn nghĩ lão gia nhà mình cực kỳ căm ghét người này, hóa ra không phải là như vậy…

--------------------------

Doanh Trùng cũng không biết hai chủ tớ nhà người ta đang thảo luận về mình. Sau khi vào phòng, hắn lại tiến vào Luyện Thần hồ, làm nhiệm vụ luyện tập hàng ngày. Doanh Trùng có lòng ôm bắp đùi Ung Châu đại tông chính thật nhưng cũng không có hứng thú đi đút lót lấy lòng, Doanh Trùng hắn còn chưa đến mức nát bét như vậy.

Theo hắn nghĩ chỉ cần mình và Trương Nghĩa ra tay khi người ta gặp nạn là đủ rồi. Mà thích khách hắn và Trương Nghĩa có thể giải quyết thì cũng chả mạnh đến đâu, bên người hắn có Doanh Nguyệt Nhi nên không chút lo lắng.

Nhưng thuyền mới chạy không được bao lâu đã gặp sự cố. Khi Doanh Trùng rời khỏi Luyện Thần hồ đã phát hiện quan thuyền dừng lại, ngoài boong thuyền ầm ĩ không thôi. Doanh Trùng khẽ nhíu mày ra khỏi phòng nhìn xuống mớ phát hiện đường sông trước mặt đã tắc không đi nổi.

Đường sông Thanh Giang vốn vô cùng rộng, không có chuyện tắc thuyền. Chỉ là đoạn này đá ngầm dày đặc, chỉ có thể đi áp sát bên phải.

Nhưng lúc này một con thuyền hoa đang xung đột với mấy thuyền đánh cá, chặn đứng con đường đi qua này.Trong mắt Doanh Trùng thì không phải xung đột là ức hiếp đến từ một phía mới đúng.

Nguyên nhân là một trong những thuyền cá kia va chạm với thuyền hoa, làm mấy vị công tử trên đó không vui. Nên nhanh thôi, mấy vị hộ vệ được lệnh ra tay đánh chìm thuyền cá.

Lúc này trên mặt sông đều là mảnh vỡ thuyền, những ngư dân kia đương nhiên là rớt nước. Nhưng mấy vị công tử kia còn không buông tha, không cho phép họ lên bờ, mỗi khi có người bơi gần bờ thì có người ra tay, hoặc mắng hoặc đánh đẩy ngư dân vào nước sâu lần nữa.

Mấy vị công tử kia thì chỉ đứng trên mạn thuyền, đầy hứng thú nhìn cảnh này, thi thoảng cười nói.

Cũng may là kỹ năng bơi lội của những ngư dân này không tệ, từng người đều có phao gỗ nên nhất thời không lo nguy hại tính mạng.

Xung đột thật sự là đến từ những thư sinh trên quan thuyền, chính là đám học sinh của Ung Châu đại công chính. Việc ỷ mạnh hiếp yếu này làm những thư sinh chính nghĩa đầy mình khó chịu, đương nhiên là đứng ở boong thuyền mắng chửi không ngớt.

Nhưng mấy vị công tử kia dám làm chuyện này thì căn bản không chút sợ hãi, nào để ý đến chứ. Thật ra thì cũng chẳng cần để ý, những thư sinh này vai không thể vác, tay không thể nắm, không thể nhảy xuống cứu người, cũng không thể lướt qua khoảng cách hơn mười trượng, chỉ có thể đứng từ xa mà trách móc thôi.

Chỉ có mấy tên biết võ thì cũng bị hộ vệ đối diện không chút lưu tình đánh rớt xuống nước hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.