Chương trước
Chương sau
- Nguyệt Nhi, An Vương kia có từng nói những việc trên bia đá chắc chắn sẽ thành hiện thực không? Hắn có từng nghĩ tới ngày ta được chân truyền Tà Hoàng, nếu ta không ra ngoài thì sao? Hay nếu như ta không đi Võ Uy Quận Vương phủ dự tiệc thì sao?

Bên trong Luyện Thần hồ, Doanh Trùng đang tò mỏ hỏi tiểu nha đầu bên cạnh. Nếu như mọi việc đã an bài thì hắn không cần lo lắng nữa, Trich Tinh thần giáp và tước vị quốc công nhất định là của hắn.

- Phụ thân chưa từng nói vậy.

Nguyệt Nhi kia suy ngẫm trong chốc lát rồi lắc đầu nói:

- Có việc là chắc chắn, có việc không. Chân truyền Tà Hoàng chắc chắn sẽ rơi vào tay ngươi, ngươi kết hôn với mẫu thân cũng nhất định xảy ra. Còn về kế thừa tước vị và cứu người thì không nhất định.

Nói đến đây, Nguyệt Nhi khẽ dừng lại, dùng ánh mắt mang theo nghi hoặc và cảnh cáo nhìn Doanh Trùng:

- Tu vi của ngươi nếu không đến võ úy cảnh thì nhất định không kế thừa được thần giáp. Nếu như ngươi không chữa trị được Khổng Tước Linh, tu được Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương thì không thể cứu người!

Doanh Trùng nghe xong không khỏi đăm chiêu. Nguyệt Nhi nói chân truyền Tà Hoàng nhất định rơi vào tay hắn, có nghĩa bất kể hôm đó hắn lựa chọn như nào, nhất định sẽ có người dí Tà Anh thương vào tay hắn. Cẩn thận nghĩ lại, ngày ấy người đến quăng thương trước xe ngựa chỉ sợ là cố ý hướng về hắn. Còn việc hắn và Diệp Lăng Tuyết kết hôn chắc chắn có duyên cớ khác, xem ra chuyện trong Võ Uy quận vương phủ quả nhiên không phải trùng hợp. Về phần hai việc sau thì không nhất định xảy ra, hai việc này cần hắn có tu vi nhất định mới làm được.

Ánh mắt Doanh Trùng phức tạp nhìn phía bia đa, thầm nghĩ cũng đúng. Nếu như hắn không cố gắng, không chịu làm gì thì mấy chục năm sau sao có thể được phong An Vương chứ?

Các nước ngày nay, khác họ đế hoàng được phong Vương ngoài một thân tu vi quyền thiên vị ra, còn cần nắm giữ mặc giáp bán thần nguyên giai nữa! Mà đây mới chỉ là quận vương mà thôi, muốn được phong thân vương thì phải là hoàng thiên vị, thực lực sánh ngang kim tiên thời trung cổ cùng một bộ mặc giáp thần nguyên giai có thể truyền thừa con cháu mới được.

Từ xưa đến nay, cũng không phải không ai làm được, nhưng ít càng thêm ít, hoàng thất bảy nước Tần Sở Tề Ngụy Triệu Hàn Yến, bảy họ ba mươi sáu nhà mà thôi! Bảy họ ba mươi sáu nhà đều là thế phiệt to lớn, một phần truyền thừa từ thánh nhân mới có. Trong ngàn năm gần đây, chưa có ai lấy thân thần tử thu được tước vị thân vương, ban thưởng thần giai mặc giáp!

Không biết tương lai chuyện gì xảy ra để bản thân được phong thân vương đây? Khẽ lắc đầu, Doanh Trùng cảm giác bản thân lo hiện tại tốt hơn. Đúng như Nguyệt Nhi nói, hắn tu không đến võ úy cảnh thì sao kế thừa được thần giáp? Ngày sau không đủ sức mạnh thì sao xoay chuyển được kết cục tan cửa nát nhà? Mà dù là tu vi hay sức mạnh cũng không phải nháy cái là có được, đều cần chính hắn nỗ lực từng bước.

Mấy ngày sau, Doanh Trùng vẫn như cũ không thể động đậy. Cũng may ở trong Luyện Thần hồ còn có một thân thể khác, trong những ngày dưỡng thương, hắn vẫn có thể tu luyện khắc khổ trong Luyện Thần hồ.

Ở ngày thứ sau, Doanh Trùng quả nhiên đột phá võ mạch thứ năm đạt đến võ úy cảnh như bản thân dự đoán.

Nhờ vậy tâm tình hắn phấn chấn hơn nhiều, thân thể ngoài chính mạch ra còn có càn, khôn, chấn, tốn, khảm, ly, cấn, đoái tám võ mạch. Võ giả tu hành đều từ đoái mạch đến càn mạch. Sở dĩ như vậy vì đoái mạch dễ mở nhất, sau đó là cấn mạch.. cứ thế khó dần đến càn mạch.

Nếu là tình huống bình thường, Doanh Trùng không thể nào nhảy qua tốn mạch đả thông chấn mạch được nhưng giờ hắn tu luyện công pháp Đại Tự Tại, thêm sự trợ giúp của giả mạch, đúng là để hắn mạnh mẽ hoàn thành việc không thể nào này.

Mà mở được chấn mạch cũng ý nghĩa con đường võ đạo của hắn một lần nữa mở ra.

Hắn rời khỏi Luyện Thần hồ, cẩn thận cảm thụ thân thể mình, cảm thụ chấn mạch mở ra, nội nguyên trong cơ thể bỗng tăng nhiều, thật lâu không nói gì, hai hàng lệ khẽ chảy. Nam nhi không dễ rơi lệ, năm đó võ mạch của hắn bị phế cũng không rơi lệ, lần này thấy được hi vọng khôi phục thì không khống chế được tâm tình nữa.

Lên được võ úy cảnh càng làm Doanh Trùng hắn thêm mong đợi với chân truyền Tà Vương, mỗi ngày càng thêm chăm chỉ tu luyện.

Đến ngày thứ tám nằm trên giường, Doanh Trùng mới hoàn thành nhiệm vụ luyện ba ngàn lần Huyễn Lôi thương.

Thật ra hắn không phải chỉ từng luyện ba ngàn lần nhưng muốn đạt được yêu cầu của gương bạc không dễ, thậm chí mấy trăm lần đầu hắn thất bại hoàn toàn, không được gương bạc công nhận lần nào, mãi về sau hắn mới chậm rãi tìm tòi được tinh yếu của Huyễn Lôi thương.

Khi hoàn thành nhiệm vụ này, trong gương lại hiện ra đồ ảnh mới, một bóng người đang múa thương, thương thế ác liệt vô cùng, tất cả chi tiết nhỏ đều được lộ rõ.

- Đây là Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương? Cũng không có gì ghê gớm mà.

Doanh Trùng đầy nghi hoặc nhìn kỹ mấy lần, Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương này chỉ có ba thức – đoạt hồn, tuyệt mệnh, thăng tiên!

Nhưng thương thuật này rất thú vị, ba thức này có thể tùy ý thi triển, tùy ý tổ hợp lại thi triển liên hoàn, tổng cộng có sáu loại biến hóa!

Nhưng Doanh Trùng nhìn kỹ thương thế này, ngoài ác liệt chút ra thì cũng không có chỗ gì hơn người, cũng không mạnh hơn thương thuật Doanh thị bao nhiêu. Thậm chí có thể nói ba chiêu thương này ở đại đa số điểm không có gì khác lạ, thậm chí còn có nhiều chỗ khiến người khó hiểu, những động tác đó như là dư thừa không cần thiết vậy.

Đây là vô song sát thế thương pháp? Doanh Trùng không khỏi đánh ánh mắt ngờ vực sang nhìn Nguyệt Nhi, nàng ta chỉ trầm lặng không nói, ánh mắt hờ hững nhìn lại hắn.

Doanh Trùng chỉ có thể bất đắc dĩ thu lại tầm mắt thầm nghĩ cũng đúng, tiểu nha đầu này chỉ là nhân ngẫu An Vương chế tạo, không thể hiểu rõ Tà Hoàng chân truyền như lòng bàn tay được.

Ý Thần Quyết không phải là giả, huyền công Đại Tự Tại và võ úy cảnh là chân thân, bản thân không phải nằm mơ. Ngươi lưu lại Tà Vương chân truyền cho rằng ba thương này là vô song sát thế, khẳng định không sai. Bản thân thấy ba thương này bình thường không phải vì ba thương này bình thường, mà vì kiến thức của mình quá nông cạn, không biết chỗ kỳ diệu của nó.

Lại nhìn trong gương, nhiệm vụ sư môn một không biến thành nhiệm vụ hàng ngài, chỉ nội dung phía sau có thay đổi.

Sư môn nhiệm vụ một: luyện tập Huyễn Lôi thương chín ngàn lần, trong thực chiến lĩnh ngộ được bí quyết Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương, khen thưởng một viên võ hồn thạch nhân nguyên giai.

Doanh Trùng khẽ nhíu mày hỏi:

- Nguyệt Nhi, ngươi có biết võ hồn thạch là gì không?

Vật này sao hắn chưa từng nghe nói đến, lần này Nguyệt Nhi không để hắn thất vọng, nhanh chóng đáp:

- Vật này giống với chân ý phù lưu hành thời cổ đại, sau một hồi đại biến, đạo môn nghiên cứu ra vật này thay thế chân ý phù.

- Chân ý phù, thì ra là như vậy.

Doanh Trùng giờ đã hiểu, chân ý phù là tu sĩ huyền môn dùng phương thức chiếu hình, ghi lại chân lý võ đạo trong phù lục. Người bình thường sau khi dùng có thể thu được chân lý võ đạo của võ giả cấp cao, sức chiến đấu tăng nhiều.

Võ hồn thạch này nếu cũng có tác dụng như chân ý phù thì tác dụng là xấp xỉ. Mặc giáp cấp bậc nhân nguyên giai tương ứng võ giả tiểu thiên vị, như vậy võ hồn thạch nhân nguyên giai liệu có tương ứng tiểu thiên vị? Có điều đây chỉ là suy đoán của hắn, có đúng hay không thì còn phải đợi thu được võ hồn thạch mới chứng thực được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.