“Lạch cạch” “Lạchcạch “
Quân Khanh không kiên nhẫn nuốt một ngụm nước bọt, một tay cầm quạt long vũchống càm, chính là đang nghĩ ra trăm phương ngàn kế các loại nhìn trộm,trong lòng yên lặng cầu khẩn, đến đây đi, mỹ nhân, quay qua đây! Quay quađây, gia liền cưới ngươi!
Đúng, chính là cưới! Quân Khanh ta đây nhất định là phải đem cái người đẹp đếntuyệt thế nàythu vào rồi.
Mỹ nhân đang bị Quân Khanh nhìn trộm ngoài cửa kia tự nhiên không thể biết QuânKhanh đang loan loan nhiễu nhiễu những kế vặt phức tạp.
Vẩn đang tưởng tượng say mê. Nhưng mà, người kia ở một góc khuất mà Quân Khanhkhông nhìn thấy được, đôi môi đỏ mọng đột nhiên kéo lên lộ vẻ khát máu.
Sắc đỏ như lửa, đột nhiên tràn ra giống như màu hoa bỉ ngạn ở trên đường đếnHoàng Tuyền, đẹp đến mức tận cùng! Trào phúng đến mức tận cùng! Lương bạc đếnmức tận cùng!
Nhưng mà, vào lúc này đôi mắt phượng thoáng động, sát ý trong đó lóe lên mộtcái rồi biến mất.
Mái tóc đen mượt dài đến eo tùy ý tán loạn trong nước, cái khí chất thầnbí kia, còn có dung nhan tinh xảo, giống như là con cưng của Thượng Đế, cảkhuôn mặt giống như được đao của Quỷ Phủ điêu khắc mà thành, nhìn hắn càng thêmtà tứ, ngông cuồng, lạnh lẻo, cao cao không thể với tới!
Cái uy thế khí thế kia, khiến cho người ta tự dưng khiếp đảm, trong nháy mắt,cho dù Quân Khanh nhiều năm qua vẫn luôn tin tưởng vào thân thủ của chính mình,nhưng mà giờ lại cảm giác giống như yết hầu của mình đang bị người ta bóp chặt,thiếu chút nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-nhiep-chinh-vuong-phi/35738/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.