Chương trước
Chương sau
- Trời mưa chết tiệt, quỷ tha ma bắt, thiếu chút nữa đập nát cả kiệu của ta!
Người vừa oán hận, vừa chạy vội trên đường chính là ca ca của Lý Cáp - Lý Minh.
Bên ngoài vẫn đang mưa không ngừng nghỉ làm mấy gia đinh Lý phủ tuy đầu đội nón, mặc áo tơi nhưng vẫn ướt như chuột lột. Mưa lớn như thế chỉ sợ người bình thường vừa bước chân ra khỏi cửa đã ướt hết sạch, thế nên tuy Lý Minh ngồi trong kiệu nhưng xiêm y cũng ướt hơn phân nửa.
Lý Minh vừa đi vào trong nội đường, tướng môn ngay lập tức đóng lại.
- Thiết Lang!
Lý Minh tới bên cạnh Lý Cáp.
- Đại ca!
Lý Cáp thản nhiên lên tiếng.
- Đại ca biết ngươi và Lê tướng quân có quan hệ tốt đẹp nhưng vẫn nên nén bi thương, được không?
Lý Minh đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, vỗ vai khuyên nhủ.
- Nga, đại ca cũng biết sao?
Lý Minh sửng sốt, nhíu mày hỏi:
- Thiết Lang, lời này của ngươi có ý gì?
Lý Cáp nhè nhẹ vuốt mái tóc Lê Anh trong long, không trả lời.
Lý Minh thở dài:
- Thiết Lang, không phải đại ca trách ngươi, ngươi chưa được lệnh của Binh bộ đã một mình rời khỏi đại quân Giang Nam về kinh đô, không đến phủ ta cũng cho qua nhưng sao cả gia gia cũng không chào hỏi?
- Không chào hỏi, chẳng phải các ngươi cũng biết ta trở về sao?
- Không thể nói như vậy, đối với gia gia, không tự mình đi bái kiến đã là không ổn, đây lại còn không thèm đưa tin về nhà, ngươi làm con cháu không thể như thế!
- Gia gia đang bề bộn cưới lão bà mới, không còn thời gian để ý đến ta đâu!
Lý Minh đứng dậy, ngữ khí lăng lệ:
- Đệ… Thiết Lang! Ta biết cái chết của Lê tướng quân đối với đệ là đả kích rất lớn, ta với gia gia cũng không dễ chịu, nhưng sao đệ có thể nói gia gia như thế? Đệ phải biết rằng chưa nhận được quân lệnh lại tự tiện rời quân về kinh, đó không phải là tội nhỏ!
Lý Cáp cười lạnh:
- Không có quân lệnh? Vậy thì kiếm một cái!
Lý Minh chán nản:
- Đệ không rõ ý của ta sao? Thiết Lang, bất luận ở bên ngoài đệ trâu bò cỡ nào, trong triều trong quân có quyền lực lớn hơn nữa thì gia gia vẫn là Lý gia gia chủ, là thân gia gia của đệ!
Lý Cáp gật đầu:
- Ta hiểu!
Nói xong nhìn vào mắt Lý Minh, chậm rãi nói:
- Nhưng huynh biết không? Ở kinh thành, bằng hữu tốt nhất của ta là Lê Bố, ta đánh giặc ở Giang Nam, bạn tốt của ta lại chết không minh bạch, các người bảo ta nén bi thương làm sao đây?
Lý Minh đang muốn nói thêm, Lý Cáp liền xua tay:
- Ngươi không nên nói với ta rằng Lê Bố tự chết, tâm bệnh phát tác? Lừa ai vậy? Ta với hắn từ Bắc Cương đến Tây Nam, vào sinh ra tử, chưa bao giờ thấy hắn có tâm bệnh gì. Thế lực Lý gia ở kinh thành so với hoàng gia còn hơn một bậc, chẳng lẽ thật sự không biết gì?
Lý Minh trầm mặc, thở dài:
- Chúng ta đã tìm người khám nghiệm tử thi, đúng thật là do tâm bệnh bộc phát a!
- Nga! Đại ca, huynh cũng tin Lê Bố đột phát tâm bệnh mà chết?
- Ách…
- Được rồi, đại ca, việc này ta sẽ tự mình giải quyết!
Lý Minh giật mình:
- Tự đệ giải quyết? Đệ đừng làm bậy!
Lý Cáp bỗng cười lớn:
- Đại ca, lúc trước là ai nói cho ta biết, tại kinh thành ta muốn làm gì thì làm, không cần cố ky, lấy quyền thế của Lý gia, không ai dám lên tiếng?
- Ách… Ta từng nói như vậy. Nhưng trước khác nay khác…
Lý Cáp nhướng mày:
- Sao? Hiện tại quyền thế Lý gia không bằng lúc trước?
Lý Minh lắc đầu:
- Không, Lý gia so với quá khứ thì còn mạnh hơn nhưng cái này cũng là do công lao đệ ở Tây Nam, Đông Bắc cùng với chiến công ở Giang Nam. Nhưng vấn đề cũng ở Thiết Lang đệ, ngay cả gia gia cũng không quản được đệ nữa rồi!
Lý Cáp vừa nghe là biết, lần trước hắn đề nghị với gia gia cướp ngôi tự xưng vương, sau đó bị cự tuyệt. Ông nội quá lo lắng đối với mình nên nói chuyện này với đại ca.
Tiếp tục tưởng tượng, hắn không khỏi có chút hoài nghi, cái chết của Lê Bố đại ca có thể biết một số thứ, mà những thứ này rất có thể liên quan đến hoàng gia và một số thượng vị giả. Hắn sợ mình tra ra chân tướng liền tiêu diệt cả hoàng gia và những người liên quan, ảnh hướng đến vận mệnh Đại Hạ quốc, đánh vỡ kế hoạch lúc đầu của gia gia.
- Đại ca, huynh yên tâm, ta sẽ có chừng mực!
Lý Cáp tuy miệng nói thế nhưng trong lòng đã có quyết định, chờ hắn tra ra ai hại chết Lê Bố, coi như người nọ là hoàng đế đi nữa, hắn cũng muốn người đó đến mạng. Dù sao đã giết một hoàng đế, cũng không ngại giết thêm người nữa, còn về phần giết xong xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó rồi tính.
Lý Minh có chút lo lắng nhìn đệ đệ một hồi:
- Thiết Lang, bất cứ lúc nào đệ cũng đừng quên, đệ là đệ tử Lý gia, nếu cần ta và đệ đều cùng một chiến tuyến!
Thấy Lý Cáp gật đầu, Lý Minh chuẩn bị rời đi.
- Đại ca!
Lý Minh vừa đi đến cửa, chuẩn bị mở cửa thì Lý Cáp bổng gọi lại.
- Mặc kệ như thế nào, huynhvĩnh viễn là đại ca của ta!
Lý Minh vuốt cằm, đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa vẫn đang ào ào rơi xuống, trên trời hoàn toàn bị che phủ bởi một tầng mây thật dày, không đoán được thời gian.
Cửa đã được đóng lại, Lê Anh ghé vào trong lòng Lý Cáp ngủ say bỗng nhiên mở mắt:
- Lý đại ca, ca ca ta là bị người khác hại chết!
Lý Cáp nhẹ nhàng vuốt ve hai má gầy gầy của cô bé, gật đầu:
- Ân, ta tin. Muội tử, muộibiết người nào không?
Lê Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng mờ mịt lắc đầu.
- Tại sao xử tác và đại phu đều nói Lê đại ca chết do tâm bệnh?
Lý Cáp hỏi, hắn hiểu mấy đại phu kia không có khả năng đều có vấn đề, bời vì theo như lời Lý Minh nói, Lý gia cũng có đại phu chuyên khám nghiệm tử thi nhưng kết quả cũng chẳng khác nhau. Điều này không khỏi làm hắn cảm thấy kỳ quái. Đương nhiên, bất kể như thế nào, hắn không thể tin rằng Lê Bố chết vì tâm bệnh đột phát.
Hoặc là có người nào đó dùng phương pháp đặc thù trên người Lê Bố, tạo thành hiện tượng giả này.
Lê Anh lại lắc đầu:
- Ta cũng không biết!
Nhưng ngay sau đó cô bé nói ngay:
- Nhưng ta khẳng định, đại ca nhất định là bị người hại chết. Lúc hắn chết, ảnh mắt mở to, nắm chặt tay ta muốn nói gì đó nhưng một câu cũng không nói được, một câu cũng không nói được…
Vừa nói xong, nước mắt lại tràn mi.
Lý Cáp vội vàng ôm chặt lấy cô bé, ôn nhu an ủi.
- Đại ca của ta chết không nhắm mắt!
Lê Anh bi thương khóc không thành tiếng.
- Yên tâm đi muội tử, chúng ta sẽ tìm ra hung thủ, để cho hắn nợ màu phải trả bằng máu!
Trong lòng Lý Cáp cũng có tảng đá lớn đè nặng.
- Muội tử, ngươi cũng biết trong khoảng thời gian ta đi vắng, Lê đại ca có xung đột với ai không? Ai có khả năng hại hắn nhiều nhất?
Lê Anh lau nước mắt, hít một hơi thật sau, ổn định cảm xúc, sau đó nói:
- Bình thường, ca ca chỉ đi ra đại doanh cấm vệ quân ngoài thành, cùng nhau huấn luyện hoặc là đi tới nhà một số người quen cũ trong quân uống rượu, rất ít tiếp xúc với người khác. Tính cách của hắn huynh cũng biết, không thích tranh đoạt cùng người khác, ai muốn dồn hắn vào chỗ chết chứ?
Lý Cáp gật đầu, đúng như lời Lê Anh nói, Lê Bố là người lòng dạ rộng rãi, hơn nữa có quan hệ với hắn, người bình thường cho dù không nể mặt Lê Bố thì cũng phải nể mặt hắn, trừ khi liên lụy đến lợi ích phi thường lớn, nếu không làm sao có thể hại chết Lê Bố?
Bất kể là ai, dám mạo hiểm chọc giận Uy Vũ tướng quân, hại chết Lê Bố?
- Đúng rồi!
Lê Anh dường như chợt nhớ đến cái gì đó.
- Nữ nhân kia khẳng định có vấn đề!
- Nữ nhân? Nữ nhân nào?
- Lâm Hồng?
- Muội là nói… Chị dâu?
Lê Anh cắn môi gật đầu:
- Nàng chắc chắn có vấn đề, đại ca ta cũng biết. Mà người bên cạnh nàng cũng có vấn đề, Vượng Tài kia chính là võ lâm cao thủ ẩn dấu!
Lâm gia ở Đại Hạ quốc mặc dù không thể đánh đồng với mấy đại thế gia, nhưng dù sao phụ thân của Lâm Hồng cũng là đại thần đương triều, cho nàng một quản gia có võ công cao cũng không có gì đặc biệt kỳ quái. Nhưng Lý Cáp vừa mới tiếp xúc với Lâm Hồng, hiện tại lại nghe Lê Anh nói, ngẫm nghĩ lại, Lâm Hồng đúng là có vấn đề.
Lý Cáp giúp Lê Anh đứng dậy, hỏi Hương Hương:
- Lâm Hồng đã tỉnh lại chưa?
- Tỉnh lại rồi, chủ nhân!
- Được, chúng ta qua đó xem, có thể từ trong miệng nàng biết cái gì đó!
- Ta cũng đi!
Lê Anh nói.
- Không, muội đợi ở đây!
- Nhưng…
Lê Anh định nói tiếp, nhưng thấy ánh mắt Lý Cáp lại cúi đầu xuống.
Trong một gian phòng ở Lê Phủ, Lâm Hồng đang ngồi ngơ ngẩn trên giường, trên bàn bày mấy thứ điểm tâm cũng đã lạnh, chưa món nào được sử dụng.
Tâm tình của nàng lúc này cũng giống như trời mưa bên ngoài, mê mang, hoảng loạn, mặc dù đã một ngày không ăn cơm nhưng ăn cũng không vô, đã tới bình minh nhưng không muốn ngủ hoặc là nói không dám ngủ.
Là cái gì khiến nàng sợ hãi như thế?
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mặc dù trời đang mưa ào ào nhưng truyền vào tai Lâm Hồng rất rõ ràng. Trong lòng Lâm Hồng không khỏi khẩn trương, lại hiện ra trong đầu đoạn truyền thuyết về nam nhân kia.
Truyền thuyết rằng hắn ở Bắc cương giết hơn mười vạn người Hồ, máu tươi nhuộm đỏ con sông. Truyền thuyết rằng tù binh trong quân không chịu thành thật khai báo, hắn có hơn trăm loại khổ hình có thể làm cho người ta sống không bằng chết, lại muốn chết cũng không được. Truyền thuyết rằng bên cạnh hắn có yêu tinh làm bạn, mỗi ngày đều cần người sống nuôi nấng. Truyền thuyết rằng hắn có thể gọi về hàng nghìn hàng vạn quỷ thú, ăn thân thể người, nuốt hồn phách…
Cửa được mở ra, đầu tiên đập vào mắt nàng chỉnh là dung nhan tuyệt mĩ, đúng là nữ tử áo trắng hôm qua đã bồi bên người nam nhân kia. Cho dù trong lòng nàng khẩn trương vô cùng nhưng cũng không khỏi âm thầm tán thưởng vẻ đẹp của nữ tử này, loại xinh đẹp này đã không còn thuộc về nhân gian.
Nữ tử áo trắng kia lại dịch sang bên cạnh, ngay sau đó bước vào cửa là nam nhân làm cho Lâm Hồng không yên – Lý Cáp.
- Chị dâu, còn chưa nghỉ ngơi sao?
Lý Cáp mỉm cười hỏi, nhưng trong mắt Lâm Hồng lại như đao phủ cười lạnh, nàng vội vàng đứng lên:
- Đúng!
Do dự một chút, lại cẩn thận hỏi:
- Lý huynh đệ! Đã trễ thế này, ngươi tới…
Lúc Lý Cáp đến, ngay cả cửa cũng không gõ, lại liên tưởng đến mình té xỉu trong khi Lý Cáp hỏi, trong lòng nàng đã rõ, hắn tuyệt đối không phải vì an ủi hay vấn an mà tới.
- Chị dâu, tuy hiện giờ trời đang tối om nhưng đó là vì mây đen che khuất, thật ra đã là sáng sớm rồi!
Lý Cáp vẫn cười cười thản nhiên:
- Chị dâu, ngươi chớ quên, câu hỏi hôm qua của ta ngươi còn chưa trả lời!
Lâm Hồng vừa nghe mà người cứng ngắc, tim đập thình thịch. Hôm qua đối mặt với Lý Cáp như bị hàng vạn cự thạch áp lên người, lại như sóng biển vỗ tới tấp vào mặt, làm nàng hụt hơi. Hai đạo mục quang của Lý Cáp như hai thanh lợi kiếm bắn vào mắt nàng làm nàng không thể không cúi đầu.
- Chị dâu!
Lý Cáp đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng kêu.
Ngữ khí chợt lăng lệ hẳn lên, quát:
- Lê đại ca bị ai hại chết?
Lâm Hồng bị dọa đến mức thân thể run rẩy, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lùi về phía sau, vấp phải mép giường, ngã xuống.
Nhìn thấy Lâm Hồng ngã xuống giường, cả người run rẩy, hai mắt nhắm chặt, rõ ràng vô cùng sợ hãi. Lý Cáp cũng không rõ ràng, vì sao Lâm Hồng sợ thành như thế, chẳng lẽ mình đáng sợ vậy sao? Nhưng chính như thế nên càng thêm khẳng định Lâm Hồng có vấn đề, hắn biết, Lê Bố coi như không phải nữ nhân này hại chết thì nàng cũng phải biết chút ít sự tình.
Lý Cáp ngồi xuống bên giường, từ từ nói:
- Chị dâu, ta còn xưng hô thế này với ngươi chính vì ta vẫn còn tôn trọng ngươi, không tổn thương ngươi. Nhưng… Ngươi xem đây!
Lâm Hồng khó nhọc mở mắt ra, lại thấy một bàn tay đầy móng vuốt đen kịt ở trước mặt, sợ tới mức hét lên, suýt chút nữa thì lăn ra bất tỉnh.
Đó chính là bàn tay phải của Lý Cáp, chẳng qua bây giờ hắn đeo một bao tay màu đen, cái bao tay này như một lớp da dán sát vào bàn tay hắn, trên mu bàn tay gân máu đều hiện ra, năm ngón tay có móng vuốt thật dài như vuốt thú. Không cần phải nói, đây là Bách biến vô địch biến hóa ra.
Lý Cáp dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Hồng nói:
- Nhưng nếu ngươi không chịu nói hoặc cố tình hồ lộng, như vậy ngươi đã không còn xứng đáng là thê tử của Lê đại ca, cũng không còn là chị dâu của ta, ta sẽ không còn tôn trọng ngươi mà thực hiện những việc ta nên làm, hiểu chưa?
Lâm Hồng nhìn móng vuốt đen kịt kia, lại nghe thấy Lý Cáp nói, dùng sức gật đầu.
- Minh bạch rồi thì nói đi!
- Nói cái gì?...
Lý Cáp híp mắt, hữu chưởng vung mạnh về phía Lâm Hồng, theo một tiếng thét chói tai cùng tiếng xoẹt vang lên, Lâm Hồng ngã nhào xuống giường, mà ván giường cách đầu nàng mấy tấc bị hắc trảo của Lý Cáp cào ra một mảng lớn. Không khó tưởng tượng, nếu trảo kia mà chộp lên đầu thì sẽ xảy ra cảnh tượng gì.
- Lê đại ca bị ai hại chết?
Lý Cáp cắn từng chữ một hỏi, ánh mắt hắn đỏ rực, Lâm Hồng không chút hoài nghi, nếu mình không trả lời, hắc trảo kia rất có thể rơi xuống đầu mình.
- Đó… Đó là do hắn bức ta, bọn hắn lừa ta, lừa ta… Ta không muốn giết hắn, không muốn giết hắn…
Lâm Hồng nói xong, cả người run rẩy, nước mắt không kìm được, chảy xuống.
Cùng lúc đó, trong Đằng Lăng vương phủ trên phố Chu Tước, cũng có người thức thâu đêm. 
Lúc này, Đằng Lăng vương đang nổi giận đùng đúng với một tên thủ hạ toàn thân ướt đẫm.
- Cái gì? Không thấy? Ăn hại! Tiếp tục, nhất định phải tìm thấy nàng!
- Vương gia, trong Lê phủ đều là người của Lý gia, còn có rất nhiều cao thủ, tiểu nhân thật sự không thể vào được!
- Ăn hại! Đồ ăn hại! Bản vương nuôi một đám ăn hại các ngươi có ích gì!
Đằng Lăng vương hổn hển.
- Vương gia, đợi một chút, đừng sốt ruột, tuy Lý Cáp đã trở lại nhưng hắn vẫn chưa biết chuyện gì, không thể vô duyên vô cớ hoài nghi Lâm Hồng, chũng ta có thể chậm rãi tiến hành kế hoạch. Nếu quá nóng vội, Lý Cáp sẽ sinh lòng nghi ngờ.
Một vị văn sĩ góp ý, từ trang phục của hắn xem ra chính là mưu sĩ của Đăng Lăng vương.
- Vương gia, tiểu thư nhà chúng ta bị Vũ Uy hầu giữ lại trong linh đường trong thời gian nửa nén hương, sau đó được nha hoàn dìu về phòng. Tiểu nhân mấy lần muốn gặp tiểu thư đều bị bọn người kia ngăn lại, Vũ Uy hầu rất có khả năng nghi ngờ lên người tiểu thư rồi. Vương gia, nếu ngài không cứu nàng chỉ sợ tiểu thư dữ nhiều lành ít a!
Một trung niên nhân buồn bã lo lắng nói.
Đằng Lăng vương liếc hắn một cái, hừ lạnh:
- Lâm Hồng có thể nói gì?
- Cái này… Tiểu nhân cũng không biết, Vũ Uy hầu vào linh đường liền đuổi toàn bộ mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại người của hắn cùng tiểu thư nhà ta, còn có cả Lê Anh bên trong!
Văn sĩ kia nói với hắn.
- Vượng Tài, ngươi trước tiên quay về Lê phủ tìm hiểu tin tức, có gì không đúng lập tức hồi báo. Vương gia chắc chắn không bỏ mặc tiểu thư nhà ngươi.
- Vâng!
Trung niên kia không ngờ chính là người theo Lâm Hồng đến Lê gia làm quản gia, Vượng Tài.
Thấy Vượng tài đã rời đi, nho sam văn sĩ nói với Đằng Lăng vương:
- Vương gia,, Lâm Hồng kia cũng không phải người kín miệng, sau một thời gian, Lý Cáp tất sẽ tra ra, lúc ấy…
Đồng tử Đằng Lăng vương co lại:
- Ý ngươi là…
Nho sam văn sĩ chém tay xuống dưới nói:
- Cho nàng im lặng vĩnh viễn!
Đằng Lăng vương nhướng mày, do dự:
- Phải làm thật sao…
Nho sam văn sĩ vội la lên:
- Vương gia, Lý Cáp chính là hổ lang, Lâm Hồng là nữ tử sẽ không chịu được hắn hù dọa. Hiện tại Lý Cáp luôn ở trong Lê phủ, Lâm Hồng bị hắn giam lỏng, chúng ta không thể tiếp xúc. Để lâu rồi, chỉ sợ mọi chuyện sẽ lộ ra a!
Hắn không biết, lúc hắn nói chuyện thì Lầm Hồng đã nói hết với Lý Cáp rồi.
Đằng Lăng vương vung tay áo, đi đến ghế dựa, xoay người ngồi xuống, hừ lạnh:
- Giết người diệt khẩu đâu dễ dàng, ngươi cũng biết Lâm Hồng bị bọn hắn giam lỏng, giết người dưới mí mắt Lý Cáp, ngươi làm được không?
Nho sam văn sĩ bước lại gần, cúi người thấp giọng nói:
- Vương gia, Lý Cáp chưa được quân lệnh của binh bộ, tự ý về kinh. Tuy Lý gia quyền thế ngập trời, không ai có thể làm gì bọn hắn nhưng Vương gia có thể đi tìm thái hậu cùng hoàng thượng, cho Lý Cáp vào cung diện thánh, báo cáo chiến cuộc Giang Nam, giải thích nguyên nhân đột nhiên về kinh. Sau đó thông tri cho Lâm lão gia tử, nói nữ nhi của hắn không khỏe, hắn tự nhiên sẽ phái người đi đón Lâm Hồng về Lâm phủ. Đến lúc đó chúng ta có thể…
Đằng Lăng vương chần chờ:
- Cái này… Có được không?
Nho sam văn sĩ nói:
- Thành bại hay không thuộc hạ không dám chắc, nhưng do với hiện tại trực tiếp phái người đi Lê phủ tìm Lâm Hồng thì có khả năng thành công cao hơn.
Đằng Lăng vương bóp bóp cái trán, nhíu mày một lát rồi cũng gật đầu:
- Được rồi, để ngươi đi lo liệu vậy!
Đúng lúc này, một vị cẩm y lão giả bên cạnh, tử phát, lục mi, lam mâu bỗng nhiên chậm rãi mở miệng:
- Vương gia không cần lo lắng, Lê Bố trúng phải độc dược độc môn Bắc Cực môn, dược sư thông thường đều không có khả năng tra ra cái gì. Không có chứng cớ, Lý Cáp dù biết chút ít sự tình trong miệng Lâm Hồng thì thế nào? Chẳng lẽ hắn dám dùng sức mạnh với vương gia hay sao?
Đằng Lăng vương cười khổ:
- Tư Không sư phụ, ngài không biết đó thôi, Lý Cáp này luôn vô pháp vô thiên, nếu cho hắn biết bổn vương có quan hệ với Lâm Hồng, biết chuyện đã xảy ra, thật sự khó có thể đoán trước.
Tư Không Phiền nhíu mi, hừ lạnh:
- Vương gia yên tâm, nếu Lý Cáp dám gây bất lợi với vương gia, lão phu có thể thay vương gia dạy bảo hắn. Lão phu cũng muốn nhìn xem, Hổ Uy tướng quân này có phải võ công vô địch như trong truyền thuyết hay không!
- Bản hầu liền cho ngươi cơ hội này!
Bỗng ngoài cửa vang lên âm thanh, làm đám người Đằng Lăng vương hoảng hồn. Sau khi thấy người nói chuyện, sắc mặt Đằng Lăng vương cùng nho sam văn sĩ trắng bệch. Cho dù vị được Đằng Lăng vương xưng là Tư Không sư phó, vô ảnh trảo Tư Không Phiền kia sắc mặt cũng không dễ coi.
Người nói chuyện kia, chính là Lý Cáp.
Mọi người trong phòng vô cùng kinh ngạc, Lý Cáp một thân áo giáp màu đen, mang theo Hương Hương, Tam Ngưu cùng hơn mười người đi vào đại môn, dưới trời mưa như trút nước như vậy lại không có người nào bung dù, nhưng trên người không dính lấy một giọt nước.
Mấy thị vệ trong sảnh Đằng Lăng vương đang muốn tiến lên ngăn trở liền bị Tam Ngưu đánh ngã rạp trên mặt đất, thanh âm xương cốt nứt gãy vang lên. Lý Cáp một đường đi vào bao nhiêu sâu, Đằng Lăng vương phủ có bấy nhiêu thị vệ cùng gia đinh gặp tai ương chừng đó.
- Vũ… Vũ Uy hầu… Ngươi làm cái gì vậy?
Đằng Lăng vương quả thật không dám tin vào hai mắt của mình, Lý Cáp lại có thể tìm tới đây nhanh như vậy. Nhìn đám người kia khí thế rầm rộ, ý đến không tốt. Lập tức hắn liền nghĩ tới Lâm Hồng kia bị giam lỏng một bên rất có thể đã khai ra tất cả, đáy lòng không khỏi bốc lên một cỗ hàn khí.
Lý Cáp nhếch miệng cười:
- Vương gia, lần trước ngươi mời bản hầu đến quý phủ, một lần dạ yến đó làm bản hầu khó quên. Hiện tại bản hầu cũng đến mời vương gia đến tệ phủ, để bản hầu tận tình làm chủ nhân một lần.
Đằng Lăng vương đương nhiên không tin Lý Cáp thật sự mời hắn đến dự tiệc, cười gượng hai tiếng:
- Vũ Uy hầu không cần khách khí, hôm nay thời tiết không tốt, không bằng ngày khác….
- Vương gia, hiếm khi gặp trời mưa to như thế này, hôm nay chúng ta vừa uống rượu vừa thưởng vũ!
Lý Cáp vẫn mỉm cười:
- Huống hồ, bản hầu còn vì vương gia mà chuẩn bị vài tiết mục đặc biệt.
- Hầu gia, ngài lúc này không phải đang ở Giang Nam cầm quân thảo phạt Triệu vương sao? Sao lại đột nhiên về kinh?
Tên nho sam văn sĩ kia tựa hồ giải vây cho Đằng Lăng vương.
Lý Cáp vừa nghe, mặt trầm xuống, hừ lạnh:
- Ngươi là ai? Nơi này có chỗ cho ngươi chất vẩn bản hầu sao?
Đằng Lăng vương vội giải thích:
- Vũ Uy hầu, đây là phụ tá của bản vương, Vương tiên sinh…
Hắn vừa nói được một nửa liền hét thàm một tiếng, cảnh tượng trước mắt làm miệng hắn há hốc, thần sắc lộ rõ vẻ sợ hãi.
Lý Cáp vừa dứt lời, Ngưu Đại đã bước tới trước người nho sam văn sĩ, vung tay lên đập xuống, một mạng ra đi.
Trước khi đến Đằng Lăng vương phủ, Lý Cáp chỉ nói cho Tam Ngưu ba chữ: “Giết thả ga!”
Chứng kiến ánh mắt đại hán vừa mới giết nho sam văn sĩ sáng ngời đang nhìn về phía mình, Đằng Lăng vương bị dọa tới mức nắm chặt tay ghế vịn mới không ngã nhào xuống mặt đất, âm thanh run run:
- Vũ… Vũ Uy hầu… Ngươi… Ngươi đây là… Làm cái gì vậy? Nơi này là vương phủ… Bổn vương… Có chuyện… Có chuyện gì từ từ nói…
Ngưu Đại nhớ lời Lý Cáp nói, híp mắt nhìn về phía Đằng Lăng vương đang sợ đến phát run, lạnh giọng nói:
- Vương gia, hôm nay ngươi đồng ý cũng phải đi, không đồng ý cũng phải đi, việc này không phải ngươi quyết định!
Hai quân sĩ hắc giáp tiến đến chỗ Đằng Lăng vương đang ngồi rũ trên ghế.
- Tư Không sư phụ, ngươi đang làm gì? Còn không mau tới cứu bản vương! Bản vương nuôi ngươi là để nghe ngươi nói khoác sao?
Đằng Lăng vương dùng sức giãy dụa, thấy tên kia vừa rồi còn hăng hái muốn giáo huấn Lý Cáp, lúc này mặt sợ hãi ngồi lỳ trên ghế, từ khi Lý Cáp vào đây đến giờ chưa dám nói một câu nào, không khỏi tức giận mắng to.
Bị Đằng Lăng vương chửi mắng, Tư Không Phiền kia cúi đầu đứng lên.
Đằng Lăng vương hét:
- Mau! Mau tới cứu bản vương! Ai ui!
Hai quân sĩ kia đem cánh tay của hắn xoay mạnh, lại bồi thêm hai quyền vào bụng, lập tức đem vương gia được nuông chiều từ bé này đánh cong người lên như con tôm khô.
Mà làm Đằng Lăng vương không nghĩ tới chính là, Tư Không Phiền đi về phía trước hai bước, quỳ gối trước mặt đám người Lý Cáp, run giọng nói:
- Đệ tử Từ Không Phiền, chào Dương hộ pháp, Thanh hộ pháp!
Lúc này không chỉ có Đằng Lăng vương mà ngay cả đám người Lý Cáp cũng nghi hoặc khó hiểu, nhìn về phía Tư Không Phiền trước mặt hai đại hán áo đen.
Hai đại hán áo đen kia chính là hai cao thủ được môn chủ Bắc Cực môn Tư Không Minh phái tới, tựa hồ cũng không nhận ra Tư Không Phiền.
- Ngươi là ai?
Một đại hán áo đen hỏi.
Tư Không Phiền vẫn quỳ rạp trên mặt đất, cung kính nói:
- Đệ tử là đệ tử thứ mười sáu của Đông Nam môn tam môn chủ Tư Không Câu, từng ở tổng bộ gặp qua hai vị hộ pháp.
Một vị đại hán áo đen khác bừng tỉnh:
- Nguyên lai là đệ tử của Tư Không Câu!
Vừa nói xong lại nhíu mày:
- Làm sao ngươi lại ở trong Đằng Lăng vương phủ? Ta nhớ rõ Đông Nam môn không phái người tới Đằng Lăng vương phủ a!
Tư Không Phiền run giọng:
- Đệ tử… đệ tử đáng chết!
Đại hán áo đen ánh mắt lạnh lùng:
- Ngươi dám một mình đi vào công môn liên hệ với người của triều đình?
- Dương hộ pháp, Thanh hộ pháp tha mạng!
Rất khó tưởng tượng, Tư Không Phiền nhìn như lão hán năm mươi lại mang vai vế đệ tử với đám Tư Không Minh.
Đằng Lăng vương nhìn tới trợn mắt há mồm, cao thủ được mình tôn sùng lại quỳ gối với thủ hạ Lý Cáp, điều này làm một tia hi vọng cuối cùng của hắn tan biến, không khỏi có cảm giác sắp bước chân vào điện diêm vương.
Hai đại hán áo đen kia cung kính nói với Lý Cáp:
- Đại tướng quân, ngươi này là phản đồ của Đông Nam Bắc Cực môn, khẩn cần đại tướng quân chờ thuộc hạ thanh lý môn hộ!
Tư Không Phiền vừa nghe, thân thể run lên nhưng ngay cả cầu xin cũng không dám.
Hồng Luyện môn môn chủ Tuyết Sơn Ngâm bên cạnh có chút vui sướng khi người gặp họa, cười nói:
- Bắc Cực môn cũng sinh ra phản đồ, thật sự không nghĩ tới a!
Lý Cáp liếc mắt nhìn Tư Không Phiền trên mặt đất nói:
- Không phải ngươi vừa nói muốn thử võ công của ta sao? Hiện tại ta cho ngươi cơ hội này, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ lưu lại cho ngươi một mạng!
Tư Không Phiền mạnh mẽ ngẩng đầu, tinh quang trong mắt bạo xạ, thân thể phóng về phía Lý Cáp.
Hắn vốn là đệ tử của Bắc Cực môn Đông Nam môn chủ Tư Không Câu, sau lại vì bất mãn quy củ sâm nghiêm, không thể vào đời hưởng lạc liền trộm rời khỏ Đông Nam môn, đến Đại Hạ quốc tới một ít quý phủ quan lớn làm võ sư, lâu dần cũng có chút danh khí, được Đằng Lăng vương Hàn Bình thu nhận vào trong phủ. Mà Tư Không Câu vì nhớ đến tình cảm sư đồ nên không hạ lệnh đuổi giết, càng không đem việc này báo lên tổng bộ. Bây giờ hai đại hộ pháp của Bắc Cực môn đều ở đây, lại còn đi theo phía sau Lý Cáp làm thuộc hạ, Tư Không Phiền đã biết theo như môn quy Bắc Cực môn, mình phải chết không thể nghi ngờ, bí quá hóa liều bắt Lý Cáp làm con tin.
Tay của Tư Không Phiền đã chụp lên vai của Lý Cáp, trong lòng hắn thầm vui vè, lập tức đem chân khí rót vào trong cơ thể Lý Cáp, định đem thân thể Lý Cáp chế trụ. Nhưng không nghĩ tới, bao nhiêu chân khí dồn vào trong cơ thể Lý Cáp như đá ném biển rộng, không tạo lên được tác dụng.
Lý Cáp cười lạnh, tay phải tóm thẳng lên gáy Tư Không Phiền, nhấc hắn lên giữa không trung.
Tư Không Phiền cả kinh, liên tục toàn lực ra quyền đánh lên thân Lý Cáp nhưng ngay cả tiếng vang cũng không phát ra.
Lý Cáp vung quyền, đánh xuống tứ chi cùng đan điền Tư Không Phiền, sau đó ném tới trước mặt hai đại hán áo đen, nói:
- Đem hắn mang về cho Tư Không Minh!
Dứt lời liền xoay người hướng về phía đại môn, Hương Hương cùng Tam Ngưu theo sát phía sau, hai quân sĩ kia cũng vác Đằng Lăng Vương lên đi theo phía sau.
Tứ chi cùng các đốt ngón tay của Tư Không Phiền vỡ vụn, nội lực cũng bị phế, như một đống bùn nằm dưới mặt đất, run rẩy ngẩng đầu lên nhìn hai đại hán áo đen.
Một đại hán áo đen oán hận đạp cho hắn một cước, phun nước miếng:
- Phản đồ chết tiệt! Tư Không Câu huynh đệ vì ngươi mà gặp tai họa!
Đoàn người Lý Cáp nghênh ngang xâm nhập Đằng Lăng vương phủ rồi bắt Đằng Lăng vương, sau đó cũng không trở về Vũ Uy hầu phủ mà về Lê phủ.
Trên linh đường Lê Bố lúc này bày lên một bàn tiệc.
Ngoài trời mưa gió âm u làm nội đường cũng có chút âm u rét lạnh.
Trên bàn tiệc chỉ có Lý Cáp cùng Đằng Lăng vương, trừ Hương Hương đứng đằng sau Lý Cáp ra thì không còn ai khác.
Bất quá có chút kỳ quái chính là, rượu trên bàn tiệc chỉ có ở bên Đằng Lăng vương, trước mặt Lý Cáp không có một chén rượu, mà rượu trong chén trước mặt Đằng Lăng vương có màu đỏ như máu.
- Vũ Huy hầu… Vì sao phải ở trong này….
Đằng Lăng vương lúc quay đầu về phía quan tài cùng bài vị của Lê Bố, trong lòng thấp thỏm, lại thêm rượu và thức ăn có chút quỷ dị, làm lòng hắn sợ hãi không yên:
- Vũ Uy hầu, màu rượu này không giống bình thường, cái mùi vị này…
Nói xong sắc mặt đại biến, bởi vì hắn nhớ tới cái mùi này là cái gì rồi.
Khóe miệng Lý Cáp mỉm cười làm trái tim Đằng Lăng vương càng thêm băng giá, Lý Cáp nói:
- Vương gia, bàn rượu và thức ăn này đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ăn nhanh lên, đừng lãng phí!
- Cái này… Cái này…
Trong mắt Đằng Lăng vương đầy sợ hãi, chỉ lên cái chén trước mặt, run giọng nói:
- Đây rõ ràng là máu a!
Lý Cáp gật đầu:
- Không sai, là máu, máu người!
Nói xong lại nhìn về phía mâm cơm nóng hổi, khói bay nghi ngút:
- Đây là thịt, cũng là thịt người!
- A…
Đằng Lăng vương hét lên, đứng bật dậy. Hắn thấy ánh mắt Lý Cáp nhìn mình, lại thêm linh đường hôn ám, nỗi sợ hãi trong người bùng lên không thể kìm chế.
Lý Cáp chậm rãi nói:
- Vương gia, máu này, thịt này đều tươi mới, ngươi đoán xem là máu thịt của ai?
Ngực Đằng Lăng Vương kịch liệt phập phồng, hai chân như nhũn ra nói:
- Vũ Uy hầu, đừng, đừng đùa nữa…
- Vương gia, ngươi thấy ta giống như đang nói đùa sao? Ta cho ngươi biết!
Lý Cáp gằn từng chữ một nói:
- Máu và thịt này, đều là của Lâm Hồng!
Đằng Lăng vương ngồi xuống ghế, đúng hơn là ngã xuống, chân của hắn đã nhũn ra, vô lực chống đỡ thân thể.
- Lâm Hồng…
Đằng Lăng vương thoáng nhìn lên mâm thịt, tựa hồ thấy một sợi tóc đen.
Đây là tóc người? Tóc của Lâm Hồng? Đằng Lăng vương chỉ thấy trong bụng nhộn nhạo, đồ ăn đã ăn vào nôn thốc nôn tháo ra ngoài.
Lý Cáp lắc lắc đầu:
- Vương gia, ngươi không ăn đã ói là sao? Ăn nhanh lên đi, để lâu hương vị sẽ không ngon!
Đằng Lăng vương nôn xong, nước mắt nước mũi dàn giụa, quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin:
- Hầu gia, ngươi tha cho ta, tha cho ta đi! Ngươi muốn ta làm gì cũng được, van cầu ngươi, tha cho ta đi…
Lý Cáp ha ha cười:
- Vương gia, ngươi làm gì vậy? Tha cho ngươi? Ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta sao?
- Vương gia, ta không muốn giết Lê Bố, đều là tiện nhân Lâm Hồng kia câu dẫn ta! Là nàng hạ độc giết Lê Bố. Trước đó ta không biết gì hết, ngài ngàn vạn lần đừng nghe lời nàng, nàng nhất định đang vu cáo hãm hại ta, ta không nghĩ sẽ giết Lê Bố a….
Lý Cáp lắc lắc đầu:
- Ai nha nha, vương gia, ngươi xem bộ dạng của ngươi kìa, thế này đâu có giống vương gia Đại Hạ quốc! Mau đứng dậy! Súc miệng rồi nhanh chóng ăn cơm, chờ ngươi ăn xong rồi nói!
- Hầu gia, gia gia, thân gia gia! Van xin ngài, tha cho ta…
Đằng Lăng vương dập đầu thật mạnh.
Lý Cáp vẫn mỉm cười:
- Ấy, vương gia, ta không dám, gia gia của ngươi chính là Hoàng đế a!
Đằng Lăng vương vẫn liên tục dập đầu cầu xin.
Lý Cáp bỗng hừ lạnh, quát:
- Đừng dập đầu, ngươi con mẹ nó ngồi đàng hoàng cho ta!
Đằng Lăng vương bị dọa đến sửng sốt cả người. Lập cập từ mặt đất đứng dậy, một lần nữa ngồi lại trên ghế, thân thể co lại, run rẩy không ngừng, vô cùng sợ hãi.
- Ăn đi! Ăn xong rồi uống trà, uống rượu, ta sẽ không giết ngươi!
Đằng Lăng vương vừa nghe, hơi do dự, lập tức súc miệng, cầm chén huyết tửu, cau mày dốc ngược vào miệng, sau đó bắt đầu gắp miếng thịt, không cần nhai, hầu như nuốt chửng.
Nhưng ăn được vài miếng, lại nghĩ đến mình đang ăn thịt, uống máu Lâm Hồng, chưa ăn được vài miếng lại nôn đầy ra đất.
Lý Cáp nhìu mày:
- Vương gia, bất kể là trên mặt đất hay trên bàn, chỉ cần còn dư một chút thịt, ra sẽ thu hồi lời vừa nói!
Đằng Lăng vương vội úp sấp xuống mặt đất, đem thịt rượu mình vừa mới nôn ra liếm trở lại, vừa ăn vừa ói, sau đó lại ăn.
Lý Cáp chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau đít đi đến trước bài vị Lê Bố, nhắm hai mắt lại, cúi đầu thở dài một hơi, mà vẻ mặt Hương Hương đứng bên cạnh hắn không chút thay đổi, ánh mắt luôn dõi theo chủ nhân của mình.
Sau nửa canh giờ, cứ ăn rồi lại ói, ói rồi lại ăn, Đằng Lăng vương đã đem ‘rượu thịt’ trên bàn, trên mặt đất ăn không sót lại thứ gì.
Ngồi mềm nhũn trên ghế, cả người Đằng Lăng vương đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như vừa mới trải qua một cuộc chiến đấu kịch liệt.
- Hầu… Hầu gia… Ta đã ăn xong rồi!
Đằng Lăng vương hữu khí vô lực nói, vừa nói được vài từ lại muốn ói, nhanh chóng lấy tay che miệng lại, cố gắng đem những thứ chuẩn bị nôn ra nuốt ngược trở lại.
Lý Cáp vẫn đang quay về phía bài vị Lê Bố.
- Hàn Bình, ngươi có lời nào cần nói với Lê đại ca không?
Đằng Lăng vương Hàn Bình sững sừ, nhìn về phía bài vị Lê Bố thật lớn, hàn ý trong lòng lại dâng lên. Do dự một chút rồi vẫn nói:
- Ta… Ta thực xin lỗi Lê tướng quân, ta… Ta cũng đã đem tiện nhân kia nuốt vào bụng, coi như báo thù cho Lê tướng quân, hi vọng tướng quân có thể yên nghỉ.
Lý Cáp vẫn không xoay người lại:
- Lê đại ca một đời anh hùng, vì triều đình đánh Đông dẹp Bắc, lập vô số công lao. Hắn thế nhưng không phải chết trên chiến trường mà chết trên tay phụ nhân trong nhà cùng gian phu. Ngươi nói xem, ta là huynh đệ của hắn, có thể nuốt được cơn tức này sao?
- …
Đằng Lăng vương không biết nói gì, đành phải nhìn Lý Cáp chậm rãi xoay người lại.
- Hàn Bình, những lời này chính ngươi tự nói với Lê đại ca đi!
Lý Cáp nói xong, vỗ tay hai cái.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, cửa linh đường nhẹ nhàng đẩy ra, một cự phụ ăn mặc diêm dúa tiến vào, cười ‘vũ mị’ với Lý Cáp:
- Đại tướng quân!
Lý Cáp gật gật đầu, chỉ vào Đằng Lăng vương nói:
- Hắn giao cho ngươi!
Cự phụ cười sằng sặc:
- Đa tạ đại tướng quân!
Cự phụ sở dĩ gọi là cự phụ bời vì hình thể của ả khác người thường, thân cao hai thước có thể so với Tam Ngưu, mông eo lại càng to đến đáng sợ, trên mặt bị thịt béo chen chúc đến mức cơ hồ không nhìn thấy mắt.
Cự phụ này có danh xưng là ‘Bá Vương tiên tử’, là đệ tử cấp thấp của Hồng Luyện môn, luyện một môn võ công gia truyền, có thể trong lúc giao hoan với nam tử, hút tinh khí của bọn họ cho mình dùng. Võ công này của ả phải có thể chất đắc biệt mới có thể tu luyện, còn hơn cả thái dương bổ âm, có khi còn mạnh hơn mấy chục lần.
Trong lúc ả cùng nam tử giao hoan thì người đó như bách trùng phệ thân, thống khổ vô cùng, cuối cùng sẽ bị ả hút thành thây khô, một chút huyết nhục cũng không còn. Cả quá trình này chậm thì vài khắc, lâu thì khoảng một thời thần, nam tử đó sẽ từ trong thống khổ cực độ mà tử vong.
- Hầu gia! Hầu gia! Ngươi không phải nói, chỉ cần ta ăn hết thịt ngươi sẽ không giết ta sao?
Đằng Lăng vương vừa nhìn thấy cự phụ lại bắt đầu muốn nôn mửa, vội vàng hô to.
Lý Cáp nhìn hắn một cái, mang theo Hương Hương đi ra khỏi đại môn, ra cửa mới bỏ lại một câu:
- Ta không giết ngươi, là ả giết ngươi!
- Đóng cửa, cảm ơn!
Cự phụ kia tóm cổ Đằng Lăng vương đang chuẩn bị chạy trốn.
‘Ba’, đại môn linh đường một lần nữa được khép lại, bên trong truyền ra từng tiếng thống khổ thê thảm cùng tiếng cuồng tiếu đầy dâm đãng.
- Hầu gia, tên Vượng Tài kia lại kêu muốn gặp Lâm Hồng.
Đi đến hành lang gấp khúc, một thị vệ tiến lên nói với Lý Cáp.
- Để cho hắn đi vào, sau khi nhìn thấy không cần đi ra nữa!
- Rõ!
Thị vệ đáp một tiếng rồi xoay người rời đi.
Lý Cáp đương nhiên không thật sự đem thịt Lâm Hồng nấu chín, thịt cùng máu Đằng Lăng vương Hàn Bình bị buộc ăn chỉ là thịt heo cùng máu heo, chỉ có điều cách chế biến hơi lạ thôi.
Kinh thành, mưa lớn vẫn ào ào đổ xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.