Ngay khi Sầm Đầu còn đang kinh ngạc, hai tay áo hóa thành lưỡi đao sắc bén đã chặt ngang mười mấy người thành hai đoạn, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, thân thể bọn hắn vẫn còn liền một chỗ chưa ngã xuống. Mười mấy người ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thắt lưng của mình, vẻ mặt khó tin. Với võ công của bọn hắn, dưới tình huống bình thường, cho dù bị cao thủ tập kích từ sau lưng, cũng phải có cơ hội né tránh. Nhưng bọn hắn thật không ngờ chính là Lý Cáp có năng lực bách biến như vậy, càng không nghĩ tới người đã muốn trở thành đồng mình lại đánh lén mãnh liệt như vậy. Sau khi hơn mười hắc y nhân hóa thành hai đoạn, máu tươi tung tóe, nội tạng đầy đất, nắm tay Lý Cáp đã như lưu tinh đập vào ngực Sầm Đầu. Hắn biết bang hắc y thích khách này có thể đột nhiên tự bạo đan điền tự sát, giống như phần tử khủng bố, cho nên cũng không tồn tại ảo tưởng bắt mấy nhân chứng sống về, mỗi chiêu đánh ra đều là sát chiêu. Một quyền đánh ra lập tức đánh lõm ngực Sâm Đầu cả mảng, cả người bay ra vài thước nện xuống mặt đất, chấn động làm bụi bay mù mịt, phun ra một ngụm máu lớn. Một quyền cực mạnh đã khiến cho Sâm Đầu mất hẳn năng lực hành động, hắn chuẩn bị đối phó với hắc y nhân còn lại. Kết qủa vừa ngẩng đầu lên, mấy tên hắc y nhân còn lại thấy hắn vừa chớp mắt đã giết mười mấy người, lại đánh bại lão Đại của bọn hắn bị dọa đến sợ hãi bắt đầu bỏ chạy, ngay cả ý niệm giao thủ với hắn cũng không có. - Sậu phong thuật! Một người áo đen hô to lên, hai tay nắm chặt đặt lên ngực, ngón cái chỉ thẳng lên trời, các hắc y nhân khác đều chạy tới phía sau hắn. Chỉ thấy một trận cuồng phong nổi lên, bụi bay mù trời không nhìn rõ gì nữa. Hai tay áo của Lý Cáp có thể so với lưỡi sắc bén quét qua, sau một loạt âm thanh bụi mù dần tiêu tán. Nhưng Lý Cáp không lường được là sau khi bụi mù tản đi, trên mặt đất chỉ có ba cái chân gãy, còn mấy hắc y nhân kia đã không thấy tung tích. - Đê Ka Mờ, đám người này còn biết thuật pháp! Lý Cáp vừa nói xong đá một cước vào Sâm Đầu còn chưa chết, kéo hắn về phía kinh thành. Hắn nhớ rõ Hương Hương đã từng nói qua, thuật pháp, đạo thuật và võ công không thể cùng tu luyện tới đỉnh cao được. Có thể thấy đám người kia võ công không thấp, sao lại biết thuật pháp đây? Kỳ thật hắn không biết, cách hắn bất quá chỉ mấy chục thước, mấy hắc y nhân kia đang cõng đồng bạn gãy chân trên lưng, cắn răng im lặng chạy trối chết. Thiên Gia giáo nguyên bản gọi là Gia Linh giáo, vốn là giáo phái nổi tiếng về thuật pháp. Bất quá bọn hắn vận dụng để kiếm miếng ăn, sau đó hại đời con gái, dọa dẫm dân chúng, lừa đảo tiền tài, làm người trong giang hồ khinh thường coi là tà giáo. Sau một vị giáo chủ Gia Linh giáo đổi tên thành Thiên Gia, mạnh mẽ sửa đổi giáo luật, cũng ẩn vào núi sâu, sau đó không lâu tái xuất, bày ra bộ mặt nhân nghĩa thân thiện, truyền bá giáo lý, vì thế có không ít tín đồ. Bất quá Thiên Gia giáo rất nhanh bị triều đình cấm sát, nguyên nhân là bọn hắn tự tổ chức huấn luyện tín đồ quy mô lớn, triều đình cảm thấy sự uy hiếp. Thiên Gia giáo lần thứ hai tiến vào thâm sơn, khi đó võ công của giáo chúng vẫn chỉ thường thường, kể cả võ công của giáo chủ trên giang hồ cũng không được xếp vào trước năm trăm. Mà sau vài thập niên im lặng, lần thứ hai xuất hiện Thiên Gia giáo đột nhiên nhiều cao thủ nhất lưu như vậy, nếu để cho những bang phải trên giang hồ biết được, hẳn phải chấn động một phen, một ma giáo mới xuất hiện sao? Nhưng Thiên Gia giáo dù sao năm đó cũng lấy thuật pháp làm chính, cho nên trong giáo vẫn thịnh hành thuật pháp. Lần này tới kinh thành ám sát mặc dù là cao thủ tinh thông võ đạo, nhưng vẫn có người am hiểu ít thuật pháp thô sơ, giống như sậu phong thuật vừa rồi. Bất quá thuật pháo đó nếu do người tinh thông sử dụng có thể trong chớp mắt đưa mấy người đi tới vài dặm chứ không phải chỉ là mấy chục thước như bọn hắn thôi đâu. *********** Sở Nguyệt lâu tại kinh thành tấc đất tấc vàng cũng được xem như kiến trúc quy mô khá lớn. Sở Nguyệt lâu kỳ thật không phải là một tòa lầu, ngoại trừ lầu Sở Nguyệt là chính, còn phân ra mười tám viện ba mươi sáu lâu, cùng với đó là chất lượng các cô nương cũng khác nhau. Đương nhiên trong đó lớn nhất, hoa lệ nhất, hoàn cảnh tốt nhất là Sở Nguyệt hiên, có cô nương đầu bảng Sở Nguyệt lâu Sở Linh Lung. Giữa Sở Nguyệt hiên, có hai tòa tiểu lâu, một tòa chuyên để biểu diễn, to lớn mà hoa lệ, một tòa khác là khuê lâu của Sở Linh Lung, chỉ có hai tầng, u tĩnh mà thanh nhã. Sân rất rộng, đầy vườn là hoa cỏ, bốn mùa đều hương hoa mê lòng người, còn có một ao nhỏ, một gốc liễu rũ bờ ao, ở trong đình viện làm cho người ta cảm thấy mình không phải đang ở chốn kinh thành phồn hoa nhộn nhịp. Lúc này đang là sáng sớm, bởi vì trời đầy mây mù nên không có ánh dương ấm áp vuốt ve mặt đất, bầu trời có vẻ tối tăm. Sở Linh Lung đang ở trong tòa lâu dùng để biểu diễn gảy đàn, bất quá trong lâu không có khách, chỉ có Quỷ di mặc hắc bào đứng phía sau lưng nàng. Khúc nhạc như nước chảy róc rách nhẹ nhàng theo những ngón tay thon dài của Linh Lung múa trên cung đàn, nàng vẫn diễn tấu cổ khúc mà Lý Cáp không thích. - Quỷ di, bên ngoài còn lùng bắt người khắp nơi sao? Khúc nhạc còn chưa tấu xong, nàng đã ngừng lại, nhẹ giọng hỏi Quỷ di phía sau. - Đúng vậy, Vũ Lâm quân đầy đường còn đang lùng bắt thích khách. Quỷ di thản nhiên trả lời. - Đêm qua trong hoàng cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Chẳng lẽ thật sự có thích khách vào hoàng cung ám sát hoàng đế? - Không rõ lắm. - Thích khách cũng thật lợi hại, trước ám sát ở kinh thành, chiến một trận cùng Vũ Lâm quân và cao thủ đại nội, sau đó biến mất không thấy bóng dáng. Sau đó, chúng có thể chạy đến hoàng cung đại náo, thật không hiểu bọn họ sao làm thế được. - Không biết. Sở Linh Lung bĩu môi, mấy ngày này giới nghiêm, nàng không thể nào rời đi, chỉ có thể chờ đợi trong Sở Nguyệt lâu, thật sựu là buồn chết. Mà tính tình Quỷ di lại không thích nhiều lời, mặc nàng nói một mình. Tuy rằng đa số đều là lời nói vô nghĩa. - Có người! Quỷ di bỗng nhiên nói. - A? Sở Linh Lung sửng sốt, khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn lên Quỷ di, nghi ngờ nói: - Có người? Quỷ di nhìn lên cửa sổ phía đối diện chính là khuê lâu của Sở Linh Lung. - Trong lầu ngươi có người đi vào. - Có lẽ là Tiểu Mẫn. Sở Linh Lung nói, Tiểu Mẫn là thị nữ của nàng. - Không phải. Thấy ánh mắt của Quỳ di có chút ngưng trọng, tâm của Linh Lung cũng nổi lên, trong lòng không khỏi nghĩ tới thích khách cam đảm dám ám sát hoàng đế. Chẳng lẽ là thích khách này… - Bên ngoài Sở Nguyệt lâu có Vũ Lâm quân tuần tra cùng cao thủ đại nội, chúng ta… Nàng lo lắng nói. Quy di nghe vậy, nhíu mày nói: - Không cần. Sở Linh Lung không nói nhưng vẫn lo lắng nhìn qua cửa sổ tiêu lâu của mình, trong lòng thầm nghĩ ai trộm vào khuê lâu nàng đây. - Có thể là người trong lâu hay không? Thân hình Quỷ di vừa động, tới giữ cửa sổ, nói với Linh Lung: - Ta vừa mới thấy hắn vào phòng của ngươi, loại thân thủ này không phải là người trong lâu có thể có. Trong lòng Linh Lung lại có chút lo lắng: - Thân thủ tốt sao? Chẳng lẽ thật sự là thích khách? - Bây giờ kết luận còn quá sớm, ta đi xem. - Quỷ di, hay là kêu Vũ Lâm quân đi! Linh Lung nói xong, đã thấy Quỷ di từ cửa sổ lao ra ngoài, giống như chim ưng bay về phía khuê lâu của nàng. Linh Lung đứng bên cạnh lầu các khẩn trương nhìn sang, chỉ thấy Quỷ di nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh khuê lâu, hai ba bước đã lên đến lầu hai, đứng bên ngoài cửa sổ khuê phòng nàng xem xét. Cửa sổ không đóng, Quỷ di thấy trước giường Sở Linh Lung có một nam tử đang ngồi, nhưng vì mặt hắn xoay về phía giường nên không rõ diện mạo, trên giường tựa hồ còn một người đang nằm. Quỷ di súc thế, đột nhiên phá cửa sổ bay vào. Linh Lung ở đối diện chợt nóng nảy trong lòng, theo bản năng cắn ngón tay của mình để tránh mất khống chế kêu ra tiếng. Tiến vào phòng, tay phải Quỷ di chụp lấy nam tử ở đầu giường, đã thấy người đó quay lại cười với nàng: - Quỷ di, là ta. Đồng tử Quỷ di co rụt lại, vội vàng thu chiêu, thân thể bay vòng lại một vòng, sau khi đánh tan kình lực thì đứng trước người nam tử nọ. - Nhị lang. Quỷ di nói. Nam tử trước mặt dĩ nhiên là Nhị công tử Lý gia Lý Cáp. Lý Cáp sau khi vào địa đạo, nhớ tới cô gái trên lưng mình, phải tìm một chỗ thu xếp cho nàng, liền tiến vào Sở Nguyệt lâu, đi vào khuê phòng của Sở Linh Lung, chuẩn bị cho cô gái này trốn ở đây, nhờ Sở Linh Lung và Quỷ di tạm thời chiếu cố giùm. Quỷ di nhìn cô gái trên giường, mặt nàng đã được Lý Cáp dùng khăn mặt lau qua, có vẻ thanh lệ cực kì, chỉ là trên mặt có ứ máu, hai mắt cũng có chút kỳ quái. - Quỷ di, tạm thời đừng hỏi thân phận cô ấy, ta để cô ấy ở chỗ này, nhờ di cùng Linh Lung cô nương thay ta chiếu cố vài ngày. Lý Cáp vừa nhẹ nhàng vỗ về cô gái vừa nói. - Được. Quỷ di lên tiếng, ánh mắt nhìn về một hắc y nhân cạnh cửa. Trên mặt hắc y nhân che miếng vải đen, ánh mắt trừng lớn, tràn đây lệ khí, ngực lõm vào một mảnh thật kỳ quái, trên sàn nhà dính không ít vết máu. Lý Cáp: - Đó là thủ lĩnh nhóm thích khách ta bắt được. - Hắn còn sống? - Còn một hơi, nhưng cũng không được bao lâu nữa, hắc hắc, muốn sống không được, muốn chết không xong, ngay cả vận kình tự bạo đan điền cũng không được. Hắn đã chỉ còn là thi thể còn thở được thôi, bất quá tốt xấu gì bắt về cũng coi như bắt sống một thích khách. Quỷ di không hỏi nhiều nữa. Lý Cáp cúi người nói gì đó với cô gái kia, cô gái gắt gao nắm chặt tay hắn không chịu buông ra, thân thể cũng giãy dụa muốn đứng lên. Nói thêm một hồi cô gái mới dần bĩnh tĩnh lại rồi nằm xuống. Lý Cáp đắp chăn cho nàng, sau đó đi tới cửa, nhấc Sâm Đầu đã nửa sống nửa chết lên. Từ lúc nói ra xong thì bách biến đã biến thành nhẫn lại một lần nữa một lần nữa lên tay, bộ quần áo đang mặc là hắn mới tìm được chỗ dân cư gần đó, tuy rằng không quá vừa người nhưng vẫn mặc ổn. Nếu không khoác trường bào màu đen đi ra ngoài, bị người khác nhìn thấy nhất định liên tưởng đến thích khách tối qua đại náo hoàng cung. - Đúng rồi, việc này trước hết đừng nói cho gia gia của ta, sau này ta sẽ nói cho ông ấy biết. Đi tới cửa rồi Lý Cáp đột nhiên lại nói. Quỷ di lặng đi một chút, nói: - Nếu thái sư hỏi... - Nói là nha hoàn mới của Linh Lung cô nương. Lý Cáp nói. - Ừ… Quỷ di vẫn gật đầu đáp ứng. Lý Cáp dẫn theo Sâm Đầu ra cửa, trực tiếp nhảy xuống lầu, Sâm Đầu trong tay bị chấn động phun ra một ngụm máu, ánh mắt trắng dã nhưng vẫn chưa đoạn khí. Sở Linh Lung ở lầu đối diện nhìn thấy một nam tử dẫn theo một người áo đen nhảy ra từ khuê phòng của mình, cuối cùng cũng kinh hô, vừa sợ hãi, vừa lo lắng, không biết Quỷ di trong phòng thế nào rồi. Mà nghe tiếng của nàng, nam tử kia còn ngẩng đầu nhìn nàng cười một cái, lúc này nàng mới nhìn rõ mặt nam tử kia. Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình, Linh Lung không nghĩ tới, nam tử kia lại là Lý Cáp! Ngay khi nàng còn đang khó tin, Lý Cáp đã nhảy lên trên tường, mượn lực từ mái hiên lầu các mà nhảy ra ngoài. Lý Cáp nhảy ra khỏi Sở Nguyệt lâu lập tức thu hút mấy cao thủ đại nôi đang tìm kiếm xung quanh. Bất quá sau khi hắn hạ xuống, người thứ nhất nhìn thấy là Hương Hương. Lý Cáp có chút ngoài ý muốn, dùng tay không nắm Sâm Đầu vỗ nhẹ mặt của tiểu hồ yêu nhẹ nhàng nói: - Sao nàng lại ở chỗ này? Hương Hương khẽ cắn môi dưới, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào hắn, hốc mắt từ từ đỏ lên. Lý Cáp nóng nảy, quăng thẳng Sầm Đầu sang một bên, dùng sức ôm Hương Hương vào lòng: - Bảo bối sao vậy? Đừng khóc, đừng khóc mà. Đáng thương cho thủ lĩnh thích khách của chúng ta, lại nôn ra một ngụm máu tươi, tròng mắt lại trợn lên, nhất định trong lòng đan rên rỉ: “Sao ta còn chưa chết a!” Hương Hương cuối cùng nấc một tiếng: - Chủ nhân, người trước kia đã nói lần sau rời đi nhất định sẽ nói trước cho Hương Hương, người đã nói, đã nói… Nước mắt như trân châu không ngừng chảy xuống hai gò má mỹ lệ, truyền thuyết kể rằng một giọt lệ thiên niên hồ yêu có thể cho hai mươi năm tu hành. Lý Cáp cảm thấy trên mặt ướt, nghe được lời nói của Hương Hương, đau lòng không thôi, trong lòng cũng áy náy, chính mình hôm qua mất tích một ngày, Hương Hương chắc chắn lo lắng muốn chết, cũng tìm mình mất một ngày. Vốn Hương Hương có thể rất nhanh tìm được mình trong khoảng cách gần bằng mùi vị, chỉ là hôm qua mình “bay” qua hai tỉnh, nàng sao có thể tìm được, có thể tưởng tượng tâm tình của nàng lúc đó. Nghĩ đến Thiên Thiên cũng sẽ sốt ruột lo lắng tuyệt đối không kém Hương Hương. - Đừng khóc, đừng khóc, là ta không đúng, để ta giải thích cho Hương Hương nào? Nàng muốn trừng phạt gì ta cũng được. Lý Cáp ôn nhu an ủi, khẽ hôn mái tóc ngát hương của nàng. - Ai đó? Không biết bây giờ các nơi đều giới nghiêm sao? Mấy cao thủ đại nội nhảy xuống bên cạnh Lý Cáp, lập tức có một đội Vũ Lâm quân chạy tới sau. Lý Cáp ngẩng đầu nhìn mấy người, nói: - Ta là Vũ Uy hầu. Mấy cao thủ đại nội đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn đa số chưa gặp qua Lý Cáp, cho nên đều chỉ nghe qua đại danh, chưa thấy qua hình dáng. Ngày ấy thích khách ám sát hoàng đế, Lý Cáp cũng đội mũ giáp, cao thủ đại nội gặp qua hắn cũng không nhiều. Cuối cùng vẫn là một binh lính trong Vũ Lâm quân xác nhận thân phận Lý Cáp, mọi người nghe nói hắn bắt sống thủ lĩnh thích khách, đều rất kinh ngạc và bội phục, quả nhiên Hổ Uy tướng quân đúng là Hổ Uy tướng quân. Kết quả, Lý Cáp cùng Hương Hương quay về phủ thái sư thì phía sau đã có chừng trăm binh lính Vũ Lâm quân cùng cao thủ đại nội, tiếng là hộ tống nhưng thực tế là xem náo nhiệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]