Lý Cáp trực tiếp từ cầu thang lên lầu ba. Tên bồi bàn kia không dám, cũng không có cách nào ngăn trở. Trên lầu ba có một cái cửa nhỏ, đứng bên ngoài có hai đại hán cao to canh giữ. Hai tên thấy Lý Cáp lù lù đi tới lễ phép nói: - Vị công tử này, ngài là? - Đừng cản đường… Chúng ta… Công tử chúng ta muốn đi ăn cơm. Dương Cận nhíu mày. Phong cách này hắn cũng học từ Lý Cáp. Đại hán kia vẫn cười nói: - Giang công tử, các ngươi không phải là người kinh thành? Lầu ba Hoa Phượng lâu chúng ta chỉ tiếp đãi các quan gia đệ tử trong kinh thành. Xin ngài hãy xuống lầu hai. Thì ra Dương Cận xưng Lý Cáp là “Giang công tử”. Nếu không chứng kiến hai hổ vệ đều mang trường đao trên lưng, khí chất của Lý Cáp cũng không giống bình thường, hắn sẽ không ân cần như vậy, sớm đã quẳng bọn họ xuống lầu hai rồi. Dương Cận nghe vậy giận dữ: - Thế nào? Các ngươi mở đại môn buôn bán, lại còn kỳ thị? Không phải kinh thành lại không được vào? Đại hán kia thu hồi tươi cười: - Mấy vị công tử, ta cũng vì các ngươi suy nghĩ, người bên trong có địa vị thực không tầm thường. Ở chỗ này chúng ta còn mời ngươi ra ngoài, không làm khó dễ ngươi. Nếu như vào bên trong, là những người các ngươi không thể động vào. Lý Cáp bỗng nhiên nở nụ cười, trong kia chẳng lẽ là có đại nhân vật nào? Người có thể làm khó hắn, ở kinh thành này chỉ sợ liền có một tên hoàng đế. - Cười cái gì? Đại hán kỳ quái nói. Lý Cáp bỗng nhiên chìa tay ra, nhanh nhẹn tóm lấy cổ hắn, đưa hắn nhấc tới trước mặt. Đại hán giống như một con gà con, vô lực phản kháng, thần sắc hoảng sợ. Phải biết rằng, võ công tên đại hán này trong giang hồ cũng không phải tệ, có thể đối mặt với một thiếu niên công tử mười sáu mười bảy tuổi, một chút sức lực phản kháng đều không có. Lý Cáp híp mắt nhìn hắn nói: - Các ngươi chỉ tiếp đãi quan gia đệ tử kinh thành? Ta cũng vậy. Bản thân ta muốn thêm chút kiến thức. Các đại nhân vật này, có thể làm cho ta xảy ra chuyện con mẹ gì? Tên đại hán thân hình vừa động, tiến lên chút. Dương Cận chỉ cảm thấy một chút hoa mắt, bên tai vang lên một tiếng bốp giòn tan. Đại hán kia đã bị Lý Cáp tặng cho một cái tát, cả nguời tạo lên một vòng tròn đẹp mắt, một bên má sưng vù, ngã lăn xuống đất. Lý Cáp trực tiếp đem đại hán trong tay ném ra, hét thảm một tiếng. Thân thể khổng lồ lập tức lăn xuống cầu thang, hai Hổ vệ phía sau vội vàng tránh ra. Bồi bàn ở lầu hai hoảng sợ nhìn đại hán kia như quả bóng lắn xuống, nằm trên mặt đất vuốt thắt lưng rên rỉ. Chúng chứng kiến Lý Cáp đã muốn đẩy cửa đi vào tầng ba đại sảnh, nhanh chóng đuổi theo. Lên lầu ba Lý Cáp mới biết được, so với nơi này, lầu hai quả thực như vũng nước so với hồ Nòng Nọc. Công tử ca trên đường nói Hoa Phượng lâu là tửu lâu tốt nhất kinh thành, chỉ sợ có tầng ba này. Nhưng lầu ba lại có quy củ như vậy, chắc chắn thằng chó kia nó muốn cho mình ăn một vố. Ở lầu ba, vô luận là trang sức, bài trí, hay là cái bàn đều hết sức xa xỉ. Ngay trên mặt đất, thảm màu đỏ nhạt cũng đẹp đẽ quý giá. Tuy rằng chỉ có đến mười cái bàn, nhưng bày đặt hợp lý, thoạt nhìn cũng rất vừa vặn khút khít. Bên cạnh bàn còn có vài thị nữ ngon lành cành đào hầu rượu. Cái này so sánh với phục vụ ở lầu hai, tốt hơn nhiều lắm. Trong có có sáu tên công tử mặc hoa phục, tuổi khoảng mười lăm, mười sáu. Trong góc tường còn kê hai cái bàn, nhưng có bức rèm che vào, mơ hồ nhìn thấy bên trong có thân ảnh nữ tử. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lý Cáp không khỏi nghĩ đến các phú hào mở ra club, chỗ này cũng không khác là bao. Chẳng qua tửu lâu này chỉ có một tầng, có thể xếp vào hàng cùi bắp. Mọi người ở lầu ba thấy có người tiến vào, đều ngoái cổ ra nhìn. Một tên công tử ca mặc áo dài trắng, bưng một chén rượu chuẩn bị hướng vào bức rèm quay qua nhìn Lý Cáp, nói với bồi bàn: - Vị công tử ca này là công tử nhà ai? Kia là ba tùy tùng hộ vệ bên cạnh, tại sao cũng có thể đi vào? Bồi bàn chặn lại nói:Truyện sao chép tại t r u y e n yy . com - Vị này chính là… Giang công tử, là khách nhân của lão bản, xin các vị công tử, tiểu thư thứ lỗi. - Giang công tử? Bạch y công tử cau mày nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: - Chưa từng nghe qua. Sau đó liền mặc kệ hướng tới nữ tử ngồi trong hai bàn. Những người khác đều đánh giá Lý Cáp vài lần, sau đó tiếp tục uống rượu, cũng chẳng ai quan tâm hắn là con cóc khỉ nào. Mà Lý Cáp cũng yên lặng, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Bồi bàn kia vội vàng đi tới nói: - Công tử, ngài… Ngài muốn gọi món gì? Nếu người đã đến đây, cũng chỉ có an bài cho bọn hắn, không cần đem sự tình làm lớn, miễn sao không kinh động đến nhóm bà cô cùng tiểu tổ tông. Lý Cáp nói: - Đem đồ ăn cùng rượu ngon nhất kinh thành đến đây. Bồi bàn liền ứng đáp, lại thấp giọng nói: - Công tử… Công tử bên kia cùng tiểu thư đều là đệ tử quan gia trong kinh thành. Nếu ngài không có việc gì, tốt nhất không cần… - Dài dòng con mẹ gì? Kêu ngươi mang thức ăn lên, thì mang lên. Công tử nhà chúng ta muốn làm cái gì, đám các ngươi còn phải dạy sao? Dương Cận trừng mắt nhìn bồi bàn nói. Thanh âm của ắn có chút lớn, mấy người ngồi bàn bên cạnh có chút nghi hoặc, nhưng mà cũng chỉ liếc qua rồi mặc kệ. Xem ra, trước kia cũng thường xảy ra những chuyện như vậy, bọn hắn cũng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Bồi bàn kia mồ hôi chảy ròng ròng, rất nhanh đáp ứng rồi đi xuống lầu. Cửa lầu ba, hai đại hán vẫn nằm trên mặt đất, một thằng lăn đi lăn lại rên rỉ, thằng còn lại ngất lịm không chút phản ứng. Bồi bàn nhớ tới tình hình hai thằng này bị Lý Cáp cho ăn đòn, không khỏi run lên, sờ sờ mặt cùng cổ mình, vội vàng đi xuống. - Chưởng quầy, có người nháo sự. Bồi bàn vừa xuống lầu một, lập tức tìm đến chưởng quầy hồi báo. Chưởng quy nhíu mày: - Không phải là có hai người Hồng Nghiêm coi chừng sao? - Hai nguời đó bị những người kia đánh ngã rồi. Bồi bàn vẫn còn sợ hãi nuốt nước miếng một cái nói. - Bị ăn con mẹ nó đòn rồi sao? Chưởng quầy đề cao âm lượng: - Thằng nào, thằng nào hổ báo cáo chồn có thể đánh ngã hai người đó. - Hình như là Giang công tử gì đó. Không biết lai lịch thế nào. Có bốn người, hai người đeo đao, hình như là trong quân đội. Bồi bàn nói. - Trong quân? Con mợ nó, chắc là đám người Bắc phạt. Đám người này cũng không dễ dây vào. Trừ bỏ đại tướng quân ra, các tướng sĩ Bắc phạt khác không thể được đem binh khí vào trong thành. Chưởng quầy nói, hắn thật không nghĩ thiếu niên kia chính là đại tướng quân, càng không nghĩ đến đó là Hổ Uy tướng quân Lý Cáp. Đúng vậy. Đại tướng nào xuất môn cũng chỉ đem theo hai người. Hơn nữa, thằng này nhìn trẻ con như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là tiểu tướng hoặc thống tướng. - Chưởng quầy, làm sao bây giờ? Hay cứ phục vụ cho bọn họ, cho bọn họ no bụng xong rồi đi? Bồi bàn kia hỏi. Chưởng quầy trầm ngâm một hồi nói: - Cứ đem rượu và thức ăn lên, xem trọng bọn hắn, đừng để gây xung đột là được. Để ta cho người mời Vũ Lâm quân Vương tướng quân. Đối phó với quân Bắc phạt nháo sự, Vũ Lâm quân là chuẩn nhất. - Vâng. Bồi bàn đáp một tiếng rồi đi. Lầu ba, Lý Cáp cùng ba người Dương Cận uống rượu, đánh giá nhóm công tử ca. Đây là đám hoàn khố đệ tử kinh thành sao? Thoạt nhìn cũng giống như đám hoàn khố đệ tử ở Hỗ Dương. Nhưng mà góc kia có cô nương, đâm ra chủ đề bàn tán của bọn này cũng không được thú vị cho lắm. Lý Cáp đánh giá công tử ca này, hắn cũng đánh giá Lý Cáp vài lần. Nhưng cho tới khi bồi bàn mang rượu cùng thức ăn tới, cũng không có ai đến chào hỏi bọn hắn. Lý Cáp không khỏi có chút kỳ quái. Nếu như ở Hỗ Dương, đột nhiên là có người tiến vào, nhất định phải hỏi rõ người tới thân phận là ai. Tại sao ở đây không có ai đến hỏi hắn? Đang nghĩ ngợi, bên kia một thiếu niên công tử mười lăm, mười sáu tuổi bưng một chén rượu đi tới. Cuối cùng cũng có một thằng nhịn không được. Lý Cáp thầm nghĩ trong lòng. - Giang công tử, ta có thể ngồi ở đây chứ? Công tử ca kia cười nói. - Mời ngồi. Lý Cáp hơi vuốt cằm, đợi hắn ngồi xuống mới nói: - Ta không họ Giang, ta họ Lý. Công tử kia sửng sốt: -Họ Lý? Trong lòng hắn theo bản năng nhớ tới Lý gia Đại Hạ, nhưng ngay lập tức hắn phủ định ý nghĩ này. Người của Lý gia có thân phận thế nào? Tại sao hắn có thể tới đây? Hắn thực không nghĩ tới thiếu niên công tử trước mặt chính là Lý gia Nhị công tử. Dù sao hình tượng Hổ Uy tướng quân từ Bắc Cương truyền vào trong kinh thành, luôn là người mặc hắc quang chiến giáp, tay cầm Bát Trường Phủ, cưới Linh Thú Kỳ Lân như thiên thần uy vũ là cho người ta sợ hãi. Một khi hắn nhập kinh, nhất định sẽ tạo thành náo động thật lớn. - Tại hạ muốn hỏi, Lý huynh không phải là người trong kinh thành phải không? - Tại hạ vừa vào thành hôm qua. Lý Cáp nói. - Ồ. Lý huynh tới đây là vì Linh Lung cô nương? Tên công tử hỏi, trong lòng hắn đã đem Lý Cáp là một tên phú thương tới kinh thành. Lão bản Hoa Phượng lâu là thân thích của một quan chức hộ bộ, trong kinh thành có quan chiếu cố, nên có tiềm lực khá tốt. Hắn đem lầu ba của mình thành địa phương tụ họp của nhóm đệ tử quyền quý. Không chỉ kiếm được tiền từ đám đệ tử này mà còn tăng thêm thanh danh. Hơn nữa ở đây còn có kinh thành đệ nhất nghệ kỹ, “Cầm Tiên” Sở Nguyệt Lâu – Sở Linh Lung. Nàng cùng với vài vị tiểu thư trong kinh thành giao hảo, cũng thường đến lầu ba tụ họp. Cũng có không ít phú thương đại hào hối lộ lão bản Hoa Phượng lâu, hi vọng có thể vào được lầu ba, được một lần nhìn phong thái của Cầm Tiên. Tại sao những người này không trực tiếp tới Sở Nguyệt Lâu? Hắc hắc, Sở Nguyệt lâu không phải là chỗ mà người bình thường có thể vào được. Cho dù có vào được, Cầm Tiên không muốn gặp ngươi, cũng phải đành chịu. Phải biết rằng, có thể may mắn nghe được Cầm Tiên diễn tấu, mỗi người đều là vương công quý tộc của Đại Hạ quốc. Người thèm nhỏ rãi sắc đẹp cùng cầm nghệ của nàng không ít, muốn đem nàng về nhà làm đồ chơi lại càng không thấu. Ngay cả đương kim Hoàng Đế cũng có cái ý đồ tham lam đó. Nhưng đến nay Sở Linh Lung vẫn còn là tấm thân xử nữ. Nguyên do trong đó, cũng chỉ có rất ít người biết. Đương nhiên, lão bản Hoa Phượng lâu cũng không phải là kẻ thu tiền liền dám thả người. Nếu là người thân phận không đủ, hoặc loại phàm phu tục tử, có đưa hắn núi tiền, hắn cũng không đáp ứng. Dù sao nếu làm cho nhóm đại thiếu gia kinh thành tức giận, hoặc dọa chạy Linh Lung cô nương, chắc hẳn hắn không ăn nổi cái tội đó. Cho nên, vừa nghe bồi bàn nói Lý Cáp là khách nhân của lão bản, đám công tử ca theo bản năng liền cho rằng Lý Cáp là vì Sở Linh Lung mà tới. Tất nhiên Lý Cáp cũng không biết việc này. Thậm chí hắn còn chưa từng nghe qua Sở Linh Lung, không khỏi nghi ngờ hỏi: - Linh Lung cô nương? Ai là Linh Lung cô nương? Tên công tử này tên Triêu Mạc Bạch, hắn cười nói: - Lý huynh, ngươi đừng giả bộ. Ngươi đến lầu ba này, chắc đưa cho lão bản không tít ngân lượng. Nhưng mà lão gia hỏa này cũng thật gian xảo, mấy ngày nay Linh Lung cô nương cũng không đến, hắn cũng không nói cho ngươi biết. Mau mau đi xuống, nhớ rõ đòi tiền của lão lại đi, ha ha… Lý Cáp nghi ngờ: - Đòi tiền? Đòi tiền gì? Triêu Mạc Bạch trả lời: - Ta nói này Lý huynh. Chẳng có gì phải ngượng ngùng cả. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Linh Lung tiểu thư chính là tình nhân trong mộng của nam nhân chúng ta. Ai, đáng tiếc đóa hoa xinh đẹp này chỉ có thể đứng xa xem, không thể hái đem về nhà thưởng thức. Lý Cáp có chút mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng biết được có một nữ tử tên là Linh Lung. Lúc này Triêu Mạc Bạch hiểu nhầm hắn tới đây là vì người gọi là Linh Lung cô nương. - Lý huynh là người ở nơi nào? Hàn huyên vài câu, Triêu Mạc Bạch bắt đầu hỏi thăm thân phận của Lý Cáp. Lý Cáp cũng tránh, nhìn về phía các công tử ca bên kia hỏi: - Các người đều là quan gia đệ tử sao? Triêu Mạc Bạch cười hắc hắc, trộm nhìn mọi người bên kia, chỉ chỉ cho Lý Cáp: - Một nửa là đồ ngốc tự cho mình là đại tài tử. Một nửa khác chính là ngốc tử đại anh hùng. Còn nữ tử kia, cũng tự cho mình là Thiên Nga. Lý Cáp nghe hắn nói vậy, buồn cười nói: - Vậy ngươi cho mình là cái gì? - Ta? Triêu Mạc Bạch uống một ngụm rượu nói: - Ta chính là một con côn trùng có hại – đại Nòng Nọc hung hãn. - Vậy ngươi xem ta là gì? Lý Cáp lại nói. Triêu Mạc Bạch nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên trầm mặt, thanh âm thấp xuống, chậm rãi nói: - Ta thấy Lý huynh giống yêu ma tướng… Lý Cáp ngẩn ra, ngưng mi nhìn Triêu Mạc Bạch. Hai người nhìn nhau một hồi, đồng loạt phá lên cười. Lý Cáp cười nói: - Triêu huynh thực hài hước, yêu ma tướng? Ha ha… Triêu Mạc Bạch cười cười: - Ta nhìn người thực chuẩn. Lý huynh mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, khí thế bất đồng thường nhân. Chính là trong triều là gian thần, giang hồ làm ác bá, tại loạn thế là yêu ma tướng kiêu hùng. Đám công tử ca bên kia nghe vậy cười lớn. Một người trong đó nói: - Tiểu Bạch, ngươi lại giả thần côn, còn đang mê hoặc lòng người sao? Mọi người liền cười vang. Triêu Mạc Bạch cũng không quan tâm, nói với Lý Cáp: - Lý huynh, nếu như ngươi muốn gặp Linh Lung tiểu thư, bây giờ không phải lúc. Nếu ngươi muốn tìm mỹ nữ, ta chỉ cho ngươi một nơi, đảm bảo ngươi sẽ kiếm được người vừa ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]