Chương trước
Chương sau
Ngày thứ hai, Hồ quân và Hạ quân đều án binh bất động, Hồ quân vì chưa xác định rõ thân phận của Lý Cáp nên không dám tấn công, còn Hạ quân thì đang chuẩn bị để phá vây…
Trong Hồ doanh, chủ soái là Tường Toản đang ở trong trướng của mình tay cầm một cái ngân liên mà ngẩn người.
A Bố Tha bưng cơm trưa đến, thấy thế cười:
- Tường Toản tướng quân, ngài lại đang nhớ đến Thiên Tú công chúa sao?
Tường Toàn mỉm cười, không trả lời, cất kỹ ngân liên bên người.
- Chờ sau khi tiêu diệt Hạ quân ở Đồng Dương này, thì Hạ quân ở Tây Nguyên cùng Lĩnh Xuyên sẽ tứ cố vô thân, sớm muộn gì cũng bị chúng ta tiêu diệt, đến lúc đó Hồ kỵ của chúng ta có thể đạp mã xuôi nam, thẳng tới Trung Nguyên, sau đó là tới quốc đô của Hạ quốc, đến lúc đó Thiên Tú công chúa chính là thê tử của Tường Toản tướng quân!
A Bố Tha vừa rót rượu cho Tường Toản vừa cười nói. 
Thiên Tú công chúa là nữ nhân thanh tú xinh đẹp nhất của đại thảo nguyên, nàng có giọng hát như chim sơn ca, làn da trắng hơn tuyết, còn có ý chí và sự thiện lương sánh cùng trời xanh. Nàng là tình nhân trong lòng của hầu hết đàn ông Hồ tộc, mười bốn tuổi đã trở thành tinh tú của toàn thảo nguyên của người Hồ.
Là tướng lĩnh kiệt xuất của Hồ Tộc, Tường Toản cũng không phải ngoại lệ, nhưng mà Thiên Tú công chúa đối với mọi người thân mật, ân cần giúp đỡ, nhưng mà trước vô số người cầu hôn, nàng sẽ nói với người đó về trời cao xanh thẳm, thảo nguyên ba la,... chứ không đồng ý hay cự tuyệt lời cầu hôn.
Vì thế, người thích Thiên Tú công chúa cứ tới tìm Sầm Ngưu đại hãn, hi vọng có thể chứng minh được sự dũng mãnh của mình, để được đại hãn gả công chúa cho.
Cuối cùng, Sầm Ngu đại hãn cũng đã đồng ý với Tường Toản, chỉ cần hắn xuôi nam chinh phục Hạ quốc, để hoàng đế Hạ quốc là Hoàng Kim Long nhường ngôi cho mình, thì gả Thiên Tú cho hắn.
Ban đầu, Tường Toản cũng như đại đa số người Hồ, một lòng hăng hái, rong ruổi chém giết trong lãnh thổ Hạ quốc, một lòng biến Hạ quốc trở thành lãnh thổ, còn hơn là cứ ở mãi thảo nguyên săn bắn. Bọn hắn quả thật đã trở thành những thợ săn tốt, cướp được vô số mỹ nữ cùng thợ thủ công của Hạ tộc, giờ còn phản kích một trong ba lộ đại quân Hạ quốc phái đến, vây khốn ở Hoa Bình Dã. Chỉ cần tiêu diệt được lộ Hạ quân này, thì coi như Hạ quân hai lộ kia khắc diệt được, khi đó đường xuôi nam của Hồ quân đã rộng mở.
Mà hoàng đế Hạ quốc còn tưởng rằng cuộc chiến phía bắc hết sức thuận lợi, tưởng rằng Hồ tộc bị đánh rút chạy về thảo nguyên. Đến lúc đó thiết kỵ của Hồ tộc đánh thẳng vào hoàng cung, hoàng đế Hạ quốc mới biết rằng mình bị Hồ tộc chửi ngu không biết nhiêu lần.
Khi đó, Tường Toản hắn sẽ đến ngồi lên Long tọa, hắn chờ cái viễn cảnh vinh quang quay về thảo nguyên, cưới Thiên Tú công chúa làm vợ, mang nàng tới Hạ quốc phồn hoa hưởng phúc.
Ngân liên kia trong ngàn vạn chiến lợi phẩm thu được ở tỉnh Tây Nguyên Tường Toản chọn làm quà tặng cho Thiên Tú, là công chúa Hồ tộc nhưng trên người nàng không có một trang sức nào, hắn muốn đeo ngân liên này lên cổ tay trắng ngần của nàng.
Nhưng mà bây giờ Tường Toản thấy rằng, cuộc viễn chinh Hạ quốc không đơn giản như mình nghĩ. Đồng Dương Hạ quân tuy chiến lực cũng như số lượng yếu hơn Hồ quân rất nhiều, nhưng lại rất ngoan cố, kiên trì không hàng. Mà hôm qua lại tự nhiên xuất hiện tên ác ma kia, khiến hắn không thể tán thưởng Hạ quốc quả nhiên là có nhiều nhân tài ẩn dật, không thể dò xét ra.
Chỉ một người, mà đã ngăn được mười vạn Hồ tộc, điều này làm cho Tường Toản rất buồn bực. Tên đó ngày hôm qua cầm một thanh trường phủ giết người như chém chuối, binh lính tinh nhuệ Hồ tộc không có chút lực phản kháng nào.
Không thể để tên người Hạ này hoành hành nữa, bằng mọi giá! Tường Toản thầm hạ quyết tâm.
- Cái tên người Hạ hôm qua đã điều tra được thân phận chưa?
Tường Toản hỏi
A Bố Tha nói:
- Tường Toản tướng quân, cho dù là dùng phi ưng đưa thư, cũng đâu có nhanh như vậy, huống chi để tra được thân phận tên đó cũng cần có thời gian.
Tường Toản thở dài, lắc dầu nói:
- Không thể nhanh hơn sao, hơn mười vạn đại quân ở trong này hơn mười ngày, nếu không thể nhanh chóng tiêu diệt Hạ quân, sĩ khí cũng như nhuệ khí của các huynh đệ sẽ mau chóng giảm xuống, hơn nữa Tây Nguyên tỉnh đã biết kế hoạch của chúng ta, sớm muộn gì thì Hạ quân ở Lĩnh Xuyên cũng biết, đến lúc đó chúng ta lại bị kẹt ở giữa, thì kẻ bị tiến thối lưỡng nan chính là chúng ta.
A Bố Tha cũng biết Tường Toản đang lo lắng, hôm qua hắn ở bên Tường Toản, cũng thấy được sự uy mãnh của tên người Hạ kia, quả thực rất đáng sợ.
Ở trong Hạ doanh lúc này, Lý Cáp và Lê Bố đang ở trên một cái đài quan sát ăn cơm, tuy chỉ là lương khô khó nuốt, nhưng cả hai cùng ăn cùng nói chuyện phiếm rất thú vị.
- Nhắc tới người Hồ, nếu bỏ đi thành kiến với chúng, thì bọn chúng cũng có chút bổn sự, Đặc biệt là tài cưỡi ngựa bắn cung của chúng, quả thật hơn tướng sĩ Hạ quân chúng ta rất nhiều, tùy tiện tìm người Hồ nào cũng có thể vừa cưỡi ngựa vừa di chuyển.
Lê Bố nhìn về phía Hồ quân nói.
Lý Cáp cười cười:
- Chỉ là đó là những trò vặt, tất cả đều không thể đỡ được một búa của đệ.
Lê Bố cười nói:
- Trong thiên hạ người có thể đón được một búa của đệ sợ chỉ trên đầu ngón tay, tới ta còn không tự tin nữa mà, quả thực từ thời Bàn Cổ khai thiên tới nay, ít có thứ đồ vật nào có thể sánh bằng búa cả. Nhưng mà người Hồ có một chủ soái tên là Tường Toản trí dũng có cả, là môt trong Tứ đại chiến tướng tối cao của Hồ tộc.
- Ồ, tên Tường Toản đó lợi hại dến thế sao?
Lý Cáp trở nên hứng thú
- Ta cũng chỉ mới nghe tên của hắn thôi, nhưng mà hắn là chủ soái Hồ quan, dễ gì mà chịu xuất thủ.
Lê Bố lắc đầu.
Lý Cáp bĩu môi:
- Lời đồn thì thường không đáng tin, phỏng chừng cũng như mấy tên người Hồ kia thôi.
Lê Bố chỉ vào phía doanh trại của Hồ quân nói:
- Đệ thấy cái lều lớn nhất có cắm đầu sói bên kia không, đó là của Tường Toản đấy.
Lý Cáp nhìn theo ngón tay của Lê Bố, bông nhiên động lòng, bỏ lương khô xuống đất, đứng lên xuống quan sát.
Lê Bố hỏi:
- Lý lão đệ, đi đâu đấy?
Lý Cáp dắt chiến mã của mình rồi nói:
- Lê đại ca, người cứ ở đó mà xem, tiểu đệ này đi tới Hồ doanh lấy đầu của Tường Toản mang về!
Lê Bố cả kinh, vội hỏi:
- Lý lão đệ, bên ngoài soái trướng Hồ quân cạm bẫy trùng trùng điệp điệp, phòng thủ sâm nghiêm, một doanh của đệ sao xông vào được.
Lý Cáp đã cùng chiến mã phóng, “Bách biến” đã xuất hiện trong tay, làm cho Lê Bố hoa cả mắt.
- Yên tâm đi Lê đại ca, tiểu đệ không cần một binh nào cả, chỉ cần một mình một ngựa, sẽ nhanh chóng đến Hồ quân thôi! Tranh thủ tiêu hóa bớt tí lương khô!
Lý Cáp cười lớn rồi thúc ngựa ra khỏi doanh trại, chúng binh sĩ đều thấy nhưng chẳng ai dám ngăn trở, Lý Cáp liền xông thẳng ra khỏi đại môn.
Lê Bố lo lắng, Lý Cáp dũng mãnh, hắn đã thấy qua, nhưng vẫn không yên tâm, vội đi triệu tập Ưng kị. Mà Hổ doanh của Lý Cáp lại ở cùng chỗ với Ưng kỵ cho nên tập hợp cùng nhau.
Lý Cáp vừa xông ra trại, cả nhị lộ quân đều chấn kinh, một mình một ngựa đơn độc đánh về Hồ doanh, hành động nhiệt huyết điên cuồng này ai mà không muốn chứng kiến chứ.
Ông Viễn cau mày đứng ở lều lớn giữa trung quân, thấy Lý Cáp càng ngày càng xa, hỏi tên thân vệ đang canh giữ bên ngoài lều:
- Tên đó là ai? Ai cho hắn được phép xuất doanh?
Tên thân vệ đáp:
- Bẩm đại tướngg quân, là Lý tướng quân đơn phương độc mã xông vào Hồ quân, muốn lấy đầu chủ soái Hồ quân Tường Toản.
- Cái gì!
Ông Viễn trợn mắt há mồm.
Phụ trách tuần ta của Hồ doanh, đều hết cả hồn, sao người Hạ chỉ có một người một ngựa tới đây, chẳng lẽ là đàm phán sao? Rồi nhanh chóng phái người đi bẩm báo cho Tường Toản tướng quân.
Chờ khi tên đó đến gần, Hồ binh mới hoảng sợ. tên ác ma đến!!!
Ôôôôô! 
Hồ danh vang lên tiếng kèn, Hồ binh lo lắng vội lao về trướng, đang dùng cơm cũng phải vội vàng bỏ xuống cầm thương lên. Ngàn vạn hồ kỵ trong các quân doanh băt đầu tập hợp,chủ soái đã chỉnh đốn và sắp xếp có một trung đoàn bảo hộ hoàn hảo.
Tường Toản nghe thấy động tĩnh đi ra, thấy Lý Cáp hùng hổ một người một ngựa một búa xông vào Hồ quân, đến đâu là một mảnh tinh phong huyết vũ, giống như là sói nhập bầy cừu vậy.
Tường Toản nhíu mày, trong lòng lạnh run, lưng lạnh ngắt, trên mặt run rẩy, nói với A Bố Tha bên cạnh nói:
- Dặn dò bên dưới, lừa hắn vào trong bẫy, giết không chết thì bắt sống, bắt không được thì chôn!
Mục tiêu của Lý Cáp rất là rõ ràng đó chính là soái trướng trung quân của Hồ doanh, liều mạng chém giết vào.
Người Hồ vốn định bức hắn vào hố bẫy, nhưng căn bản là không cản được hắn, Lý Cáp như một mũi tên, phóng vào trong đám Hồ kỵ, căn bản là không có ai cản được hắn.
Bất quá trên đường đến soái trướng có rất nhiều cạm bẫy, che dấu rất kĩ, được ngụy trang bằng một tầng đất mỏng, người Hồ dụ Lý Cáp lại gần, rồi để Lý Cáp phóng xuống, sập bẫy.
Cái rãnh to này sâu bốn đến năm nét, rộng năm tới sáu thước, đủ để chôn bảy tám người, phía dứoi còn có nhiều đâu tên, ngã xuống thì chỉ hữu tử vô sinh.
Thấy Lý Cáp rơi xuống hố, Tường Toản lập tức hô lớn:
- Mau! Khiênh đá, cầm xẻng, chôn sống hắn!
Bất qua không đợi người Hồ kịp phản ứng, Lý Cáp đã khua trường phủ lên nhờ vách hố, rồi đạp hai cái bay lên, chỉ tiếc là con ngựa phải ở lại dưới hầm, bị xiên như nhím.
Người Hồ hoảng hốt lùi về sau, nhưng mà trường phủ của Lý Cáp không cho bọn hắn cơ hội đó, vừa từ trong hầm chui ra, cây trường phủ đã biến thành Lang Nha cự bổng hơn ba thước, quét ngang làm hơn mười tên Hồ cùng ngựa bị nện nát nhừ, thịt và máu cùng với nội tạng văng tung tóe khắp nơi.
A Bố Tha nuốt nước miếng khó khăn, nói:
- Tường Toản tướng quân. Tên ác ma kia hình như hướng về phía ngài!
- Ặc...
Tường Toản toàn thân run lên, nhìn qua, quả nhiên là Lý Cáp đang nhìn chằm chằm vào mình, vội nói với hơn một ngàn thân quân:
- Mau cản hắn lại!
- Tường Toản! Bản lĩnh ra chiến một trận với lão tử! Tường Toản! Ngươi là con rùa đen! Tường Toản! Lão từ muốn đạp nát cái mông của ngươi!
Lý Cáp quát mắng, bất quá Hạ ngữ không có mấy người Hồ hiểu được, nếu không đã chọc bọn họ tức điên rồi.
Trong doanh trại của nhị lộ quân, Lê Bố cũng đã tập hợp được hơn hai ngàn ưng kỵ quân, cùng hơn hơn bảy trăm kỵ quân của Hổ doanh, chuẩn bị ra tiếp ứng Lý Cáp.
Bất quá Ông Viễn lại ra lệnh, không được xuất doanh.
- Ông tướng quân, Lý tướng quân hắn một mình vào Hồ quân, chúng ta không thể mặc kệ!
Lê Bố lo lắng chạy lên đài quan sát nói với Ông Viễn.
Ông Viễn mỉm cười chỉ vào Hồ doanh nói:
- Ngươi xem!
Lê Bố nhìn lại, chỉ thấy ở trong Hồ doanh, Hồ kỵ đày đặc, đao thương san sát, trong đó có một chỗ tụ tập nhiều Hồ kỵ nhất, trong đó một mảnh huyết vụ là dễ thấy nhất, huyết vụ cứ thế chạy dài tới soái trướng của quân Hồ, không ai cản nổi.
- Khá lắm Lý lão đệ!
Lê Bố thì thào tán thưởng.
- Nói không chừng, hắn đơn thương độc mã có thể đem đầu Tường Toản về thật đấy!
Ông Viễn híp mắt cười nói.
Lý Cáp dứt khoát không cần cưỡi ngựa, một người một búa không ngừng chém giết, hơn mấy ngàn quân lính áo giáp tận răng thế mà trước mặt hắn như miếng đậu hủ lớn vậy, không hề có lực cản, rất nhanh hắn đã tới được soái trướng.
Lý Cáp hùng hổ vọt vào trong soái trướng, nhưng không có một ai, cầm Lang Nha cự bổng trong tay biến soái trướng thành một màn hỗn độn, đập nát tất cả mọi thứ, “ Bách biến thần binh” lại biến thành một cái hái tử thần dài bảy tám thước chém sạch mọi thứ bên trong.
Lý Cáp hai tay khua lưỡi hái màu đen kia, như một cơn lốc màu đen. Lưỡi hái quá lớn làm cho tốc độ của Lý Cáp giảm nhiều, nhưng mỗi một vòng quay của nó, là lấy đi mười mấy mạng người.
Lý Cáp giống như một người nông dân siêng năng cần mẫn, gặt hết cánh đồng này tới cánh đồng khác. Chỉ hơn chục bước mà đã giết được hơn trăm tên Hổ binh.
Người Hồ bị giết đến ra sợ, đều tránh né không dám lại gần. Tường Toản đang núp thì mặt trắng bệch, tên này quả đúng là ác ma! Không ngờ Hạ quốc lại có một tên ác ma một địch vạn như hắn, thật đáng sợ mà, thật đáng sợ!
Nhưng mà Lý Cáp sau khi dùng hái tử thần này thì lại có dấu hiệu thở dốc, điều mà trước đây chưa từng có, vội biến nó lại thành trường phủ, sau đó lấy một con chiến mã vô chủ, tùy ý chạy trong Hồ doanh mà không ai dám cản.
- Tường Toản! Ngươi mau lăn ra đây cho lão tử! Ngươi đúng là con rùa đen chả có tí can đảm nào, thế mà dám phạm Hạ triều ta sao, ông nội sẽ đạp nát ngươi!
Lý Cáp hung hăng trong xông lên trước, tên nào dám cản đường đều bị chém thành hai khúc.
Nhị lộ quân trong doanh trại hoan hô như sấm, Hổ doanh đi đầu sôi nổi gào thét:
- Tướng quân uy vũ! Tướng quân vô địch!
Ông Viễn cùng Lê Bố hai mắt sáng tỏa, đang chuẩn bị hạ lệnh cho toàn quân xuất ra, nhân cơ hội này phá vây, thì đã thấy Lý Cáp chém ngã soái kì của Hồ quân, rồi thúc ngựa thật nhanh chạy về, quân Hồ hàng vạn hàng nghìn nhưng không ai dám đuổi theo.
Lý Cáp đơn phương độc mã xông vào Hồ doanh, có hơn mười vạn quân Hồ trong đó, chém giết hơn ngàn tên, đạp nát soái trướng, chém soái kì về, một chiến tích huy hoàng, trước giờ chưa từng có ai làm được điều đó. Từ đó về sau, cái tên Lý Vô Địch, Lý Bất Tử, Hỗ Dương Thiết Lang, Uy Vũ Vương đã bắt đầu truyền đồn. Hắn thì được mọi người sùng bái là Chiến thần, kể từ đó khi mọi người xuất binh đều làm lễ bái, cầu cho Chiến Thần phù hộ, cho nên bất luận thế nào thì hắn đã trở thành một huyền thoại trong quân đội, nhưng mà đây là chuyện của sau này.
Lúc này, Lý Cáp toàn thân đầy máu thúc ngựa kéo soái kì của Hồ quân về doanh, hơn mấy vạn tướng sĩ đều hô to lên:
- Tướng quân uy vũ!
Khí thế như vậy, làm lòng người rung động.
Ông Viễn cùng Lê Bố thấy Lý Cáp về doanh, thì lập tức nghênh đón, người trước vừa thấy hắn đã hô lên:
- Lý tướng quân, toàn quân đã chuẩn bị xong, thỉnh Lý tướng quân dẫn đầu, chúng ta thừa dịp Hồ quân còn đang hỗn loạn, sĩ khí đại giảm xông ra!
Lý Cáp xoay người xuống ngựa, mang theo trường phủ, ôm quyền nói với Ông Viễn:
- Ông đại tướng quân, mạt tướng ở trong Hồ quân xung phong liều chết một phen, khiến cho trận hình và sĩ khí của chúng một phen đại loạn, nhưng Hồ quân hơn mười vạn, hồi nãy bị mạt tướng phá rồi, tất nhiên sẽ nghĩ tới chúng ta nhân cơ hội mà phá vây mà tăng cường phòng thủ. Thêm nữa trong đó không ít cạm bẫy âm độc, chờ mạt tướng phá sạch rồi mới phá vậy, như vậy mới ổn.
Lúc này uy danh của Lý Cáp trong quân đã rất lớn, Ông Viễn cũng không dám khinh thị ý kiến của hắn, nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói:
- Vậy cứ theo lời Lý tướng quân, theo kế hoạch cũ, ngày mai phá vây, đêm nay tăng cường đề phòng, những người khác nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh thần!
Nhìn thấy bóng lưng uy vũ của Lý Cáp đang trở về lều của mình, Ông Viễn nhịn không được vuốt râu khen:
- Quả đúng là uy mãnh vô địch, thiên hạ vô song… Trời không diệt Ông Viễn ta, nhị lộ quân được cứu rồi…
Nếu như hôm qua Lý Cáp gây cho hắn chấn động, thì hôm nay Lý Cáp mang lại cho hắn sự tự tin.
Lê Bố cũng cười nói:
- Chỉ tiếc là Tường Toản là một con rùa đen rút đầu, bằng không hôm nay Lý lão đệ lập được đại công rồi.
Ở trong trướng của mình, Lý Cáp đang ngâm mình trong bồn tắm.
Lúc này thân thể Lý Cáp vẫn cường tráng như trước, ba chứ “Giết không chết” trước ngực rất bắt mắt, thùng tắm rất nhanh đã chuyển sang màu máu, nhưng hắn vẫn nhíu chặt mày ánh mắt gắt gao nhìn vào cái tay đặt trên thùng nươc, cánh tay ấy đang run nhè nhẹ, giống như đã tiêu hao hết thể lực, cảm giác này từ khi trở về từ Long Đầu sơn mới xuất hiện lần đầu tiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.