Hồ quân khẩn trương theo sát phía sau Lý Cáp, ước chừng khoảng hơn mười thước, nhưng không dám đến gần quá, sợ bị thanh trường phủ kia vung lên thì cái mạng nhỏ này của mình không biết đi đâu mà đòi lại. Trong doanh địa hồ binh càng ít hơn, có một số bộ binh xếp thành hàng trong doanh thấy Lý Cáp thúc ngựa lại, liền mang thương ra nghênh đón, bọn hắn ở trong quân cũng lâu, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ai cưỡi ngựa như vậy, còn chưa thấy ai mình đầy máu đáng sợ như thế. Kếu quả không cần nói cũng biết, cây trường phủ màu đen xoắn một ngàn bộ binh thành một mảnh huyết sắc. Lý Cáp càng giết càng hưng phấn, cảm thấy cây trường phủ này tuy có mãnh liệt, nhưng mà diện tích sát thương lại không cao, nghĩ như thế, bách biến thần binh lại biến thành một thanh lang nha bổng dài năm thước. Đem cây lang nha bổng từ xoay xung quanh thành vung lên nện xuống, mỗi lần nện là cả mảng Hồ binh bị đánh thành bùn, thân thể nổ tung, còn trường thương của chúng thì chẳng làm ăn được gì, lang nha bổng dài tận năm thước đã đánh gãy mấy trường thương từ xa rồi. Lang nha bổng xoay tới đâu thì chung quanh Lý Cáp là một mảnh huyết vụ, thịt nát và chân tay, uy lực lớn còn hơn cả trường phủ, chién mã của hắn chạy hơn mười thước, đã có hơn chục tới trăm mạng người, làm cho Hồ quân bị một phen kinh sợ thật lớn. Vì thế, nhóm bộ binh cũng giống như nhóm kỵ binh, bắt đầu chạy toán loạn, vừa thấy Lý Cáp chạy tới, liền quay đầu bỏ chạy. Nhưng mà chưa kịp chạy thì đã bị Bách biến thần binh cho thành một vũng lầy. Xa xa, Ba Tắc Các đã nhanh chóng mất đi sự tự tin, ma tỷ đúng là ma quỷ, không chỉ có khí lực rất lớn, mà còn không ngại thương đao, thậm chí vũ khí trong tay còn có thể biến hoá, hồi nãy rõ ràng là trường phủ, bây giờ đã biến thành lang nha bổng, lang nha bổng chính là vũ khí có uy lực lớn nhất, và đáng sợ nhất trong đám vũ khí. Cái vũ khí này chỉ sợ có tên ma quỷ này mới có thể múa được như vậy Đây tuyệt đối là ma quỷ, tuyệt đối là ma quỷ! Tên đó có sức lực, không e ngại dao thương, đánh lâu như vậy mà không có chút mệt mỏi. Những mãnh tướng bình thường, tuy biểu hiện mạnh mẽ thì cũng đều cảm thấy mệt mỏi, mệt đến muốn chết, nhưng mà cái tên ma quỷ này lại không thế! Ba Tắc Cát nhìn Hồ binh kêu thảm chạy về bốn phía mà thống khổ và bất đắc dĩ. - Thiên thần ơi, tên ma quỷ này, chẳng lẽ các người phái tên ma thần này xuống trừng phạt chúng ta sao? Ba Tắc Cát ngẩng đầu lên trời, thở một hơi thật dài, hạ lệnh chuẩn bị cung tên, dù không biết cung tên có hiệu quả hay không nhưng mà cũng phải thử cái đã. Lý Cáp dạo vài vòng quanh Hồ doanh, Hồ binh gặp hắn chỉ biết quay đầu bỏ chạy, chỉ có những tên không sợ chết mới dám đi ngăn hắn, cây lang nha bổng dài năm thước quá dài làm cho có chút vướng tay, cho nên biến lại thành một cây trường phủ. Hồ doanh rất lớn, Lý Cáp tả xung hữu đột một hồi, thì đã không còn xác định được phương hướng, có thể đám Hồ quân nãy giờ chỉ là nghi binh. Chẳng lẽ toàn bộ binh lính của chúng đều đóng ở bên ngoài, tối đa cũng hơn vạn người, nhưng đây chắc không phải là quân chủ lực của Hồ quân xâm nhập phương nam. Bọn chúng ở bên ngoài trại nhưng không công, mục đích và dụng ý thì đã quá rõ ràng. Lý Cáp quơ trường phủ trong tay, nhấc mấy tên lính lên, hỏi vài thứ. - Quả nhiên là muốn giữ chân chúng ta! Lý Cáp đã biết được những điều cần biết, liền phóng ngựa khỏi doanh. Hắn tính để cho Hổ doanh vào dọn chiến trường. Khi ra khỏi doanh trại thì Lý Cáp sửng sốt, một trận mưa tên như mây đen, ít nhất hơn ngàn mũi bay tới hắn. Gầm lên một tiếng rống giận, bách biến thần binh trong tay đã biến thành một cự thuẫn che đỉnh đầu của chiến mã. Tuy rằng hắn mình đồng da sắt nhưng mà chiến mã thì không được như vậy. Người Hồ hoảng hốt, ác ma này còn có cự thuẫn? Chẳng lẽ là biến ra? Thế là một đám tên như mưa rào đâm vào cự thuẫn nghe leng keng, leng keng. Bất quá cự thuẫn này chỉ có thể ngăn trở một mặt, con ngựa vẫn dính mấy mũi tên ngã xuống. Lý Cáp nhìn chiến mã tức giận, cự thuẫn đã biến lại thành trường phủ, hét lớn một tiếng rồi xông về phía Hồ quân, lúc này khoảng cách giữa hắn với đám người Hồ, chỉ có mười thước, đám Hồ kỵ ở bên cạnh chỉ dám đứng xa xa mà bắn tên Đám Hồ binh thấy Lý Cáp vọt tới, thì sợ đến không còn giọt máu, cũng thúc ngựa chạy đi, nhưng mà số lượng Hồ quân lớn, chạy loạn sẽ chen chúc nhau, làm cho tiến lui đều không được - Sát! Trường phủ đã bắt đầu xé rách cơ thẻ người, hơn mười mạng cả người lẫn ngựa đã nhanh chóng bị chém chết, Hồ quân chỉ biết có chạy thôi, không dám ngăn cản Lý Cáp. Ba Tắc Cát ở trong đám hỗn loạn, từng một lần suýt bị Lý Cáp chém, sợ đến nỗi khẩn trương thúc ngựa chạy thật nhanh. Hắn tuy là hảo hán trong đám người Hồ, ngày thường có thể vì Hồ tộc mà kính dâng sinh mệnh cũng không có nhăn mặt, chết còn không sợ thì còn sợ cái gì? Chính là Ba Tắc Cát hiện tại rất là sợ hãi, khi chứng kiến Lý Cáp người đầy máu, hai mắt đỏ rực, cầm một trường phủ, tim của hắn không hiểu sao sợ hãi, đặc biệt là mười dặm quanh Lý Cáp có một loại sát khí huyết tinh, tạo ra một khí áp đáng sợ mà hắn trước giờ chưa từng gặp qua. Xem như Ba Tấc Cát có vận khí tốt, Lý Cáp lần đầu tiên gặp người Hồ, cho nên cơ cấu quân đội của họ vẫn chưa quá quen thuộc, nhìn giáp chiến của ai cũng như nhau, vô luận là tướng quân hay binh lính, đều cho là một dạng, cho nên nếu biết trong đám Hồ kỵ có Ba Tắc Cát là quan quân thống lĩnh, thì làm sao mà thoát khỏi trường phủ của Lý Cáp cơ chứ.
Chỉ chốc lát, trong vòng tám thước quanh Lý Cáp, không một tên lính Hồ nào dám lại gần. Lý Cáp tăng nhanh tốc độ, chạy về đám người Hồ, đám Hồ binh chỉ biết xuống ngựa, lấy đám ngựa làm rào chắn, để tránh sự truy đuổi của sát thần. Đại phủ vung lên, vạn người than khóc, một người đấu vạn người, kết quả nghiêng về phía một người. Mấy tên lính ở ngoài khỏi phạm vi tiếp xúc với Lý Cáp thầm than may mắn, không biết là thiên thần đang đùa giỡn với họ không? Bên này, Lý Cáp lại sải bước dẫm lên một chiến mã, ngửa mặt lên trời thét dài: -Hổ uy !!!
Hổ doanh tướng sĩ nhận được tín hiệu, liền cùng nhau hô to: - Hổ uy! Rồi cùng tiến lên. Người Hồ đã bị Lý Cáp giết đến nỗi ý chí chiến đấu bị dập tắt hoàn toàn, sợ run cả người. Ba Tất Cát biết rằng trận này không thể nào làm gì được tên ma quỷ này, chỉ còn có thể để cho bộ hạ rút quân mà thôi, Hồ quân bắt đầu tháo chạy mọi hướng. Hổ doanh tướng sĩ sớm nhânn nhịn một bụng kình lực và sát khí, bây giờ như mãnh hổ vậy, gặp người giết người, gặp Phật sát Phật, sĩ khí tăng vọt, so với ngày thường thì dũng mãnh gấp trăm. Đám người Hồ tuy là nghi binh, nhưng số lượng vẫn lớn hơn so với Hổ doanh rất nhiều, cho dù là Lý Cáp một phen chém giết thì cũng chỉ có vài trăm tên, đối với Hồ binh thì là một tổn thất không quá lớn. Nhưng mà Lý Cáp một phen xung phong liều chết, phá tan đội hình của người Hồ đã làm cho sĩ khí của chúng đánh nát hoàn toàn, có thể nói là một kích trí mạng đối với bọn chúng. Người Hồ mất đi chién tâm, lại nghe được tiếng kèn lui binh, thì chỉ biết chạy trối chết. Người Hồ có kinh nghiệm chinh chiến đã lâu, biết được tình thế mà tiến thoái, nếu không chỉ sợ con số binh lính tử trận sẽ còn tăng cao Bởi vậy, hai quân giao chiến, một bên chạy, một bên đuổi. Người Hồ nào không kịp chạy thì chỉ có đường chết. Lý Cáp cứ như thiên thần vậy, mang theo chúng tướng sĩ của Hổ doanh truy đuổi Hồ quân, trường phủ chỉ hướng chỗ nào, thì chỗ đó Hồ kỵ chạy cực nhanh. Chỉ trong chốc lát, Hồ quân đã chạy tán loạn tứ phía, chỉ để lại trên đất là thi thể đồng đội, cùng một doanh trại không người. Hổ doanh binh lực không nhiều nên nếu truy đuổi theo đối phương, Lý Cáp sợ rằng sẽ bị đánh ngược cho nên hạ lệnh dừng truy kích, tập hợp chỉnh đốn đội ngũ. Ước chừng sau nửa canh giờ, Hổ doand đã ổn định đội ngũ và bắt đầu ăn mừng. Trần Vân làm công tác thống kê thương vong và chiến tích rồi báo cáo với Lý Cáp: - Tướng quân, quân ta chém giết quân địch ước chừng được một ngàn ba trăm người, chết bảy người, bị thương bốn mươi sáu người, trận này đại thắng. Lý Cáp gật đầu nói: - Chiếu cố người bị thương thật tốt, di thể của huynh đệ bỏ mình, mang về Mã Môn bảo! - Dạ! Trần Vân đáp, quay đầu lại hô lớn: - Thu binh, quay về Mã Môn bảo Lúc này Vưu Mang thúc ngựa đến bên Lý Cáp cười nói: - Tướng quân quả thật là Đại Hạ đệ nhất mãnh tướng, không ai sánh bằng! Dương Cận ở bên liền nói: - Cái gì mà Đại Hạ đệ nhất mãnh tướng, theo mạt tướng thấy phải là đệ nhất thiên hạ mới đúng! Thế gian này chắc không ai có thể đỡ nổi trường phủ của tướng quân! Vưu Mang vội vàng gật đầu đồng ý Lý Cáp mỉm cười, hắn giờ cả người toàn máu, lúc nãy chém giết thì không để ý tới nhưng giờ máu khô lại thì ngứa ngáy cực kì khó chịu, phải quay về Mã Môn bảo tắm rửa sạch sẽ phát. Nhưng mà một thân toàn máu của hắn, trong mắt Hổ doanh tướng sĩ, đó là một minh chừng cho vũ lực vô địch, hồi tưởng lại trận chém giết hồi nãy, bọn hắn sục sôi cả máu, hưng phấn đến ngạt thở, nhìn Lý Cáp đầy sùng bái như đang nhìn một vị thần. Cổ Khang đi theo bên cạnh Lý Cáp bỗng nhiên cười khan hai tiếng rồi nói: - Tướng quân, ngài… cái này… ngài.. cái kia Lý Cáp sửng sốt, ghìm ngựa dừng lại, quay đầu nhìn hắn, nói: - Chuyện gì? Cổ Khang nuốt ngụm nước bọt, đưa tay tới đầu vai Lý cáp, lấy ra một bàn tay cỡ lớn còn máu và thịt, trong đó còn có một chút lông đen. Cổ Khang đem bàn tay đó ném xuống, thấy mắc ói, nhưng vẫn cố gắng nuốt nước bọt xuống. Hôm nay là lần đầu hắn ra chiến trường, vừa mới cùng Lý Cáp xung phong liều chết, nhìn thấy những thi thể, nội tạng rơi đầy đất thế này, đã muốn nôn hết điểm tâm ra nhưng có Dương Cận kế bên hắn không thể nào để lộ ra là một kẻ nhát gan, liền nuốt trở lại. Hiện tại đi theo Lý Cáp, trên người hắn toàn máu, đã vậy còn có da thịt của địch nhân nữa, cho nên hắn không dám nhìn nữa. Lý Cáp nhìn thấy miếng thịt kia được ném xuống, cười cười, vết máu dính trên mặt cũng theo nụ cười mà nhăn lại. Cổ Khang lại chỉ chỉ đỉnh đầu Lý Cáp nói: -Tương quân, nơi đó… nơi đó cũng có… Lý Cáp sửng sốt, lấy tay rờ rờ trên tóc tìm tòi một chút, quả nhiên là tìm thấy một ít nội tạng không rõ là gì, có màu trắng hồng. Mũ giáp của hắn cũng cởi bỏ lại ở Hồ doanh rồi, cho nên chắc lúc chém giết bị dính vào. Lý Cáp lúc đó xung phong liều chết cho nên có bị máu hay xác thịt văng trúng thì cũng không thèm để ý, cho nên tiên tay quăng xuống rồi lại tiếp tục lên đường, mà cái vật kia lại quăng trúng lên người Trần Vân, làm cho Trần Vân nửa ngày nghĩ tới vật kia mà muốn nôn ra hết đồ ăn. Chuyện của ngày hôm nay, trở thành quân nghị không lâu sau đó, Tiêu Mạc Vi, Tiêu đại tướng quân liền nhận được bẩm báo nói rằng Thống tướng Hổ doanh Lý Cáp mang theo thủ hạ truyền lệnh giả, mạnh mẽ rời doanh, đi về phía bắc nơi quân Hồ hạ trại. Tiêu Mạc Vi trong lòng tức giận đến cực điểm, cái tên Lý Cáp này, thực là vô pháp vô thiên, lại còn dám một mình xuất binh, thật là không để Đại Tướng quân này trong mắt nữa sao? Bất quá nghĩ Hổ doanh của tiểu tử này đi thì chỉ có chịu chết. Ba nghìn năm trăm người? Còn không đủ cho người Hồ nhét kẽ răng. Tên tiểu tử này thoạt nhìn rất mạnh, có ai bị mấy ngàn quân trượng đánh mà không bị thương nhưng trên chiến trường không phải chỉ cần có loại tạp kỹ như thế là có thể giết địch, nói không chừng khi chứng kiến máu tươi của thi thể, thì đã quay đầu ngựa chạy trở về. Cái loại này thì nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tự cho cho mình là nhất. Thôi thì cũng không thèm quan tâm, dù sao cũng là do hắn tự ý, có chết trận thì cũng không liên quan tới hắn. Bất quá tới hoàng hôn, thì có người báo là Lý Cáp đã mang theo Hổ doanh trở về . - Đã trở về? Tiêu Mạc Vi không khỏi lấy làm kỳ quái, bọn hắn còn có thể trở về sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]