- Chết tiệt! Sao lại như vậy được?! Thằng khốn kia từ cái khe nào chui ra không biết?!!... Nạp Lan Bác ngồi trong xe chửi rủa không ngớt mà đối tượng bị ăn chửi tất nhiên là Lý Cáp rồi. Một bên Phong Liễu Tam vẫn còn đang suy nghĩ mấy chữ "Hỗ Dương-Lý Cáp". Hỗ Dương chính là đại thành phồn hoa nhất của Đại Hạ quốc, gia tộc trâu bò nhất trong những gia tộc trâu bò trong thành chính là Lý đại gia tộc. Lý gia cũng là một trong những gia tộc hàng đầu của Đại Hạ quốc…Tên Lý Cáp kia chẳng nhẽ chính là người của Lý gia Hỗ Dương? Nếu thật là như vậy thì chuyện Nạp Lan Bác làm lần này đã là sai lầm rồi. - Trương Tĩnh, ngươi mau mau phái người điều tra lai lịch tiểu tử đó cho ta! Nạp Lan Bác lúc này đã tính kế đối phó Lý Cáp. - Lão An, ngươi nhanh sai người mai phục bọn Vạn Lợi tiêu cục. Đợi chúng trên đường về thì làm thịt sạch sẽ. À! Còn Dương thất nương thì phải mang về để cho nàng ta nếm qua thủ đoạn của bổn công tử. Phong Liễu Tam nghe vậy vội can ngăn: - Công tử! Tuyệt đối không nên! Nạp Lan Bác nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn rồi nói: - Sao lại không được? Bổn công tử muốn đối phó với một cái Vạn Lợi tiêu cục nho nhỏ thì cần gì phải suy nghĩ? Phong Liễu Tam nói: - Vạn Lợi tiêu cục lần này thất bại chính là vì bị Bắc Cực môn cướp hàng nên không thể trách bọn hắn được. Bắc Cực môn mới là đầu sỏ của việc này nên khi ta đối phó với Vạn Lợi tiêu cục chính là muốn người trong Voz nhạo báng a… Nạp Lan Bác cười lạnh nói: Truyện được copy tại truyentop.net - Hừ! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta đến Bắc Cực môn nói lý lẽ? Chúng ta ra tay kín đáo sạch sẽ thì ai biết mà nói ra nói vào? Phong Liễu Tam trong lòng thầm than, ngươi cho là người trong thiên hạ đều là người ngu hả, lại trầm ngâm một phen rồi mới nói: - Nhưng…Hình như Dương Thất Nương có giao tình với vị công tử kia. Chúng ta cũng nên làm rõ thân phận của người kia trước khi hành động. - Bổn công tử muốn đối phó bọn chúng chính là vì giữa chúng nó có giao tình! Cần gì phải đợi! Cho dù Thiên Vương lão tử có xuống đây ta cũng muốn làm! Thù này không rửa thì Nạp Lan Bác thề không làm người! Nạp Lan Bác lúc này bắt đầu lồng lộn gào thét. Phong Liễu Tam bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Trong trang viên của Công Tôn thế gia, mọi người đã nâng cốc uống được một hồi lâu. Lý Cáp, Hương Hương, Công Tôn Vô Tình, Công Tôn Vô Viễn, Bạch Ngưng Sương cùng với vài vị thế gia công tử tiểu thư ngồi chung một bàn. Lý Cáp hoa ngôn xảo ngữ, mồm miệng liến thoắng chọc ghẹo mấy vị tiểu thư cười vui vẻ. Bất quá Bạch Ngưng Sương và Công Tôn Vô Tình không như vậy, mặt mũi hai nàng lạnh tanh coi như những lời Lý Cáp nói như gió thoảng qua tai, chẳng hề để tâm chút nào. - Bạch cô nương, lúc nãy tại hạ gặp ngươi đạp không mà đến, cứ ngỡ như tiên nữ giáng trần, thật sự làm cho người ta sợ hãi than thở. Khinh công hiển nhiên không tầm thường, không biết nàng xuất thân từ môn phái nào đây? Lý Cáp lân la dò hỏi Bạch Vân Bạch Ngưng Sương. Hắn chắc chắn là đã gặp qua nàng rồi nhưng không nhớ được mình quen một mỹ nữ họ Bạch ở đâu đây. Hắn chỉ còn nước lân la dò hỏi qua bối cảnh gia tộc và sư môn mà thôi. Bạch Ngưng Sương nói: - Ta vốn là người Băng cung nhưng tục danh của gia sư không tiện nói ra. Kính xin công tử thứ lỗi. - Băng cung? Lý Cáp hơi hơi trầm ngâm, thật lâu sau khi lục lọi trong cái não bé tí của hắn thì hắn thật sự không nhớ ra là mình đã đi qua Băng cung hay tiếp xúc với người của Băng cung. "Băng cung" hai chữ, hôm nay chính là lần đầu tiên nghe được. Chẳng lẽ mình trước kia thật sự chưa từng thấy qua nàng? Bạch Ngưng Sương nhìn tên thiếu niên ở trước mắt, tâm tư lại bay về Hỗ Dương Vọng Thước lâu hơn bảy năm trước. Câu thề non hẹn biển kia làm nàng khắc cốt ghi tâm bảy năm qua... - Từ nay về sau ngươi chính là nữ nhân của Lý Cáp ta! Nàng đến nay còn nhớ, khi nói những lời này hắn ta còn chưa đến mười tuổi nhưng mà vẻ mặt vẫn tràn đầy tự tin và khí thế bá đạo. Tâm sự này cứ giữ sâu trong lòng của một cô bé cho đến khi cô bé đã trở thành thiếu nữ… Hiện giờ ngươi có còn nhớ những lời nói năm đó không? Bạch Ngưng Sương ngắm nhìn khuôn mặt ngày càng thành thục tuấn dật, trong lòng thầm hỏi. Sở dĩ nàng luôn nhớ mãi không quên Lý Cáp là vì nàng ôm hận muốn giết hắn để rửa mối nhục năm đó. Nhưng bất tri bất giác hận thù trong nàng đã phát sinh biến hóa hoặc từ trước đã là tình yêu nhưng nàng không dám thừa nhận. Nàng đối với hắn vốn là tình yêu hay là hận mà sinh tình, chính bản thân nàng cũng không rõ nữa. Bảy năm, mọi việc đã trôi qua bảy năm rồi. Nam hài năm đó đã trở thành thiếu niên, bé gái năm đó cũng trở thành thiếu nữ, nàng đứng trước mặt hắn nhưng hắn lại không nhận ra nàng. Nhưng nhận ra thì đã sao? Không nhận ra thì như thế nào? Bạch Ngưng Sương bỗng nhiên ảm đạm cười, một ngụm uống cạn rượu trong chén. Hiện tại... còn chưa tới thời điểm nàng tiết lộ thân phận cho hắn. Tiệc rượu qua đi, khách khứa cũng từ từ giải tán. Bạch Ngưng Sương cũng cáo từ rời đi, Lý Cáp thì cùng Công Tôn Vô Viễn đến phòng khách riêng nói chuyện. - Công Tôn công tử, vì sao ta đến quý trang lâu như vậy thủy chung không thấy lệnh tôn đâu a? Lý Cáp nhấp một ngụm trà hỏi. Công Tôn Vô Viễn nói: - Gia phụ đang đang bế quan luyện công nên không thể tới gặp Nhị công tử, xin hãy thứ lỗi. Không biết Nhị công tử có chuyện gì căn dặn? - À! Ra là vậy! Nhưng sự tình này nói cho huynh trưởng như ngươi cũng là hợp lý. - Có phải chuyện của Vô Tình muội? Công Tôn Vô Viễn nhíu mày cẩn thận hỏi. - Không sai~! Lý Cáp lại cười nói: - Tại hạ muốn hướng Công Tôn huynh cầu hôn, hy vọng có thể đem hai nhà chúng ta xích lại gần nhau hơn. - Không được! Công Tôn Vô Viễn lập tức buột miệng nói ra, bất quá ngay lập tức hắn đổi lấy một khuôn mặt tươi cười, khẩu khí khách sáo nói: - Tính tình tiểu muội quái gở điên khùng, chỉ sợ không hợp tính công tử. Nếu được về làm dâu nhà quý phủ chỉ sợ sẽ dọa cho mọi người hoảng sợ mất, đến lúc đó sẽ làm cho cả nhà ta xấu hổ chết mất a. - Đâu có, đâu có! Tính tình của Vô Tình hơi cứng rắn một chút nhưng thực ra nàng là người sống rất nội tâm., khéo hiểu lòng người. Nếu có thể lấy được nàng làm vợ chính là phúc khí của Lý Cáp ta nha. Sao hả Công Tôn huynh? Chẳng lẽ huynh sợ sính lễ nhà ta ít ỏi? - Đương nhiên không phải rồi! Nhị công tử ngươi có phải người ngoài đâu. Vô tình có thể lọt được vào mắt xanh Nhị công tử, đó chính là phúc khí nàng tu luyện đã mấy đời. Nhưng mà Vô Tình thật sự là không xứng với Nhị công tử a. Công Tôn Vô Viễn cũng không biết, tiểu muội của mình đã bị Lý Cáp bí mật cướp mất rồi. Lý Cáp vẫn là vẻ mặt mỉm cười: - Vô tình tiểu thư có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, lại là thế gia Đại tiểu thư, giáo dưỡng tu tính quá đủ để làm dâu Lý gia. Hơn nữa nàng còn sở hữu Kiếm Vũ tuyệt học, càng làm cho tại hạ ngưỡng mộ không thôi. Cho nên những lời không xứng vừa nói, thật sự là không thể nào nói a! Công Tôn huynh ra sức khước từ, chẳng lẽ là khinh thường tại hạ? - Ôi! Ôi! Đúng là huynh trưởng như cha, hiện tại lệnh tôn đang bế quan nên sự tình này chỉ xin người huynh trưởng như ngươi chủ trì mà thôi. - Nhị công tử có điều không biết. Vô Tình từ nhỏ tính khí quật cường, không chỉ lời nói của tại hạ nó không thèm nghe, đến cả gia phụ cũng chưa có biện pháp ép buộc nàng ta, nếu là nàng thực sự không muốn thì... Tại hạ cũng là... Ha ha, bất lực… Công Tôn Vô Viễn gượng cười nói. Lý Cáp mỉm cười, nhìn Công Tôn Vô Viễn nói: - Ý tứ của Công Tôn huynh ta đã lĩnh hội. Nếu như Vô Tình đồng ý thì hôn sự này chắc sẽ không thành vấn đề chứ? Công Tôn Vô Viễn sửng sốt, bất quá lập tức nghĩ đến lần đầu tiểu muội cùng Lý Cáp gặp mặt. Hắn nghĩ thầm, vô luận có nói với nàng như thế nào thì nàng cũng không thể để Lý Cáp vào mắt cho nên nói luôn: - Đúng vậy! Ha ha, tại hạ này làm ca ca, tự nhiên cũng không có ý kiến. Nàng nếu không chịu đồng ý thì xin Nhị công tử hãy rộng lượng… Thế nhưng hắn đã quên. Lúc nãy trong kiếm hội, Vô Tình và Lý Cáp đã có điệu bộ cực kỳ thân mật với nhau. Lý Cáp liếc nhìn Công Tôn Vô Viễn một cái đầy thâm thúy, cười nói: - Đã là như thế này thì tại hạ cũng không muốn nói gì thêm. Công Tôn Vô Viễn nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng tên Nhị công tử khó chơi này rốt cục cũng chịu buông tha tiểu muội.. Lúc này, Công Tôn Vô Tình bỗng nhiên ngoài cửa đi đến. Công Tôn Vô Viễn ngạc nhiên hỏi: - Muội muội, làm sao ngươi... - Ca ca, ta đáp ứng hắn.! Công Tôn Vô Tình vẫn là như vậy, ngắn gọn rõ ràng. - Cái gì? Đáp ứng ai? Não bộ Công Tôn Vô Viễn nhất thời còn không có kịp phản ứng. Cho tận khi chứng kiến Lý Cáp đứng trước tiểu muội dang rộng hai tay còn tiểu muội băng giá ngàn năm, lại có thể nhu thuận vùi đầu trong ngực của hắn thì Công Tôn Vô Viễn mới giật mình "A!" một tiếng. Lý Cáp nhẹ nhàng hôn lên trán mỹ nhân trong ngực rồi nhìn Công Tôn Vô Viễn cười nói: - Công Tôn huynh, những lời Vô Tình vừa nói ngươi đã nghe rõ ràng chưa? Sau này chẳng phải ta sẽ gọi ngươi một tiếng anh vợ sao? Công Tôn Vô Viễn trợn tròn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời. Lúc này tại Vũ Kiếm viên, trang viên Công Tôn thế gia. Ở trong phòng Công Tôn Vô Tình, Công Tôn Vô Viễn hổn hển nói: - Muội muội, ngươi có phải bị hắn ép buộc không? Cứ nói thẳng cho ca ca nghe, tuy Công Tôn gia chúng ta không bằng Lý gia bọn hắn nhưng ta cũng bằng mọi giá bảo vệ muội! Tuy rằng Công Tôn Vô Tình từ nhỏ tính cách đã quái gở cao ngạo, nhưng nàng chính là cô em gái mà hắn thương yêu nhất. Bởi vậy cho dù trong lòng hắn đối Lý Cáp cực kỳ kiêng kị nhưng hắn lại sẵn sàng mạo hiểm đắc tội với người ta để bảo vệ muội muội của mình. Công Tôn Vô Tình yên lặng nghe ca ca nói xong mới nói: - Ca có thể cho ta cả đời không cần lấy chồng sao? Công Tôn Vô Viễn sửng sốt, cả đời không lấy chồng? Khó mà làm được, tuyệt đối không được, rồi hắn cau mày nói: - Làm nữ nhi thì chung quy cũng phải lập gia đình. Sao có thể cả đời không lấy chồng đây? - Nếu chung quy phải gả, thì gả cho ai cũng có khác gì nhau đâu? Công Tôn Vô Tình nói chuyện đến mức này vẫn là một cái bộ dạng thờ ơ, cứ như là nói chuyện hôn nhân của một người nào đó chứ chẳng phải nàng. Công Tôn Vô Viễn quả thực dở khóc dở cười, lại có thể thờ ơ với chính bản thân mình như vậy thì chỉ có cô muội muội cực phẩm này của hắn mà thôi - Dù sao muội gả cho ai cũng không thể gả cho hắn! - Vì sao? Công Tôn Vô Tình có chút khó hiểu. Trước kia rõ ràng ca ca có nói Nhị công tử này có hậu trường vô cùng khủng bố, như vậy nếu nàng gả cho hắn thì hẳn là lựa chọn tốt nhất đối với Công Tôn thế gia a. - Bởi vì tên này là một con sắc lang! Trong nhà hắn kiều thê mỹ thiếp một đoàn, mỗi người tư sắc tài học đều không thua ngươi. Ngươi lại luôn luôn cương quyết quái gở, sau này về nhà thì chỉ có bị các nàng cách ly thôi. - Ta thích yên tĩnh. - Cái này…Chờ đến lúc muội tuổi già sắc suy, hoặc cho đến lúc hắn có niềm vui mới thì kiểu gì ngươi cũng bị xa lánh! Công Tôn Vô Viễn tận tình khuyên bảo đủ đường. Truyện được copy tại truyentop.net - Không sao hết! Công Tôn Vô Tình không thèm để ý lời khuyên. Trong lòng nàng chỉ có Kiếm Vũ, mặc kệ Lý Cáp có sủng ái nàng hay không thì cũng không phải là mối quan tâm của nàng. - Này… Công Tôn Vô Viễn đã không còn gì để nói nữa: - Ngươi đến thế nào mới thôi cái suy nghĩ này đi? Ta giúp ngươi tìm mối khác tốt hơn hắn chán vạn… Công Tôn Vô Tình cắt đứt lời hắn: - Ta chỉ muốn lấy hắn. Công Tôn Vô Viễn sắp khóc mất rồi: - Tiểu muội ơi!~ Ngươi ăn phải bùa mê thuốc lú gì của hắn vậy? Ta nhớ hai người mới gặp nhau được có hai lần thôi mà… Công Tôn Vô Tình bỗng nhiên cười lạnh. Nàng chợt thấy ngẩn ngơ, thật là kỳ lạ! Từ sau khi ông nội chết thì đây là lần đầu tiên nàng mỉm cười cho dù là cười lạnh. - Đây chính là số mệnh của ta. Công Tôn Vô Tình nói xong câu đó sau liền đi ra khỏi phòng. Số mệnh? Công Tôn Vô Viễn đứng chết lặng trong phòng. Nửa canh giờ sau, vẫn là trong Vũ Kiếm viên, Công Tôn Vô Viễn đã rời đi rồi, mấy người Lý Cáp chớp lấy thời cơ này mà lẻn vào. Nhìn thấy bọn Tam Ngưu sau lưng Lý Cáp. Công Tôn Vô Tình nói: - Bảo bọn họ ra ngoài. Lý Cáp sửng sốt: - Bọn họ là tùy tòng của ta mà. - Chỗ của ta không cho nam nhân khác bước vào. Lý Cáp nghe vậy thì nhìn nhìn Tam Ngưu ra lệnh: - Các ngươi cứ ra bên ngoài chờ đã. Tam Ngưu vâng lệnh, canh giữ bên ngoài cửa lớn. Vốn Lý Cáp tính cách bá đạo chắc chắn sẽ không tùy tiện nhân nhượng Công Tôn Vô Tình nhưng lần này hắn cảm thấy nàng nói rất có lý. Đối với nữ nhân của mình hắn luôn có một loại bá đạo ích kỷ chỉ muốn giữ lấy riêng cho mình, cơ hồ hận cho mỗi người của mình ai cũng giống như Nguyệt Nhi, dung mạo chỉ để cho mình hắn ngắm nhìn, người khác đừng hòng mơ tưởng. Đây cũng chính là lý do khi hắn xuất môn luôn muốn các nàng mang theo khăn che mặt. Lý Cáp đi lên mấy bước rồi ôm Vô Tình vào lòng. Hắn hôn lên đôi môi anh đào của nàng, một phen mút quấy nhưng nàng trước sau đều mặc kệ hắn không thèm mảy may động đậy. Lý Cáp cũng không thèm để ý, hôn một hồi rồi mới buông nàng ra. Hắn nói: - Ngày mai ta sẽ phải rời khỏi Công Tôn thế gia. Sau lễ thành niên ta sẽ cưới nàng về nhà. Hôm nay, nàng hãy cho ta thưởng thức một khúc Công Tôn Kiếm vũ đi. Công Tôn Vô Tình nhìn hắn một cái, tựa hồ có chút do dự. Lý Cáp nói: - Ta đã hứa sẽ tìm cho nàng một thanh bảo kiếm nhưng ít ra nàng cũng phải cho ta xem Công Tôn Kiếm vũ như thế nào hì ta mới tìm được bảo kiếm phù hợp chứ? Hơn nữa, ta hiện tại cũng xem như phu quân của nàng, nương tử múa một khúc cho phu quân xem, sao khó khăn thế hả? - Ngươi vẫn còn chưa lấy ta. Công Tôn Vô Tình nói. Lý Cáp lại ôm nàng vào lòng, nhìn thẳng vào hai mắt của nàng nói: - Dù sao thì cũng gạo nấu thành cơm rồi. Ngươi chính là thê tử của ta, gọi ta một tiếng phu quân nghe xem. Công Tôn Vô Tình cùng hắn nhìn nhau một lúc lâu sau, mới lý nhí một tiếng như muỗi kêu: - Phu quân. Nàng thẹn thùng? Lý Cáp trong lòng mừng rỡ, xem ra cho dù có cứng đầu cứng cổ thế nào đi nữa thì nàng cũng là nữ nhân a. Sớm muộn gì cũng có thể dạy bảo được. Công Tôn Vô Tình cầm kiếm đứng trong vườn. Lý Cáp ngồi trên ghế dựa ở trước phòng. Hương Hương ở bên hắn châm trà. - Bắt đầu đi. Lý Cáp gật đầu ra hiệu với Vô Tình. - Xoang! Tiếng kiếm phá không thanh thúy như rồng ngâm, cả người Vô Tình như trường kiếm xuất vỏ. Kiếm ảnh tuôn ra loang loáng như trăm đóa ngân hoa rực rỡ, chỉ trong chính khoảnh khắc này Vô Tình mới là chính mình.Thân thủ của nàng tận lực thi triển, cước bộ nhẹ nhàng như đạp tinh không, giống như Cửu Thiên tiên tử hạ phàm du ngoạn, tựa hồ tùy thời tùy lúc đều có thể phi thăng. Khuôn mặt của Công Tôn Vô Tình trước sau vẫn là lãnh đạm nhưng Lý Cáp nhìn thấy nàng kiều nhan của nàng thì lại cảm thấy được nàng giống như đang mỉm cười. Nụ cười kia sao mà vui tươi, sao mà ngọt ngào đến thế! Hắn cũng phải mỉm cười vì trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Kiếm Vũ lúc nhanh lúc chậm, khi mãnh liệt khi uyển chuyển, khi mềm mại khi cương mãnh, giống như biển khơi rít gào, lại như dòng suối nhỏ róc rách, quả nhiên là thiên biến vạn hóa, cảnh đẹp ý vui. Kiếp trước kia có bài thơ hắn rất thích, nay tâm trạng xúc động cũng phải rặn ra được vài câu phỏng chế: - Tích hữu giai nhân công tôn thị Nhất vũ kiếm khí động tứ phương Quan giả như sơn sắc tự tang Thiên địa vi chi cửu đê ngang Hoắc như nghệ xạ cửu nhật lạc, Kiểu như quần đế tham long tường. Lai như lôi đình thu chấn nộ, Bãi như giang hải ngưng thanh quang. Nghe thấy hắn ngâm nga cảm xúc như vậy Công Tôn Vô Tình cũng đã thu kiếm. Trong lòng của nàng cũng không ngăn nổi con sóng đang cuộn trào. Thơ hay như vậy lại từ môt tên đồ tể thốt ra, bài thơ này đem Công Tôn Kiếm vũ miêu tả chính xác đên cực điểm, làm cho nàng sinh ra cảm giác tri âm tri kỷ với người làm thơ. Lúc này nàng nhìn Lý Cáp cũng rất thuận mắt…hay là đã gả…đúng người??~ Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên Vô Tình cảm thấy nguy hiểm. Đúng là không biết từ lúc nào Lý Cáp đã ôm ngang eo của nàng rồi. - Ngày mai ta phải đi rồi! Sợ là lần sau sẽ rất lâu mới gặ lại, chi bằng tranh thủ thời gian mà « làm » một chút nhé! Chỉ chốc lát sau, bên trong gian phòng truyền ra những tiếng thở gấp rên rỉ. Gian ngoài, Hương Hương thần sắc bình thản, chính tay chuẩn bị nước tắm. Trong vòng một canh giờ, mấy lần được Lý Cáp làm cho từ thung lũng lên tới đỉnh, lại từ đỉnh rơi thẳng xuống khe vực. Thần trí Công Tôn Vô Tình cuối cùng dần dần mơ hồ, chậm rãi đắm chìm trong cái cảm giác lúc ôn nhu khi thì cuồng bạo… Tiếng thở dốc rên rỉ bị đè nén cuối cùng nhanh chóng biến thành những tiếng la hét sung sướng... - Gọi phu quân đi! Mau gọi ta là phu quân! Mỗi lần nàng lên đỉnh là Lý Cáp hướng dẫn, dạy bảo nàng từng chút một. - Phu quân... Phu quân... Phu quân... Sóng mắt mê ly, nàng liên tiếp hét lên cuồng nhiệt. Cho đến tận lúc hoàng hôn, Lý Cáp mang cái vẻ mặt thỏa mãn ôm Công Tôn Vô Tình cùng nhau tắm táp. Lúc này Vô Tình đã nằm trong ngực của hắn ngủ thật say. Trên mặt của nàng là sự thỏa mãn cùng mệt mỏi, da thịt tuyết trắng vẫn còn ửng đỏ dư âm của cuộc truy hoan… Sáng sớm hôm sau, Lý Cáp cùng đám người Công Tôn huynh muội cáo biệt. Sau lại qua chào đám người Dương Vi đang dưỡng thương. - Dương tỷ, các ngươi cứ ở lại Công Tôn thế gia chữa thương cho khỏi hẳn đi. Lý Cáp nói với Dương Vi đang đưa thuốc cho Dương tứ. Thương thế của Dương Vi cũng nhẹ, băng bó một chút đã không còn đáng ngại. Nặng nề nhất chính là hai huynh đệ, một người thì cụt tay, một người thì võ công cơ hồ bị phế, đều là cực kỳ thê thảm. Dương gia Thất huynh muội, đã chết bốn, phế đi hai người, chỉ còn lại một nữ nhân như nàng, thêm nữa lại vừa bị mất đi tiêu cục. Đúng là thảm không thể thảm hơn. - Cám ơn Lý huynh đệ, bất quá bốn vị gia huynh hài cốt chưa lạnh. Để thương thế hai vị huynh trưởng khá hơn chút, chúng ta sẽ trở về Liên Châu. Dương Vi nói. Lý Cáp hỏi: - Dương tỷ, sau này ngươi có tính toán gì không? Không bằng mang theo hai vị đại ca đến Hỗ Dương đi. Dương Vi liếc nhìn Dương tứ nằm trên giường và Lý Cáp một cái rồi mới nói: - Cám ơn ý tốt của Lý huynh đệ, bất quá Vạn Lợi tiêu cục đại kỳ không thể lụi được. Dương gia chỉ cần còn một người thì tiêu cục còn chống đỡ được. - Khụ, khụ, khụ, Thất muội, ta và Ngũ Ca ngươi đã thành phế nhân. Ngươi cũng chỉ có một người, làm sao có thể... Khụ, khụ... Có thể chống đỡ nổi một cái tiêu cục a! ~ Huống chi... Lần này... Dương tứ vội can ngăn. Dương Vi quật cường nói: - Dương gia vạn lợi tiêu kỳ không thể lụi được! Lý Cáp gật đầu nói: - Quyết tâm của Dương tỷ ta có thể hiểu được. Nếu ngày khác cần ta hỗ trợ thì mọi người cứ đến phủ tổng đốc Hỗ Dương tìm ta. Ta không tài cán gì nhưng cũng quyết hết sức giúp đỡ Dương tỷ. - Cám ơn Lý huynh đệ! Dương Vi cảm kích nói. - Nếu đã là huynh đệ rồi thì không cần khách khí. Dương tỷ, dương Tứ ca, ta đi trước, các ngươi bảo trọng. Hai người Dương Vi nói: - Lý huynh đệ đi đường cẩn thận. Đoàn người Lý Cáp cuối cùng cũng rời xa Công Tôn thế gia. Đợi cho bọn hắn đi xa rồi, Công Tôn Vô Tình mới xuất hiện trước cửa. Nàng nhìn theo bóng chiếc xe dần dần nhỏ đi, ánh mắt hoang mang phức tạp, không biết tâm trạng của nàng lúc này thực sự ra sao? Cô đơn, lưu luyến hay là không đành lòng... Trên xe ngựa, Hương Hương nhẹ nhàng gối đầu lên đùi Lý Cáp nghỉ ngơi, ôn nhu nói: - Chủ nhân. Chúng ta sẽ đi đâu nữa đây? - Đi Đông Hải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]