- Không ngủ được sao?
Lý Cáp ngồi xuống cạnh Nguyệt Nhi, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng mà xoa.
Nguyệt Nhi xoay đầu lại, nàng lúc này không đeo khăn sa, mà Lý Cáp lúc này cũng không cảm thấy vết bớt kia đáng sợ như trước.
- Công tử cũng không ngủ được sao?
Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói.
- Ừ, ta đi hít thở không khí một chút.
- Công tử, có phải hôm nay Nguyệ Nhi đã làm người mất mặt không?
- Vì sao lại nói thế?
- Hôm nay ở bữa tối Nguyệt Nhi không thể kéo khăn che mặt xuống...
Nguyệt Nhi thấp giọng.
Lý Cáp cười lắc đầu:
- Nàng muốn nói chuyện đó à. Đúng rồi, nàng không kéo khăn sa xuống, vậy hẳn là không ăn được gì, có phải đói rồi không. Tiếc là Tử Nghiên đã ngủ, hay là để ta xuống làm chút gì cho àng vậy.
- Không cần đâu, Nguyệt Nhi không đói.
Hai người ngồi yên một lúc, chợt Nguyệt Nhi nói:
- Công tử, chàng thật sự thích Nguyệt Nhi sao?
Đôi mắt sâu lắng của nàng lóe lên, đôi mắt đó rất đẹp, rất cuốn hút, khiến Lý Cáp mỗi lần nhìn vào lại không khỏi ngây người.
Đặt tay nàng lên mặt mình, Lý Cáp cười:
- Không thích thì làm sao đưa nàng về đây.
- Vậy... chàng thích Nguyệt Nhi từ khi nào?
Lý Cáp nghe vậy có chút khó khăn. Thích lúc nào? Hắn làm sao biết, chỉ cảm thấy càng lúc cảm giác thân thiết với nàng càng mạnh mẽ.
Nguyệt Nhi cũng không giục hắn, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn.
- Khi nào... Có lẽ là ngay từ lần đầu, ta bị ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-kho-de-tu/1549454/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.